Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta lững thững đi tới sau lưng Bạch tổng quản, mấy hùng hài tử đang dạy nàng vét cá vàng. Gò má mỉm cười của nàng, có thêm ôn nhu dĩ vãng chưa từng thấy.

Nếu nói, năm nay Bạch Liên không quá mười tám mười chín tuổi, nhìn từ tuổi tác của nàng, nàng từng làm dân chạy nạn mà nói, không nên là dân chạy nạn của kinh thành. Kinh thành chưa từng có dân chạy nạn, cho dù có tình huống nơi khác tràn vào, cũng sẽ không nát như nàng hình dung. Hoàng phi có thể nhặt được nàng, như vậy là trên đường xuất cung thăm người thân trở về? Dọc đường từ Lạc Dương đến kinh thành...... Chẳng lẽ cố hương của Bạch Liên là thành trì Thiết Vệ quân chiếm lúc tạo phản năm đó? Nếu đúng mà nói, vậy nàng thật sự có một tuổi thơ thê thảm thường nhân khó tưởng tượng nổi.

Ta nhìn chăm chú Bạch Liên giả bộ trấn tĩnh vớt cá vàng với bọn nhỏ. Nhưng hình như nàng cũng phát hiện ra, trong giây lát ta nhìn chăm chú, nàng hơi run rẩy. Cho dù không phải sợ hãi, cũng là vô cùng vội vàng. Kỳ quái, Bạch tổng quản khẩn trương như vậy làm gì. Nhưng ta càng nhìn chằm chằm, dường như nàng càng không được tự nhiên. Ta còn có thể ăn nàng sao?

Một hùng hài tử đột nhiên chỉ ta hô: “Đại thúc này là lạ! Có phải có ý đồ với đại tỷ tỷ không!”

Hùng hài tử muốn ăn đòn!

Mở to mắt gấu của ngươi ra mà nhìn, cho dù ta là đại thúc, người trước mắt ngươi cũng không phải đại tỷ tỷ a!

Hai má Bạch Liên nóng lên nhìn ta, sau đó cúi đầu nhàn nhạt nói: “Ngươi...... Nhìn ta làm gì?”

Ta nào có nhìn ngươi!

...... Được rồi, ta nhìn trong giây lát, nhưng ta không có ý đồ với ngươi a!

“Ta xem các ngươi có vớt được cá vàng hay không a.” Ta đứng đắn nhìn thoáng qua thu hoạch của các nàng, khóe miệng nhếch lên khinh thường: “Một con cũng không tới tới tay? Mấy hùng hài tử tránh ra, để chuyên nghiệp tới.”

Trong ánh mắt kinh ngạc của các nàng, ta nhận lấy vợt mỏng nho nhỏ, ấn xuống nước, khẽ run cổ tay, dùng thái cực nhu lực kiềm chế, lắc tay là tóm được một con cá vàng.

Đám hùng hài tử và Bạch Liên lập tức bội phục vạn phần.

Bạch Liên kinh ngạc nói: “Ngươi thật lợi hại a. Vừa rồi ta thử cũng không được a.”

“Thúc thúc thật là lợi hại, chuyên nghiệp vớt cá vàng!”

“Lão cá vàng, lão cá vàng!” Đại thúc bày cá vàng cũng lộ vẻ kính sợ: “Chẳng lẽ các hạ chính là la lỵ vô hạn hảo, kim ngư nhất điều lão trong truyền thuyết......”

Lão cá vàng nhị đại gia các ngươi a!

Những hùng hài tử này nói vậy thì cũng thôi đi, cái tên mở quầy cá vàng như ngươi có tư cách nói ta sao! Nhìn thế nào ngươi cũng hợp với xưng hô này hơn a!

Bạch Liên khó hiểu nghiêng nghiêng đầu nhỏ: “Minh Phi Chân, lão cá vàng là gì?”

Ngươi cũng đừng quậy theo! Nếu da mặt mỏng như ngươi biết ý nghĩa, khẳng định không dám ngồi ở đây a!

Vì trân quý sinh mệnh, ta kéo Bạch Liên rời xa hùng hài tử. Chỉ chốc lát sau lại đến chỗ bán hàng rong khác. Hai chúng ta đều ăn no —— Bạch tổng quản thì không ăn được bao nhiêu, ta thì ăn một trăm lồng bánh bao —— cho nên cách xa quầy ăn vặt, chọn vài quầy hàng rong để chơi.

Bạch Liên như chim nhỏ vừa phá xác, mắt to tràn đầy quang mang hiếu kỳ, không ức chế được nhìn trái nhìn phải, một mực kéo ta tra hỏi. Hơn nữa trò nào cũng muốn chơi một lần, khiến ta không khỏi than thở với túi tiền dần trống rỗng ở chỗ tối. Đây...... Chẳng lẽ chính là đại giới để tán gái sao?

Thế là, ta đành phải toàn lực ngăn trở Bạch tổng quản nổi khùng.

“Đây, đây là cái gì! !”

“Ném bóng, chỉ cần ngươi có thể ném bóng vào chậu mà không lăn ra là được, trò chơi thiểu năng.”

“Tới chơi đi!”

“Không chơi không chơi, bóng đập phải người không tốt, những lão bách tính này đã đủ xấu, ngươi còn muốn hạ tiêu chuẩn nhan trị của kinh thành sao?”

“Cái kia thì sao!”

“Chính là bắn pháo trận, có gì vui.”

“Tới chơi đi!”

“Không chơi không chơi, cẩn thận nổ tay. Đồ vật giả mạo ngụy liệt này, trong cung có nhiều hàng thượng đẳng hơn, ngoan, ta không chơi trò này.”

“Cái này là gì?”

“Đó là mãi võ, ngực vỡ tảng đá lớn, ngực hắn đỡ tảng đá, ngươi cầm cái búa đập xuống là được.”

“Tới chơi đi!”

“Dừng tay a! Ngươi muốn đánh chết người ta sao! !”

Bất tri bất giác, chúng ta đã ở hội chùa hơn một canh giờ, cơ hồ đã sắp đi hết, Bạch Liên kéo ta loạn chuyển khắp nơi, chơi quên cả trời đất. Ta nhìn vẻ mặt thỏa mãn, xách cá vàng, ôm phần thưởng, trong tay còn cầm mảnh đá từ trên người lão huynh vừa bị một búa gõ cho suýt thấy Phật Tổ của Bạch Liên, không nhịn được nói: “Thì ra ngươi thích trò chơi sao?”

Bạch Liên ngẩn ra, suy nghĩ một lát, hơi ngại ngùng gật gật đầu: “Thích.” Sau đó hơi ngượng ngùng nói: “Trước kia không biết, hôm nay là lần đầu tiên chơi.”

“À ừ...... Vậy thì thật tốt, tối thiểu biết ngươi thích cái gì.”

Nhưng nếu không tốn tiền của ta thì tốt hơn......

Bạch Liên nhìn cá vàng trong giỏ trúc nhỏ, chăm chú nhìn như rất có hứng thú, lại thấp giọng lầu bầu một câu.

“Cảm ơn ngươi.”

Giữa hai chúng ta không có người khác, cho nên chắc là nói với ta a.

Mẹ ơi ghê gớm! Không ngờ Bạch Liên học được nói cảm ơn! ! !

“Làm sao?”

Lúc này Bạch Liên hơi ngẩng đầu liếc nhìn ta, ánh mắt chậm rãi chăm chú vào ta.

“Hôm nay, lúc đầu ta rất giận ngươi. Nhưng nếu không có ngươi, có lẽ sau này ta cũng không biết, thì ra mình có thể cười nhiều như vậy.”

Khóe miệng Bạch Liên chậm rãi nhếch lên, dung mạo tế mị, đôi mắt to cong thành trăng non, cười ngọt ngào.

“Hôm nay là ngày vui vẻ nhất đời ta, cảm ơn ngươi.”

Đây là lần đầu tiên ta thấy nàng cười vui vẻ như vậy.

Vào thời khắc này, ta cảm thấy thời gian đình chỉ. Trong miệng ngọt nhẹ như ngậm kẹo, dường như trái tim đang nhảy. Ta có cảm giác kỳ lạ, nếu không làm gì đó, dường như sắp rơi xuống phương hướng kỳ quái. Ta vội vàng nghiêng đầu đi.

“Không, không, không cần khách khí, không cần khách khí, đều là nên.”

Nói lắp bắp mấy câu, ngay cả ta cũng thấy mất mặt.

“A? Đó là cái gì?”

Kết quả mới nói không được mấy câu, hứng thú của Bạch tổng quản đã chuyển đến trò chơi.

“Cái này a? Ném vòng trúc mà thôi.”

“Chơi như thế nào, chơi như thế nào?”

Lão bản bày quầy này xoa tay cười nói: “Ngài nhìn kỹ, dùng vòng trúc này ném vào phần thưởng, chụp trúng cái gì không nói nhảm, trực tiếp ôm về nhà. Mười văn tiền ba vòng, muốn chơi xin trả tiền.”

Bạch Liên hoả tốc thanh toán: “Ba vòng! Ta hai cái, Minh Phi Chân ngươi một cái, bắt đầu đi.” Dường như động tác của nàng hơi hoảng loạn, hai má cũng ửng đỏ.

Ta mới biết, thì ra nàng nói xong những lời kia cũng cảm thấy thật xấu hổ a. Tới chơi trò chơi là để chuyển sự chú ý a.

Tâm tình của ta bỗng thả lỏng, thì ra nàng chỉ thẹn thùng a.

Nghĩ đến đây, bỗng lại nổi ý trêu đùa Bạch Liên.

Bạch Liên nhìn cũng không nhìn, ném hai vòng trúc cực nhanh, không chụp trúng cái gì, dường như hơi buồn bực, thấy ta không có động tác bèn nói: “Ngươi có muốn ném không, nếu không thì cho ta.”

“Được.”

Ta mỉm cười, đặt vòng trúc trong tay lên cái đầu nho nhỏ của nàng.

Bạch Liên sững sờ nhìn ta: “Ngươi, ngươi kéo ta làm gì?”

Ta cũng nhìn vào mắt nàng, cười nói: “Lão bản không nói sao? Chụp trúng, ôm về nhà a.”

Biểu cảm của Bạch Liên lúc này chỉ có thể dùng hai chữ đặc sắc để hình dung, sắc mặt nàng chuyển từ cực trắng đến đỏ nhạt đến cực đỏ trong chưa đến một hơi. Hơn nữa mắt to vốn đẹp còn moe càng trợn càng lớn, ánh mắt hoài nghi sắp đánh ta thành cái sàng.

Ta vừa nói đùa, Bạch Liên đột nhiên nhấc chân, một cước trực tiếp đạp vào xương bắp chân của ta.

Bởi vì không dám vận công hộ thể, ta đành phải chịu đựng. Đau thì không đau, nhưng quần ta màu trắng! !

“Sao đá người a? !”

Hai má Bạch Liên vẫn cực đỏ, dùng sức hung hăng trợn mắt nhìn ta nói: “Ai bảo ngươi điên điên khùng khùng, toàn nói lời không đứng đắn, miệng lưỡi trơn tru, không có ý tốt. Nếu ta là cô nương, tuyệt không cần người như ngươi.” Sau đó xấu hổ quay đầu lại, ra sức ném vòng trúc, vẫn không chụp trúng, chẳng qua lần này vận chân lực, đâm vào mặt bàn làm gãy chân bàn. Tất cả phần thưởng trên bàn rơi xuống, nói ít cũng nát tám cái bình sứ......

Nhưng, quả nhiên biểu cảm của Bạch Liên phong phú hơn trước kia nhiều. Ta không biết tối nay nàng kinh lịch chuyển biến gì, chẳng qua đây là dấu hiệu tốt. Ta cũng yên tâm một chút. Nàng vốn không phải người có thể tuỳ tiện thổ lộ tình cảm với người ta, trong cung lại không nhiều bằng hữu. Nếu không thể nói lời trong lòng với người, đoán chừng đã sắp ngột ngạt đến điên. Tối nay nàng chịu nói tâm sự của mình với ta, đã là một bước dài.

Ta nhìn vẻ khinh sân bạc nộ của nàng, chỉ cảm thấy hết sức khả ái, lại nhìn vẻ đáng thương của lão bản kia, không nhịn được cười phá lên. Lúc đầu Bạch Liên sưng mặt nhìn ta, nhưng thấy ta cười vui vẻ, không nhịn được, cũng có mấy phần ý cười.

“Ngươi cười cái gì?”

Ta cười đến thở dốc: “Lão bản kia vừa nói, đồ cổ tổ truyền ba đời nhà hắn đều ở đây, ta vừa đếm kỹ, vừa nãy một vòng của ngươi đập hai mươi bốn đời tổ tông hắn, đến Đường triều còn không hết.”

Bạch Liên cũng không nhịn được che miệng cười yêu kiều. Một chút xấu hổ giữa hai người phong lưu vân tán, chỉ còn dư tiếng cười.

Người xung quanh đầy e ngại nhìn hai chúng ta, chúng ta đập sạp hàng của người ta, sau đó cười to tại chỗ nửa ngày, hiển nhiên là hai hỗn thế ma vương.

Về sau Bạch Liên thấy lão bản đáng thương, đưa hết phần thưởng thắng được từ trò chơi hội chùa cho hắn.

“Haiz, lần này phải giặt quần, dấu giày lớn như vậy.” Ta vừa đi vừa phàn nàn.

“Bồi ngươi là được, kỷ kỷ oai oai, thật không giống nam nhân.” Bạch Liên bất mãn liếc nhìn ta, bỗng nói: “Kia là cái gì?”

Ta nhìn thoáng qua đáp: “Ống trúc rau dừa. Đổ nước vào trong sau đó ấn xuống là có thể bắn ra nước.”

“Tới xem là cái gì?”

Ta nhìn quần trắng bị bẩn của mình, càng ngày càng bạo. Lấy ra mấy văn tiền lớn, mua một cái tới tay.

Ta cầm lấy rau dừa, dùng sức ấn xuống, lập tức bắn cho nàng ướt đẫm.

Bạch Liên bị giật nảy mình, ngơ ngác nhìn ta, mắt to tràn đầy nghi vấn.

Ta vui cười hớn hở nhìn nàng, nhưng không bao lâu sau biến đổi sắc mặt.

Giọt nước lách tách chảy từ tóc xuống, mái tóc ẩm ướt dán vào gáy hạc thon dài, còn phong tình hơn trần trụi. Áo trắng trên người nàng dần bị nước thấm thấu, hình như cũng thấm đẫm miếng vải vây quanh chỗ nào đó bên trong, dẫn đến hơi trơn tuột. Sau khi bị ngấm vào, quần áo lộ ra đường ngực nóng bỏng mỹ lệ, kết hợp với vòng eo hình thành độ cong khiến nam nhân sôi máu.

Chờ, chờ đã...... Đường ngực?

Đồ chơi này xuất hiện từ đâu? !

Bạch Liên lập tức đọc được gì đó từ vẻ mặt kinh ngạc của ta, khuôn mặt trắng nõn như cháy: “Nhìn cái gì vậy, đồ lưu manh!” Đẩy ta ra, chạy vào biển người.

Ta ngơ ngác đứng tại chỗ, rất lâu không có động tác.

Bạch Liên...... Lại có ngực?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Zhang Xiao Fan
13 Tháng hai, 2022 22:40
Bộ này tác vẫn ra hàng ngày bên Trung, nhưng là text hình rất khó để lấy text convert, mình làm được nhưng đang đọc lại dần cho nhớ cốt truyện, rồi xem có ai donate mua chương thì mình sẽ convert tiếp
ARTnote
08 Tháng hai, 2022 09:44
ai đọc rồi cho mình hỏi bộ này drop chưa zậy m.n
ARTnote
08 Tháng hai, 2022 01:15
drop rồi hả m.n
Hieu Le
26 Tháng năm, 2021 10:47
mẹ đọc toàn nghe mùi dầu ăn với pê đê
Saojoker
17 Tháng hai, 2020 23:30
Tác giả không biết trình độ câu giờ tăng chưa=)
LangTuTramKha
14 Tháng một, 2020 11:51
lâu lâu mới quay lại đọc: Cô cô, Quá nhi không thể theo ngươi ! :)))) đây là bộ truyện ngôi thứ nhất duy nhất mà mình đọc được. Nó rất tự nhiên và đọc nó thoải mái
61703187
17 Tháng mười hai, 2019 15:54
Thiên tài trong truyện chủ yếu do giang hồ đồn thôi, giỏi thiệt có mấy người đâu, mà được cái gái nào tả cũng đẹp, từ chính tới phụ
Quang Anh Luong
13 Tháng mười hai, 2019 21:29
Cũng không nhiều lắm, được cái tụ tập quanh lão Phi Chân nên ae tưởng nhiều thôi
trunghieu99tt
08 Tháng mười hai, 2019 17:25
.-. Có chi tiết lúc Tô Hiểu đánh thắng Trần trưởng lão Cái Bang khá là vô lí. Trần trưởng lão - 1 người được xưng là cao thủ trong võ lâm mà chiêu thức của mình có thể sử dụng được bao nhiêu lần cũng không biết, bị người ta truyền nội lực cho cũng không biết. :D
trunghieu99tt
08 Tháng mười hai, 2019 10:56
Truyện hay. :( Chỉ phải cái thiên tài quá nhiều, toàn chưa đến 20 mà công phu, nội lực đã chẳng thua mấy lão quái tu luyện mấy chục năm. Đọc cảm thấy hơi quá đà.
Quang Anh Luong
13 Tháng mười một, 2019 19:16
Lão Hoa cũng bận luôn à? :v
Quang Anh Luong
17 Tháng mười, 2019 19:08
Tem :)))
Quang Anh Luong
15 Tháng mười, 2019 23:44
Tô Hiểu đâm lão Minh thật đau :))
Quang Anh Luong
12 Tháng mười, 2019 23:05
Chậc chậc, vẫn rất bình thường ._. Kia mà Nho môn hình như là phe phản loạn ha, hoàng thượng đúng là giỏi quăng nồi cho lão Minh
Hoaqin
12 Tháng mười, 2019 23:00
Main quịt tiền Bát Tiên cư 2k lượng, chủ quán đòi Y Nhân trả hội Main suýt bị Y Nhân quẳng từ nóc nhà xuống
Hoaqin
12 Tháng mười, 2019 22:59
Phi Chân bị đẩy vào Nho môn làm quan văn Tổng giáo vụ là Hoàng Ngọc Tảo Lạc Danh trả danh hiệu Bạch Vương thất quan lại cho triều đình
Quang Anh Luong
12 Tháng mười, 2019 22:57
Lão Hoa :)) 5 chương mới chính truyện có gì chưa? :))
Quang Anh Luong
08 Tháng mười, 2019 23:40
Cái vụ này lằng nhằng đây :v
Hoaqin
08 Tháng mười, 2019 23:39
Chap cuối quyển có thanh niên Nho môn cà khịa Thiên Phong Vũ với Minh Hóa Ngữ, suýt bị làm thịt =))
Quang Anh Luong
08 Tháng mười, 2019 23:39
Up muộn thế? :v
Hoaqin
07 Tháng mười, 2019 20:38
T chưa rõ ông ạ, giống kiểu huyết mạch thượng đẳng ấy, người sở hữu là trùm vv
Quang Anh Luong
07 Tháng mười, 2019 10:48
Tại sao có huyết mạch đấy thì chơi lại được lục hung? Hack vậy? :v Tổ tiên nhà nó chuyên ăn thịt lục hung sống qua ngày ah? :v
Hoaqin
06 Tháng mười, 2019 21:04
Tuyết chưa xuất hiện Phi tướng quân tên thật là Nhiên Phi Không, sở hữu cái gọi là Chiến Thần huyết mạch qq gì đó, main có cái đó nên mới chơi được Phong Bồng Trường An Chí Nhạc chính là lão bản Sát Liên =))))
Quang Anh Luong
05 Tháng mười, 2019 21:31
Mà Tuyết xuất hiện chưa thế?
Quang Anh Luong
05 Tháng mười, 2019 21:30
Vl :v chết chưa?
BÌNH LUẬN FACEBOOK