Trăng treo giữa trời, đã qua giờ Tý.
Lục Phiến môn, chỗ ở của Minh Phi Chân, Minh Phi Chân đẩy cửa vào nhà. Tô Hiểu vừa nãy còn nôn nóng đi quanh phòng trợn tròn đôi mắt hạnh, chống nạnh nói.
"Lại đi đâu lêu lổng rồi! Muộn như vậy mới về, trong mắt ngươi còn cái nhà này không...... A, không phải, phòng này không!"
Trong nhà Tô Hiểu nữ tôn nam ti, mẫu thân đại nhân có ưu thế tuyệt đối, cho dù phụ thân chỉ ra ngoài đi đạo mà không nói với vợ, cũng không thoát được một trận mắng. Đừng nói ra ngoài ăn cơm uống trà với hồng nhan tri kỷ, ngay cả bắt con thiêu thân, nếu dám là con cái, cũng thường phải chịu một trận mắng, lỗ tai không được yên ổn một hai canh giờ. Tô Hiểu thấy Minh Phi Chân mấy đêm không về, vốn lo lắng, ban ngày hắn lại không giải thích rõ ràng chuyện Ti Ti. Bây giờ tích lũy tức giận, không cẩn thận chiếu theo giọng điệu mẫu thân răn dạy phụ thân mắng lên. Nào đoán được tiểu Tô Hiểu chưa từng mắng người, vừa bắt đầu đã mắng sai.
Tô Hiểu còn đang mồm miệng mơ hồ, chợt thấy Minh Phi Chân không bình thường. Từ khi vào cửa đến giờ, hắn chưa từng nhìn Tô Hiểu.
"Ngươi...... Này, Minh đại ca! Ngươi làm sao vậy?"
Tô Hiểu vội vàng đi lên vài bước, đỡ Minh Phi Chân lung lay sắp đổ. Mới tới gần người hắn, đã ngửi được mùi rượu rất nặng, xông cho Tô Hiểu tửu lượng cực kém suýt say. Ban nãy, chân trước Minh Phi Chân vừa rời Họa Ảnh phường, chân sau đã tìm liền năm tửu quán, uống sạch rượu tồn kho của người ta. Tửu nhập sầu tràng, dù tửu lượng của hắn rất cao, cũng có vài phần men say.
"Thật, thật nặng, ngươi cũng tự đi mấy bước a."
Đưa được hắn lên giường, Tô Hiểu ngửi thấy một mùi thơm trên giường. Thanh nhã thoát tục, lại như mùi thơm cơ thể của nữ nhi gia. Đây là mùi thơm do công chúa ngủ trên giường này mấy ngày liền. Tô Hiểu cảm thấy khác thường, lại đến gần người Minh Phi Chân. Lần này càng thêm đặc sắc, hôm nay ngoại trừ gặp Ti Ti cô nương cùng Minh Tố Vấn, Minh Phi Chân còn liên tiếp đi hai thanh lâu ——Thiên Hương uyển cùng Họa Ảnh phường. Son phấn khí ở nơi đó, sợ rằng son phấn trong cửa hàng cũng phải nhượng bộ ba phần. Hương vị trên người hắn rất đặc sắc, Tô Hiểu vừa ngửi được, sắc mặt không khỏi tối sầm.
"...... Đại hỗn đản......"
Nghiến răng, đang muốn ném đại hỗn đản Minh đại ca suốt ngày tầm hoan tác nhạc xuống đất. Trông thấy Minh Phi Chân nhíu mày, vẻ mặt say rượu, vành môi lại mím chặt hơn mấy phần, sau đó dần thả lỏng cùng đôi mi thanh tú mỹ lệ.
"Ngươi uống say...... Hôm nay ta không so đo với ngươi. Này, nằm vào trong ngủ."
"Đừng đẩy ta, ta còn có thể uống mười vại......"
"Uống uống uống, chỉ biết uống! Uống chết ngươi! " Tô Hiểu thở phì phò ném bắp đùi còn ở bên ngoài lên giường, vất vả ngã ngồi bên giường. Mặc dù Tô Hiểu cũng trường thân ngọc lập, nhưng so với Minh Phi Chân thì chỉ tới ngực hắn mà thôi. Hơn nữa người Tô Hiểu mỏng manh, muốn cõng gia hỏa bắp thịt cả người như Minh Phi Chân lên giường, quả thực phí một phen khí lực.
Tô Hiểu oán trách nhìn Minh Phi Chân, không biết hắn xảy ra chuyện gì. Bình thường thấy Minh đại ca uống rượu, lúc nào cũng phong khinh vân đạm, cho dù rượu rất nặng, uống hết từng vò một, ngay cả mặt cũng không đỏ. Hôm nay làm sao vậy?
Minh Phi Chân nằm trên giường, miệng lầm bầm gì đó, Tô Hiểu đến gần nghe, chỉ nghe Minh Phi Chân mơ hồ không rõ lẩm bẩm.
"Tiểu sư di...... Tiểu sư di......"
"Là ta vô dụng...... Kim Vương Tôn, ha, ngay cả mặt hàng như Kim Vương Tôn nàng cũng đi tìm. Ta còn có tác dụng gì?"
"Nàng muốn rời khỏi ta, vậy mà nàng muốn rời khỏi ta. Nếu người khác không nói cho ta, nàng còn muốn một người lặng lẽ rời đi. "
"Quy củ, quy củ...... Thứ đời ta không để ý, lại cứ làm khó ta. "
"Sư phụ...... Ngươi đánh chết ta đi, ngươi đánh chết ta, ta cũng không muốn nàng như thế......"
Tô Hiểu nghe được đỏ mặt, đây hình như là chuyện tình cảm riêng tư của Minh Phi Chân. Hình như là tiểu sư di rất đẹp của hắn, nhưng không phải hắn muốn cưới công chúa sao?
Nhưng Minh Phi Chân trằn trọc, nhíu mày, rên thống khổ như đang gặp ác mộng.
Tô Hiểu không nhịn được vươn tay ra, sờ gương mặt đỏ nóng của Minh Phi Chân, thấy rất nóng. Vội vàng vận nội lực không sâu của mình truyền vào thể nội Minh Phi Chân.
Mấy năm qua, Minh Phi Chân chưa từng quá say như vậy, người luyện khí tối kỵ tâm thần đại loạn. Ngày đó Minh Tố Vấn chia tay Minh Phi Chân, một mình trở về Đại La sơn, cũng là chán nản đau lòng, tâm thần hỗn loạn, cơ hồ một bệnh muốn mạng nàng. Sốt cao mấy ngày không dứt, nếu Thần Châu đại hiệp không tự mình xuất thủ, sợ rằng ngay cả võ công cũng khó có thể bảo toàn. Với tu vi nội công của nàng, thực sự không nên có chuyện phong hàn nhập tà, càng thấy rõ tình huống nghiêm trọng.
Minh Phi Chân uống nhiều liệt tửu, cộng thêm tâm thần bất định, nóng nảy bất an, cũng suýt đi lên con đường của Minh Tố Vấn. Tình huống của hắn phức tạp hơn nhiều, luyện đến trình độ như hắn, tâm thần loạn tượng sẽ không làm hắn sinh bệnh, nhưng sẽ làm hắn mất đi thần trí. Với võ công của hắn, nếu mất đi bản thân, làm loạn nhân gian, hậu quả không thua Ma giáo ngóc đầu trở lại. Có khả năng sẽ trở thành khởi đầu nhập ma.
Trước đây Tô Hiểu không có nội công, bây giờ luyện môn nội lực này, mặc dù còn nông cạn cực kỳ, nhưng do Minh Phi Chân tự mình truyền thụ, cũng dùng chân khí giúp Tô Hiểu luyện thành. Luận cường độ, chân khí còn không bằng không bằng một quyền của Tra Bĩ, nhưng nói đến tinh thuần tinh mịn, không thua cao thủ đỉnh tiêm.
Có thêm đạo chân khí này nhập thể, chân khí tương ứng đã có loạn tượng trong cơ thể Minh Phi Chân chợt nổi hô ứng, tạo ra một vòng xoáy nho nhỏ, sinh ra hấp lực không gì sánh được. Tô Hiểu chỉ cảm thấy hấp lực chợt mạnh, cơ hồ muốn hút khô nội lực khổ luyện mấy tháng, nhưng không dám buông ra.
—— Nội công của ta đều do Minh đại ca dạy, cho dù không có, luyện thêm là được!
Cắn răng một cái quả thực không thu tay, chợt thấy một luồng sóng nhiệt chảy ngược về cơ thể, mạnh mẽ đánh văng tay Tô Hiểu ra! Sóng nhiệt này nhập thể theo quỹ đạo vận hành nội lực của Tô Hiểu, cực kỳ thông thuận, không có trở ngại nào. Tô Hiểu kinh ngạc nhìn tay nhỏ, không biết xảy ra chuyện gì.
Lại không biết, chân khí của Tô Hiểu đồng nguyên với một loại nội lực Minh Phi Chân luyện, sau khi nhập thể gây nên phản ứng của chân khí trong cơ thể Minh Phi Chân. Bắt đầu hành tẩu theo quỹ đạo vốn có, lúc đầu dùng để lập lại trật tự cho phần chân khí bị hỗn loạn, cho nên tự nhiên sinh ra hấp lực. Nhưng chốc lát sau, lại tặng phần tràn ra cho Tô Hiểu, trái lại tăng cường nội lực Tô Hiểu. Tô Hiểu còn không biết, giờ phút này được nội lực của Minh Phi Chân nhập thể, tu vi nội lực đã cao hơn không chỉ năm lần.
"Ta...... Sao vậy?"
Minh Phi Chân nâng trán, không mảy may quan sát chuyện vừa phát sinh.
"Hiểu? " Minh Phi Chân vẻ say nói: "Ngươi đang làm gì? A ôi ôi...... Đầu hơi đau. "
Tô Hiểu chỉ cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, tay chân hữu lực, không biết xảy ra chuyện gì. Hơi ngơ ngác nói: "Hôm nay ta đi hỗ trợ nữ khoái a. Ngươi không biết, chuyện của các nàng rất nhiều, nhưng không đủ nhân thủ."
"Ngươi cũng gần thành chủ tịch hội phụ nữ...... Gần đây không phải đang nhận người sao?"
"Không được, người của nữ khoái đều bồi dưỡng từ nhỏ, không phải tuyển tới."
Tô Hiểu nói vài câu với Minh Phi Chân vừa tỉnh lại, mặc dù đêm ngày càng khuya, nhưng Tô Hiểu vừa được nội lực, lại càng hoạt bát.
"Minh đại ca, ngươi đói bụng không. Ta đi nấu cơm cho ngươi."
"Hả? A, chờ, chờ chút!" Minh Phi Chân giơ tay ngăn cản: "Hiểu, ngươi biết làm cơm sao?"
Tô Hiểu hoạt bát nói: "Sao lại không biết, ta giỏi nấu cháo nhất. Cháo cá tặc lục!"
Sau đó hùng hùng hổ hổ đi tới phòng bếp, lưu lại Minh Phi Chân không biết nói gì, ngồi trên giường như bệnh nhân.
Minh Phi Chân sờ trán mình, triển khai nội thị thuật, quan sát tình trạng khí hành trong cơ thể, cũng hiểu được vừa xảy ra chuyện gì. Nếu Tô Hiểu không cứu giúp, sợ rằng hôm nay còn nát hơn.
Nhớ tới thí tuyển phò mã mấy ngày sau, quả thực đau cả đầu. Không tham gia thí tuyển phò mã, Kim Vương Tôn toại nguyện trở thành phò mã, lại mất Dạ La bảo chỉ là vấn đề thời gian. Nhưng lo lắng Nhất là Kim Vương Tôn do Tĩnh An tìm đến, khẳng định lưu lại hậu chiêu. Nhưng là cái gì, hiện nay Minh Phi Chân còn không có đầu mối. Mà trong ngày hôm nay...... Còn có sự tình tiểu sư di.
Với tiểu sư di, trọng yếu nhất là gì?
Cách mình muốn chia tay quá khứ là thoái ẩn, mà nàng chọn làm hoa khôi thì là một loại thoái ẩn khác.
Tiểu sư di muốn chặt đứt mọi thứ với mình, bắt đầu lại từ đầu.
Minh Phi Chân suy nghĩ vấn đề này...... Hắn không muốn mất tiểu sư di. Cũng chưa từng tưởng tượng mất đi nàng sẽ ra sao.
Bạn chơi hồi nhỏ, cùng nhau lớn lên, bốn chữ thanh mai trúc mã, khiến tất cả tình cảm danh chính ngôn thuận, không ngờ lại che mắt người.
Mà thân phận giữa hai người, lại ngăn cản tại cuối tuyệt lộ của quá khứ.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tô Hiểu đã trở về, bưng một chén cháo cá lớn nóng hôi hổi.
"Lúc ta đi, ngươi là tư thế này, sao bây giờ vẫn vậy a."
"Đúng a. "
"Ngươi vẫn đang nhớ cô cô ngươi sao?"
"Đúng a......"
"A này...... Minh đại ca a "
"Hử?"
"Ta thấy ngươi thật vô dụng. " Tô Hiểu thổi phù phù hai tiếng, cứng rắn nhét một thìa lớn vào miệng Minh Phi Chân. Minh Phi Chân kêu nóng quá nóng quá bịt miệng lại, nhưng sau khi cẩn thận nhai nuốt, lại phát hiện hương vị còn không kém.
Thịt cá hơi kỳ quái, chất thịt tương đối tanh, hơn nữa cảm giác cũng vậy. Nhưng không thể không nói Tô Hiểu rất biết làm cháo, điều hoà tỉ lệ nước cùng gạo tài tình.
Minh Phi Chân cũng thật đói bụng, không đợi Tô Hiểu đút, nhận bát tự ăn từng miếng lớn, trách móc: "Sao không cho rau thơm, thả nhiều chút, ta thích. "
"Biết ngươi thích, để dưới bát." Tô Hiểu cười nói: "Thế nào, cháo của ta dễ uống chứ?"
"Ừ, cảm ơn ngươi. "
Minh Phi Chân cười khổ một tiếng, sau đó cắm đầu húp cháo.
Tô Hiểu cong miệng lên: "Ta nói a, Minh đại ca, ngươi còn nhớ mình từng nói gì với ta không?"
"Không phải ngươi dạy ta sao? Đối phó người khó đối phó, cứng rắn không được thì mềm, mềm không được thì du côn, dù sao cũng là chân trần không sợ mang giày. Núi không chuyển nước chuyển, nước không chuyển người chuyển. Nếu người không động não, đi tiểu cũng ngộp chết. Bình thường ngươi nhiều biện pháp như vậy, sao lần này không động não?"
"Cứng rắn không được thì mềm, mềm không được thì du côn, dù sao cũng là chân trần không sợ mang giày......"
Mắt Minh Phi Chân ngày càng trong trẻo.
"Người sống còn có thể bị ngộp nước tiểu chết?" Minh Phi Chân cười nói: "Ngươi nói đúng, giận trời trách người cũng vô ích. Ta phải chủ động xuất kích, cho dù là sự kiện kia, chung quy có thể tìm được phương pháp giải quyết. "
Minh Phi Chân hơi ngửa đầu, một chén cháo kê vàng lớn thấy đáy, Tô Hiểu vui tươi hớn hở cho hắn thêm một bát.
"Mặc dù mùi cháo này là lạ, nhưng uống nó lại rất giảm sức ép cho ta...... Chỉ là, mùi cá này cũng quá kỳ quái, ngươi bỏ thêm cái gì?"
Tô Hiểu cười nói: "A, hôm nay đi tuần tra, nữ khoái tỷ muội đưa. Ngươi muốn xem sao?"
"A? Chẳng qua chén cháo này thật giải chuyện làm ta phiền lòng." Minh Phi Chân hơi ngửa đầu, lại ừng ực ừng ực uống hết, lau miệng nói: "Dùng gì giải lo a?"
Tô Hiểu cười đến người vật vô hại: "Lươn!"
"......"
Minh Phi Chân lập tức chạy đi nhà xí.
"Ọe! ! ! "
Sau đó từ đầu đến cuối, âm thanh như vậy không ngừng trong Lục Phiến môn.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
13 Tháng hai, 2022 22:40
Bộ này tác vẫn ra hàng ngày bên Trung, nhưng là text hình rất khó để lấy text convert, mình làm được nhưng đang đọc lại dần cho nhớ cốt truyện, rồi xem có ai donate mua chương thì mình sẽ convert tiếp
08 Tháng hai, 2022 09:44
ai đọc rồi cho mình hỏi bộ này drop chưa zậy m.n
08 Tháng hai, 2022 01:15
drop rồi hả m.n
26 Tháng năm, 2021 10:47
mẹ đọc toàn nghe mùi dầu ăn với pê đê
17 Tháng hai, 2020 23:30
Tác giả không biết trình độ câu giờ tăng chưa=)
14 Tháng một, 2020 11:51
lâu lâu mới quay lại đọc: Cô cô, Quá nhi không thể theo ngươi ! :)))) đây là bộ truyện ngôi thứ nhất duy nhất mà mình đọc được. Nó rất tự nhiên và đọc nó thoải mái
17 Tháng mười hai, 2019 15:54
Thiên tài trong truyện chủ yếu do giang hồ đồn thôi, giỏi thiệt có mấy người đâu, mà được cái gái nào tả cũng đẹp, từ chính tới phụ
13 Tháng mười hai, 2019 21:29
Cũng không nhiều lắm, được cái tụ tập quanh lão Phi Chân nên ae tưởng nhiều thôi
08 Tháng mười hai, 2019 17:25
.-. Có chi tiết lúc Tô Hiểu đánh thắng Trần trưởng lão Cái Bang khá là vô lí. Trần trưởng lão - 1 người được xưng là cao thủ trong võ lâm mà chiêu thức của mình có thể sử dụng được bao nhiêu lần cũng không biết, bị người ta truyền nội lực cho cũng không biết. :D
08 Tháng mười hai, 2019 10:56
Truyện hay. :( Chỉ phải cái thiên tài quá nhiều, toàn chưa đến 20 mà công phu, nội lực đã chẳng thua mấy lão quái tu luyện mấy chục năm. Đọc cảm thấy hơi quá đà.
13 Tháng mười một, 2019 19:16
Lão Hoa cũng bận luôn à? :v
17 Tháng mười, 2019 19:08
Tem :)))
15 Tháng mười, 2019 23:44
Tô Hiểu đâm lão Minh thật đau :))
12 Tháng mười, 2019 23:05
Chậc chậc, vẫn rất bình thường ._. Kia mà Nho môn hình như là phe phản loạn ha, hoàng thượng đúng là giỏi quăng nồi cho lão Minh
12 Tháng mười, 2019 23:00
Main quịt tiền Bát Tiên cư 2k lượng, chủ quán đòi Y Nhân trả hội
Main suýt bị Y Nhân quẳng từ nóc nhà xuống
12 Tháng mười, 2019 22:59
Phi Chân bị đẩy vào Nho môn làm quan văn
Tổng giáo vụ là Hoàng Ngọc Tảo
Lạc Danh trả danh hiệu Bạch Vương thất quan lại cho triều đình
12 Tháng mười, 2019 22:57
Lão Hoa :)) 5 chương mới chính truyện có gì chưa? :))
08 Tháng mười, 2019 23:40
Cái vụ này lằng nhằng đây :v
08 Tháng mười, 2019 23:39
Chap cuối quyển có thanh niên Nho môn cà khịa Thiên Phong Vũ với Minh Hóa Ngữ, suýt bị làm thịt =))
08 Tháng mười, 2019 23:39
Up muộn thế? :v
07 Tháng mười, 2019 20:38
T chưa rõ ông ạ, giống kiểu huyết mạch thượng đẳng ấy, người sở hữu là trùm vv
07 Tháng mười, 2019 10:48
Tại sao có huyết mạch đấy thì chơi lại được lục hung? Hack vậy? :v Tổ tiên nhà nó chuyên ăn thịt lục hung sống qua ngày ah? :v
06 Tháng mười, 2019 21:04
Tuyết chưa xuất hiện
Phi tướng quân tên thật là Nhiên Phi Không, sở hữu cái gọi là Chiến Thần huyết mạch qq gì đó, main có cái đó nên mới chơi được Phong Bồng
Trường An Chí Nhạc chính là lão bản Sát Liên =))))
05 Tháng mười, 2019 21:31
Mà Tuyết xuất hiện chưa thế?
05 Tháng mười, 2019 21:30
Vl :v chết chưa?
BÌNH LUẬN FACEBOOK