Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chuyện là như vậy, vì bảo hộ tế đàn, lão tiểu tử Long Thành một mực làm việc dưới tay Khổng Đoan. Sau khi gặp mặt, ta an bài hắn đến một thôn trang ở ngoại ô kinh thành. Thấy hắn có vẻ rảnh rỗi nhàm chán, đoán chừng phải tìm chút việc cho hắn.”

Ta nói ngắn gọn toàn bộ chuyện xảy ra mấy ngày nay, tiểu sư di liên tục gật đầu. Chuyện về ta ở Thần Nguyệt giáo, tiểu sư di không biết nhiều hơn các sư đệ ta. Thậm chí, bởi vì nàng chưa từng gặp thuộc hạ trước đây của ta, cho nên từ góc độ nào đó, nhị đương gia còn quen thuộc hơn.

Về cơ bản, ta không dối gạt nàng, cho nên chỉ cần tiểu sư di hỏi, ta sẽ trả lời. Nhưng trừ cái đó ra, ta không muốn nàng đặt chân quá sâu vào sự vụ của Thần Nguyệt giáo, để tránh bị kéo vào nguy hiểm. Tiểu sư di cũng mơ hồ biết dụng tâm của ta, chưa bao giờ hỏi quá nhiều về chuyện này.

“Thì ra là thế, ngươi nói là......” Tiểu sư di suy tư, dường như bắt được một trọng điểm, “Mấy ngày nay, ngươi sướng, thu một thái giám làm vợ, ngay cả nhi tử cũng sinh!” Nói xong hai ngón tay trắng nõn vồ đến, tư thế vô cùng thành thạo, chính chính hảo hảo cầm tai trái ta.

Tiểu sư di thuận thế nhấc lên, kiều mị trợn trắng mắt nhìn ta, cười nói: “Ta chỉ nói, mấy ngày nay mí mắt nhảy mãi, hay cho Phi Chân ngươi, ngoại trừ đại công chúa, nhị công chúa, ngay cả thái giám ngươi cũng không tha. Mau nói, rốt cuộc ngươi còn giấu mấy tình nhân?”

“Rốt cuộc ngươi nghe cố sự này ở đâu? !”

Ta lại dở khóc dở cười giải thích rất lâu, tiểu sư di mới miễn cưỡng tin tưởng. Nhưng ánh mắt nhìn ta vẫn đầy giảo hoạt, dường như vẫn kiên định cho rằng, ta có can đảm ngược gió phạm án, chứa chấp tình nhân ở phụ cận.

Thế là ta lại hỏi tình hình gần đây của tiểu sư di, đã quen cuộc sống nữ khoái chưa.

Tiểu sư di khoát khoát tay: “Nào, cũng không có gì, chỉ hơi mệt mỏi. Bị sai sử đi loạn khắp nơi.”

Còn, còn có người dám sai sử tiểu sư di của ta? !

“Hừ! Chán sống sao! Là ai! Nói ra, ta trút giận cho ngươi!”

Tiểu sư di cười lên một tiếng: “Kích động cái gì? Người ta không giống ngươi, nhu thuận hơn ngươi nhiều. Còn biết lấy lòng ta, còn biết chiếu cố ta, còn đưa hoa mai cho ta.”

Ha ha? !

Trong viện nữ khoái, còn có người xun xoe với tiểu sư di của ta? Nam nhân nào có thể vào viện này a? Chẳng lẽ là Hoàng đại gia?

“Một đóa hoa tính là gì! ? Chỉ người chết mới được tặng hoa! Điềm xấu, điềm xấu.”

Ta lắc đầu như trống lúc lắc, kiên định phá hủy hình tượng của địch nhân tiềm ẩn đang lấy lòng tiểu sư di.

“Vừa sai sử ngươi vừa đưa hoa cho ngươi, đây là một miếng đường một miếng gạch, người này nửa muốn nửa không, rất không ổn. Tiểu sư di, ngươi tuyệt đối đừng mắc lừa.”

“Ngốc tử.”

Tiểu sư di cười ha ha nói: “Ngươi uống dấm cái gì? Người ta là Lộc Tiểu Manh, mới bảy tuổi, trắng trẻo mũm mĩm, vẫn luôn gọi ta là sư muội muội ~ sư muội muội ~, không biết khả ái thế nào. Nào giống ngươi, suốt ngày làm ta tức giận.”

Thì ra là tiểu cô nương đó? Nàng gọi Tiểu Manh sao.

Ta yên lòng, lại cảm thấy không đúng, kêu oan: “Ta nào có làm ngươi tức giận?”

“Còn nói không có.” Tiểu sư di chống nạnh giả vờ giận dữ, híp mắt nói: “Ngươi đi vài ngày, ngay cả chào hỏi cũng không. Đừng tưởng ta không biết, trước khi về ngươi đi hội chùa?”

“Ờ, chuyện này......”

“Đi với ai?”

“Đồng, đồng liêu.”

Tiểu sư di không tin, còn muốn nói gì đó, đột nhiên cảnh giác: “Không đúng, trên người ngươi có mùi thơm.”

“Có sao?” Ta nhấc ống tay áo ngửi ngửi, hờ hững nói: “Hôm nay ta đi không ít chỗ, còn đi tửu lâu ăn cơm, đại khái là mùi đồ ăn.”

Nhưng tiểu sư di không chấp nhận: “A? Tửu lâu gì, lại có thể làm ra hương phấn đỉnh cấp do Kim Quế Lan gian đặc chế?”

Lúc này ta đột nhiên ngửi thấy, trên người có mùi thơm nhàn nhạt, không ngửi cẩn thận sẽ không chú ý. Nhưng mùi này...... Trong tâm hải đột nhiên hiện ra thiếu nữ hôm nay cùng đi dạo hội chùa, gò má mỉm cười hơi tịch liêu, kể rõ tâm sự của nàng với ta.

Hình như đây là mùi trên người Bạch tổng quản a......

Tiểu sư di mỉm cười nói: “Phi Chân khả ái của ta, ngươi có thể giải thích chuyện này không?”

Thật đáng sợ, thật đáng sợ, thật đáng sợ, con mắt không cười......

“Đây đây đây đây đây, kỳ thực đây chính là mùi của Bạch tổng quản, hôm nay ta đi hội chùa với nàng. Công công cũng rất thích tô son điểm phấn, dùng chút hương phấn cũng không kỳ quái.”

Tuy Bạch tổng quản là thân nữ nhi, thích tô son điểm phấn càng không kỳ quái.

Nhưng đây không phải bầu không khí có thể nói ra a......

Dường như tiểu sư di cảm thấy đầy khả nghi, híp mắt nhìn chằm chằm ta một lát. Ta cảm thấy chột dạ như bị nhìn xuyên, chỉ có thể kiên cường cười khổ.

Tiểu sư di đột nhiên thở dài một hơi.

“Haiz...... Ta đã lớn tuổi, hoa tàn ít bướm. Hai mươi lăm tuổi vẫn không gả đi được, cũng khó trách bị người ghét bỏ.” Tiểu sư di nâng má phấn, ai oán nói: “Ngươi thích ở chung với cô nương trẻ tuổi hoặc là công công, cũng là phải, nên không ai muốn ta.”

Ta lo lắng nói: “Sao tiểu sư di nói như thế, những nữ nhân bên ngoài sao có thể so với ngươi!”

Vẻ ai oán của tiểu sư di chợt biến đổi như lật sách: “Hay lắm! Quả nhiên tìm một đứa ở ngoài!”

Hả?

Tiểu sư di lại nắm lỗ tai ta: “Ta không lừa, ngươi còn không chịu nói thật đúng không! Mau nói! Nuôi tiểu lão bà ở đâu! Bạch công công đúng không! Bên nhau bao lâu rồi?”

Không đúng! Tiểu sư di, ngươi lừa ta a! !

Tai! Tai! !

“Chờ đã! Tiểu sư di, ngươi học chiêu này ở đâu a? !”

Tiểu sư di đắc ý cười nói: “Đây là các sư nương của ngươi dạy ta.”

A?

Ngươi học cách bắt gian của sư nương ta! Có cần học cao giai như vậy không a! Chúng ta còn chưa thành thân a!

Thế này giống chưa vào Thiếu Lâm tự đã học Dịch Cân Kinh, chưa vào phái Võ Đang đã học Thái Cực Tâm Pháp, chưa biết Ma giáo là gì đã học Xuân Phong Dạ Vũ Đồ, ngươi cho rằng ngươi là ta sao! !

Ở đây nói một câu với người lạ, muốn học bản lĩnh bắt gian chính tông nhất thiên hạ, các sư nương của ta nhận thứ hai, vậy thì phụ thân của tên thứ nhất còn chưa kết hôn.

Nói đến công phu bắt gian của các sư nương, quả thực còn cặn kẽ cay độc hơn Nhạn Thập Tam phá án. Có thể thấy chỗ người không thể thấy, cơ hồ đến mức không thể tưởng tượng. Không nói đâu xa, chỉ nói sư phụ ta mà Nhạn Thập Tam đừng nghĩ tóm được, hàng năm đều phải ngã trong tay các nàng là biết.

Ta như đưa đám: “Cuối cùng ta cũng biết mẹ Trương Phi họ gì......”

Tiểu sư di nháy mắt mấy cái: “Họ gì?”

“Họ Ngô.”

“Vì sao?”

“Còn có thể vì sao, Ngô thị sinh Phi thôi.”

Nhưng Tiểu sư di không cho là nhục, trái lại làm vinh, kiêu ngạo mà hừ hừ cái mũi nhỏ.

“Hừ! đây gọi là từ không sinh có. Cho dù chẳng có chuyện gì, cũng phải giả bộ có chuyện, mới có thể suy đoán ra chân tướng.” Nói đến đây tiểu sư di cười lên một tiếng, cười đến run cả người, quả nhiên là xinh đẹp không gì sánh được.

“Hôm qua các nàng viết thư dạy ta, thế nào? Ta học nhanh chứ?”

Ta nhìn đến ngây người trong giây lát, sau đó mới kêu lên thiên đại oan khuất.

Nào bắt được chân tướng a! Toàn là oan giả án sai! Ta ra ngoài dạo phố với công công, còn có thể xảy ra chuyện gì? !

Sao các sư nương ta không dạy chuyện tốt, lại truyền thụ kinh nghiệm này a!

Ta đã nói rồi, ngày càng cảm thấy quen thuộc, còn nói thầm trong lòng, sao càng nhìn càng giống cảnh tượng sư phụ ta bị bắt! Thế này quá hại người! Bản lĩnh này truyền ra ngoài, nam nhân thiên hạ còn may mắn sao!

Tiểu sư di đắc ý nói: “Nhất định phải quản những xú nam nhân các ngươi, bỏ mặc nàng dâu như hoa như ngọc trong nhà, chiêu phong dẫn điệp khắp nơi.”

Nói đến hai chữ nàng dâu, dường như hơi ngượng ngùng, mặt trái xoan đỏ bừng, nhưng vẫn cố giả bộ không có chuyện gì. Tiểu sư di của ta thật khả ái a......

Nhưng ta không giống sư phụ, lão gia hỏa kia chắc chắn phạm tội, ta thì vô tội a! ! !

Tiểu sư di dùng sức vân vê tai ta không thả, hơi đăm chiêu nói: “Thật sao? Vậy trả lời ta một vấn đề.”

“Hỏi đi, hỏi đi.”

Lỗ tai ta sắp rớt xuống, có thể nhẹ chút không! !

Tiểu sư di sờ mũi, lơ đãng nói: “Hôm nay uống thuốc, ta nghe nói một chuyện......”

Ta vô ý thức tiếp lời: “Sao lại uống thuốc? Có nghiêm trọng không, ta xem cho ngươi.”

“......”

Tiểu sư di im lặng không nói, đột nhiên buông tay, ta bỗng được tự do: “Tiểu sư di, đưa tay cho ta, ta bắt mạch cho ngươi. Không phải bệnh nặng chứ?”

Tiểu sư di duỗi ngón tay trắng như tuyết, không đưa vào tay ta, trái lại nhẹ nhàng ôn nhu xoa xoa cái tai bị véo đỏ lên của ta.

Ta vẫn không yên tâm nắm chặt tay kia, hỏi: “Thật không sao chứ?”

Tiểu sư di đột nhiên dùng hai tay đẩy nhẹ, đẩy ta ngồi xuống. Sau đó nhào vào ngực, nhẹ nhàng linh hoạt ngồi trên đùi ta, ngẩng gương mặt xinh đẹp nhìn ta.

“Không sao.” Con ngươi xinh đẹp của tiểu sư di híp thành trăng khuyết, cười ngọt ngào như uống một bình mật, “Đây là ban thưởng a.”

Hai tay nâng mặt ta lên, chỉ cảm thấy gò má truyền tới xúc cảm mềm mại tinh tế, nàng nhẹ nhàng lưu lại một dấu son môi.

......

Nước mắt ta chảy róc rách.

Nước mắt của nam nhân gào to trong lòng ta.

Oa oa oa a a a! ! Mệt mỏi lâu như vậy, xui xẻo lâu như vậy, làm ôn thần lâu như vậy, rốt cuộc một chuyện tốt xảy ra trong cuộc đời ta! !

Tuy ta không biết vì sao, nhưng đời người khổ cực như vậy cũng đáng a! ! !

***********

Đêm đã rất khuya, nhà ngục kinh thành.

Nơi đây còn gọi là thiên lao, dân gian có rất nhiều truyền thuyết, danh xưng lao ngục âm u oán trọng nhất.

Đây là lao ngục giam giữ trọng phạm triều đình, nếu không phải lượng hình cực nặng, thì là tội ác tày trời.

Hôm nay, lại thêm một thành viên mới. Hắn ăn hối lộ trái pháp luật, tự dưỡng tư binh, bán quan vơ vét của cải, cái nào cũng là đại tội đủ để hắn không thể rời khỏi địa phương quỷ quái này cả đời.

Bởi vậy tuy Khổng Đoan —— Khổng thượng thư còn chưa bị chính thức tuyên cáo tội trạng và hình phạt, nhưng giải vào thiên lao cũng không phải chuyện hiếm lạ.

Hoàng thượng phá hủy sào huyệt giang hồ Khổng Đoan xây dựng gần kinh thành như bẻ cành khô, Phi Vân vệ bị Minh Phi Chân giết sạch, Long Thành cũng đi, người còn lại không đáng nhắc đến. Trong vòng một ngày đã quay về kinh thành, còn đánh Khổng Đoan vào thiên lao. Tin tức này vừa ra, triều chính chấn động. Quan viên qua lại thân mật với Khổng Đoan, đa số bo bo giữ mình, nhảy ra chỉ chỗ sai tội trạng của hắn. Thiểu số không thể miễn tội, chỉ trông chờ vào hai vị thượng thư đại nhân cùng một trận doanh với Khổng Đoan.

Thiên lao không có thời gian thăm hỏi, lệ thường không có tác dụng ở đây. Nhưng luôn có ngoại lệ. Một số ít người, vẫn có thể hành tẩu ở thiên lao.

Tỷ như quan viên có địa vị cực cao, tỷ như đầu đảng có vây cánh trải rộng triều chính.

Bây giờ nam tử tới đây, đủ cả hai mặt. Hắn chẳng những là đại quan có thể đếm được trên đầu ngón tay trong triều, còn là đầu đảng của một trong hai phái.

Hắn là Lại bộ thượng thư, Trương Thuần Phong.

Môn sinh của Trương thượng thư trải rộng triều đình, thế lực cũng mạnh mẽ. Sau khi nhận được tin tức Khổng Đoan xuống ngựa, vào lao thăm hỏi trong đêm.

Phòng giam của Khổng Đoan đặc biệt sạch sẽ, có giường có bàn, còn có một bộ sách để đọc. Hắn chính là quan lớn, cho dù bị giam, cũng không thể coi như không có gì.

Khổng Đoan vẫn mặc trang phục nho sinh, ngồi trước bàn. Tuy ban ngày bị đánh đến người không giống người, quỷ không giống quỷ, nhưng hai người là hảo hữu mấy chục năm, cho nên không xảy ra chuyện lúng túng nhận lầm người.

Trương thượng thư lặng lẽ nhập tọa, ngồi đối diện Khổng Đoan. Khổng Đoan chậm rãi đọc sách, không ngẩng đầu nhìn, như không biết có người đến.

Trương thượng thư trầm mặc thật lâu, mới hỏi: “Vì sao phải làm như vậy?”

Ngón tay lật sách của Khổng Đoan ngừng lại, nhưng vẫn cúi đầu.

“Vì triều đình.”

Vì triều đình.

Không sai, mọi chuyện Khổng thượng thư làm, trong mắt hắn, là không có tư dục. Có lẽ tư dục duy nhất là hắn hi vọng sau này mình có thể danh thùy thiên cổ, biểu lộ tài danh. Nhưng từ xưa đến nay, người đọc sách nào không như thế, lại không phải khuyết điểm. Hôm nay, mọi chuyện Khổng thượng thư làm ra, hắn đều kiên định cho rằng, vì triều đình.

Trương thượng thư cộng sự mấy chục năm với lão giả, giận đến bả vai phát run.

“Ngươi bán quan vơ vét của cải, sai sử người trong giang hồ giết Lục Hạ Tẩu, tự tiện giết mệnh quan triều đình. Ngươi còn chiêu mộ giang hồ nhân sĩ, tư tổ bang phái, mưu đồ ám sát đại quan triều đình, ngươi nói chuyện này...... Cũng vì triều đình?”

“Không sai, đều vì triều đình.”

Khổng thượng thư ngẩng đầu lên, trong mắt tinh quang chợt hiện: “Lục Hạ Tẩu bán quan vơ vét của cải cho ta, giang hồ nhân sĩ bố trí lôi đài vơ vét của cải cho ta, số tiền này, lão phu lão phu chưa từng động tới một phân một hào. Lão phu nuôi những tử sĩ này, vì một ngày trong tương lai, chúng ta bị ép đấu tranh với thế lực cường đại, sẽ không bị động. Lão phu vì triều đình, vì Nho giáo, vì Thiên Tử giám của chúng ta!”

Trương thượng thư lại im lặng. Vì lý tưởng của bọn hắn, Trương Thuần Phong cũng có tâm lý quăng đầu vẩy nhiệt huyết. Nhưng hắn chưa từng nghĩ phải dùng phương pháp này để thực hiện.

Trương thượng thư liên tục lắc đầu: “Dù vậy...... Hồ đồ a, Khổng huynh, sao ngươi hồ đồ như thế. Nếu làm như vậy, dù có thành công, ngày nào đó sự việc bại lộ, chẳng qua lại là một Nhạn Thập Tam. Vết xe đổ đó, sao ngươi không suy nghĩ kỹ càng.”

“Không để ý được nhiều như vậy, chỉ có Thiên Tử giám, Nho giáo chúng ta mới có thể thi triển hoài bão.” Con ngươi vàng đục của Khổng thượng thư lộ vẻ cuồng quyến, “Nhưng chúng ta không có tiền, không có người, chỉ dựa vào mồm mép, kế hoạch của chúng ta có thể tiến triển sao?”

“Thuần Phong huynh!” Khổng Đoan kích động, “Lão phu vốn muốn nhất cổ tác khí, thu thập hai người Liệt Lỗ, lại dùng vốn liếng và tư binh hùng hậu thay thế Lục Phiến Thần Cơ Bảng, tiến tới thành lập Thiên Tử giám, hoàn thành tâm nguyện nhiều năm của chúng ta. Nhưng bây giờ lão phu rơi vào ngục tù, đã là thân bất do kỷ. Nhưng số tiền những năm gần đây kiếm được đều giấu ở......”

Sau khi nói địa điểm cho Trương Thuần Phong, ngữ khí mới bình phục: “Số tiền này, để ngươi và Tiền huynh vận dụng thích đáng, tin tưởng ngươi, nhất định có thể thực hiện lý tưởng của chúng ta.”

Trương Thuần Phong gật gật đầu.

“...... Ta đã dâng thư cho hoàng thượng, nói tư tưởng sơ bộ của Thiên Tử giám cho hắn.”

“Cái gì!” Khổng thượng thư lộ vẻ khó mà tin được: “Ngươi, ngươi đã, hoàng thượng trả lời thế nào?”

“Hoàng thượng chưa trả lời bất kỳ câu nào, thậm chí không hề nhắc đến.” Trương thượng thư nhàn nhạt nói: “Vậy đại biểu hoàng thượng đang suy nghĩ, hắn đang suy nghĩ, Thiên Tử giám của chúng ta, có phải một nước cờ tốt không, có thể ước thúc tam ti võ lâm ngày càng cường đại mà không bị khống chế không. Nhất là bây giờ, hắn muốn thu thập Bạch Vương thất quan, nếu chúng ta có thể liên hệ với Nho giáo, đủ để bù đắp thiếu sót nhân thủ. Thiên Tử giám, không phải không có hi vọng.”

“Quá tốt rồi! Quá tốt rồi!” Khổng Đoan cười ha ha: “Chỉ cần hoàng thượng gật đầu, chúng ta còn chưa xong. Lão phu sẽ chờ ở đây, chờ ngày Võ gia suy sụp, Nho giáo ta trùng hưng!”

“Ngày này...... Cũng không xa.”

Giọng nam tử trầm thấp vang lên trong nhà tù, Trương Khổng hai thượng thư sợ hãi kinh hoàng, vội vàng quay đầu. Chỉ thấy, không biết từ khi nào, trong phòng giam lại có một nam tử mặc nho phục trắng.

Nam tử này đeo mặt nạ màu trắng, không nhìn thấy tướng mạo, bên hông có kiếm văn sĩ, đầu đội khăn vuông. Như một thư sinh tướng công đi ra từ trong sách, quả thật còn giống thư sinh hơn Khổng thượng thư hậu nhân Khổng Tử.

Ánh mắt người này nhạt như nước chảy, nhìn hai người. Tuy hai thượng thư đã cao tuổi, nhìn hết muôn màu nhân sinh, trong lòng lại sợ hãi. Đây không phải e ngại, mà tựa như gia nô thấy chủ nhân, luống cuống một cách tự nhiên.

Nam tử mặc áo trắng này sừng sững bất động, hình như đã đứng đây hồi lâu. Nhưng hắn không xuất thân, hai thượng thư lại không phát hiện được một người sống sờ sờ đứng ở đó. Có thể thấy, khinh công người này cao siêu, đã đến trình độ không thể tưởng tượng.

Trương Thuần Phong bình tĩnh lại trong phút chốc: “Xin hỏi các hạ phương nào, vì sao dám lén xông vào thiên lao?”

Người kia không nói, tay sờ soạng trường kiếm bên hông, chỉ thấy bạch quang nổi lên bốn phía, vòng tay vòng chân của Khổng Đoan lập tức vỡ vụn. Kiếm quang kia cực nhanh, không cảm thấy phong hàn, có thể thấy binh khí là lưỡi phàm, nhưng kiếm thuật người này cao minh, cắt đứt tinh thiết trong nháy mắt. Người áo trắng kia đi đến gần, giơ một lệnh bài cho hai người. Từ hoài nghi và sợ hãi lúc đầu, Khổng Đoan bỗng biến thành vô cùng vui vẻ. Ngay cả Trương Thuần Phong cũng nhìn đến ngây ngẩn cả người.

Nam tử áo trắng nhàn nhạt nói: “Học sinh sớm đã nhận được liên lạc của Khổng thượng thư. Nhìn hành động của hai vị, quả là cử chỉ đại nhân đại nghĩa. Kim thượng hồ đồ, bị Võ gia mê hoặc, oan uổng tán lương, ngày sau tự có tranh luận. Hôm nay học sinh tới đón Khổng đại nhân.”

Khổng Đoan vui mừng quá đỗi, lúc đầu đã là kết cục thiên lao cô tịch cả đời, vậy mà có chỗ cải biến, nhất thời giọng cũng nghẹn ngào: “Thì, thì ra giáo môn sớm đã biết chuyện của lão phu. Chẳng lẽ, các hạ, các hạ chính là sứ giả của giáo môn? Lão phu hữu lễ.”

Nam tử áo trắng hoàn lễ nói: “Khổng đại nhân không cần đa lễ. Khổng đại nhân chính là hậu duệ thánh nhân, tính ra đồng tông với giáo môn, học sinh không dám lãnh đạm.”

Khổng Đoan ôm tay nói: “Không dám không dám.”

Người áo trắng quay lại, lại chấp lễ với Trương thượng thư: “Xin thứ cho học sinh vô lễ, hôm nay phải dẫn Khổng đại nhân đi.”

Võ công người này cao tuyệt, có thể dễ dàng tiến vào thiên lao cứu người, thời gian đi vào không ngắn, nhưng không ngờ không ai phát hiện. Có thể thấy khinh công của hắn đáng sợ đến mức nào. Hắn nói muốn dẫn người đi, dù Trương Thuần Phong toàn lực ngăn cản, cũng không cản được. Hỏi câu này đúng là dư thừa.

Nhưng ngữ ý hắn thành khẩn, lại không khiến người cảm thấy phù phiếm.

“Khổng huynh là bạn thân cả đời của lão phu, đại đức các hạ viện thủ, lão phu khắc sâu trong ngũ tạng.”

“Như vậy học sinh đi quá giới hạn.”

Nam tử áo trắng kéo cánh tay Khổng Đoan, phiên nhược kinh hồng, bóng trắng lướt qua, không lưu vết tích. Dường như hai người vừa tồn tại ở đây là ảo giác, võ nghệ như thế, quả thật cuộc đời Trương thượng thư ít thấy.

Nhưng khiến Trương Thuần Phong phối hợp như thế, lại không phải vì vũ lực vô cùng cao minh, mà bởi vì kỳ vọng đã lâu được thực hiện.

Cuối cùng bọn hắn cũng xuất hiện.

Yên lặng ba mươi năm, rốt cuộc tái nhập Trung Nguyên.

Chỉ bọn hắn, mới có thể kết thúc thời đại hỗn loạn, võ lâm rối bời này.

Cuối cùng bọn hắn cũng trở về —— Cửu Châu Nho môn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Zhang Xiao Fan
13 Tháng hai, 2022 22:40
Bộ này tác vẫn ra hàng ngày bên Trung, nhưng là text hình rất khó để lấy text convert, mình làm được nhưng đang đọc lại dần cho nhớ cốt truyện, rồi xem có ai donate mua chương thì mình sẽ convert tiếp
ARTnote
08 Tháng hai, 2022 09:44
ai đọc rồi cho mình hỏi bộ này drop chưa zậy m.n
ARTnote
08 Tháng hai, 2022 01:15
drop rồi hả m.n
Hieu Le
26 Tháng năm, 2021 10:47
mẹ đọc toàn nghe mùi dầu ăn với pê đê
Saojoker
17 Tháng hai, 2020 23:30
Tác giả không biết trình độ câu giờ tăng chưa=)
LangTuTramKha
14 Tháng một, 2020 11:51
lâu lâu mới quay lại đọc: Cô cô, Quá nhi không thể theo ngươi ! :)))) đây là bộ truyện ngôi thứ nhất duy nhất mà mình đọc được. Nó rất tự nhiên và đọc nó thoải mái
61703187
17 Tháng mười hai, 2019 15:54
Thiên tài trong truyện chủ yếu do giang hồ đồn thôi, giỏi thiệt có mấy người đâu, mà được cái gái nào tả cũng đẹp, từ chính tới phụ
Quang Anh Luong
13 Tháng mười hai, 2019 21:29
Cũng không nhiều lắm, được cái tụ tập quanh lão Phi Chân nên ae tưởng nhiều thôi
trunghieu99tt
08 Tháng mười hai, 2019 17:25
.-. Có chi tiết lúc Tô Hiểu đánh thắng Trần trưởng lão Cái Bang khá là vô lí. Trần trưởng lão - 1 người được xưng là cao thủ trong võ lâm mà chiêu thức của mình có thể sử dụng được bao nhiêu lần cũng không biết, bị người ta truyền nội lực cho cũng không biết. :D
trunghieu99tt
08 Tháng mười hai, 2019 10:56
Truyện hay. :( Chỉ phải cái thiên tài quá nhiều, toàn chưa đến 20 mà công phu, nội lực đã chẳng thua mấy lão quái tu luyện mấy chục năm. Đọc cảm thấy hơi quá đà.
Quang Anh Luong
13 Tháng mười một, 2019 19:16
Lão Hoa cũng bận luôn à? :v
Quang Anh Luong
17 Tháng mười, 2019 19:08
Tem :)))
Quang Anh Luong
15 Tháng mười, 2019 23:44
Tô Hiểu đâm lão Minh thật đau :))
Quang Anh Luong
12 Tháng mười, 2019 23:05
Chậc chậc, vẫn rất bình thường ._. Kia mà Nho môn hình như là phe phản loạn ha, hoàng thượng đúng là giỏi quăng nồi cho lão Minh
Hoaqin
12 Tháng mười, 2019 23:00
Main quịt tiền Bát Tiên cư 2k lượng, chủ quán đòi Y Nhân trả hội Main suýt bị Y Nhân quẳng từ nóc nhà xuống
Hoaqin
12 Tháng mười, 2019 22:59
Phi Chân bị đẩy vào Nho môn làm quan văn Tổng giáo vụ là Hoàng Ngọc Tảo Lạc Danh trả danh hiệu Bạch Vương thất quan lại cho triều đình
Quang Anh Luong
12 Tháng mười, 2019 22:57
Lão Hoa :)) 5 chương mới chính truyện có gì chưa? :))
Quang Anh Luong
08 Tháng mười, 2019 23:40
Cái vụ này lằng nhằng đây :v
Hoaqin
08 Tháng mười, 2019 23:39
Chap cuối quyển có thanh niên Nho môn cà khịa Thiên Phong Vũ với Minh Hóa Ngữ, suýt bị làm thịt =))
Quang Anh Luong
08 Tháng mười, 2019 23:39
Up muộn thế? :v
Hoaqin
07 Tháng mười, 2019 20:38
T chưa rõ ông ạ, giống kiểu huyết mạch thượng đẳng ấy, người sở hữu là trùm vv
Quang Anh Luong
07 Tháng mười, 2019 10:48
Tại sao có huyết mạch đấy thì chơi lại được lục hung? Hack vậy? :v Tổ tiên nhà nó chuyên ăn thịt lục hung sống qua ngày ah? :v
Hoaqin
06 Tháng mười, 2019 21:04
Tuyết chưa xuất hiện Phi tướng quân tên thật là Nhiên Phi Không, sở hữu cái gọi là Chiến Thần huyết mạch qq gì đó, main có cái đó nên mới chơi được Phong Bồng Trường An Chí Nhạc chính là lão bản Sát Liên =))))
Quang Anh Luong
05 Tháng mười, 2019 21:31
Mà Tuyết xuất hiện chưa thế?
Quang Anh Luong
05 Tháng mười, 2019 21:30
Vl :v chết chưa?
BÌNH LUẬN FACEBOOK