Hội nghị ở đại sảnh kết thúc, chúng ta đều trở về phòng mình. Minh Ngọc lâu tuy là tửu lâu, nhưng cũng chiêu đãi khách quý ngủ lại, muốn thu nhận mấy chục người vẫn dư xài.
Tối nay là giao thừa, cho dù đến đêm khuya, bên ngoài vẫn ầm ĩ không dứt.
Nhưng chúng ta đã là người kiệt sức, ngựa hết hơi. Nghĩ đến ngày mai còn rất nhiều chuyện phải làm, hôm nay để mọi người nghỉ ngơi sớm.
Ta trở về phòng ngủ ở tầng cao nhất mà không ai để ý, nằm xuống ngủ ngay, không bao lâu sau đã ngáy đến chấn thiên động địa. Những người còn lại lặng lẽ lựa chọn ngủ lầu ba, đánh chết cũng không cùng tầng với ta. Tô Hiểu vốn muốn ngủ chung phòng với ta, cũng bị tiếng ngáy đuổi chạy. Ước chừng một canh giờ, tiếng ngáy của ta mới dần dần nhỏ lại.
Trong đêm tối, phòng ta không đốt đèn, nhưng ánh lửa trắng đêm ngoài cửa sổ vẫn chiếu sáng căn phòng.
Ta từ từ mở mắt, ta tận lực tranh thủ canh giờ vừa rồi để nghỉ ngơi. Tối hôm nay, đoán chừng không được ngủ ngon.
Ta mở rộng thính giác, kéo phạm vi âm nguyên ra cả khách sạn. Thu ngôn ngữ, động tác, thậm chí là nhịp tim của mỗi người vào trong tai. Xác nhận không ai phát hiện ra, ta ngồi dậy từ trên giường.
Khẽ vươn tay, dùng Thiên Chu ti lấy một bao quần áo từ trên xà nhà xuống.
Đây là đồ vật mà bảo khố Hắc Bạch giám chuẩn bị, bên trong là một bộ quần áo dạ hành, mấy bình độc dược và đan dược giải độc, còn có một cái mặt nạ đồng xanh. Ta sớm đã chuẩn bị kỹ càng những thứ này, để đề phòng phải ra ngoài sưu tập tình báo trong đêm. Ai ngờ đêm thứ nhất đã có đất dụng võ.
Ta nhanh nhẹn cởi quần áo, thay bộ áo đen vào. Quần áo dạ hành Hắc Bạch giám chuẩn bị cho ta không phải kiểu bó sát người, mà là hai khúc sáo trang trên dưới. Không có trợ giúp gì cho việc hoạt động hoặc là phòng ngự, tác dụng duy nhất chính là khá bí mật.
Chỗ giải dược và độc dược kia là thuận tay lấy, ta không biết lúc nào phải nghiêm hình bức cung hoặc là phải hạ độc, tóm lại lo trước khỏi hoạ.
Đang chuẩn bị, một tiếng cọt kẹt vang lên, cửa phòng của ta bị người đẩy ra.
Ta không nhìn người đến đang trầm mặc, tiếp tục xử lý hành trang, mặc áo vào.
“...... Đây là áo ngủ của ngươi sao?”
“Nếu bỏ qua không ngủ, chắc vậy.”
Lúc quay đầu lại, Đường Dịch vẫn tóc tai bù xù, quần áo trên người vẫn có vết máu loang lổ như ban ngày. Sau khi bại bởi Di Vong Ưu, hình như hắn vẫn ngồi tại lầu một đại sảnh, không nhúc nhích đến bây giờ. Khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn bị tóc dài che giấu, một chút ánh sáng mờ ngoài cửa sổ vẩy lên người, càng làm hắn trông không rõ ràng. Nhưng khí thế sắc bén, lại rõ ràng hơn bất cứ lúc nào.
“Ngươi bảo ta nửa đêm tới tìm ngươi, không phải muốn ta làm trộm cùng ngươi chứ?”
“Sao có thể? Dáng vẻ của ngươi, vừa ra cửa đã chọc cho nửa đường khen thưởng, chuyên cướp bát cơm của Cái Bang. Phàm là có đầu óc, tuyệt sẽ không mang người chói mắt như thế ra ngoài.”
Hình như Đường Dịch không muốn nói, tiến lên trước một bước, khí thế đột nhiên tăng lên: “Ngươi muốn ta đến tìm ngươi làm gì?”
Ta chậm rãi sửa sang tóc, buộc tóc dài thành đuôi ngựa, soi gương xem có chỗ biến thành màu trắng không, không đủ phải thêm thuốc nhuộm.
“Nếu ngươi thấy vô vị, đại khái có thể không đến.”
“...... Vì sao ngươi...... Luôn đáng ghét như vậy?”
Bóng hình ngoài cửa của Đường Dịch đột nhiên biến mất, hóa thành một vũ tiễn bay đến bên cạnh ta, hai đạo kình phong nhiệt độ cao một trái một phải đánh tới.
Ta nhẹ nhàng quay đầu, tránh được thế công.
Đường Dịch sớm đã biết trong tình huống tốc độ chênh lệch rất xa, hư chiêu tuyệt không có tác dụng. Chưởng phong hai bên vừa áp sát, hai bàn tay hợp lại, hóa thành một chưởng đao cực nóng có lực phá hoại kinh người, gần như đốt không khí thành hai đạo hỏa phong, bổ tới gáy ta!
Trước kia hắn chưa bao giờ dùng chiêu này, chắc là hắn lâm thời sáng tạo. Để đối phó con đường đại khai đại hợp của Đại Hoang kiếm vũ, chiêu thức này là vừa vặn. Đường Dịch quả là thiên tài chiến đấu, chỉ thua một trận đã có tiến bộ.
Ta duỗi hai ngón tay kẹp lấy, kình phong biến mất, đôi chưởng đao bị kẹp trong ngón tay. Hai tay hắn như rơi vào vòng sắt, không thể động đậy. Sau khi kẹp hai tay của hắn, ta tiện tay vung lên, khiến Đường Dịch mất cân bằng ngã văng ra ngoài. Đường Dịch điểm nhẹ chân, mượn lực đạo chạy xéo lên tường, lại đá một cước lên tường, thân thể bay lên không. Nhưng vẫn chưa thể tán hết lực đạo, xoay người trên không trung, đá một cước vào xà nhà, ba bước chuyển hóa lực đạo thành xu hướng phóng tới ta.
Nhưng còn chưa vọt tới trước người ta, Đường Dịch đột nhiên kinh hoàng, khẩn cấp thấy tay phải của ta đang chậm rãi giơ lên, đã ở vào lộ tuyến hắn vọt tới. Từ sát khí trên quyền, nhanh chóng liên tưởng đến hạ tràng sau khi trúng quyền. Hắn đột nhiên dùng sức xoay thân thể đang trên không trung sang một bên, ăn toàn bộ lực đạo, như bị trật eo, khó chịu không nói nên lời.
“Coi như không tệ.”
Ta sửa sang quần áo trong gương, cười nói: “Chẳng những phản ứng và sức phán đoán vẫn còn, lý giải với chiêu số cũng tiến bộ. Quả nhiên mỗi ngày đều sẽ tiến bộ.”
Nói xong, ta đeo mặt nạ đồng xanh lên. Đang đi ra ngoài, Đường Dịch gắng gượng đứng lên, một nhát vừa rồi rõ ràng là trọng thương, nhưng nét mặt vẫn dửng dưng như không.
“...... Đi đâu? Còn chưa đánh xong.”
Đấu chí của Đường Dịch vẫn không suy yếu, như mỗi lần chúng ta giao thủ. Tuy chưa đến hai chiêu hắn đã bị ta đánh ngã, nhưng luôn không chịu thua đứng lên. Hắn chờ mong như ngày trước, lại dựa vào nghị lực chiến thắng sự đau đớn của thân thể, trong ánh mắt vẫn có mong ước muốn lĩnh giáo.
Nhưng, lần này lại không giống ngày trước.
“Hôm nay tới đây thôi. Ta không gọi ngươi tới vì muốn so chiêu với ngươi.”
“...... Có ý gì?”
Sau mặt nạ, ta lạnh nhạt nói.
“Trước kia không nói cẩn thận với ngươi. Ta tên Minh Phi Chân, là truyền nhân đời 37 của Đại La sơn. Võ công của ta tuy không phải dòng chính Đại La sơn, nhưng do sư phụ ta truyền thụ. Cho nên ta không thể tùy ý truyền thụ cho người ngoài.”
“Vì sao đột nhiên nói chuyện này? Ta không quan tâm ngươi là ai?”
“Bởi vì ngươi muốn học võ công với ta, đúng không.”
Sắc mặt Đường Dịch dao động.
“Nếu chỉ là tâm đắc và kinh nghiệm chiến đấu, ta có thể truyền thụ cho ngươi. Nhưng ngươi biết, bây giờ ngươi không cần những thứ này? Chênh lệch giữa ngươi và Di Vong Ưu, bất kể phấn chấn thẳng tiến, chăm luyện không ngã thế nào, cũng cần thời gian mười năm. Đây không phải nói ngoa, mà là kết luận dựa trên ánh mắt của ta.
Bây giờ ngươi cần thứ trực tiếp hơn, mạnh hơn. Là lực lượng có thể trực tiếp đánh bại cường địch. Ta nói không sai chứ?”
“...... Không sai.”
“Vì sao ngươi muốn đánh bại chưởng môn Côn Lôn như vậy? Với tính nết của ngươi, một trận thua cỏn con không thể làm ngươi nhụt chí như thế.”
Mặc dù bị đánh một trận đau nhức, Đường Dịch vẫn ngậm miệng không nói.
“......”
Ta thấp giọng nói: “Nhược Thủy Tam Thiên, Ngọc Hư đạo nhân.”
Âm thanh không lớn, lại làm Đường Dịch vẫn luôn kiên cường trở nên run rẩy.
“Người này là kỳ túc của Côn Lôn, là sư bối của Di Vong Ưu. Một tay Nhược Thủy kiếm pháp có một không hai Côn Lôn, danh chấn Tây Vực, cuộc đời rất thích vân du tứ phương. Ta nghe nói hắn từng đến Bắc Hải Minh Kính cung, quan hệ với Minh Kính cung không tệ.”
“......”
“Ta lại nghe nói, mấy năm trước người này vẫn ở phương bắc. Nhưng đột nhiên mai danh ẩn tích, như bốc hơi khỏi nhân gian, tính toán thời gian, hình như là trước sau huyết án Mai Hương lý.”
“Ngươi đoán được mọi thứ......”
Ta khoanh tay nói: “Ta chỉ đoán được như vậy. Không nên cảm thấy ta biết tất cả mọi chuyện, cứ việc nói ra ngươi đang nghĩ gì.”
Đường Dịch tận lực kiềm chế, không biết bởi vì thống khổ hay phẫn nộ, tiếng thở của hắn như thú bị thương.
“Người kia....... Ngọc Hư đạo nhân, là hảo hữu của cha ta. Khi ta còn nhỏ, từng bởi vì ta mắc hàn tật, truyền Huyết Dương chân khí cho ta.”
“Nói như vậy, hắn tính là sư phụ của ngươi.”
“Ta không biết......” Đường Dịch do dự mãi, mới chậm rãi nói: “Lúc ấy...... Lúc Huyết án Mai Hương lý xảy ra, ta rõ ràng thấy hắn đi Mai Hương lý với cha ta. Nhưng huyết án xảy ra, trong đó...... Lại không có thi thể của hắn. Sau đó ta suy đoán, hoặc là võ công hắn cao cường, chạy ra ngoài. Hoặc là, ra sức chạy trốn, đáng tiếc không địch lại, hồn về chỗ khác, cho nên không tìm được thi thể...... Hoặc là......”
Ta tiếp nhận từ ngữ nặng nề nhất: “Hoặc là, hắn vốn là một trong những người tạo thành huyết án, cho nên ngươi không tìm được hắn. Hơn nữa hai lý do trước, cũng quá gượng ép.”
Sắc mặt Đường Dịch trở nên tái nhợt, hiển nhiên trong lòng hắn, khả năng này cũng cao nhất.
“Cho nên trong lòng ngươi, Ngọc Hư đạo nhân chính là địch giả tưởng. Nếu ngươi không thể đánh bại Di Vong Ưu, đương nhiên cũng không báo được thù, đúng không?”
Đường Dịch trầm mặc, xưa nay chỉ có một ý.
Ta than thở một tiếng.
“Ngươi nghĩ đúng. Nếu ta dạy cho ngươi, với sự khắc khổ và thiên phú của ngươi, có thể làm ngươi phi thăng về chất. Trong hai năm, đủ để bình khởi bình tọa với Di Vong Ưu. Năm năm sau, ta bảo đảm ngươi có tiềm chất vấn đỉnh giang hồ.”
Ta nhìn Đường Dịch, nói từng chữ.
“Nhưng ta sẽ không dạy ngươi.”
Không biết là lúc này thân thể đau đớn kịch liệt, hay là mức độ khoan tim của câu này vượt quá mong muốn, ta không để ý đến thần sắc vặn vẹo vì thống khổ của thanh niên, tiếp tục nói.
“Võ công thuộc về Đại La sơn, chỉ có thể truyền thụ cho đệ tử Đại La sơn. Ta đã lựa chọn truyền nhân, không thể dạy cho ngươi nữa.”
“...... Là Tô Hiểu?”
“Ngươi vẫn luôn thông minh như ta nghĩ.”
Sắc mặt Đường Dịch thay đổi liên tục, vẻ không cam lòng và căm hận là rõ ràng nhất.
Cho dù thống hận vì mình ghen tị với bằng hữu, hắn vẫn nghiến răng hỏi.
“Vì sao là Tô Hiểu...... Ta kém hắn chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng không. Bất kể là thể trạng hay thiên phú, bất kể là đấu tâm hay trực giác chiến đấu, ngươi đều toàn thắng. Điểm duy nhất Tô Hiểu hơn ngươi, có lẽ chỉ là trí nhớ nhìn qua không quên và nữ nhân duyên tốt. Nhưng...... Ngươi không được.”
“Cho ta một lý do...... Đại ca!”
Một tiếng đại ca của hắn, đại biểu địa vị của ta trong lòng hắn. Là tình cảm chân thành mà thiếu niên quen lạnh lùng này ít khi biểu lộ.
Nhưng ta lạnh nhạt trả lời, âm thanh lạnh lùng như mặt nạ đồng xanh trên mặt.
“Ta không dạy người muốn chết.”
Dường như trong nháy mắt này, Đường Dịch mất khí lực chống đỡ bản thân, chán nản ngã ngồi xuống đất, hai tay hai chân cũng không thể chống đỡ thân thể.
Ta nhìn hắn nói: “Vì báo thù, phải chăng ngươi định nộp cả mạng ra? Sau khi báo thù, ngươi còn định sống tiếp không? Nếu đáp án là phủ định, ngươi thấy ta nên truyền thụ võ học cho hạng người như vậy sao?”
Đường Dịch không trả lời được bất kỳ vấn đề nào.
“Ta dạy cho ngươi, chẳng khác nào đưa ngươi đi chết, huynh đệ.”
Ta nhẹ nhàng phất ống tay áo, sải bước ra ngoài.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
13 Tháng hai, 2022 22:40
Bộ này tác vẫn ra hàng ngày bên Trung, nhưng là text hình rất khó để lấy text convert, mình làm được nhưng đang đọc lại dần cho nhớ cốt truyện, rồi xem có ai donate mua chương thì mình sẽ convert tiếp
08 Tháng hai, 2022 09:44
ai đọc rồi cho mình hỏi bộ này drop chưa zậy m.n
08 Tháng hai, 2022 01:15
drop rồi hả m.n
26 Tháng năm, 2021 10:47
mẹ đọc toàn nghe mùi dầu ăn với pê đê
17 Tháng hai, 2020 23:30
Tác giả không biết trình độ câu giờ tăng chưa=)
14 Tháng một, 2020 11:51
lâu lâu mới quay lại đọc: Cô cô, Quá nhi không thể theo ngươi ! :)))) đây là bộ truyện ngôi thứ nhất duy nhất mà mình đọc được. Nó rất tự nhiên và đọc nó thoải mái
17 Tháng mười hai, 2019 15:54
Thiên tài trong truyện chủ yếu do giang hồ đồn thôi, giỏi thiệt có mấy người đâu, mà được cái gái nào tả cũng đẹp, từ chính tới phụ
13 Tháng mười hai, 2019 21:29
Cũng không nhiều lắm, được cái tụ tập quanh lão Phi Chân nên ae tưởng nhiều thôi
08 Tháng mười hai, 2019 17:25
.-. Có chi tiết lúc Tô Hiểu đánh thắng Trần trưởng lão Cái Bang khá là vô lí. Trần trưởng lão - 1 người được xưng là cao thủ trong võ lâm mà chiêu thức của mình có thể sử dụng được bao nhiêu lần cũng không biết, bị người ta truyền nội lực cho cũng không biết. :D
08 Tháng mười hai, 2019 10:56
Truyện hay. :( Chỉ phải cái thiên tài quá nhiều, toàn chưa đến 20 mà công phu, nội lực đã chẳng thua mấy lão quái tu luyện mấy chục năm. Đọc cảm thấy hơi quá đà.
13 Tháng mười một, 2019 19:16
Lão Hoa cũng bận luôn à? :v
17 Tháng mười, 2019 19:08
Tem :)))
15 Tháng mười, 2019 23:44
Tô Hiểu đâm lão Minh thật đau :))
12 Tháng mười, 2019 23:05
Chậc chậc, vẫn rất bình thường ._. Kia mà Nho môn hình như là phe phản loạn ha, hoàng thượng đúng là giỏi quăng nồi cho lão Minh
12 Tháng mười, 2019 23:00
Main quịt tiền Bát Tiên cư 2k lượng, chủ quán đòi Y Nhân trả hội
Main suýt bị Y Nhân quẳng từ nóc nhà xuống
12 Tháng mười, 2019 22:59
Phi Chân bị đẩy vào Nho môn làm quan văn
Tổng giáo vụ là Hoàng Ngọc Tảo
Lạc Danh trả danh hiệu Bạch Vương thất quan lại cho triều đình
12 Tháng mười, 2019 22:57
Lão Hoa :)) 5 chương mới chính truyện có gì chưa? :))
08 Tháng mười, 2019 23:40
Cái vụ này lằng nhằng đây :v
08 Tháng mười, 2019 23:39
Chap cuối quyển có thanh niên Nho môn cà khịa Thiên Phong Vũ với Minh Hóa Ngữ, suýt bị làm thịt =))
08 Tháng mười, 2019 23:39
Up muộn thế? :v
07 Tháng mười, 2019 20:38
T chưa rõ ông ạ, giống kiểu huyết mạch thượng đẳng ấy, người sở hữu là trùm vv
07 Tháng mười, 2019 10:48
Tại sao có huyết mạch đấy thì chơi lại được lục hung? Hack vậy? :v Tổ tiên nhà nó chuyên ăn thịt lục hung sống qua ngày ah? :v
06 Tháng mười, 2019 21:04
Tuyết chưa xuất hiện
Phi tướng quân tên thật là Nhiên Phi Không, sở hữu cái gọi là Chiến Thần huyết mạch qq gì đó, main có cái đó nên mới chơi được Phong Bồng
Trường An Chí Nhạc chính là lão bản Sát Liên =))))
05 Tháng mười, 2019 21:31
Mà Tuyết xuất hiện chưa thế?
05 Tháng mười, 2019 21:30
Vl :v chết chưa?
BÌNH LUẬN FACEBOOK