Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nghĩa huynh, vừa rồi ngươi đáp ứng quá nhanh. Quy tắc thiệp mời của Luyện Thần Chú hội do gia phụ định ra, tiểu đệ muốn phá lệ thả người cũng vô cùng khó xử."

Trong biệt viện Lạc gia, không còn người ngoài, Lạc Tư Mệnh cuối cùng cũng nghiêm túc quở trách nghĩa huynh.

"Mỗi một phái đều cần giai binh thành danh mới được phát thiệp mời, đây là quy tắc. Cho dù đám họ Chung đánh thắng, theo lý ta cũng không thể cho thiệp. Vụ cá cược này không rõ ràng."

Lục vương dửng dưng như không: "Ta không thiếu gì cả, chỉ không hứng thú với những chuyện chém chém giết giết này. Ngươi cũng biết. Trong tay ta nào có thần binh lợi khí. Cứ yên tâm, hai ngày tới ta dùng thêm sức, cướp một thanh về cho ngươi."

"Tuyệt đối không thể! Không thể cướp đoạt thiệp mời của người khác nữa. Nếu ngươi muốn vào xem Luyện Thần Chú hội, ta có thể nhờ Ngạo Tuyết cho ngươi mượn tạm danh kiếm Ngạo Tuyết của nàng, coi như tuỳ cơ ứng biến. Là do ta tin được nghĩa huynh, nhưng nếu là người khác. Danh kiếm Ngạo Tuyết này cũng là binh khí tổ truyền của Lạc Kiếm sơn trang, không thể cho người ngoài mượn."

Một giọng già nua cười lạnh: "Lạc công tử cứ lo. Ngài thấy, bọn hắn có khả năng chiến thắng sao?" Đây là trưởng lão Cái Bang Trần Vạn Vân. Ban ngày hắn bị thương nên không ra ngoài với Lục vương.

Di Vong Ưu nói: "Chúng ta tinh binh cường tướng, lại giỏi tính kế, nếu vẫn có thể thua hắn, chỉ có thể nói mình kém."

"Ôi ôi, có không ít người á."

Cửa phòng vốn đóng chặt bị người dùng sức đẩy ra, người này giọng điệu ngả ngớn, nói chuyện âm dương quái khí, nghe rất khó chịu. Hắn quan sát người trong phòng một lượt, thần thái rất vô lễ.

Lạc Tư Mệnh vừa thấy hắn liền nhíu mày.

"Lạc Tư Đỉnh, sao lại là ngươi?"

"Đường huynh của ngươi đến xem, làm sao sắc mặt này?"

Lạc Tư Mệnh lạnh lùng nói: "Ta không nhớ mình có một đường huynh chuyên gây phiền toái." Lạc Tư Đỉnh tự chuốc nhục nhã, hừ một tiếng: "Ngươi nghĩ mình ngon lắm sao. Cha ta bảo ta đến báo tin, thuận tiện coi chừng ngươi. Ngươi trong dạ yến đáp ứng tra rõ đám hung đồ kia, nhưng ai biết chuyện này có liên quan đến ngươi không, nếu thật sự liên quan đến ngươi, ha ha." Cười lạnh xong quay đầu thấy Lục vương đang ngồi, không nhịn được hơi kiêng kỵ, thu lại vẻ vênh váo hung hăng: "Điện hạ mạnh khỏe."

Lục vương hừ một tiếng, sắc mặt không tốt lắm: "Ta có gì khỏe? Lão bà ta vừa chạy trốn, bản vương chỉ muốn tìm người trút giận, ngươi có rảnh không?"

Lạc Tư Đỉnh không dám đắc tội vương gia, ngượng ngùng cười một tiếng giả bộ không nghe thấy.

"Ngươi bảo đến báo tin, là tin tức trọng yếu gì, phải đến báo giữa đêm?" Lạc Tư Đỉnh bĩu môi, vừa muốn nói chuyện, ngoài cửa thổi vào một trận âm phong, làm hắn rùng cả mình, không nhịn được rụt cổ, thầm nói: "Thời tiết kiểu gì, hơn nửa đêm còn thổi ngọn gió thất đức này."

Hắn vừa muốn nói chuyện, lại bị Lạc Tư Mệnh ngắt lời.

"Khoan đã, ngươi không đóng cửa. Không ai dạy ngươi lúc nói tin tức trọng yếu cần nhãn quan lục lộ sao?"

Lạc Tư Mệnh nhíu mày nói: "Chuyện chúng ta nói rất trọng yếu, đừng để người nghe lén." Mặc kệ Lạc Tư Đỉnh tức giận vì khó xử, tự đi đóng cửa sổ lại. Gọi Hàn Mai tứ kiếm đến phân thủ bốn góc phòng, nước chảy không lọt.

Đến mức này vẫn không yên tâm, Lạc Tư Mệnh bóp kiếm chỉ, vạch ra ba đạo kiếm khí rét lạnh, bắn về các góc khác nhau. Nếu có cao thủ võ lâm ẩn nấp, nếu không có kỳ công thu lại sinh cơ, bị kiếm khí này cưỡng bức, thân thể sẽ xuất hiện bản năng thủ vệ. Những người ở đây, ngoại trừ Lục vương ra, Lạc Tư Đỉnh, Trần trưởng lão, Di Vong Ưu, thậm chí là Hàn Mai tứ kiếm ngoài phòng, đều không hẹn mà cùng tiết ra khí tức khác nhau. Lạc Tư Mệnh để hết trong mắt, lúc này mới yên tâm.

"Nên không ai nghe lén, chúng ta yên tâm nói chuyện đi."

Di Vong Ưu cười nói: "Lạc công tử quả thật tinh tế, chiêu Tam Sương Ánh Bạch kiếm khí này thật xuất sắc."

"Không dám không dám, Di chưởng môn một đời kiếm tông, tiểu tử múa rìu trước nhà Lỗ Ban, chọc cười phương gia."

Hai người khách khí vài câu, đều quên chính đề.

Chẳng qua Lạc tiểu tử đúng là rất cẩn thận, biết dùng chân khí để kiểm tra có người nghe lén không. Trong mấy thế gia đại tộc, tiểu tử này còn tạm được.

Ta cắn một viên mứt quả, chậm chạp im lặng nhai nuốt, mặc cho quả hồng tỏa ra vị mật chua ngọt, trong tai không bỏ sót thu nhập đối thoại của bọn hắn.

Ta mặc một bộ quần áo dạ hành, vốn trốn ở nóc nhà nghe lén, nhưng bên ngoài trời đông giá rét, âm phong từng trận. Ta thì không sao, nhưng vị mứt quả sẽ hạ xuống. Thế là ta nhân cơn gió vừa rồi lẻn vào, nơi đóng quân hiện nay là xà nhà, nhân số trong phòng là sáu người, nhiệm vụ là nghe trộm tình báo, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, báo cáo xong.

Luyện Thần Chú hội cao thâm khó lường, rất nhiều người đều ngậm miệng không nói. Thay vì tìm hiểu khắp nơi, không bằng phản khách vi chủ, trực tiếp tìm tới Lạc tiểu tử. Tiện thể có thể nghe lén chiến lược mười ba tháng giêng của bọn hắn.

Ta nằm trên xà nhà nhắm mắt, chậm rãi ăn mứt quả, nghe đối thoại của bọn hắn.

"Ngươi có lời gì, bây giờ nói đi."

Lạc Tư Đỉnh dường như rất ghét đường đệ này, táo bạo nói: "Ngươi coi ta là sai vặt sao! Nếu cha ta không nhịn ngươi, lão tử sớm đã......

"Hôm nay ta từng nói với ngươi, muốn ra tay bất cứ lúc nào cũng được, nhưng ngươi không dám ứng chiến."

Lục vương cười ha ha: "Chó sủa là chó không cắn. Ta thấy rất đúng, do không mọc răng tốt. Nếu ra tay thật, còn không cụp đuôi sao?"

Bên ngoài tin đồn chi trưởng Lạc gia thế yếu, nhị phòng ỷ có nhị gia Lạc Diễm mà thế lớn. May mà Lạc Danh vẫn còn, nếu không sớm đã bộc phát cướp đoạt quyền hành. Nhìn đức hạnh của Lạc Tư Đỉnh này, dường như nhị phòng thật sự có dã tâm thay thế. Nếu không tình huống bình thường, dám nói chuyện với gia chủ tương lai như thế?

Lạc Tư Đỉnh bị Lục vương ép buộc không dám mạnh miệng, đành phải nói.

"Sau khi ngươi rời khỏi Quy Tàng đảo không bao lâu, có người truyền đến tin tức. Quỷ Bà đao Ân Trường Mi vừa bị tìm thấy ở ngoại ô mười dặm phía bắc trấn Tàm Hồ, bị một chiêu đánh trọng thương, còn đang thoi thóp. Chuôi Quỷ Bà đao trộn lẫn vàng đen của hắn không cánh mà bay."

Lạc Tư Mệnh kinh ngạc nói: "Lại có người cướp đoạt binh khí!"

Di Vong Ưu kỳ quái nói: "Là sao? Ân Trường Mi này là môn chủ của Quỷ Bà môn? Truyền thuyết người này khát máu hiếu sát, ẩn hiện đêm khuya, có xưng hào Dạ Khốc Quỷ Bà. Là người trong tà phái."

"Đúng, chính là Dạ Khốc Quỷ Bà. Phàm là môn phái có danh khí nơi tay, lại có tạo nghệ về vũ khí, cơ bản đều trong danh sách mời của Luyện Thần Chú hội, mặc kệ chính tà đen trắng. Ân Trường Mi này chính là một trong số đó. Thật không ngờ, ngay cả hắn cũng bị độc thủ."

Ta cũng hơi ngạc nhiên. Ta biết Ân Trường Mi, trong đao đạo Quỷ Bà đao cũng là nhân vật hàng đầu. Huống chi, có không ít ví dụ đêm khuya ám toán nhân sĩ chính phái, một đầu lĩnh tà đạo như Ân Trường Mi cũng bị hại, vô cùng kỳ quái.

Lạc Tư Mệnh rất kiên nhẫn, cẩn thận kể lại chân tướng sự kiện cho đám Lục vương.

Di Vong Ưu thở dài: "May mà có Lạc thiếu chủ nhắc nhở. Chúng ta vốn cho rằng, tranh đoạt thiệp mời kẻ lực mạnh thắng, cũng không nghĩ nhiều. Nào ngờ còn liên lụy đến đại sự này. Vương gia, chuyện này không thể làm nữa. Ngộ nhỡ bị hoài nghi là hung thủ cướp bóc khắp nơi thì không dễ biện bạch."

Ta mới phải đa tạ ngươi.

Cuối cùng cũng biết nguyên nhân Lạc Tư Mệnh cẩn thận đề phòng chúng ta. Đại khái, coi chúng ta là người bị tình nghi của án này.

Lạc Tư Mệnh nói: "Không chỉ như vậy. Bây giờ trấn Tàm Hồ không giống lúc trước. Đa số nhân sĩ chính phái đã được mời lên đảo. Nhưng Lạc Kiếm sơn trang là Bạch vương thất quan, nhân vật tà phái không tin chúng ta. Huống chi rất nhiều đồng đạo chính phái trên đảo có thù với bọn hắn. Cho nên hiện nay hành tẩu trong trấn Tàm Hồ phần lớn là nhân vật tà phái. Những người này hung ác tàn nhẫn, nghĩa huynh ra tay lúc này, hung hiểm tăng gấp bội, thật sự không đáng."

Lục vương gật đầu nói phải.

Lạc Tư Mệnh nói: "Chuyện này thiên đầu vạn tự, tạm thời ta cũng không có chủ kiến. Sáng sớm ngày mai đi thăm dò một phen. Lần này không ít người bị giết hại, chắc có thể tìm được một chút manh mối. Lạc Tư Đỉnh, nếu ngươi không yên tâm, cứ việc đi theo ta. Nếu ngày mai ngươi không đến, về sau còn nói bừa thì ta dùng gia pháp."

Bỏ qua Lạc Tư Đỉnh bị hắn dọa cho xanh mặt, ngụ ý của Lạc tiểu tử là muốn một vai gánh chuyện này. Tiểu tử này tuy không lớn tuổi, lại khá có đảm đương. Nếu quen biết sớm mấy năm thì tốt, lại thêm một bằng hữu đáng tương giao.

Di Vong Ưu nói: "Vậy chuyện này bàn bạc sau. Bây giờ lại nói trận mười ba tháng giêng. Họ Chung kia vô cùng chắc chắn, dường như rất có lòng tin. Chúng ta không thể không phòng."

Lạc Tư Mệnh trầm ngâm nói: "Chung công tử kia vô cùng kỳ dị. Ta thấy hắn không phải công tử nhà giàu bình thường. Bản sự thấy góc biết người của hắn rất đáng sợ, lúc ấy Hàn Mai tứ kiếm bất động thanh sắc cũng bị nhìn thấu. Nếu nói hắn chỉ là công tử có tiền, ta không tin chút nào."

Lục vương hưng phấn nói: "Đương nhiên, nhà người ta là đại kỹ viện đệ nhất thiên hạ, sao có thể là công tử nhà giàu bình thường?"

Lục vương điện hạ ngươi hơi bị kích động đấy. Không phải ngươi ghét nữ tử thanh lâu sao? ! Chẳng lẽ quanh năm suốt tháng bị nữ nhân vứt bỏ, rốt cuộc ngươi chuyển tính, bắt đầu hiếu kỳ với khu vực thần bí thanh lâu này sao?

Di Vong Ưu có vẻ do dự, Lạc Tư Mệnh nhìn thấy, hỏi: "Di chưởng môn làm sao vậy?"

"Không...... Chỉ là ta nhớ ra. Lúc ấy ta muốn chặt đứt tứ chi của thiếu niên họ Đường kia, tuy lúc xuất kiếm chỉ dùng năm thành lực, lại bị một lực đạo lớn vô cùng đánh về. Ta vì cởi lực đạo mà rút lui tám trượng. Nếu như bình thường, dù ta dùng toàn lực vẫn không thể bay lùi tám trượng nhanh như vậy. Lực đạo kia lớn vượt quá tưởng tượng, nếu bên cạnh hắn không có cao thủ, thì bản thân họ Chung kia là cao nhân thâm tàng bất lộ."

Lạc Tư Mệnh nghiêm túc nói: "Có thể bất động thanh sắc đánh lui ngài, vậy phải là tu vi cỡ gia phụ."

"Lạc lão trang chủ kiếm pháp thông thần, nhưng nếu chỉ lấy lực luận, sợ rằng Lạc lão trang chủ cũng không bằng, loại cương lực này...... Trên giang hồ hiếm người làm được."

Lạc Tư Mệnh có vẻ suy nghĩ sâu xa, những người còn lại cũng trầm mặc, bầu không khí vô cùng nặng nề.

Trong nháy mắt, dường như người trong phòng này đều có cha chết......

Này! Không phải như vậy! Các ngươi thân mật với tiểu Minh Minh chút đi! Tốc độ hoài nghi ta cũng quá nhanh! Ta mới lộ diện đã bị nhìn thấu, còn có chuyện mất mặt hơn đây không!

Lúc ấy ta chỉ là dùng lực hơi lớn thôi......

Lạc Tư Mệnh lắc đầu nói: "Nhưng, Chung công tử kia mới bao tuổi. Không thể nào sánh vai với gia phụ."

"Ta cũng nghĩ thế." Di Vong Ưu cười lạnh: "Nhất định có vấn đề. Không phải cơ quan thổ mộc chi thuật, thì là sử dụng tà pháp. Tình huống lúc đó, hắn thậm chí không nhấc vai, không động tay. Như thế mà muốn đánh lui tại hạ, hừ hừ, trừ phi hắn là võ lâm chí tôn."

Chào ngươi, ở đây là võ lâm chí tôn.

Ta liếm mứt quả, một tay chống cằm, nhàm chán nhìn bọn hắn.

Quả nhiên vẫn không ai tin sao?

Cũng đúng, phải tin tưởng một người đột nhiên gặp phải là cao thủ cao thâm mạc trắc, còn không bằng cho rằng hắn là đậu bỉ thâm tàng bất lộ.

Lạc Tư Mệnh chỉnh lý mạch suy nghĩ, rốt cuộc nghĩ ra một phương án.

"Tóm lại ta tìm thời gian phái người dò xét hắn, nếu thật là công tử của Chung Hoa Lưu thì thôi. Nếu không bọn hắn nhất định liên quan đến chuyện cướp đoạt binh khí này."

"Thăm dò thế nào?"

"Nếu hắn là con trai phú hào, chung quy có chút đặc chất không giống bình thường mà quan sát được. Trái lại người trong võ lâm, cũng đương nhiên có đặc điểm của người trong võ lâm. Muốn thăm dò được không khó."

Lạc tiểu tử này...... Rõ ràng là người thành thật, ra chủ kiến nào cũng đúng quy đúng củ, không ngờ khó chơi như thế. May mắn tối nay ta đến, nếu không bị người của hắn thăm dò ra cái gì, quả thật là loạn quyền đánh chết lão sư phó. Chết như thế nào cũng không biết.

Di Vong Ưu nhớ mãi không quên chuyện luận võ, nói: "Nếu thế, chúng ta nói về chính đề. Đánh cược mười ba tháng giêng, năm trận chiến đoạt thiệp. Chúng ta xử lý thế nào mới được?"

Lục vương là kỳ nhân có chủ kiến như không, hai trợ thủ đắc lực dưới tay liền tự động nói chuyện với nhau.

Trần trưởng lão sờ râu: "Chuyện này lão phu nghe thấy, nhưng chưa gặp mặt. Theo Di chưởng môn cái nhìn và cảm giác, thực lực của đối phương thế nào?"

Di chưởng môn suy nghĩ một lát, nói: "Nông sâu khó dò."

"Xin lắng tai nghe."

"Trừ Chung công tử không biết dùng tà pháp gì ra, còn có mấy người đáng chú ý. Di mỗ hổ thẹn, từng thấy bọn hắn ngắn ngủi ra tay, những không thể nhìn ra kỹ xảo của người nào.

Hai đại hán đều có lộ số đại khai đại hợp, lực tay cực nặng, chỉ dùng quyền pháp phổ thông đã khắc địch chế thắng. Có một người trẻ tuổi ra tay nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, ta thậm chí không thấy hắn ra tay lúc nào, đến nay cũng không thấu nông sâu. Ngoài ra một thiếu niên dùng đao pháp, tu vi còn thấp, nhưng đao pháp cực kỳ tinh diệu. Nhìn con đường, vậy mà hơi giống Bạch gia Tương Tư hạp."

Trần trưởng lão trầm ngâm nói: "Ngay cả Di chưởng môn đều thấy nông sâu khó dò, nói vậy, thủ hạ của vương gia có tư cách xuất trận, chỉ còn lão phu và Di chưởng môn. Những người còn lại ra sân cũng vô ích."

Lục vương nói: "Vậy phải làm sao? Nếu chúng ta nhận cuộc chiến này thì không thể thua."

Trần trưởng lão cười nói: "Vương gia giải sầu, chúng ta có thể mời ngoại viện."

...... Quả nhiên muốn mời ngoại viện a.

Nếu ta không thông minh đến xem, tin tức này cũng bỏ lỡ.

Xem ra Trần trưởng lão này chuyên môn bày mưu tính kế, mà Di Vong Ưu thì phụ trách làm việc. Nói cách khác một là quân sư, một là chiến tướng. Một là chó săn, một là người tài sao?

Trần trưởng lão quả nhiên hơi chân chó nói: "Lão phu có một ứng viên, đảm bảo điện hạ hài lòng. Người này là Thọ trưởng lão của Võ Đang sơn. Hiện nay hắn làm khách ở Lạc Kiếm sơn trang, lão phu mời Lạc công tử đưa một bức thư cho hắn."

A được? Thọ trưởng lão?

Lạc Tư Mệnh nói: "Không ngờ Thọ tiên trưởng, Trần trưởng lão thật bất ngờ. Nhưng xưa nay Thọ trưởng lão không thích hỏi đến chuyện trong giang hồ, Trần trưởng lão nắm chắc?"

Trần trưởng lão ha ha cười nói: "Mời giải sầu. Thọ trưởng lão có vài chục năm giao tình với lão phu, quyết sẽ không ngồi nhìn mặc kệ, bên này cứ để lão phu giải quyết. Vương gia chỉ cần xem kịch vui."

Di Vong Ưu suy nghĩ một lát, cũng nói: "Mời Lạc công tử thay tại hạ liên hệ Liệt Thương đang trên kiếm đảo."

"Chẳng lẽ là Liệt Ám Đao đánh khắp Sơn Đông?"

"Đúng vậy." Di Vong Ưu nở nụ cười: "Người này vừa là địch vừa là bạn của Di mỗ nhân. Cuộc đời đao kiếm thổ lộ tình cảm, đấu rượu vô số, tuy gặp nhau chưa từng nói tốt, nhưng Di mỗ nhân cho mời, lại chưa từng chối từ, sinh tử cũng nhờ."

Lạc Tư Mệnh đập bàn cười nói: "Có Liệt Thương đại hiệp và Thọ trưởng lão trợ trận, còn có Trần trưởng lão và Di chưởng môn, trận chiến này định vậy."

Ta nghe cực kỳ buồn bực.

Ta ở chỗ Long Tại Thiên đẩy hết những người này đi, các ngươi thu sạch không sót a. Mà giao tình còn thâm hậu gấp trăm lần ta, ta làm gì đây?

Đối thoại của bọn hắn còn không hết.

"Vậy người cuối cùng thì sao?"

Trần trưởng lão nói: "Không bằng mời Lạc nhị gia ra tay."

"Thúc thúc ta?"

"Đúng, Lạc công tử muốn làm nhân chứng, đương nhiên là không thể hạ tràng. Nếu Lạc nhị gia chịu hỗ trợ, năm trận toàn thắng cũng không khó lắm."

Lạc tiểu tử cười nói: "Không thể không thể, nhị thúc ta tính nết kịch liệt, ra tay cực nặng, tuy chúng ta ước chiến, nhưng không muốn mạng bọn hắn."

"Như vậy chọn một trong Hàn Mai tứ kiếm, Ngạo Tuyết cô nương kiếm pháp tốt, chắc có thể đảm nhiệm."

"Không được không được, Ngạo Tuyết võ công tốt, nhưng không có kinh nghiệm tranh đấu giang hồ. Huống chi nếu ta là nhân chứng, người Lạc gia không ra mặt cho thỏa đáng. Nếu không khó tránh bị lấy cớ."

Làm sao ta cảm thấy màn này như từng quen biết......

Những người này thương lượng đến thương lượng đi, ta ăn xong nguyên một xâu mứt quả, bắt đầu lấy ra bánh đường, bọn hắn vẫn không thương lượng ra. Trong nhà Lục vương không ngừng chen ngang bơm đểu, lại có Lạc Tư Đỉnh muốn ăn mắng, nói nhăng nói cuội nửa ngày không xong.

Nếu không có kết quả thì các ngươi đi ngủ đi...... Tốt xấu mở cửa để ta đi được không.

Nhưng vào lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân vang lên, hai người -- Không, là một người kéo người khác, chạy vào căn phòng này, lập tức bị Hàn Mai tứ kiếm ngăn lại.

Từ trên nội tức thì một mạnh một yếu, nhưng tuổi tác là một già một trẻ, mà còn là già mạnh trẻ yếu. Chuẩn xác hơn là, già rất mạnh, trẻ siêu yếu.

Nội tức của người trẻ tuổi này gần như không có. Nhưng nội công lại rất quang minh chính đại. Nói cách khác không phải chưa từng luyện võ công, mà là luyện cũng không tốt. Tên tuổi Lạc Kiếm sơn trang lớn như thế, vậy mà phía dưới cũng có loại yếu gà này? Thật sự bi ai thay các ngươi.

Lão nhân kia tức đến nổ phổi hô: "Các ngươi đừng ngăn cản, hôm nay lão phu nhất định phải vạch trần người này. Thiếu chủ, lão phu cầu kiến!"

"A, là đại phu gia gia." Lạc Tư Mệnh dường như quen biết lão nhân này, nói: "Mời vào." Hàn Mai tứ kiếm mở cửa cho một già một trẻ vào.

Lạc Tư Mệnh giới thiệu cho người khác: "Vị này là y đạo thánh thủ của Lạc Kiếm sơn trang ta, y thuật tinh thâm, cứu người vô số."

Lão nhân kia dường như cực kỳ buồn bực, nhưng trong lúc vội vàng không mất lễ phép, bái kiến từng người.

"Đại phu gia gia, đêm khuya tới chơi, vì chuyện gì?"

"Thiếu chủ, nếu lão phu còn gặp ngài muộn một canh giờ. Phương sĩ này đã hại chết người!"

Lão nhân kia quăng người trẻ tuổi về phía trước, với lực tay của hắn, muốn dùng sức ném chết gia hỏa này cũng không thành vấn đề. Nhưng tốt xấu vẫn khắc chế, chỉ quăng hắn ngồi trên cái ghế bên cạnh.

Lạc Tư Mệnh ngạc nhiên nói: "Đây không phải Tra chân nhân? Chẳng lẽ phương sĩ hại người ngài nói chính là hắn? Đại phu gia gia sao nói như vậy?"

Lạc đại phu tức đến nổ phổi: "Còn không hại người? Còn không hại người?"

"Ngài từ từ nói, xảy ra chuyện gì?"

"Hắn nói đan phương của hắn có thể trị liệu triệu chứng của thụy cô nương, chỉ khổ vì không thể cho uống. Đan phương này hắn giấu giấu diếm diếm, một mực không cho người ngoài nhìn. Nhưng hôm nay lão phu tận mắt nhìn thấy, hắn, hắn nào biết y thuật. Đan phương kia loạn thất bát tao, không có dược lý, đi ngang nghịch hành, phản nghịch vương đạo. Đừng nói người học y, cho dù là tiểu đồng từng nghe phương thuốc tron tiệm cũng không kê được. Hắn toàn thêm bừa, luyện mấy vị thuốc nặng không tương quan thành một đan. Thuốc này đừng nói chữa thương, người bình thường ăn cũng sẽ sinh bệnh. Phương sĩ nhà ngươi nào luyện được linh đan, rõ ràng là độc dược. Rốt cuộc ngươi được ai nhờ vả, dám đến Lạc gia ta hại người!"

Người trẻ tuổi kia thong thả ung dung nói: "Vô lượng thiên tôn."

Lạc đại phu cả giận nói: "Vô sỉ!"

"Lạc đại phu, ngươi trách linh đan của ta vô hiệu, có chứng cứ gì? Ngươi có thể luyện đan này?"

"Loại độc vật hại người này, lão phu luyện làm gì?"

"Ngài nếm đan dược này chưa?"

"Nói nhảm, cái này có thể ăn sao?"

"Đúng thế, nếu chưa từng luyện cũng chưa từng ăn, làm sao ngươi biết hiệu quả trị liệu thế nào? Hơn nữa, đan phương của ta vốn rất tốt, cũng không cho người thấy. Ngươi thừa dịp bản tiên nhân thần du vật ngoại, tâm sự với thổ địa gia liền lặng lẽ lấy đơn thuốc này trong túi Vô Thượng Tiên Phúc của ta. Lạc đại phu, ngươi nhìn trộm tiên phương của Đạo giáo ta, còn dám ác nhân cáo trạng trước. Lạc thiếu chủ, mời ngươi quản thúc thuộc hạ cho tốt."

"Nói bậy! Rõ ràng ta thấy trong túi của ngươi lúc ngươi ngủ trưa!"

Di Vong Ưu cau mày nói: "Rốt cuộc là sao?"

Lạc Tư Mệnh nói vắn tắt, giải thích một lượt. Trong nhà hắn có một người thân bị bệnh, mời thần y chữa bệnh. Hai người này chính là hai vị trong đó. Một là quốc thủ nổi danh thiên hạ, một là thần tiên tự xưng đồ đệ của Chu Bá Thông...... Đây rõ ràng là thần côn a.

Người khác đại khái cũng nghĩ vậy, chỉ ngại thể diện nên không nói ra.

Thần côn kia vẫn việc ta ta làm, nghênh ngang ngồi uống trà, dửng dưng như không. Lạc tiểu tử không nắm được chủ kiến, dường như rất tín nhiệm thần côn này.

Ta cắn miếng bánh đường, che miệng cười thầm. Lạc tiểu tử nhìn thông minh, sao lại bị thần côn này lừa.

Thần côn này nói chuyện thong thả ung dung, giả bộ rất có lòng tin, nhưng nhịp tim còn nhanh hơn động kinh, lớn tiếng hơn chút là làm được nhịp trống. Người này cũng là một nhân tài, sợ đến vậy còn dám cưỡng từ đoạt lý, thế mà không cắn lưỡi.

Ta cũng có chút hứng thú với tranh chấp này, thò đầu nhìn phía dưới.

Kết quả phát hiện, Lạc đại phu quả nhiên là một ông lão, nhưng người trẻ tuổi kia thì không trẻ. Chí ít cũng là 30 40.

Ta nhìn cẩn thận, ngũ quan của người này dường như...... Không tự nhiên lắm. Làm một khuôn mặt người thì rất tự nhiên, nhưng lúc nói chuyện, khí tức có khác biệt rất nhỏ với bộ mặt. Tựa như mang mặt nạ da người......

Ôi ôi đậu xanh! !

Đây là Tra Bĩ mà? !

Hắn ở đây làm gì?

Khoan đã, không ngờ chó thần côn này là thuộc hạ của ta sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Zhang Xiao Fan
13 Tháng hai, 2022 22:40
Bộ này tác vẫn ra hàng ngày bên Trung, nhưng là text hình rất khó để lấy text convert, mình làm được nhưng đang đọc lại dần cho nhớ cốt truyện, rồi xem có ai donate mua chương thì mình sẽ convert tiếp
ARTnote
08 Tháng hai, 2022 09:44
ai đọc rồi cho mình hỏi bộ này drop chưa zậy m.n
ARTnote
08 Tháng hai, 2022 01:15
drop rồi hả m.n
Hieu Le
26 Tháng năm, 2021 10:47
mẹ đọc toàn nghe mùi dầu ăn với pê đê
Saojoker
17 Tháng hai, 2020 23:30
Tác giả không biết trình độ câu giờ tăng chưa=)
LangTuTramKha
14 Tháng một, 2020 11:51
lâu lâu mới quay lại đọc: Cô cô, Quá nhi không thể theo ngươi ! :)))) đây là bộ truyện ngôi thứ nhất duy nhất mà mình đọc được. Nó rất tự nhiên và đọc nó thoải mái
61703187
17 Tháng mười hai, 2019 15:54
Thiên tài trong truyện chủ yếu do giang hồ đồn thôi, giỏi thiệt có mấy người đâu, mà được cái gái nào tả cũng đẹp, từ chính tới phụ
Quang Anh Luong
13 Tháng mười hai, 2019 21:29
Cũng không nhiều lắm, được cái tụ tập quanh lão Phi Chân nên ae tưởng nhiều thôi
trunghieu99tt
08 Tháng mười hai, 2019 17:25
.-. Có chi tiết lúc Tô Hiểu đánh thắng Trần trưởng lão Cái Bang khá là vô lí. Trần trưởng lão - 1 người được xưng là cao thủ trong võ lâm mà chiêu thức của mình có thể sử dụng được bao nhiêu lần cũng không biết, bị người ta truyền nội lực cho cũng không biết. :D
trunghieu99tt
08 Tháng mười hai, 2019 10:56
Truyện hay. :( Chỉ phải cái thiên tài quá nhiều, toàn chưa đến 20 mà công phu, nội lực đã chẳng thua mấy lão quái tu luyện mấy chục năm. Đọc cảm thấy hơi quá đà.
Quang Anh Luong
13 Tháng mười một, 2019 19:16
Lão Hoa cũng bận luôn à? :v
Quang Anh Luong
17 Tháng mười, 2019 19:08
Tem :)))
Quang Anh Luong
15 Tháng mười, 2019 23:44
Tô Hiểu đâm lão Minh thật đau :))
Quang Anh Luong
12 Tháng mười, 2019 23:05
Chậc chậc, vẫn rất bình thường ._. Kia mà Nho môn hình như là phe phản loạn ha, hoàng thượng đúng là giỏi quăng nồi cho lão Minh
Hoaqin
12 Tháng mười, 2019 23:00
Main quịt tiền Bát Tiên cư 2k lượng, chủ quán đòi Y Nhân trả hội Main suýt bị Y Nhân quẳng từ nóc nhà xuống
Hoaqin
12 Tháng mười, 2019 22:59
Phi Chân bị đẩy vào Nho môn làm quan văn Tổng giáo vụ là Hoàng Ngọc Tảo Lạc Danh trả danh hiệu Bạch Vương thất quan lại cho triều đình
Quang Anh Luong
12 Tháng mười, 2019 22:57
Lão Hoa :)) 5 chương mới chính truyện có gì chưa? :))
Quang Anh Luong
08 Tháng mười, 2019 23:40
Cái vụ này lằng nhằng đây :v
Hoaqin
08 Tháng mười, 2019 23:39
Chap cuối quyển có thanh niên Nho môn cà khịa Thiên Phong Vũ với Minh Hóa Ngữ, suýt bị làm thịt =))
Quang Anh Luong
08 Tháng mười, 2019 23:39
Up muộn thế? :v
Hoaqin
07 Tháng mười, 2019 20:38
T chưa rõ ông ạ, giống kiểu huyết mạch thượng đẳng ấy, người sở hữu là trùm vv
Quang Anh Luong
07 Tháng mười, 2019 10:48
Tại sao có huyết mạch đấy thì chơi lại được lục hung? Hack vậy? :v Tổ tiên nhà nó chuyên ăn thịt lục hung sống qua ngày ah? :v
Hoaqin
06 Tháng mười, 2019 21:04
Tuyết chưa xuất hiện Phi tướng quân tên thật là Nhiên Phi Không, sở hữu cái gọi là Chiến Thần huyết mạch qq gì đó, main có cái đó nên mới chơi được Phong Bồng Trường An Chí Nhạc chính là lão bản Sát Liên =))))
Quang Anh Luong
05 Tháng mười, 2019 21:31
Mà Tuyết xuất hiện chưa thế?
Quang Anh Luong
05 Tháng mười, 2019 21:30
Vl :v chết chưa?
BÌNH LUẬN FACEBOOK