Trận hỗn chiến trên đường phố, kỳ thực sớm đã ngã ngũ.
Mã Thần hội chỉ mang đến ba mươi người, tuy thân thủ thoăn thoắt, nhưng một chọi một còn không bì kịp võ sĩ triều đình. Thực lực của võ sĩ triều đình theo hoàng đế đi tuần quả thật không yếu, giao thủ với những người này đều lấy một địch hai. Rất nhanh đã áp đảo bọn hắn.
Về phần mập mạp Tiền gia và Trà Hồ trang, tuy mang đến nhiều người, nhưng không ngờ người ủng hộ Dạ La bảo chủ nhiều hơn.
Lần này, sợ rằng có mười lăm mười sáu môn phái tới tặng quà cho Minh Phi Chân, mỗi một đội nhân mã có ít nhất ba mươi người. Cả đám cùng nhau tiến lên, kết quả không nói cũng hiểu.
Hơn nữa, hình như mập mạp Tiền gia và quản sự Trà Hồ trang chuyên quyền độc đoán trong lần hành động này, thủ hạ đi theo căn bản không rõ ràng chi tiết, tưởng rằng đến tặng lễ cho đại nhân vật, hoàn toàn không có chiến ý, cũng không thể phối hợp với bọn hắn. Cho nên trận chiến này không duy trì quá lâu.
Thủ hạ của người cao gầy họ Vương tuy ít, nhưng đa số hung ác, tìm đúng cơ hội bổ Lữ Dao Cầm một đao.
Lữ Dao Cầm tuy biết võ nghệ, nhưng chưa bao giờ động thủ với người, bị một đao này dọa cho ngây dại, mắt thấy người kia sắp đắc thủ.
“Cẩu tặc lớn mật! Cút ngay cho ta!”
Không ngờ nửa đường một hoàng đế nhảy ra!
Hoàng thượng đi lên một chưởng, bổ cho người kia phun máu tươi, bay ra hơn hai trượng. Sau đó hai tay vòng tay, động thân che cho Lữ cô nương, hòa ái nói: “Lữ cô nương, không việc gì chứ?”
“Nô, nô gia......”
Lữ Dao Cầm vừa mười chín tuổi, chính là hòn ngọc quý trên tay Thuần Dương tử —— người đứng đầu Gia Hưng Túy Bát Tiên. Túy Bát Tiên cũng là nhân vật võ lâm hoành hành một vùng Gia Hưng, thế lực rất lớn. Bởi vậy, Lữ Dao Cầm không tiếp xúc với nhiều nam tử từ nhỏ, bây giờ đứng sát với đại thúc oai hùng tuấn lãng này. Thân thể mềm mại nương tựa vào thân thể cứng rắn như sắt của đối phương, da thịt dồn nén hơi biến hình, chỉ cảm thấy nóng rực bỏng người. Hoàng thượng vận công đuổi địch, đương nhiên đề chân khí. Lữ Dao Cầm cảm thấy khí khái nam tử nồng đậm của đối phương áp sát, bất giác tim đập rộn lên, hai má ửng đỏ.
Nhưng hoàng thượng không nhận ra dị dạng của con gái người ta, bản thân đánh rất hăng hái, rất nhiều năm không uy phong như vậy. Trong tay hắn, Lục Hợp Quyền võ lâm thường dùng có uy lực cực lớn, đánh cho những người này chết đi sống lại, mới phun ra ác khí mấy ngày nay!
Hoàng thượng đánh xong mấy người, thầm nghĩ: Chung quy chuyện này vẫn do Lạc Kiếm sơn trang, dù sao phải biết rõ toàn bộ sự tình.
“Long Tại Thiên, bảo vệ bên ngoài, ta nói chuyện với cô nương trong xe.”
Long Tại Thiên nói: “Vâng, ngài yên tâm vào làm việc! Ở đây có ta nhìn, con ruồi cũng không vào được!”
Dứt lời hoàng thượng bèn kéo Lữ Dao Cầm vào toa xe.
Người nói vô ý, người nghe hữu tâm. Hoàng thượng không nghĩ gì, Lữ Dao Cầm vừa nghe lời loạn thất bát tao của Long Tại Thiên, trái tim đã đập bất ổn.
Hơn nữa lần đầu tiên trong đời, tay nhỏ của Lữ Dao Cầm bị nam nhân ngoại trừ cha kéo. Tính cách nàng dịu dàng thuần nhu, không biết phản kháng, đành phải tùy ý nam nhân này nắm tay nhỏ trắng nõn, kéo mình vào trong xe. Cũng may đây vốn là xe lớn cho bảy người ngồi, không gian vô cùng rộng rãi, cho dù hai người nam nữ hữu biệt, cũng không có tình huống ép sát.
Sau khi kéo nàng vào, hoàng thượng lập tức thả tay, khoát tay nói: “Mời cô nương ngồi.”
Tay Lữ Dao Cầm vừa bị buông ra, lại có cảm giác thất vọng mất mát. Nàng trưởng thành tại võ lâm thế gia Giang Nam từ nhỏ, nhưng tập cầm kỳ thư họa, chính là đại gia khuê tú danh phù kỳ thực. Cuộc đời ít tiếp xúc với nam tử. Thuần Dương tử muốn nữ nhi tới tặng quà cho Minh Phi Chân, cũng là hi vọng nàng có thể quen tiếp xúc với nam tử, tốt nhất vào được mắt Dạ La bảo chủ, càng là vui như lên trời. Ai biết lại ra chuyện này.
Lữ Dao Cầm sờ tay mình, dường như hơi chờ mong vị đại thúc này lại kéo tay. Ngẫu nhiên xuân về hoa nở, tinh thần dập dờn, bất giác suy nghĩ lang quân sau này mình gả sẽ ra sao, đã đỏ bừng hai má, không dám nghĩ tiếp. Nhưng bây giờ không biết vì sao, lại có suy nghĩ lớn mật như vậy. Vừa mới phát giác, lập tức má ngọc bốc khói.
“Cô nương?”
“Hả? A, a, vâng, tiểu nữ tử thất lễ.”
Bị hoàng thượng đánh thức, Lữ Dao Cầm càng xấu hổ, vội vàng ngồi xuống.
Lữ Dao Cầm nhàn nhạt vén áo thi lễ: “Nô gia cảm ơn tiên sinh...... Không biết, tiên sinh xưng hô thế nào?”
“A, ta họ Lý, ta gọi......”
Nói đến đây lại cạn lời.
Bản danh của hoàng thượng không dùng nhiều năm, cực ít ngoại nhân biết. Nhưng dù sao sợ người hữu tâm nhớ kỹ, trong lúc vội vã còn phải nghĩ cái tên mới. Niên hiệu của trẫm là Nguyên Thánh, Nguyên Thánh......
Hai chữ Nguyên Thánh lăn qua lăn lại bên miệng, lại tự biết không thể nói ra, thế mà không nhịn được nhớ tới danh tự Minh Phi Chân đặt cho hắn.
Kỳ thực hỏi thăm danh tự của người lớn tuổi vốn đã không lễ phép, nếu hoàng thượng không đề cập tới, người tri thư đạt lý như Lữ Dao Cầm cũng sẽ không hỏi nữa. Nhưng hắn đã nói ra, Lữ Dao Cầm lại hiếu kỳ cười nói: “Tiên sinh tên là?”
“Lý, Lý, Lý......”
“Lý?”
“...... Ta gọi Lý Phương Trượng.”
“Phương Trượng?”
Lữ Dao Cầm hì hì một tiếng, hoàng thượng mắng to trong lòng: “Minh Phi Chân, đặt bừa cái tên gì a! Nếu hắn không làm đầu óc trẫm hồ đồ, trẫm cũng không đến mức đặt danh tự như thế a!
Phương Trượng không thể một mình đối mặt Lữ cô nương với danh tự này, đành phải kêu lên: “Long Tại Thiên, vào đây!”
Long Tại Thiên bên ngoài vén màn đi vào, cười hỏi: “Chủ tử, xong việc rồi? Sao nhanh như vậy a, hoàn thành chưa?”
Nói cho gương mặt xinh đẹp của Lữ Dao Cầm ửng hồng, hoàng thượng xì hắn một tiếng nói: “Cùng vào nghe Lữ cô nương nói chuyện Luyện Thần Chú Hội.” Long Tại Thiên vâng một tiếng, nhưng không dám cùng bàn với hoàng thượng, gần nửa mông ma sát trên đệm, ngồi trung bình tấn.
Hoàng thượng ho khan một tiếng: “Cô nương, đừng để ý tới gia hỏa này, ta muốn hỏi chuyện liên quan đến Luyện Thần Chú Hội. Xin ngươi cáo tri toàn bộ chuyện này cho chúng ta.”
“Chuyện này......”
Hoàng thượng bảo đảm nói.” Xin cô nương chớ sợ! Ta là tuyệt đối tin được.”
Lữ Dao Cầm nhìn chằm chằm khuôn mặt hoàng thượng hồi lâu, thở sâu mấy lần, dường như cuối cùng hạ quyết tâm nói: “Được, Phương Trượng tiên sinh!”
Hoàng thượng đau khổ nói như bị người đánh một quyền: “...... Có thể đừng gọi danh tự này được không......”
Long Tại Thiên nửa ngồi phi thường đứng đắn, không bật cười chút nào, có vẻ nghiêm mặt khổ đại cừu thâm.
Nhưng Lữ Dao Cầm không nghe thấy, nghiêm túc nói: “Phương Trượng tiên sinh, kỳ thực như tiểu nữ tử vừa nói, ba tháng trước gia phụ được mời, sau đó dự định đi Luyện Thần Chú Hội, là bởi vì......”
Hoàng thượng ngắt lời nói: “Là bởi vì kiếm lô truyền thừa lâu nhất của Lạc Kiếm sơn trang, cơ hồ là thần thoại võ lâm —— Luyện Thần Chú đúng không.”
Lữ Dao Cầm kinh ngạc: “Phương Trượng tiên sinh, không ngờ ngài cũng biết Luyện Thần Chú.”
Hoàng thượng chỉ muốn nói: Có thể đừng gọi danh tự xui xẻo này không......
Long Tại Thiên vẫn phi thường đứng đắn mà ngồi trung bình tấn, không dám nói một câu, nếu không hắn sợ mình cười ngã.
Hoàng thượng nói: “Ta từng thấy vật này lúc còn trẻ, lửa của Luyện Thần Chú này cực kỳ bất phàm, hiếm thấy nhất là có thể rèn luyện kiếm tâm kiếm đảm, quả thật là thần vật. Tuy ta không thông đúc binh pháp, cũng phi thường ngưỡng mộ.”
“Bây giờ tiên sinh cũng không quá già.” Không biết vì sao Lữ Dao Cầm chỉ phản bác điểm này, rồi lại nói: “Thiếp mời của Luyện Thần Chú Hội viết rõ, Lạc Kiếm sơn trang tụ tập mười năm chi công, muốn đúc một thanh thần binh lợi khí hiếm thấy. Nhưng thiếu khuyết binh tâm và binh đảm cực kỳ trọng yếu, sắt thường dễ tìm, binh tâm binh đảm lại là vật hãn hữu, không thể tìm được từ tài liệu thiên nhiên.”
Hoàng thượng gật đầu nói: “Long Tại Thiên, ngươi thấy chuyện này thế nào?”
Long Tại Thiên hắng giọng: “Theo thuộc hạ biết, binh tâm còn có thể bồi dưỡng từ thiên địa, nhưng binh đảm không thể dưỡng thành nếu kiếm thủ không tử đấu. Phàm khí với thần binh, có thể nhìn ra chênh lệch từ hai vật này. Lời của Lạc Kiếm sơn trang không phải không có lý. Nhưng chuyện này có gì liên quan đến Luyện Thần Chú Hội?”
Lữ Dao Cầm nói: “Chuyện này quấy nhiễu Lạc Kiếm sơn trang hồi lâu, bọn hắn thử nhiều năm, tự vấn không thể dưỡng thành, cho nên muốn võ lâm đồng đạo giúp đỡ. Nếu có thể giúp bọn hắn tìm được binh đảm và binh tâm thích hợp nhất, sẽ có thù lao hậu hĩnh.”
Hoàng thượng cau mày nói: “Chuyện này nhờ giúp đỡ thế nào? Vũ khí có binh tâm binh đảm đều là lợi khí cùng một thể với chủ nhân. Đây không phải vấn đề ai giỏi ai kém, như thân thể của võ giả, người có thể đổi một vũ khí lợi hại hơn, nhưng há có thể thay đổi tay chân?”
Lữ Dao Cầm ngẩn ngơ, hơi bội phục nói: “Phương Trượng tiên sinh cao kiến, tiểu nữ tử không có kiến thức như thế, trái lại gia phụ nói không khác Phương Trượng tiên sinh mấy, cười to ba tiếng để thiếp mời sang một bên. Nhưng ngoại trừ thiếp mời, hôm đó Lạc Kiếm sơn trang còn đưa đến nhà ta một cây thanh cương kiếm chưa khai phong. Trên thiếp mời viết, thanh kiếm này chính là binh khí vừa tay Lạc Kiếm sơn trang đưa cho cha ta. Trong Lạc Kiếm sơn trang, kiếm này chỉ là trung lưu, không thể đánh đồng với đỉnh cấp lợi khí. Nếu gia phụ muốn kiến thức cái gì gọi là thần binh chân chính, mời mang theo nó và thiếp mời đi gặp.”
Long Tại Thiên ôm tay nói: “Vậy mà tặng binh khí vừa tay cho người ta? Đây chính là chuyện lạ.”
Phải biết trên giang hồ, binh khí vừa tay của nhân vật thành danh không chỉ là lợi khí, cũng cần rất phù hợp với võ công bản thân. Không nói những chuyện khác, chỉ một điểm nặng nhẹ, hai người tu tập cùng một môn võ công, thể trạng lực tay chưa hẳn tương đồng. Một hán tử nặng một trăm cân với một hán tử hai trăm cân, cho dù luyện võ công giống nhau, kiếm sử dụng cũng không giống. Mà nhân vật thành danh trên giang hồ chân chính, sớm đã có vũ khí thành danh của mình.
Rốt cuộc Lạc Kiếm sơn trang cuồng vọng cỡ nào, lại dám nói tặng một thanh binh khí vừa tay cho người.
“Gia phụ tự xưng Thuần Dương tử, Thiên Dương kiếm pháp nổi tiếng trên giang hồ, danh xưng kiếm pháp đệ nhất Gia Hưng......” Nói đến đây, bỗng nhiên nghĩ đến người ngồi đối diện cũng là võ học đại hành gia. Nàng không nghĩ ngợi đã nói ra miệng, như thế có vẻ mèo khen mèo dài đuôi. Bỗng cảm thấy hơi xấu hổ tại với ngoại hiệu của phụ thân, trong lòng không khỏi thấp thỏm.
Hoàng thượng nhìn ra nàng xấu hổ, đột nhiên cười nói: “Thuần Dương tử đại hiệp đích thực là kiếm khách Giang Nam ít có. Trong toàn bộ Giang Nam cũng xếp top 6, chỉ nói là đệ nhất Gia Hưng, cũng hợp tình hợp lý.”
Long Tại Thiên lại tranh cãi trong lòng: Quan chủ, phó quan chủ của Lư Sơn kiếm quan, đại thống lĩnh của chúng ta, Nhạn Thập Tam, lão trang chủ Lạc Kiếm sơn trang, Lai quốc sư. Tốt, top 6 không có, ừm!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
13 Tháng hai, 2022 22:40
Bộ này tác vẫn ra hàng ngày bên Trung, nhưng là text hình rất khó để lấy text convert, mình làm được nhưng đang đọc lại dần cho nhớ cốt truyện, rồi xem có ai donate mua chương thì mình sẽ convert tiếp
08 Tháng hai, 2022 09:44
ai đọc rồi cho mình hỏi bộ này drop chưa zậy m.n
08 Tháng hai, 2022 01:15
drop rồi hả m.n
26 Tháng năm, 2021 10:47
mẹ đọc toàn nghe mùi dầu ăn với pê đê
17 Tháng hai, 2020 23:30
Tác giả không biết trình độ câu giờ tăng chưa=)
14 Tháng một, 2020 11:51
lâu lâu mới quay lại đọc: Cô cô, Quá nhi không thể theo ngươi ! :)))) đây là bộ truyện ngôi thứ nhất duy nhất mà mình đọc được. Nó rất tự nhiên và đọc nó thoải mái
17 Tháng mười hai, 2019 15:54
Thiên tài trong truyện chủ yếu do giang hồ đồn thôi, giỏi thiệt có mấy người đâu, mà được cái gái nào tả cũng đẹp, từ chính tới phụ
13 Tháng mười hai, 2019 21:29
Cũng không nhiều lắm, được cái tụ tập quanh lão Phi Chân nên ae tưởng nhiều thôi
08 Tháng mười hai, 2019 17:25
.-. Có chi tiết lúc Tô Hiểu đánh thắng Trần trưởng lão Cái Bang khá là vô lí. Trần trưởng lão - 1 người được xưng là cao thủ trong võ lâm mà chiêu thức của mình có thể sử dụng được bao nhiêu lần cũng không biết, bị người ta truyền nội lực cho cũng không biết. :D
08 Tháng mười hai, 2019 10:56
Truyện hay. :( Chỉ phải cái thiên tài quá nhiều, toàn chưa đến 20 mà công phu, nội lực đã chẳng thua mấy lão quái tu luyện mấy chục năm. Đọc cảm thấy hơi quá đà.
13 Tháng mười một, 2019 19:16
Lão Hoa cũng bận luôn à? :v
17 Tháng mười, 2019 19:08
Tem :)))
15 Tháng mười, 2019 23:44
Tô Hiểu đâm lão Minh thật đau :))
12 Tháng mười, 2019 23:05
Chậc chậc, vẫn rất bình thường ._. Kia mà Nho môn hình như là phe phản loạn ha, hoàng thượng đúng là giỏi quăng nồi cho lão Minh
12 Tháng mười, 2019 23:00
Main quịt tiền Bát Tiên cư 2k lượng, chủ quán đòi Y Nhân trả hội
Main suýt bị Y Nhân quẳng từ nóc nhà xuống
12 Tháng mười, 2019 22:59
Phi Chân bị đẩy vào Nho môn làm quan văn
Tổng giáo vụ là Hoàng Ngọc Tảo
Lạc Danh trả danh hiệu Bạch Vương thất quan lại cho triều đình
12 Tháng mười, 2019 22:57
Lão Hoa :)) 5 chương mới chính truyện có gì chưa? :))
08 Tháng mười, 2019 23:40
Cái vụ này lằng nhằng đây :v
08 Tháng mười, 2019 23:39
Chap cuối quyển có thanh niên Nho môn cà khịa Thiên Phong Vũ với Minh Hóa Ngữ, suýt bị làm thịt =))
08 Tháng mười, 2019 23:39
Up muộn thế? :v
07 Tháng mười, 2019 20:38
T chưa rõ ông ạ, giống kiểu huyết mạch thượng đẳng ấy, người sở hữu là trùm vv
07 Tháng mười, 2019 10:48
Tại sao có huyết mạch đấy thì chơi lại được lục hung? Hack vậy? :v Tổ tiên nhà nó chuyên ăn thịt lục hung sống qua ngày ah? :v
06 Tháng mười, 2019 21:04
Tuyết chưa xuất hiện
Phi tướng quân tên thật là Nhiên Phi Không, sở hữu cái gọi là Chiến Thần huyết mạch qq gì đó, main có cái đó nên mới chơi được Phong Bồng
Trường An Chí Nhạc chính là lão bản Sát Liên =))))
05 Tháng mười, 2019 21:31
Mà Tuyết xuất hiện chưa thế?
05 Tháng mười, 2019 21:30
Vl :v chết chưa?
BÌNH LUẬN FACEBOOK