Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại nói tới Độc Cô này đi.

Lần này hoàng thượng xuất hành hơi gấp gáp, không chuẩn bị đủ nhân thủ. Mặc dù chỉ là hành trình mấy ngày tới Thái Hồ kiếm đảo, nhưng với đế vương chi tôn mà nói, một nhóm ba mươi người không thể coi như chuẩn bị đầy đủ. Chẳng qua như vậy cũng nhìn ra hoàng thượng coi trọng Thẩm lão đại thế nào.

Ta tin tưởng hoàng thượng xuất hành chuyến này là có tư tâm của mình. Từ cử động gần đây của hắn, ta có thể nhìn ra hắn thật sự bất mãn với Bạch Vương thất quan. Nhưng nên ra tay từ chỗ nào? Trong Kim Ngân tông, nghe nói bây giờ A Hổ đang chuẩn bị tranh cướp vị trí tông chủ đời tiếp theo, hắn cũng do hoàng thượng tự tay cất nhắc, sẽ là một nước cờ trong tương lai. Nhưng cờ càng tốt thì xuất thủ càng muộn, hoàng thượng nhất định sẽ không lựa chọn Kim Ngân tông. Bởi vậy hoàng thượng bèn chọn Lạc Kiếm sơn trang —— thế lực hợp tác với hoàng thất trăm năm. Cho dù hoàng thượng vi phục xuất tuần do có suy tính của quân vương. Nhưng nếu không vì an nguy của Thẩm lão đại, hoàng thượng tuyệt sẽ không quyết định buổi sáng, buổi chiều lập tức xuất cung.

Nếu có thể chuẩn bị thêm một ngày, đội hình của chúng ta sẽ thăng cấp gấp mấy lần.

Nói xa, chủ đề trở lại Độc Cô.

Trong lần đi tuần này, hắn đảm nhiệm một nhân vật đặc biệt. Cho dù còn chưa biểu hiện ra võ công gì, nhưng hắn trung thành với hoàng thượng không thua Thiết Hàn Y, tâm tư nhạy bén không thua Long Tại Thiên, bình tĩnh tự nhiên tiêu sái đẹp trai không thua ta (? ) , điểm nào cũng có thể nói là đám người chi quan. Cho nên hoàng thượng đặc biệt an bài hắn vào hàng ngũ, ta thấy tương đối giống nhân vật thay thế đại nội tổng quản (cũng chính là Vương Thổ Thủy —— Vương công công).

Ta cho rằng trong một nhóm người trẻ tuổi này, Độc Cô có thể so sánh với Đường Dịch.

Tạm không nói hai người đều là loại hình chiều cao như ngọc, anh tuấn tiêu sái, cũng không đề cập tới võ công, năng lực quan sát của Độc Cô xuất thân mật thám này không kém Đường Dịch chút nào. Trước tiên đừng hiểu lầm, Đường Dịch tuy hơi ngơ ngác, nhưng sức quan sát của hắn rất không tệ. Cho dù không làm bất kỳ nghề nghiệp nào liên quan đến mật thám, kinh nghiệm phiêu linh giang hồ và nhiều lần đơn đấu, và đơn đấu lão đại người ta xong còn phải trốn truy sát cũng rèn luyện ra lực tập trung cao cho hắn.

Tuy tiểu tử này có thể nhìn ra sơ hở của đối phương trong ba hiệp giao thủ rồi chế nghi chế định phương lược chiến đấu, nhưng cơ hồ không hề quan tâm chuyện gì ngoài chiến đấu.

Nhưng Độc Cô không giống, hắn xuất thân Quân Vương trắc, tin tức giang hồ vẫn tại thứ yếu, nghe ngóng tin tức của thành viên trong triều đình mới nhiều. Thứ này khó không kém bí văn giang hồ, hơn nữa võ công có lẽ không phải yêu cầu cao nhất, nhưng sức quan sát và cơ biến nhất định phải đầy đủ.

Bởi vậy khi hai người đi vào miếu hoang, thấy ta và Võng Lượng, quả thật ta khẩn trương một thoáng.

Với năng lực quan sát của hắn, không khó nhìn ra quần áo của ta không phải bộ trước, mà hóa trang thành một lão đại gia huyện thành. Cho nên ngay từ khi hắn đi vào cửa, thấy ta đứng bên cạnh Võng Lượng, lập tức lộ ra thần sắc hồ nghi kỳ quái.

Đường Dịch có ngọn nguồn với võ công của ta, cũng mơ hồ biết một ít thân phận của ta, cho dù thật sự trông thấy ta bắt chủ sử phía sau màn cũng sẽ không sợ hãi. Nhưng trong mắt Độc Cô, sự bình tĩnh này có thể giải thích thành ý tứ khác hay không, thì không ai có đáp án.

Vì không làm bầu khí xấu hổ, cũng không cho bọn hắn cẩn thận quan sát, ta giành nói trước: “Các ngươi tới đúng lúc, ta đang thiếu người trợ giúp. Mau tới giúp ta. Cô nàng này thật khó chơi.”

Độc Cô ngẩn ra nói: “Giúp, giúp đỡ?”

Ta sợ bị hắn nhìn ra, vội nói: “Đúng vậy đúng vậy a, nhanh hỗ trợ, cô nàng này một mực phản kháng.”

Đường Dịch chẳng những không đi lên chi viện, còn đột nhiên lộ ra ánh mắt giống Độc Cô. Ánh mắt này ngoài kỳ quái, dường như còn có chút xíu khinh bỉ. Hai người đột nhiên rơi vào trầm mặc, chỉ có ta và Võng Lượng ngây ngốc.

Dường như Đường Dịch tìm từ một lát, mới hơi do dự nói: “Đại ca, nàng...... Do ngươi bắt được?”

Vì che giấu chột dạ, ta đổi một nụ cười xán lạn: “Cũng không tính thế, chỉ là gặp trong miếu đổ nát.”

Đường Dịch: “Gặp được...... Cho nên xuất thủ?”

Ta: “Hả? Đúng, đúng vậy.”

Ta muốn nói ta ngẫu nhiên gặp Võng Lượng tẩu hỏa, sau đó xuất thủ bắt nàng. Chắc ý của hai câu này không khác nhau mấy? Phải, phải không?

Ai ngờ Đường Dịch đau xót lui về phía sau một bước, nói: “Đại ca, quả nhiên ngươi còn hạ thủ với ấu nữ sao?”

Hả? Meo meo meo?

Chờ, chờ đã!

Vì sao lại biến thành như vậy a! ! !

Độc Cô nghe xong câu này không nói hai lời, trực tiếp lấy một bộ còng tay từ bên hông ra. Ngươi suốt ngày mang thứ đồ chơi này theo làm gì! ? Đường Dịch, đồng đội heo nhà ngươi, thế này thậm chí không phải hoài nghi, là muốn giải quyết tại chỗ a! !

Ta nhìn lại Võng Lượng, Võng Lượng cũng đồng thời nhìn ta. Hình như nàng nghe rõ, thái độ cực kì chán ghét ‘Á’ một tiếng: “Thế mà ngươi có ý với lão nương! ? Muốn ngủ ta? Cút mẹ mày đi!”

Ai có ý tứ với ai? !

La lỵ phách lối biến thái như ngươi, lão tử có thể coi trọng ngươi sao? !

Nói đến đây ta mới phản ứng được. Vấn đề là ngoại hình của Võng Lượng.

Gia hỏa này dựa vào Huyết Yêu Tằm Biến Pháp, có thể tùy ý cải biến tuổi tác bên ngoài của mình. Bây giờ nàng thành la lỵ tám tuổi xinh đẹp khả ái, vừa nãy ta còn ở bên cạnh đe dọa nàng, khẳng định biểu cảm không dễ nhìn. Hai người này vừa vào phòng đã thấy ta đang hù dọa la lỵ, còn không lập tức coi ta là la lỵ khống, chỉ kém ta nhận tội là lập tức xử theo pháp luật.

Chẳng qua hai người cũng không phải đèn đã cạn dầu, nghe thấy Võng Lượng nói chuyện như ông cụ non cũng hoài nghi.

Nhưng gia hỏa Võng Lượng này tâm tư xảo trá, trông thấy hai người hiểu lầm lập tức lộ vẻ có ngộ tại tâm, nha đầu này tuyệt đối muốn ám ta! !

Ta duỗi Thiên Chu Ti ra, khống chế gia hỏa này lại.

Võng Lượng thân bất do kỷ nói: “Những, hỗn đản, Trung, Nguyên, các ngươi. Sớm muộn, ta, cũng, toái thi, vạn, đoạn các ngươi.”

Cứ như vậy Độc Cô và Đường Dịch nào còn không rõ la lỵ này có vấn đề, chính là một la lỵ độc.

Ta lập tức cướp lời nói: “Ta đổi quần áo xem có thể mai phục được ai không, trông thấy gia hỏa này tĩnh tọa ở đây, chắc là bị tẩu hỏa. Ta nhớ hình như Đường Dịch đâm người cao gầy họ Vương một thương, sau đó một bóng đen lùn chạy đi. Nói không chừng chính là nàng.”

Đường Dịch ôm cánh tay nói: “Không sai, ta nhớ người kia kỳ thực là thằng lùn, nhưng chắc là dùng thuật dịch dung hiếm thấy hoá trang thành nam tử trưởng thành.”

“Ta nghe nói nàng tên là Võng Lượng gì đó.”

Độc Cô tiếp lời nói: “Võng Lượng? Si Mị Võng Lượng, Ngưu Quỷ Xà Thần chính là tứ đại hãn tướng của Quỷ Vực Nhất Hỏa. Minh huynh, ngươi đâm vỡ ngoại thành, quả thật là thiên công a.”

Đường Dịch hơi hoài nghi nhìn ta.

Này, đừng nhìn như vậy a, sẽ khiến người hoài nghi a!

Ai biết Độc Cô ra vẻ tin phục lẩm bẩm: “Trong tin đồn, Minh huynh chính là cao nhân người xưng Lục Phiến Ôn Thần. Hôm nay nhìn thấy, quả nhiên hiệu nghiệm như thần.”

Dứt lời sợ hãi lui non nửa bước.

Kết quả coi ta là ôn thần cho xong chuyện a! ! Dù sao Quân Vương trắc các ngươi cũng là tổ chức gián điệp tình báo a! Quyết định bất cẩn như vậy có ổn không!

Chúng ta thương lượng vài câu, bèn quyết định bắt Võng Lượng về cho hoàng thượng định đoạt. Bởi vì chúng ta là ăn cơm nhà nước, lãnh đạo trực tiếp cũng ở đây, không nghe hắn thì nghe ai.

Trở lại chỗ hoàng thượng, người trong trấn Bích Thủy cũng vừa đi sạch sẽ, đường đi khôi phục yên tĩnh.

Chúng ta thả Võng Lượng trên xe, để nàng nói chuyện một chọi một với hoàng thượng.

Ta ôm cả người Võng Lượng, thấp giọng nói: “Này, nha đầu.”

Võng Lượng thì da mặt dày, bị đại nam nhân như ta ôm không chỉ không đỏ mặt, thậm chí còn mắt cao mắt thấp ra vẻ tiểu lưu manh doạ dẫm, oán hận trừng ta: “Làm sao?”

Ta thấp giọng nói với Võng Lượng: “Ngươi nói chuyện với vị đại thúc này cho cẩn thận, tốt nhất đừng nói chuyện của ta ra, nếu không ngươi ăn đủ.” Sau đó lặng lẽ thu Thiên Chu Ti trên người nàng lại.

Thiên Chu Ti vừa đi, nàng lập tức nhẹ nhõm hơn. Chẳng qua ta phong bế bách mạch của nàng, võ công không chút tác dụng.

Hoàng thượng thấy sát khí dũng mãnh trên mặt tiểu cô nương này, cũng biết la lỵ này rất có vấn đề, hỏi: “Ngươi chính là Võng Lượng?”

Nào ngờ hoàng thượng còn chưa hỏi, Võng Lượng hừ một tiếng, trước tiên cười lạnh nói: “Này, đại thúc, ngươi có biết Minh công tử họ Chung của ngươi rất có vấn đề không?”

Này! Vừa nói với ngươi xong, đi lên đã bán ta a! !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Zhang Xiao Fan
13 Tháng hai, 2022 22:40
Bộ này tác vẫn ra hàng ngày bên Trung, nhưng là text hình rất khó để lấy text convert, mình làm được nhưng đang đọc lại dần cho nhớ cốt truyện, rồi xem có ai donate mua chương thì mình sẽ convert tiếp
ARTnote
08 Tháng hai, 2022 09:44
ai đọc rồi cho mình hỏi bộ này drop chưa zậy m.n
ARTnote
08 Tháng hai, 2022 01:15
drop rồi hả m.n
Hieu Le
26 Tháng năm, 2021 10:47
mẹ đọc toàn nghe mùi dầu ăn với pê đê
Saojoker
17 Tháng hai, 2020 23:30
Tác giả không biết trình độ câu giờ tăng chưa=)
LangTuTramKha
14 Tháng một, 2020 11:51
lâu lâu mới quay lại đọc: Cô cô, Quá nhi không thể theo ngươi ! :)))) đây là bộ truyện ngôi thứ nhất duy nhất mà mình đọc được. Nó rất tự nhiên và đọc nó thoải mái
61703187
17 Tháng mười hai, 2019 15:54
Thiên tài trong truyện chủ yếu do giang hồ đồn thôi, giỏi thiệt có mấy người đâu, mà được cái gái nào tả cũng đẹp, từ chính tới phụ
Quang Anh Luong
13 Tháng mười hai, 2019 21:29
Cũng không nhiều lắm, được cái tụ tập quanh lão Phi Chân nên ae tưởng nhiều thôi
trunghieu99tt
08 Tháng mười hai, 2019 17:25
.-. Có chi tiết lúc Tô Hiểu đánh thắng Trần trưởng lão Cái Bang khá là vô lí. Trần trưởng lão - 1 người được xưng là cao thủ trong võ lâm mà chiêu thức của mình có thể sử dụng được bao nhiêu lần cũng không biết, bị người ta truyền nội lực cho cũng không biết. :D
trunghieu99tt
08 Tháng mười hai, 2019 10:56
Truyện hay. :( Chỉ phải cái thiên tài quá nhiều, toàn chưa đến 20 mà công phu, nội lực đã chẳng thua mấy lão quái tu luyện mấy chục năm. Đọc cảm thấy hơi quá đà.
Quang Anh Luong
13 Tháng mười một, 2019 19:16
Lão Hoa cũng bận luôn à? :v
Quang Anh Luong
17 Tháng mười, 2019 19:08
Tem :)))
Quang Anh Luong
15 Tháng mười, 2019 23:44
Tô Hiểu đâm lão Minh thật đau :))
Quang Anh Luong
12 Tháng mười, 2019 23:05
Chậc chậc, vẫn rất bình thường ._. Kia mà Nho môn hình như là phe phản loạn ha, hoàng thượng đúng là giỏi quăng nồi cho lão Minh
Hoaqin
12 Tháng mười, 2019 23:00
Main quịt tiền Bát Tiên cư 2k lượng, chủ quán đòi Y Nhân trả hội Main suýt bị Y Nhân quẳng từ nóc nhà xuống
Hoaqin
12 Tháng mười, 2019 22:59
Phi Chân bị đẩy vào Nho môn làm quan văn Tổng giáo vụ là Hoàng Ngọc Tảo Lạc Danh trả danh hiệu Bạch Vương thất quan lại cho triều đình
Quang Anh Luong
12 Tháng mười, 2019 22:57
Lão Hoa :)) 5 chương mới chính truyện có gì chưa? :))
Quang Anh Luong
08 Tháng mười, 2019 23:40
Cái vụ này lằng nhằng đây :v
Hoaqin
08 Tháng mười, 2019 23:39
Chap cuối quyển có thanh niên Nho môn cà khịa Thiên Phong Vũ với Minh Hóa Ngữ, suýt bị làm thịt =))
Quang Anh Luong
08 Tháng mười, 2019 23:39
Up muộn thế? :v
Hoaqin
07 Tháng mười, 2019 20:38
T chưa rõ ông ạ, giống kiểu huyết mạch thượng đẳng ấy, người sở hữu là trùm vv
Quang Anh Luong
07 Tháng mười, 2019 10:48
Tại sao có huyết mạch đấy thì chơi lại được lục hung? Hack vậy? :v Tổ tiên nhà nó chuyên ăn thịt lục hung sống qua ngày ah? :v
Hoaqin
06 Tháng mười, 2019 21:04
Tuyết chưa xuất hiện Phi tướng quân tên thật là Nhiên Phi Không, sở hữu cái gọi là Chiến Thần huyết mạch qq gì đó, main có cái đó nên mới chơi được Phong Bồng Trường An Chí Nhạc chính là lão bản Sát Liên =))))
Quang Anh Luong
05 Tháng mười, 2019 21:31
Mà Tuyết xuất hiện chưa thế?
Quang Anh Luong
05 Tháng mười, 2019 21:30
Vl :v chết chưa?
BÌNH LUẬN FACEBOOK