Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tạ Độc Trích chia tay huyện nha, lên ngựa nhanh chóng rời đi.

Sự tích Thẩm Y Nhân lạnh nhạt trảm sáu ác thiếu truyền ra, lúc hắn rời đi, dân chúng vây xem sớm đã tán thưởng không ngớt.

Hắn coi như kiến thức đảm phách của người thừa kế Lục Phiến môn đời kế tiếp. Tri huyện Lâm An này cũng không phải người hiền lành. Mặt ngoài hắn nén giận, nhưng nén không đến một ngày, đã mời cường viện mới đến. Làm người không tưởng nhất chính là, hắn không mời Quân Vương trắc, cũng không mời Kỳ Lân vệ, mà mời Lục Phiến môn.

Trong hai năm qua, cảnh ngộ của Lục Phiến môn đã không thể dùng một chữ thảm để hình dung. Vào thời khắc thế lực triều đình nước lên thì thuyền lên theo xu thế tiêu diệt Ma giáo, Kỳ Lân vệ và Quân Vương trắc đều thu được không ít hồi báo.

Mà Lục Phiến môn đứng đầu tam ti võ lâm năm đó cứ như cao ốc lật úp, thế không thể kéo. Có Quân Vương trắc và Kỳ Lân vệ điên cuồng khuếch trương, lại có kẻ thù chính trị trong triều công kích, công lao sự nghiệp năm đó bị xoá bỏ hầu như không còn. Từ thời kỳ đỉnh phong bảy mươi hai thiên môn, ba mươi sáu thiên tướng, sáu đại thần bộ, bây giờ chỉ còn lại mấy người ít ỏi. Người còn lại khinh thường làm việc trong Lục Phiến môn, không phải gia nhập Kỳ Lân vệ, thì đầu nhập môn phái khác trong chốn võ lâm, cũng có một số gia nhập hàng ngũ võ sĩ tại dã, thà dựa vào đôi tay của mình để kiếm tiền.

Nhạn Thập Tam phạm tội, ngay cả lấy thân miễn cũng không tính. Sau khi cách chức điều tra, bị hoàng thượng quăng vào Thanh Thủy nha môn, như bốc hơi khỏi nhân gian, ngay cả tung tích cũng không thấy.

Dưới tình huống này, quan viên còn chọn Lục Phiến môn, không phải điên chính là trẻ trâu. Mà rõ ràng hai điều này đều không phải đáp án. Khả năng duy nhất, cũng chỉ có kỳ thực tri huyện Lâm An này sớm đã có giao tình với Lục Phiến môn, chính là nhân mã thuộc về Lục Phiến môn nhất hệ.

Tựa như Ma giáo con rết trăm chân chết cũng không hàng, xem ra cơ nghiệp của Lục Phiến môn, cũng không tán loạn nghiêm trọng như trong lời đồn.

Bóng hình uy phong của thiếu nữ đó lại chiếu vào đầu Tạ đại nhân, Tạ đại nhân không khỏi nặng nề trong lòng.

—— Chuyện này, cần bẩm báo lên.

Ghìm cương ngựa lại, chuyển hướng đi vào trong thành. Thời gian Tạ đại nhân tới Hàng Châu nhậm chức còn ngắn, chẳng qua cũng đến chỗ mà quan to hiển quý trong thành Hàng Châu thích đi mấy lần.

Hắn dừng ngựa trước một quán rượu, lên thẳng lầu. Trên đường đã bị chủ cửa hàng nhận ra, không dám ngăn chuyện của hắn, mặc cho hắn đi về phía rạp hát ở hậu viện.

Tạ Độc Trích tìm được vị đại nhân thảnh thơi kia trong đám chiêng trống rậm rạp, sắc mặt ngưng lại, nhưng không dám hành lễ, chỉ chậm rãi đi tới bên cạnh hắn ngồi xuống.

Nam tử không tỏ ra kinh ngạc với vị khách không mời mà đến này.

“Thế nào?”

Vẻn vẹn hai chữ, lại như bị trọng chùy đánh vào lòng.

Ngữ khí của nam tử lạnh lẽo, không hợp với bầu không khí vui vẻ trong rạp hát này, nhưng không ngờ không khiến người khác chú ý. Giống như trong nháy mắt hắn mở miệng, không gian của hắn và Tạ Độc Trích bị một khí tràng vô hình bao phủ, dù là âm thanh cũng không lộ ra.

Tạ Độc Trích biết vị đại nhân này thần công cái thế, chỉ không ngờ vận dụng nội công đã tuyệt diệu đến tình trạng này.

Nếu không nhớ ra đại nhân ghét nhất là loại chuyện lãng phí thời gian như chờ đợi, với cái đầu không linh quang lắm của Tạ đại nhân, có lẽ hắn sẽ dùng thêm một khắc sững sờ để diễn tả sự kinh ngạc của của mình.

Vội vàng tập trung ý chí, ôm quyền chắp tay nói: “Nguyên ý của thuộc hạ là xử lý chuyện này êm thấm. Một mặt là sáu nhà kia có chỗ tốt với Ô Y bang. Một mặt là tránh làm triều chính chú ý, có lẽ sẽ bại lộ đại sự mà đại nhân toan tính ở Hàng Châu...... Hôm nay sinh biến hóa, người tới thay thế thuộc hạ, là một thiếu nữ chưa đầy mười lăm tuổi. Nghe nói là hậu đại của Thẩm gia Lục Phiến môn......”

Nam tử được xưng là ‘Đại nhân’ một tay nghiêng nghiêng chống cằm, cho dù thân thể bất động, lại có bá khí nhiếp nhân tâm phách. Hắn nhìn về phía Tạ Độc Trích, chỉ biến hóa này, làm Tạ Độc Trích có xung động không tự chủ được muốn quỳ xuống. Ánh mắt của hắn như một tầng mây đen bị chì rót đầy, không thể tránh né cũng không thể kháng cự, cưỡng bức người không thể phản kháng, chỉ có phục tùng mới là lựa chọn duy nhất.

“Là Thẩm Y Nhân tới.”

“Thì ra, thì ra đại nhân cũng biết cô nương này.”

“Nàng làm gì?”

“Nàng...... Nàng......”

Nàng mấy lần, vẫn không biết tìm từ thế nào.

Ánh mắt sắc bén như chim ưng của nam tử đột nhiên bắn ra khí thế lăng lệ.

“Hình như ngươi thấy bản tọa rất rảnh rỗi.”

Nói xong câu này, toàn thân Tạ đại nhân nặng như vạn cân. Đây không phải trọng áp trên tinh thần như áp lực tâm lý, mà là thể nghiệm thống khổ —— ngực không thể thở nổi, con mắt dần dần trắng bệch, ngay cả xương cốt cũng đang gào thét, như thật sự bị vật nặng vạn cân đè xuống xử lý. Nhưng hình thành sự tương phản mãnh liệt chính là, cái ghế làm qua loa mà Tạ đại nhân ngồi, ngay cả lắc lư cũng chưa từng.

“...... Nàng, nàng hạ lệnh trảm sáu phạm nhân đó, không còn một mống. Nàng cũng hạ lệnh xét nhà thế gia phía sau sáu phạm nhân, còn lưu vong cha mẹ vợ con của bọn hắn. Hạ lệnh tội đày ngàn dặm, nếu có phản kháng né tránh, sau khi tội đày còn bêu đầu vứt giữa thành!”

Nam tử vẫn nhìn Tạ Độc Trích, nhưng áp lực trong ánh mắt lại giảm bớt rất nhiều. Dường như ánh mắt đó thu hồi một thứ ‘Chất’ kỳ quái, làm Tạ Độc Trích buông lỏng toàn thân, nếu không kéo dài tình trạng này sẽ trọng thương thật. Tạ Độc Trích không ngừng thở dốc, đổ mồ hôi như tắm, thẩm thấu áo dày, giống như bệnh nặng một trận.

“Cảm ơn...... Cảm ơn đại nhân khai ân.”

Nam tử yên lặng một hồi như sa vào trường khảo, qua hồi lâu mới mở miệng.

“Ngươi thấy Thẩm Y Nhân này thế nào.”

“Hả?”

Lại là một vấn đề khó trả lời, nhưng nhớ ra tính nết không thích chờ đợi của đại nhân, bất kể thế nào cũng không dám lưỡng lự nữa, trong lòng nghĩ cái gì bèn nói cái đó.

“Vâng! Theo thuộc hạ, vị Thẩm đại nhân này rất có thể là một Nhạn Thập Tam khác. Trùng hưng ở trong tầm tay.

Nhưng nói xong câu đó, Tạ đại nhân đã hối hận suýt nữa khóc lên.

“Rốt cuộc tốt hơn chỗ nào?” Rõ ràng câu này đắc tội đại nhân hơn a! Kẻ đáng ghét nhất trong cuộc đời đại nhân, nói không chừng Nhạn Thập Tam phải vượt qua ma đầu Tây Môn Xuy Đăng. Nói không chừng Lục Phiến môn có hôm nay chính là kết quả trăm phương ngàn kế của đại nhân. Lúc này nói sắp thấy ánh mặt trời, nói một Nhạn Thập Tam khác làm gì a!

Haiz, lúc đầu yêu cầu người nhà quyên một chức quan, đi làm quan văn không tốt sao? Lại muốn ỷ thân thích vào Kỳ Lân vệ, đến hôm nay vẫn không được chào đón.

Tạ Độc Trích đại nhân có một thân võ công kinh người, văn tài cũng không kém, nhưng khuyết điểm nói chuyện không qua đầu óc này bị từ nhỏ, lúc này muốn đổi, không khỏi khó xử. Nhưng đắc tội người thì không tránh được.

Nam tử nghe xong đáp án của Tạ Độc Trích, trầm mặc một hồi, mới mở miệng.

“Bản tọa...... Cũng cho là như vậy.”

“Hả?”

“Nàng này chính là con gái của tổng đốc Lục Phiến môn thượng tiền nhiệm, còn do Nhạn Thập Tam tự tay dạy ra, ưu dị như vậy không khác thường. Hoàng thượng yêu quý Thẩm gia, trong triều không ai không biết, luôn luôn đối đãi nàng như ái nữ thân sinh. Bởi vì mắc nợ với Thẩm gia, nói không chừng còn yêu thương hơn mấy vị công chúa điện hạ. Nữ tử này vô cùng không chịu thua kém, Lục Phiến môn một tòa tàn viên, nàng lại có thể chỉnh lý gọn gàng ngăn nắp. Nhậm chức không đến một năm, liên tiếp phá mười mấy đại án, danh chấn kinh hoa. Nữ quan trong kinh thành, còn không ai có thể thành danh sớm như nàng.”

Không ngờ đại nhân tôn sùng Thẩm Y Nhân như thế.

Lúc này Tạ Độc Trích mới nhớ, khi hắn vừa mở miệng, đại nhân đã nói ra danh tự Thẩm Y Nhân. Với tính cách trong mắt không người của đại nhân, muốn hắn ghi nhớ danh tự của một thiếu nữ không đến mười lăm tuổi, gần như là chuyện không thể tưởng tượng. Điều này nói rõ, đại nhân sớm đã để ý nữ tử này.

“Chỉ là như thế cũng được. Nàng này có lòng cảm mến và vinh quang trời sinh với Lục Phiến môn, tuyệt không thể thu mua. Có nàng, Lục Phiến môn lại thấy ánh mặt trời, chẳng qua là vấn đề thời gian.”

“Như vậy...... Ý của đại nhân là, muốn đối phó nàng từ sớm?”

Không biết vì sao, Tạ Độc Trích lại có cảm giác mất mát. Câu ‘Đừng lấn bách tính’ đó lại vang lên trong lòng, dường như có phần muốn xem thiếu nữ này sẽ thành lập một Lục Phiến môn như thế nào, mà không phải gãy lưng nửa đường lập nghiệp.

“Không, không động nữ tử này được.”

Nam tử ngữ khí kiên định: “Hoàng thượng trọng dụng Kỳ Lân vệ, không phải bởi vì coi trọng, mà bởi vì không còn gì khác. Kỳ Lân vệ là binh sĩ mạnh nhất trong triều, không thể không dùng mà thôi. Bài vị tam ti võ lâm trong lòng thánh thượng, Kỳ Lân vệ luôn luôn không phải đệ nhất. Hôm nay được chưởng đại quyền, thành quả kiếm không dễ. Huống chi Thẩm Y Nhân là một trong những người hoàng thượng yêu quý nhất, động nàng khác gì giết hại công chúa? Kỳ Lân vệ là khoái đao của thánh thượng, không phải độc dược của triều đình.”

Thực tế trong lời này, ngay cả Tạ đại nhân cũng vừa nghe đã hiểu. Nếu truyền nhân duy nhất của Lục Phiến môn cũng xảy ra chuyện, hung thủ chỉ có hai nhà khả nghi. Hoàng thượng không phải ngu ngốc chi quân, trong lòng hoàng thượng sẽ cực hận Kỳ Lân vệ. Cho dù lúc này trở ngại tình thế nên không dám vọng động, mười năm, hai mươi năm sau thì sao? Lời nói của nam tử, nắm tình thế cực kì chuẩn xác sâu săc.

“Vậy chẳng lẽ bỏ mặc nàng?”

Nam tử khoát khoát tay: “Không ngại. Nàng có một đệ đệ song sinh, tài năng tính nết kém xa tỷ hắn, nhưng là người thừa kế chân chính của Thẩm gia. Nữ tử gia, cuối cùng cũng phải xuất giá. Trong triều có bao nhiêu con em quý tộc đến tuổi kết hôn. Bản tọa đề nghị với hoàng thượng, muốn nàng tìm lang quân vừa ý để gả, không khó xử.”

Như đại nhân nói, đây quả thật là vấn đề thời gian.

Với tài năng của Thẩm Y Nhân, thật sự có thể thực hiện giấc mộng của nàng vào một ngày nào đó. Nhưng, nàng tuyệt đối không thể chân chính trùng hưng Lục Phiến môn trước khi hết tuổi cưới gả.

Với thói quen hậu đãi cố nhân chi hậu của thánh thượng, tuyệt sẽ không để Thẩm Y Nhân thủ thân không gả. Nếu Thẩm Y Nhân kiên trì không xuất giá vì Lục Phiến môn, trái lại sẽ bị hoàng thượng cho rằng nàng có dã tâm cướp vị trí của bào đệ. Cho dù hoàng thượng yêu thương nàng hơn nữa, đối đãi người dã tâm bừng bừng như vậy, cũng nhất định sinh ra khoảng cách. Cử động của đại nhân, chính là thủ đoạn giết người mềm dẻo đến cực hạn.

Nhưng nam tử nói xong là thôi, dường như cũng không có hứng thú tiếp tục đề tài này.

Nhưng lúc này nam tử không biết. Trận chiến đấu kỳ diệu của hắn và Thẩm Y Nhân, sẽ bị một bút bay từ thiên ngoại tới của nàng thay đổi đến địa phương chưa ai nghĩ tới, kết thúc với một màn mở cở là thắng —— vô cùng có phong cách của Thẩm Y Nhân. Bắt đầu từ giờ khắc đó, nam tử mới thật sự coi thiếu nữ này là một phương thủ lĩnh, đó là chuyện sau này.

“Còn có...... Người của Lư Sơn rút lui. Nghe nói lúc rút lui bọn hắn mới bị người nhìn thấy quy mô, chẳng những có hai đại cao thủ thanh niên Lăng Huyết Chiếu, Lăng Tùng, ngay cả Mộ Dung Tùng cũng tới. Thậm chí còn có người nói nhìn thấy bóng hình của Phong Quá Long Đình. Lần này, hình như Lăng Hàm Chung quyết tâm muốn đánh hạ Hàng Châu.”

Nam tử cười lạnh một tiếng, chậm rãi lắc đầu.

“Lư Sơn kiếm quan, chẳng qua là đang tìm chết.”

“Ý đại nhân là......”

“Vì muốn đối phó lão hồ ly này, bản tọa bày ba vạn Kỳ Lân vệ ở lân cận, có thể tập kết trong một ngày.”

Tạ đại nhân đột nhiên kinh hãi, thì ra đại nhân bố trí Kỳ Lân vệ cách Hàng Châu một ngày đường. Thảo nào Lăng Hàm Chung cũng không phát hiện được tung tích của Kỳ Lân vệ. Nhưng như thế chẳng phải không kịp ngăn Lăng tặc làm loạn Hàng Châu sao, vậy không cứu được người a...... Không! Đại nhân cố ý!

Nghĩ thông suốt điểm này, đột nhiên sau lưng đều nguội lạnh.

Ngữ khí của nam tử bình thản, dường như đang nói chuyện không thể bình thường hơn.

“Chỉ đợi hắn giết đến Hàng Châu phong vân biến sắc, người kiệt sức, ngựa hết hơi, Kỳ Lân vệ sẽ vào Hàng Châu từ lối đi bí mật, một mẻ hốt gọn nhóm loạn đảng mệt nhọc này. Vào lúc Ma giáo lật úp, nhân tâm phải biến, chỉ cần Lư Sơn vừa diệt, Bạch Vương thất quan còn lại tuyệt đối không có tính nhẫn nại giả bộ giấu tài.”

Chỉ cần cao thủ bản sơn của Lư Sơn bất đắc dĩ cầu cứu Kiếm Tiên nhà tranh và Hàn Sơn tự, vậy đại chiến giữa Bạch Vương thất quan sẽ không ngừng không nghỉ. Kỳ Lân vệ có thể xin chỉ thị xuất chinh bình loạn với triều đình, một lần trọng thương Bạch Vương thất quan, dẹp yên võ lâm Giang Nam.

Tạ đại nhân chưa bao giờ nghĩ tới hắn lại tự mình tham dự một đại sự như vậy. Nếu Lư Sơn kiếm quan không tan tác mà về một cách khó hiểu, khởi đầu của đại loạn Giang Nam, chính là ở Hàng Châu hắn, nghĩ đến không gió mà lạnh.

“Vậy, vậy...... Người chết thì sao?”

Nói ra lời này, bản thân Tạ đại nhân cũng giật nảy mình. Đại nhân tuyệt đối không cho phép người ngoài có một tư tưởng trái ý Kỳ Lân vệ, hắn nói như vậy quả thật đang tìm chết.

“Đáng thương.”

Ánh mắt của nam tử xuyên qua Tạ đại nhân, dường như cũng vượt qua rạp hát này, cư cao lâm hạ, nhìn xuống Thần Châu đại địa.

“Nhưng không làm như vậy, sẽ có nhiều người trở nên đáng thương hơn...... Một tòa giang sơn, không cần hai loại trật tự.”

Nam tử nói xong đứng thẳng dậy, chậm rãi rời đi. Bóng lưng của hắn, nặng nề như gánh vác cả một quốc gia, bởi vì gánh vác nhiều, cho nên trông vô cùng vĩ ngạn. Không ai chú ý tới dung mạo của hắn ra sao, giống như không ai nhớ hắn đã từng tới. Một chút xíu ấn tượng còn lại, cũng không phải với người, mà với một chiếc nhẫn trên ngón cái trái của hắn.

Chiếc nhẫn thuần ngân khắc ấn bạch mã đó, sáng rạng rỡ dưới trời chiều.

Tạ đại nhân ngồi ở cũ, đến khi đại nhân rời xa mới thở phào một hơi.

Vẫn chưa sửa sang xong mạch suy nghĩ, chủ cửa hàng lại đưa khuôn mặt tươi cười lên.

“Tạ đại nhân!”

“Đại nhân quý nhân bận chuyện, quên tiểu nhân cũng là bình thường. Tạ đại nhân cưỡi ngựa nhậm chức, không ngờ hôm nay quang lâm, Lâm Dương các nho nhỏ của ta bồng tất sinh huy a.”

Nếu ngươi nhớ được người vừa tới là ai, sợ rằng ngay cả mộ tổ cũng phải bốc khói xanh. Nhịn câu này xuống, Tạ đại nhân mỉm cười nói.

“Ngươi tìm bản quan có chuyện gì?”

“Đại nhân tới một chuyến không dễ dàng, tiểu nhân tới xin thưởng của đại nhân.”

Chủ cửa hàng cười xán lạn, làm người không dễ sinh ra ác cảm. Tạ đại nhân lại luôn luôn mềm lòng, sờ hầu bao, nhưng tới vội vàng không mang tiền.

Chuyện này xấu, chẳng những không có tiền thưởng, ngay cả tiền uống trà cũng không có.

Chủ cửa hàng nào dám thu tiền của Kỳ Lân vệ, cười nói: “Đại nhân thưởng tiểu nhân mấy chữ, đó chính là tổ tiên tiểu nhân có đức rồi!”

Tạ đại nhân thấy cũng không có cách nào, bảo lấy giấy bút tới, chấm đầy mực, chỉ chốc lát sau, năm chữ lớn đứng giữa giấy trắng ——— Tạ Độc Trích khen thưởng.

***********

“A ha ha, a ha ha......”

Thanh niên nam tử thở dốc như thú bị thương, không ngừng chạy nhanh trong rừng cây. Hai mắt hắn đỏ như trâu đực nổi điên, nghị lực lúc chạy lồng trong rừng càng không thua chút nào.

Quần áo của nam tử rất kì lạ, có bộ phận là bào phục nữ tính rộng đến gần như khó gặp, cho dù đã cố gắng nới rộng bả vai, vẫn không thể hoàn toàn dung nạp đường cong của hắn. Còn có bộ phận như bị người xé rách thành một túm bông nát, phương thức vỡ vụn đó làm người liên tưởng đến bạo lực bức hiếp —— nhưng không ngờ là nữ trang. Người đang chạy như điên này lại là nam tử mặc quần áo nữ nhân.

Nhân sinh của nam tử chưa bao giờ có một khắc muốn chết hơn lúc này.

Người này, chính là Lăng Thanh Thư —— ấu tử của Kiếm Tước Thanh Thiên —— Lăng Hàm Chung, người bị Minh Tố Vấn chỉnh đến chết đi sống lại.

Hắn bại bởi Minh Tố Vấn, bị nàng điểm huyệt đạo rồi hạ thuốc tê, bị những đại hán khẩu vị rất nặng hoặc là đám quái nhân giày vò chà đạp ròng rã ba ngày. Không ngờ trong đó còn có hồ bằng cẩu hữu đã từng lăn lộn với hắn. Sau khi bị ‘Ân khách’ buổi tối đầu tiên khai phá, hắn đã bị chơi hỏng. Toàn thân trên dưới hỗn hợp hàng loạt chất lỏng không rõ, dục vọng thô bạo và máu tươi chảy từ nơi nào đó xuống hình thành mùi thối làm người ngửi mà phát ói.

‘Mẫu thân’ của Hậu Đường xuân thấy mỹ nhân này môi hồng răng trắng, tướng mạo tuấn mỹ, rửa mặt trang điểm cho hắn, lại mặc trang phục, phác hoạ ra mấy phần phong tình.

Kết quả không được nghỉ ngơi bao lâu, ‘Thanh Thanh cô nương’ lại đầy đại hán.

Mà làm hắn sụp đổ nhất, là chủ đề những khách làng chơi này nhắc tới lúc nói chuyện phiếm —— Lư Sơn kiếm quan rút khỏi Hàng Châu.

Mất hết can đảm.

Những ngày tiếp theo, tinh thần và nhục thể của Lăng Thanh Thư đều chịu sự đối đãi thảm thiết nhất có thể tưởng tượng. Trong quá trình đó, hắn muốn chết vô số lần, càng chảy xuống hai hàng nước mắt như rướm máu. Nếu không có một tín niệm ngang ngửa với hi vọng, hắn tuyệt không chịu được tới ngày thứ ba.

Đó là hận ý. Hận ý mãnh liệt của hắn với nữ nhân kia —— Minh Tố Vấn.

Đến ngày thứ ba, huyệt đạo bị phong bề giải khai, rốt cuộc hắn có thể di động. Lúc có thể mở miệng nói chuyện, Lăng Thanh Thư mới phát hiện, một thân võ công của hắn đã mất chín thành. Kỳ thực nội thương mà Minh Tố Vấn để lại cho hắn không tính quá nặng, có thể dựa vào thời gian chữa trị, nhưng thời gian này lại là thời gian hắn tiếp khách...... Chẳng những bỏ lỡ thời gian hoàng kim để phục công, cũng bởi vì thể xác tinh thần bị thương nặng, công lực trong cơ thể hắn đã trôi mất chín thành. Không lập tức tìm kiếm địa phương tĩnh dưỡng, càng có hại lớn với thân thể.

—— Mẹ! Xú kỹ nữ kia, lão tử ắt phải giết nàng! !

Với một thành công lực còn lại, thậm chí ‘Ân khách’ buổi tối đầu tiên cũng đánh không lại, mà còn bị đau đớn thê thảm ‘Giáo huấn’ nhiều lần. Cuối cùng Lăng Thanh Thư chỉ có thể từ bỏ báo thù đám khách nhân từng ngược đãi hắn, lặng lẽ thoát khỏi Hậu Đường xuân vào nửa đêm về sáng. Nhưng hắn vừa rời đi không bao lâu, đã bị người phát hiện. ‘Mẫu thân’ mang theo đám tay chân truy đuổi, gần như đẩy hắn vào tuyệt cảnh.

Cũng may hắn còn một thành công lực và trí thông minh hơn người, vẫn chạy khỏi vòng vây.

—— Ta muốn giết bọn hắn, ta muốn giết bọn hắn!

Gần như mỗi một lần cất bước, hắn đều cuồng liệt gào thét câu này trong lòng. Lăng Thanh Thư điên cuồng chạy trong rừng cây, cho dù tay chân của Hậu Đường xuân đã không ở sau lưng, nhưng lúc này hắn như chim sợ cành cong, chỉ cần nghe thấy một tiếng vang sẽ lập tức chạy như điên.

Hắn đã vô cùng đói, vốn bị mệt nhọc, lại lâu không ăn, gần như sắp ngã xuống.

“Chỉ cần, chỉ cần đến trong thành Hàng Châu, ta sẽ vô sự. Khẳng định cha ta đã...”

Hắn dựa vào tín niệm này điên cuồng chuyển động hai chân, chạy đến gần như mạng cũng không còn, vẫn cách thành Hàng Châu một đoạn.

Đột nhiên ngửi thấy hương khí, đó là mùi thơm của thức ăn.

Lăng Thanh Thư đâu để ý nhiều như vậy, vội vàng chạy về phía trước.

Lại thấy trên quan đạo, một đoàn khoảng hơn hai mươi người, vây quanh một chiếc xe ngựa được trang trí tinh mỹ lộng lẫy, đang đi đường. Đói mệt đan xen, vốn định cản đường cướp bóc để lấy một ít quần áo ngân lượng. Nhưng đối phương nhân số đông đảo, lại tự vấn không phải đối thủ. Nhưng đột nhiên có phát hiện.

—— Ta, ta từng gặp người kia!

Lăng Thanh Thư nhìn thấy một lão bà bà trong đó, lại là người lúc trước từng gặp.

Đó là một bà bà tùy tùng mà mình từng thấy trước khi gặp đại biểu của triều đình.

Nói cách khác, đại biểu của triều đình đàm phán với Lư Sơn kiếm quan ngay chỗ này.

Lăng Thanh Thư tâm hoa nộ phóng!

Hắn vẫn không tìm được đệ tử Lư Sơn, mà võ lâm Hàng Châu hận hắn đến xương tủy, đương nhiên sẽ không viện thủ. Thái độ của triều đình với Lư Sơn kiếm quan luôn luôn tất cung tất kính, chỉ cần gặp bọn hắn, hắn sẽ không lo không có cơ hội ngóc đầu trở lại!

Một bước dài xông ra ngoài, còn chưa đi được một nửa, trước mắt xuất hiện hai bóng đen, đều mặc hắc y, không cần phân trần đã ấn hắn nằm trên mặt đất.

Lăng Thanh Thư hô to: “Đừng động thủ! Người mình!”

“Ai là người mình với tiểu tặc ngươi.”

Một tiếng nói già nua vang lên, lão bà bà kia chậm rãi đến gần, ánh mắt xoay chuyển trên mặt hắn, hơi kinh ngạc.

“Ngươi là...”

Lăng Thanh Thư vui vẻ nói: “Bà bà tại thượng, vãn sinh Lăng Thanh Thư, chính là... Ở biệt cung hôm đó, ta từng gặp bà bà và đại nhân.”

Lão bà bà gật gật đầu: “Thì ra là Lăng công tử. Vì sao rơi vào ruộng đồng như thế?”

“Một lời khó nói hết, chuyện này đều do Dạ La sơn giở trò, còn phải dựa vào triều đình ra mặt cho phụ tử ta.”

Trong cuộc đời hơn hai mươi năm của Lăng Thanh Thư, chưa bao giờ hắn nói chuyện khẩn thiết như thế. Hắn chịu hết khuất nhục, tâm tính đã có chuyển biến. Nếu là hắn trước đây, ăn nói khép nép như vậy là không thể tưởng tượng được.

“A? Bẩm báo chủ tử cho ta.”

Mặc cho hắn bị áp giải, lão bà bà đến gần xe ngựa, thấp giọng nói mấy câu. Sau đó hình như chủ nhân trong xe trả lời gì đó, lão bà bà không ngừng gật đầu, lại tiếp tục đối thoại.

Lăng Thanh Thư ngưng thần đi nghe, dần dần có thể ép âm thanh vào trong tai.

Nghe thấy lão bà bà kia nói.

“Yêu cầu của Lăng Dược Sư đã đạt được. Tuy cuối cùng khá bất ngờ vì không phải Kỳ Lân vệ thu hoạch chiến quả, nhưng tuyệt không có ảnh hưởng lớn với bên ta. Bây giờ người này, có cũng được mà không có cũng không sao.”

Lăng Thanh Thư nghe đến kinh hoàng khiếp sợ, trong lúc nói chuyện xuất hiện danh tự vượt quá tưởng tượng của hắn.

“Trong hành động lần này, người này không làm được gì? Mấy ngày trước đây, hắn xâm nhập vào nhà một nghệ nhân, giết chồng nhiễm vợ, thí cha ô nữ, về sau một nhà ba người đều chết thảm. Nhưng còn ngốc đến chiêu cáo thiên hạ, cho rằng đó là một sự nghiệp vĩ đại. Gây nên các phương chú ý, trái lại làm hỏng không ít chuyện.”

Câu trả lời của ‘Chủ nhân’ nghe không rõ ràng, nhưng mỗi chữ mỗi câu của lão bà bà kia lại lờ mờ chui vào tai. Lăng Thanh Thư càng nghe càng lạnh buốt, lập tức có cảm giác bất lực như bị kinh thiên cự thú một ngụm nuốt vào. Nếu thật sự như thế, chính hắn sớm đã rơi vào một âm mưu to lớn, chỉ là không hề hay biết.

Nhất ngôn nhất hành nhất cử nhất động của hắn sớm đã trong tính toán của người ngoài, lại cứ dương dương tự đắc. Sự trống rỗng của hắn, sự táo bạo của hắn, cừu hận của hắn, thậm chí bi kịch thảm nhất trần gian mà hắn chế tạo, đều là phù hoa nhàm chán, không có ý nghĩa trong mắt những người này. Thậm chí cũng không tính là nhân vật đáng nhìn bằng con mắt khác. Trong mắt những người giật dây, ngay cả phụ thân mà hắn lấy làm kiêu ngạo, cũng chỉ là một con cờ mà thôi.

“Tính toán của điện hạ quả thật làm người bội phục.”

“Vì để Lăng Dược Sư có thể danh chính ngôn thuận nhận lấy vị trí người thừa kế của mình, chỉ có làm lão bất tử phụ thân của hắn tự nhiên thoái vị. Trên dưới Lư Sơn sớm đã bất mãn với hiện tượng già mà không chết, ở lâu đại vị của Lăng Hàm Chung. Chỉ cần hắn bị diệt toàn quân ở Hàng Châu, cao thủ thế hệ trẻ tuổi cũng gãy sạch trong chiến dịch này, coi như có quy định truyền đồ không truyền tử, chắc chắn cũng để hắn tạm thay chức vụ tổng quan chủ. Bằng thủ đoạn của Lăng Dược Sư, chỉ cần có ít năm, sẽ có thành viên nòng cốt thuộc về mình. Không cần lo lắng tình huống của hắn.”

“Tiểu tử Lăng Thanh Thư này gây họa lung tung, suýt nữa làm hại Lăng Hàm Chung không dám đến. Nếu ngài không xảo diệu lợi dụng địa thế, lại chừa không gian lúc hùng hổ dọa người, làm Lăng Hàm Chung thật sự cho rằng có cơ hội để lợi dụng, thì chắc chắn hắn sẽ không sốt ruột đại thủ bút tiến công.. Thứ Lăng Dược Sư đáp ứng cung cấp chúng ta...”

Đáp ứng thế nào thì không nghe được, Lăng Thanh Thư phát lạnh cả người, sắc mặt tái xanh, đã mất hồn mất vía.

“Hết thảy đều nhờ trí thâm như biển của điện hạ. Điện hạ không thông võ công mà khéo léo diệt Lư Sơn kiếm quan, quả là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả.”

Chợt nghe tiếng nói thẩm thấu nội tâm như gió xuân ôn hoà vang lên.

“Dung bà bà.”

Âm thanh này văn tĩnh xinh đẹp, có thể nói là điển hình của đại gia khuê tú. Không hề giống chủ nhân được cao thủ bảo vệ, ngược lại giống khuê các thích đọc sách, giống tiểu thư trong khuê phòng, ngay cả cuối câu cũng có ý xấu hổ nhàn nhạt.

“Trước mặt khách nhân, sao lại nói lời này.”

Lão bà bà cung kính nói: “Nô tài muốn hỏi điện hạ, huynh đệ này của Lăng Dược Sư, xử trí thế nào?”

Đẩy màn che ra, chủ nhân của xe ngựa nhìn ra ngoài.

Mùi thơm nhàn nhạt của tuyết mai bay tới, Lăng Thanh Thư không nhịn nổi ngẩng đầu. Hắn sớm đã gặp nàng, khi đó lập trường khác nhau, thân phận của nàng quá mức cao quý. Cho nên tuy rất thích dung mạo và khí chất mị thái thiên thành, thân thể trêu người mà nhã nhặn xinh đẹp của nàng. Lại không thể không mạnh mẽ ép trong lòng, không dám biểu lộ chút nào. Nếu không, cho dù phụ thân của hắn cũng không dung hắn. Hắn chưa bao giờ nói với người, hắn sinh dục niệm với một nữ nhân có thể coi là điệt nữ của mình, sau đó đành phải phát tiết trên người dân nữ vô tội, ủ thành thảm kịch.

Hắn cho rằng lúc gặp lại nàng, mình sẽ trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều. Nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, lúc gặp lại nàng, dù biết độc tính trên người nàng vượt quá khả năng tưởng tượng của mình, hắn vẫn động lòng như cũ.

“Tĩnh An điện hạ...”

Vô cùng phù hợp với âm thanh ôn uyển thanh nhã, nàng có một hoa nhan như ngọc cực kỳ xinh đẹp. Xưa nay nàng ung dung không vội, tư văn hữu lễ, không có tính xâm lược gì, trầm tĩnh như nước.

Trên khuôn mặt tú mỹ tuyệt luân trắng nõn, có một nụ cười ưu nhã.

Không ngờ nàng cười dịu dàng như thế.

“Xẻo đi.”

(Thất tịch số đặc biệt hết)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Zhang Xiao Fan
13 Tháng hai, 2022 22:40
Bộ này tác vẫn ra hàng ngày bên Trung, nhưng là text hình rất khó để lấy text convert, mình làm được nhưng đang đọc lại dần cho nhớ cốt truyện, rồi xem có ai donate mua chương thì mình sẽ convert tiếp
ARTnote
08 Tháng hai, 2022 09:44
ai đọc rồi cho mình hỏi bộ này drop chưa zậy m.n
ARTnote
08 Tháng hai, 2022 01:15
drop rồi hả m.n
Hieu Le
26 Tháng năm, 2021 10:47
mẹ đọc toàn nghe mùi dầu ăn với pê đê
Saojoker
17 Tháng hai, 2020 23:30
Tác giả không biết trình độ câu giờ tăng chưa=)
LangTuTramKha
14 Tháng một, 2020 11:51
lâu lâu mới quay lại đọc: Cô cô, Quá nhi không thể theo ngươi ! :)))) đây là bộ truyện ngôi thứ nhất duy nhất mà mình đọc được. Nó rất tự nhiên và đọc nó thoải mái
61703187
17 Tháng mười hai, 2019 15:54
Thiên tài trong truyện chủ yếu do giang hồ đồn thôi, giỏi thiệt có mấy người đâu, mà được cái gái nào tả cũng đẹp, từ chính tới phụ
Quang Anh Luong
13 Tháng mười hai, 2019 21:29
Cũng không nhiều lắm, được cái tụ tập quanh lão Phi Chân nên ae tưởng nhiều thôi
trunghieu99tt
08 Tháng mười hai, 2019 17:25
.-. Có chi tiết lúc Tô Hiểu đánh thắng Trần trưởng lão Cái Bang khá là vô lí. Trần trưởng lão - 1 người được xưng là cao thủ trong võ lâm mà chiêu thức của mình có thể sử dụng được bao nhiêu lần cũng không biết, bị người ta truyền nội lực cho cũng không biết. :D
trunghieu99tt
08 Tháng mười hai, 2019 10:56
Truyện hay. :( Chỉ phải cái thiên tài quá nhiều, toàn chưa đến 20 mà công phu, nội lực đã chẳng thua mấy lão quái tu luyện mấy chục năm. Đọc cảm thấy hơi quá đà.
Quang Anh Luong
13 Tháng mười một, 2019 19:16
Lão Hoa cũng bận luôn à? :v
Quang Anh Luong
17 Tháng mười, 2019 19:08
Tem :)))
Quang Anh Luong
15 Tháng mười, 2019 23:44
Tô Hiểu đâm lão Minh thật đau :))
Quang Anh Luong
12 Tháng mười, 2019 23:05
Chậc chậc, vẫn rất bình thường ._. Kia mà Nho môn hình như là phe phản loạn ha, hoàng thượng đúng là giỏi quăng nồi cho lão Minh
Hoaqin
12 Tháng mười, 2019 23:00
Main quịt tiền Bát Tiên cư 2k lượng, chủ quán đòi Y Nhân trả hội Main suýt bị Y Nhân quẳng từ nóc nhà xuống
Hoaqin
12 Tháng mười, 2019 22:59
Phi Chân bị đẩy vào Nho môn làm quan văn Tổng giáo vụ là Hoàng Ngọc Tảo Lạc Danh trả danh hiệu Bạch Vương thất quan lại cho triều đình
Quang Anh Luong
12 Tháng mười, 2019 22:57
Lão Hoa :)) 5 chương mới chính truyện có gì chưa? :))
Quang Anh Luong
08 Tháng mười, 2019 23:40
Cái vụ này lằng nhằng đây :v
Hoaqin
08 Tháng mười, 2019 23:39
Chap cuối quyển có thanh niên Nho môn cà khịa Thiên Phong Vũ với Minh Hóa Ngữ, suýt bị làm thịt =))
Quang Anh Luong
08 Tháng mười, 2019 23:39
Up muộn thế? :v
Hoaqin
07 Tháng mười, 2019 20:38
T chưa rõ ông ạ, giống kiểu huyết mạch thượng đẳng ấy, người sở hữu là trùm vv
Quang Anh Luong
07 Tháng mười, 2019 10:48
Tại sao có huyết mạch đấy thì chơi lại được lục hung? Hack vậy? :v Tổ tiên nhà nó chuyên ăn thịt lục hung sống qua ngày ah? :v
Hoaqin
06 Tháng mười, 2019 21:04
Tuyết chưa xuất hiện Phi tướng quân tên thật là Nhiên Phi Không, sở hữu cái gọi là Chiến Thần huyết mạch qq gì đó, main có cái đó nên mới chơi được Phong Bồng Trường An Chí Nhạc chính là lão bản Sát Liên =))))
Quang Anh Luong
05 Tháng mười, 2019 21:31
Mà Tuyết xuất hiện chưa thế?
Quang Anh Luong
05 Tháng mười, 2019 21:30
Vl :v chết chưa?
BÌNH LUẬN FACEBOOK