Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vuốt ve an ủi với tiểu sư di một đêm...... Ta nói là tự thoại một đêm, sáng sớm ngày hôm sau, ta đến thôn trang đám người Long Thành và Ám Phong đường đặt chân.

Ám Phong đường, trước đây người xưng ‘Ám phong nhập dạ, vô sở bất chí’. Chỉ cần là tình báo Ám Phong đường muốn điều tra, bất kể là bí văn hoàng cung, kỳ bảo võ lâm, tuyệt bí nhân gian, không gì có thể thoát khỏi lòng bàn tay bọn hắn. Đường khẩu này nổi tiếng vì cực kỳ cơ động, cực kỳ bí ẩn. Hơn nữa, còn là một chi có lực sinh tồn mạnh nhất trong hơn trăm đường khẩu của Thần Nguyệt giáo. Bất kể hiểm cảnh thế nào, nhân số bọn hắn trở về vĩnh viễn là nhiều nhất. Điểm ấy chỉ cần nhìn những năm gần đây, đường khẩu khác bị triều đình truy sát đến diệt thì diệt, vong thì vong, mà bọn hắn lại có thể giữ được hơn mười cao thủ, là có thể thấy một ít.

Nhưng rất ít người biết, kỳ thực các hán tử Ám Phong đường kém hai chữ cơ trí rất xa, thậm chí không tính là thông minh. Thứ bọn hắn am hiểu nhất, kỳ thực, chỉ là chịu đựng được khó khăn và khắc khổ học tập một cách dị thường dưới tay cấp trên đầu chó loạn thất bát tao nào đó mà thôi.

“Ta nghe nói, hình như XX của Bạch Vương thất quan là con riêng của XXX a, các ngươi đi nghe cho ta.”

“Đám quy tôn tử Sát Liên quá không giảng nghĩa khí, các ngươi tra lão bản bọn hắn ở đâu cho ta.”

“Dịch Cân Kinh của Thiếu Lâm tự rất có danh tiếng, mấy con lừa trọc suốt ngày ở bên trong không ra, cũng không biết thật hay giả, các ngươi đi lấy kinh kia ra cho ta.”

“Hoàng đế lão nhi ngồi quá ổn, ta gây phiền phức cho hắn, đi trộm bản đồ binh lực thường trú của kinh thành về đây, lão tử muốn làm quân sư, tự mình chỉ huy một trận. Cái gì? Không đủ người? Hai mươi người vẫn không đủ? Đưa hộ pháp Long Thành cho các ngươi, đủ hai mươi mốt, đi không?”

Trở về từ những nhiệm vụ tu la địa ngục đó, Ám Phong đường được ma luyện thành đường khẩu có lực sinh tồn hạng nhất. Nếu nói chỗ vĩ đại nhất của bọn hắn, không gì bằng sự nhẫn nại kiên nghị bất khuất và năng lực học tập để sinh tồn trong nghịch cảnh.

Mà bây giờ, những hán tử này, trên đầu quấn khăn trùm, mặc áo ngắn quần đùi, chỉ kém cầm cây cuốc là có thể xuống cày ruộng. Hết sức chuyên chú, ngưng thần nín hơi nghe ta truyền thụ, tham lam hấp thu suối nguồn tri thức.

Ta cầm một thứ gọi là xiên thép, nghiêm chỉnh nói.

“Đây gọi là cái xiên, còn gọi là xiên phân, dùng để khều phân. Hiểu chưa? A đúng rồi, dùng để xiên phân trâu...... Ai nói phân trâu là để cắm hoa tươi! ? Tự mình vả miệng!”

Ta vừa đến không bao lâu, đã bị các đại thúc này bao vây. Bọn hắn ẩn cư làm nông dân trong thôn này, nhưng một việc cũng không biết, ta còn phải tự mình chỉ đạo.

Trên Đại La sơn, có một nông trường đoạn tuyệt với nhân thế, người bên trong đời đời không hạ sơn, nhưng vụ xuân ngày mùa không khác trồng trọt bình thường. Khi còn bé, ngoại trừ luyện công, ta cũng vào thôn chơi. Việc vặt, việc nặng, việc đồng áng nào chưa từng thấy, lập tức trở thành một giáo sư nông phu hợp cách.

“Cái xiên này vô cùng diệu dụng, các ngươi dùng thì biết.”

Mấy đại hán Ám Phong đường vây quanh, cầm xiên thép truyền tay nhau, kiểm tra cán gỗ chắc chắn, ngửi mùi thơm ngát của bùn đất. Dường như trong lúc vô tình, nguyện cảnh với điền viên bị dẫn dắt, đều lộ vẻ ngóng trông, càng tấm tắc lấy làm kỳ lạ với cái xiên. Mỗi người cầm trong tay thưởng thức thật lâu, mới trân trọng truyền cho người kế tiếp, coi là trân bảo.

Một hán tử cảm động không thôi, chỉ chốc lát sau nghi ngờ nói: “Thần tôn, đây là xiên phân thật sao?”

“Đương nhiên, còn có thể giả?”

“Làm sao biết a?”

Ta khoát khoát tay: “Ta mượn của Ngưu thúc bên cạnh, ta vừa thấy hắn dùng xong, vẫn còn chưa rửa, thật đến không thể thật hơn.”

“Chết rồi! Ta nói, vì sao còn nóng hầm hập! Mẹ nó, đứa nào nói đây là mùi bùn đất!”

Đám ‘Người truyền đạo’ tranh nhau truyền tay cả kinh thất sắc, nhao nhao ném loạn trân bảo, mùi khuếch tán càng nhanh, trong phòng sa vào hỗn loạn.

Bọn giặc cỏ này...... Làm nông dân cũng không yên ổn.

Cuối cùng ta vẫn phải cầm vũ khí có tính sát thương này về, nghiêm túc nói.

“Tóm lại các ngươi phải học làm việc đồng áng, nếu không khẳng định sẽ làm người khác hoài nghi. Lại nói, các ngươi không làm gì thì sớm muộn cũng chết đói. Muốn sống sót ở đây, cũng không phải một chuyện đơn giản.”

“Đang làm cái gì?”

Một âm thanh nghiêm nghị sinh uy truyền đến, Long Thành vốn dưỡng thương ở phòng khác sải bước đi vào. Tuy hắn bị trọng thương, nhưng khí độ không giảm. Long hộ pháp cau mày nhìn trang phục của thủ hạ, lông mày co lại, dường như đang cố gắng nén giận.

“Thần tôn, ngài muốn làm gì?”

“Muốn làm gì? Có nhiều việc.”

Ta bẻ đầu ngón tay nói: “Trước tiên phải mua một con trâu, lại lập kế hoạch trồng trọt, một hai tháng là có thể mua mầm mới. Khoảng thời gian này thì mua chút gà vịt ngỗng, a, ta thích ăn chân giò, vậy các ngươi cũng phải mua heo, chọn con to......”

“Ta không nói chuyện này!”

Long Thành cả giận nói: “Thần tôn, vì sao chúng ta phải làm nông dân?”

Sắc mặt Long Thành nghiêm túc, trong ánh mắt ẩn chứa kính ý với ta, nhưng cũng không thiếu xung động muốn đập chết ta. Trong lòng hắn, Ám Phong đường có địa vị không giống bình thường. Nếu người bảo bọn hắn đi làm ruộng không phải ta, đoán chừng nam nhân coi giáo nghĩa còn lớn hơn trời này, đã muốn liều mạng.

“Trước đây các huynh đệ sống cuộc sống đầu đao liếm máu, cũng vẫn qua được, cho dù không làm những việc nặng này, vẫn có thể sống sót.”

Long Thành vết thương chằng chịt, trên người cuốn đầy băng vải, dứt khoát không mặc quần áo. Chính là tạo hình băng vải cộng thêm cơ bắp, ngạnh hán nhà ngươi đẹp trai đến đột phá chân trời a.

“Ngươi cũng biết, trước đây các huynh đệ sống cuộc sống đầu đao liếm máu sao? Như vậy, ngươi còn hi vọng mọi người tiếp tục? Vì sao người tập võ chúng ta, nhất định không được sống cuộc sống an ổn?” Ta lãnh đạm nhìn hắn, “Long hộ pháp, ngươi nói vẫn có thể sống, chẳng lẽ như Khổng Đoan, mở lôi đài trong lòng đất? Bắt cóc bách tính? Hoặc là cướp bóc, tìm ngọn núi ẩn náu, vào rừng làm cướp làm vua cỏ?”

Long Thành ngẩn ra, hơi thu liễm nộ khí, khổ sở nói: “Đây đều không phải hi vọng của thuộc hạ...... Nhưng......”

“Làm ruộng làm nông, là làm người chân thật. Mỗi ngụm nước ngươi uống, mỗi miếng cơm ngươi ăn, tốn thời gian của ngươi, dùng khí lực của ngươi. Chuyện này có gì mất mặt?” Ta ném xiên phân xuống đất, mùi vị tản ra, đám người này kinh hãi đến suýt nhảy dựng lên, ngay cả ngạnh hán như Long Thành cũng suýt che mũi.

“Thần Nguyệt giáo từng phong quang, nhưng đã thất bại. Thua, thì phải nhận. Các ngươi bây giờ, quan trọng nhất là giữ được tính mạng, mà không phải dùng thân thể tàn phế đi cản đại quân triều đình. Sống sót, mới là việc khẩn cấp của các ngươi. Đừng tưởng có rất nhiều lựa chọn, đến nay Kỳ Lân vệ vẫn chưa buông lỏng truy tra giáo ta. Trước đây, nếu không có đại quan triều đình như Khổng Đoan giấu giếm, các ngươi chỉ cần thi triển võ công, không tới ba ngày sẽ bại lộ.”

Long Thành bị ta nói cho á khẩu không trả lời được, đành phải miễn cưỡng gật đầu. Ta biết hắn vẫn băn khoăn, nhưng đây không phải chuyện một sớm một chiều, chỉ có thể dùng thời gian giải quyết.

Ta ném xiên phân cho một người.

“Lát nữa Ngưu thúc bên cạnh sẽ tới dạy các ngươi cày ruộng, khách khí với người ta một chút. Long hộ pháp, chúng ta đi ra ngoài một lát.”

Long Thành gật gật đầu.

Chúng ta ra khỏi nông trại, lúc này sắp giữa trưa, húc nhật cao thăng, dương quang chầm chậm xuyên qua mây mỏng, gió lẳng lặng quét, tất cả như chậm lại.

Dưới ánh đông dương, thôn trang tĩnh mịch càng thêm chất phác an nhàn.

Thôn này cách kinh thành không quá xa, bằng vào cước trình của ta, có thể thoải mái đi về trong nửa canh giờ. Nơi đây dân phong thuần phác, chim hót hoa nở, tuy nông trại chiếm đa số, cũng có tiểu thương tiểu phiến. Vừa vào làng đã ngửi thấy mùi đặc biệt của phân trâu trộn rơm rạ, hành lá xào lăn và bánh nướng.

Hai người chúng ta chậm rãi dạo bước, ta thì vẫn ổn, Long Thành lại cảm thấy rất khó chịu. Dường như trải qua kiếp sống giang hồ quá lâu, ngay cả địa phương âm u như Phi Vân đường cũng tốt hơn nơi này, hoặc là, hắn đã không thể coi mình là người bình thường, cho nên không chịu nổi sự yên lặng của nơi này.

Nhìn hắn đau khổ nhẫn nại, ta cố ý dẫn hắn đi một vòng, hắn ngày càng không thoải mái.

Bầu không khí phi thường xấu hổ.

Lúc này một nông cư đột nhiên mở cửa, một đại thúc có ánh mắt kèm nhèm vừa tỉnh ngủ, bước khỏi cửa giội một chậu nước lau nhà ra ngoài.

Ta né nhanh, nhưng Long Thành không tập trung, lập tức ướt từ đầu đến chân......

Đối mặt Long Thành ướt sũng, đại thúc kia khinh bỉ ‘Hừ’ một tiếng, mắng: “Đi không nhìn sao!” Sau đó không thèm nhìn lại, dưới cái nhìn soi mói, kinh ngạc đến không biết nói gì của Long Thành, chậm rãi từ từ đóng cửa lại.

Ta và Long Thành liếc mắt nhìn nhau.

“......”

“......”

Sau đó không hẹn mà cùng cười ầm lên.

Chúng ta cười rất lâu, thậm chí không biết mình đang cười cái gì, Long Thành cười đến chảy nước mắt.

Long Thành hổn hển nói: “Thần tôn, thuộc hạ bị như vậy, thế mà ngài vẫn cười được.”

“Long hộ pháp danh xưng khinh công vô song, ai ngờ ngay cả một chậu nước cũng không tránh được. Không phải ngươi cũng cười sao?”

“Chính thuộc hạ cũng không ngờ...... Lúc này, lại có thể cười ra, haiz.”

Ta đại lực vỗ vai hắn, ngạnh hán này đau đến suýt kêu lên.

“Đừng bắt mình gánh nặng như vậy. Thần Nguyệt giáo bại trận, không phải lỗi của ngươi. Không nên tự trách vì cảm nhận được vui vẻ trong cuộc sống.”

Tóc Long Thành còn đang nhỏ nước, lại lộ vẻ nghĩ ngợi, cười khổ nói: “Thuộc hạ...... Sẽ thử xem.”

“Hôm qua đi vội vàng, rất nhiều lời chưa kịp nói.”

Chúng ta tìm đại thúc kia, mượn mảnh vải để Long Thành lau mặt. Đại thúc kia sảng khoái, bưng ra hai bát trà mời khách, chẳng qua còn quở trách Long Thành tránh chậm, chờ lúc làng đông, khẳng định chạy không thoát. Chờ đại thúc rời đi, ta lại nói với Long hộ pháp.

“Tin tức của huynh đệ khác, ngươi có không?”

Long hộ pháp hạ giọng nói: “Chưa chừng nghe nói. Minh Thần tông đã về Tây Vực, phỏng đoán nếu thần tôn tới Tây Vực, hẳn hẳn có thể gặp được. Từ khi lão tông chủ qua đời, Ám Nguyệt tông vẫn luôn chia năm xẻ bảy, thuộc hạ không liên lạc được với hộ pháp khác.”

“Là như vậy sao......”

Những năm gần đây, ta một mực tìm kiếm người của Thần Nguyệt giáo.

Đáng tiếc chính là, nhiều năm như vậy, từ đầu đến cuối không có thu hoạch gì. Lan Quân Trúc Không và Ám Phong đường, là đường khẩu duy nhị ta gặp được. Chuyện này quả thật hơi quỷ dị. Không nói Ám Nguyệt tông, dù là Minh Thần tông, cho dù rút lui về Tây Vực, cũng phải có vài người lưu lại tiếp ứng mới đúng. Nhưng ta không tìm thấy người nào.

Ta lắc lắc đầu, tống mạch suy nghĩ phân loạn ra, dùng giọng điệu phân phó nói: “Chuyện về các huynh đệ, ta sẽ tự điều tra tiếp. Ta có nhiệm vụ cho các ngươi.”

Long Thành lập tức tỉnh táo, dường như có thể được thượng dụng là thiên đại hảo sự của hắn.

“Nếu thần tôn có lệnh, thuộc hạ không dám không theo.”

“Trong nước đi trong nước?”

“Trong lửa đi trong lửa! !”

“Tốt, ngươi nói.” Ta cười nói: “Ta muốn các ngươi ở đây, sinh hoạt nửa năm.”

Trong nháy mắt này, ta đọc được cái gì gọi là tuyệt vọng trên mặt Long hộ pháp.

Mặt hắn đổi màu đỏ cam vàng lục lam chàm tím bảy lần trong một hơi thở, dọa cho ta suýt kêu to ‘Chết rồi, Càn Khôn Đại Na Di? !’. Hơn nửa ngày Long Thành mới trở lại bình thường, đột nhiên mặt sáng lên: “Chẳng lẽ đây là giấu tài? Thần tôn muốn chúng ta nằm gai nếm mật, chờ đợi thời cơ?”

Ta khoát khoát tay: “Không, không phải. Ta chỉ muốn các ngươi ở đây, tìm vài công việc bình thường mà mình làm được, thích làm, sau đó trải qua nửa năm ẩn cư.”

Long Thành thất vọng rõ rệt nói: “Thần tôn đại nhân, chúng ta làm như thế, chẳng phải lãng phí khổ tâm năm đó giáo chủ bồi dưỡng chúng ta.”

Năm đó, Tây Môn lão nhi bồi dưỡng các ngươi vì nghe ngóng tin tức ngầm của giang hồ! Trái lại các ngươi hơi bị tự giác a! Từ sự gian khổ trong nhiệm vụ, nhận ra lãnh đạo trực tiếp của mình không đáng tin cậy được không a! !

Ta lắc đầu nói: “Ngươi tự xưng là tai mắt của giáo chủ các ngươi, nhưng ngươi có biết không, các ngươi, cũng là tay chân của hắn.”

Long Thành nói: “Ý thần tôn ý là......”

“Cơ hồ có chiến là Tây Môn tự đánh, trận lớn trận nhỏ đều tự lên. Nếu có một huynh đệ rớt lại phía sau, hắn không chịu đi trước. Ngươi cảm thấy, hắn sẽ thích các ngươi uổng công đổ máu sao?”

Long Thành run rẩy như tín niệm dao động, sau cùng mới nói: “Nếu thế...... Thuộc hạ nguyện ý nghe thần tôn giáo huấn.”

“Như vậy mới đúng, giáo chủ các ngươi có biết cũng vui vẻ.”

Long Thành nói như chợt nhớ ra gì đó: “Nhắc đến...... Hình như thần tôn từng nói, không đồng ý chuyện giáo chủ khởi binh?”

“Ta không muốn thảo luận hành vi của hắn đúng hay sai. Chuyện đó vượt quá phạm vi ta phụ trách.”

“Kỳ thực...... Thần tôn không hòa thuận với giáo chủ, vì chuyện này phải không?”

“Chuyện này tùy ngươi nghĩ.” Ta thờ ơ cười nói: “Cho dù trong giáo, cũng có rất ít người không muốn đánh lão già kia một trận.”

Long hộ pháp muốn nói lại thôi: “Thần tôn, thuộc hạ muốn thỉnh giáo một chuyện.”

Dường như trong giọng nói có chút hoài nghi, ta thế nào cũng được nói.

“Nói.”

“Năm đó, một trận chiến trên Vô Pháp Vô Thiên nhai, từ đó giáo chủ mất tích, ngày đó thuộc hạ không thể đến kịp. Nhưng nghe nói thần tôn ở đấy, không biết...... Hôm đó trên Vô Pháp Vô Thiên nhai, xảy ra chuyện gì?”

Không khí chợt vì thế mà đông lại.

Ta giương mắt nhìn hắn, Long Thành đột nhiên rùng mình. Ánh mắt ta nhìn hắn, chắc hẳn lạnh hơn xa không khí ngoài phòng, mới có thể làm ngạnh hán này không ngừng run rẩy. Ta duy trì ánh mắt như vậy thật lâu, vì không để Long Thành mất nhiệt mà chết, mới dời ánh mắt.

Ta minh bạch bản ý của hắn, hắn thấy ta bất hòa với Tây Môn, cho nên hoài nghi, phải chăng ngày đó ta không toàn lực cứu giúp. Ta có thể minh bạch nghi ngờ này, nhưng nhắc tới chuyện ngày đó, ta vẫn không nhịn được sát ý chập trùng.

Hơn nửa ngày, ta mới nói tiếp.

“Ta đích thực đi.”

Giọng nói ra khỏi miệng, lại trầm thấp khàn khàn hơn tưởng tượng.

“Nhưng, ta không thể đến kịp. Ta bị Bạch Mã trong Tuyệt Phong Tam Nhân cản trên đường, lúc ta chạy tới, tình hình đã vô lực hồi thiên...... Tam đại phái, tứ đại môn, Bạch Vương thất quan, Tuyệt Phong Tam Nhân, Tiềm Long Thập Thất Sĩ cơ hồ đều đến đông đủ. Không sai biệt lắm, toàn bộ tam pháp vương chết trận, Tây Môn cũng bị đánh xuống Vô Pháp Vô Thiên nhai. Những gì ta có thể làm, chỉ là cam đoan Minh Thần tông rút lui an toàn......”

Ta không thể quên ngày đó.

Đó là ngày ta quyết tâm thoái ẩn.

Trận chiến trên Vô Pháp Vô Thiên nhai, một lần, ta mất đi hai người trọng yếu trong cuộc đời. Một là huynh đệ kết nghĩa của ta, hắn hào khí ngút trời, cuộc đời hắn như nụ cười của hắn, chói lọi như mặt trời. Còn có một người, khiến người yêu thương như thế. Là người mà ta muốn bù đắp, nhưng rốt cuộc không có cơ hội.

Ta trầm mặc hồi lâu, mới nói.

“Vừa rồi không thể trả lời vấn đề của ngươi, bây giờ ta có thể cho ngươi đáp án. Ta không cảm thấy hành động của Tây Môn Xuy Đăng là đúng, thậm chí không cảm thấy hắn là giáo chủ hợp cách. Hắn khinh vương hầu, trọng lời hứa, cẩu thả nóng tính, sính anh hùng, thích gây chuyện thị phi, tàn nhẫn tranh đấu, không rượu không vui, háo sắc cợt nhả. Vì nữ nhân, lại có thể đấu hơn nửa đời người với Nhạn Thập Tam. Vì một câu, tự mình chạy đến Tử Cấm thành phó ước. Người như hắn, có lẽ ngay cả lãnh tụ cũng không nên làm. Để hắn làm thôn trưởng, cũng có thể phá hỏng thôn.”

Ta nở nụ cười khổ, ngay cả chính ta cũng không rõ hàm nghĩa trong đó. Rốt cuộc là phẫn nộ đến bất đắc dĩ, hay là bi thương đến trống rỗng.

“Nhưng nếu hắn chết, ta...... Nhất định sẽ báo thù rửa hận cho hắn. Đây là lời hứa của ta.”

*******************

Khi Ngưu thúc đến dạy đám người Ám Phong đường cày ruộng, ta cũng trở về Lục Phiến môn.

Tuy vẫn chưa được gọi về Lục Phiến môn, chẳng qua trong lúc rảnh rỗi, ta định đi tìm tiểu sư di vuốt ve an ủi...... Khụ khụ ta nói là thỉnh an.

Vừa muốn vào cửa, lại chú ý có người đang nói với ta từ chỗ khác.

“Minh quân, từ khi chia tay đến giờ, không có vấn đề gì chứ.”

“Thừa tướng đại nhân?”

Lý Tư thừa tướng đã lâu không gặp mặc một bộ thường phục, áo xanh nón nhỏ, lại là hoá trang tiểu lão đầu để ra ngoài uống rượu. Hắn cười ha hả nói: “Minh quân, vẫn còn dưới môn hạ của lão phu, vì sao về Lục Phiến môn mà không nói một tiếng a?”

Ngươi còn mặt mũi nói!

Đã nói mời ta ăn cơm, ngươi lại cầm đơn chạy! Còn chọn toàn món đắt, nếu Bạch tổng quản không trả tiền, bây giờ ta còn đang rửa chén ở tửu lâu nhà người ta đấy!

Chẳng qua, đến cùng người ta là thừa tướng, ta cũng không tiện phát tác.

“Ti chức tới báo cáo công tác, vốn định sau đó sẽ đi bái kiến thừa tướng, không ngờ gặp mặt ở đây.”

Lão thừa tướng ha ha cười nói: “Đi, đừng khách khí, vào trong nói.”

Ai khách khí với ngươi! Ngươi coi đây là nhà ngươi sao!

Nói mới biết, thì ra thừa tướng thông báo cho ta, quyết định cuối cùng của hoàng thượng, về chuyện Lục Phiến môn chúng ta hiệp trợ phá vụ án Khổng Đoan.

Hôm qua hoàng thượng đã về kinh, đồng thời rêu rao khen thưởng ba người chúng ta đã hiệp trợ phá án. Nhất là Tô Hiểu tự tay bắt Khổng Đoan vụng trộm chạy đi, phải cư công đầu. Chức quan của Tô Hiểu đủ cao, hẳn sẽ không thăng quan, nhưng ngợi khen thì chạy không thoát.

Nhưng gần đây Tô Hiểu có vẻ là lạ. Từ sau khi bắt Khổng Đoan, Tô Hiểu rất không thoải mái, còn thỉnh thoảng thống khổ nói những lời như ‘Nếu Lãnh lão sư muốn ta bắt hắn thì phải làm sao’, ‘Ô ô ô ta không muốn làm quyết định này’. Ta nghe được không hiểu ra sao.

“Lão phu muốn nói, cũng không hoàn toàn là chuyện vui.”

Nói đến đây, sắc mặt lão thừa tướng ngưng lại.

“Lão phu tới tuyên chỉ ý, hoàng thượng, triệu ba người các ngươi vào cung.”

Ta kỳ quái nói: “Nếu thế, sao lão thừa tướng còn tìm ta uống trà?”

“Lão phu muốn ngươi chuẩn bị tâm lý thật tốt. Hôm nay phát sinh hai đại sự liên tiếp, tâm tình hoàng thượng, rất không tốt.”

Lão thừa tướng duỗi một ngón tay.

“Một, có chút quan hệ với các ngươi. Khổng Đoan các ngươi bắt được hôm qua, đêm khuya bị nhân sĩ võ công cực cao cứu khỏi thiên lao, đến nay không biết người nào làm, hoàng thượng rất tức giận.”

Cướp thiên lao?

Ta nhíu mày. Thiên lao không phải ngục giam bình thường, muốn cướp ngục không phải dựa vào võ công cao cường là được. Người tới có thể cứu Khổng Đoan, hơn nữa hôm nay mới bị phát hiện, cơ hồ là không thể nào. Chẳng lẽ...... Trong triều có người làm nội ứng?

Thế này khó trách hoàng thượng tức giận, khó khăn lắm mới bắt được một đại quan phạm tội, bây giờ lại có một tên đấu tranh nội bộ cứu người đi, có thể không tức giận sao?

“Vậy chuyện thứ hai là?”

“Mà chuyện thứ hai, càng khiến hoàng thượng lo lắng. Theo tin tức từ Giang Nam truyền tới......”

Lúc này, sắc mặt lão thừa tướng càng thêm khó coi: “Thẩm phó tổng đốc, xảy ra chuyện.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Zhang Xiao Fan
13 Tháng hai, 2022 22:40
Bộ này tác vẫn ra hàng ngày bên Trung, nhưng là text hình rất khó để lấy text convert, mình làm được nhưng đang đọc lại dần cho nhớ cốt truyện, rồi xem có ai donate mua chương thì mình sẽ convert tiếp
ARTnote
08 Tháng hai, 2022 09:44
ai đọc rồi cho mình hỏi bộ này drop chưa zậy m.n
ARTnote
08 Tháng hai, 2022 01:15
drop rồi hả m.n
Hieu Le
26 Tháng năm, 2021 10:47
mẹ đọc toàn nghe mùi dầu ăn với pê đê
Saojoker
17 Tháng hai, 2020 23:30
Tác giả không biết trình độ câu giờ tăng chưa=)
LangTuTramKha
14 Tháng một, 2020 11:51
lâu lâu mới quay lại đọc: Cô cô, Quá nhi không thể theo ngươi ! :)))) đây là bộ truyện ngôi thứ nhất duy nhất mà mình đọc được. Nó rất tự nhiên và đọc nó thoải mái
61703187
17 Tháng mười hai, 2019 15:54
Thiên tài trong truyện chủ yếu do giang hồ đồn thôi, giỏi thiệt có mấy người đâu, mà được cái gái nào tả cũng đẹp, từ chính tới phụ
Quang Anh Luong
13 Tháng mười hai, 2019 21:29
Cũng không nhiều lắm, được cái tụ tập quanh lão Phi Chân nên ae tưởng nhiều thôi
trunghieu99tt
08 Tháng mười hai, 2019 17:25
.-. Có chi tiết lúc Tô Hiểu đánh thắng Trần trưởng lão Cái Bang khá là vô lí. Trần trưởng lão - 1 người được xưng là cao thủ trong võ lâm mà chiêu thức của mình có thể sử dụng được bao nhiêu lần cũng không biết, bị người ta truyền nội lực cho cũng không biết. :D
trunghieu99tt
08 Tháng mười hai, 2019 10:56
Truyện hay. :( Chỉ phải cái thiên tài quá nhiều, toàn chưa đến 20 mà công phu, nội lực đã chẳng thua mấy lão quái tu luyện mấy chục năm. Đọc cảm thấy hơi quá đà.
Quang Anh Luong
13 Tháng mười một, 2019 19:16
Lão Hoa cũng bận luôn à? :v
Quang Anh Luong
17 Tháng mười, 2019 19:08
Tem :)))
Quang Anh Luong
15 Tháng mười, 2019 23:44
Tô Hiểu đâm lão Minh thật đau :))
Quang Anh Luong
12 Tháng mười, 2019 23:05
Chậc chậc, vẫn rất bình thường ._. Kia mà Nho môn hình như là phe phản loạn ha, hoàng thượng đúng là giỏi quăng nồi cho lão Minh
Hoaqin
12 Tháng mười, 2019 23:00
Main quịt tiền Bát Tiên cư 2k lượng, chủ quán đòi Y Nhân trả hội Main suýt bị Y Nhân quẳng từ nóc nhà xuống
Hoaqin
12 Tháng mười, 2019 22:59
Phi Chân bị đẩy vào Nho môn làm quan văn Tổng giáo vụ là Hoàng Ngọc Tảo Lạc Danh trả danh hiệu Bạch Vương thất quan lại cho triều đình
Quang Anh Luong
12 Tháng mười, 2019 22:57
Lão Hoa :)) 5 chương mới chính truyện có gì chưa? :))
Quang Anh Luong
08 Tháng mười, 2019 23:40
Cái vụ này lằng nhằng đây :v
Hoaqin
08 Tháng mười, 2019 23:39
Chap cuối quyển có thanh niên Nho môn cà khịa Thiên Phong Vũ với Minh Hóa Ngữ, suýt bị làm thịt =))
Quang Anh Luong
08 Tháng mười, 2019 23:39
Up muộn thế? :v
Hoaqin
07 Tháng mười, 2019 20:38
T chưa rõ ông ạ, giống kiểu huyết mạch thượng đẳng ấy, người sở hữu là trùm vv
Quang Anh Luong
07 Tháng mười, 2019 10:48
Tại sao có huyết mạch đấy thì chơi lại được lục hung? Hack vậy? :v Tổ tiên nhà nó chuyên ăn thịt lục hung sống qua ngày ah? :v
Hoaqin
06 Tháng mười, 2019 21:04
Tuyết chưa xuất hiện Phi tướng quân tên thật là Nhiên Phi Không, sở hữu cái gọi là Chiến Thần huyết mạch qq gì đó, main có cái đó nên mới chơi được Phong Bồng Trường An Chí Nhạc chính là lão bản Sát Liên =))))
Quang Anh Luong
05 Tháng mười, 2019 21:31
Mà Tuyết xuất hiện chưa thế?
Quang Anh Luong
05 Tháng mười, 2019 21:30
Vl :v chết chưa?
BÌNH LUẬN FACEBOOK