Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoại trừ câu kia, từ đầu đến cuối lão thừa tướng không nói một lời, hơi lim dim mắt phảng phất nhìn mà không thấy, thờ ơ lạnh nhạt xem màn kịch hay này.

Nếu nói đến đương triều thừa tướng Lý Tư đại nhân, lão nhân gia người làm nguyên lão ba triều, danh xưng chính đàn không ngã thường thanh thụ. Bắt đầu làm thừa tướng từ đời gia gia hoàng thượng. Trải qua ba triều vẫn sừng sững không ngã, chính là dựa vào một bộ học vấn làm quan làm người này.

Hôm nay hoàng thượng mời Trương thượng thư đến, hỏi chút tam bất ứng, đó là cố ý đào hố cho Trương Thuần Phong nhảy a. Thủ đoạn hoàng thượng chơi Trương thượng thư lúc nãy, nội dung trong đó ngoại nhân nhìn chỉ thấy một màn sương mù, trong mắt Lý lão thừa tướng lại vô cùng rõ ràng.

Trương Thuần Phong là lương đống đương triều không giả, hắn tài trí hơn người, kinh luân đầy bụng, ngôn từ sắc bén, miệng lưỡi linh hoạt, thường có thể nói chỗ mà người không ngờ tới. Làm người cũng chính trực không thiên vị, có đức độ, từ trước đến nay có danh trong sạch. Tuyệt không vì quyền quý mà nhượng bộ, thậm chí bởi vì hắn từng nhận chức thái phó, hoàng thượng cũng phải cho hắn mấy phần thể diện.

Nếu không phải như thế, Lại bộ kinh thành chưởng quản việc lên chức điều động của quan văn thiên hạ, văn khảo huân phong. Chức vị Lại bộ thượng thư có quyền lực rất lớn, há có thể tuỳ tiện cho người.

Nhưng Trương Thuần Phong có vẻ ngoài thông minh, trong xương vẫn là người đọc sách không biết biến báo.

Không sai, có lẽ trong lòng hoàng thượng có tình phụ tử, có lòng thương xót với Tranh vương. Nhưng hoàng thượng tuổi gần năm mươi sớm đã không phải thiên tử thiếu niên hành động theo cảm tính năm đó, càng không phải là học sinh cần Trương Thuần Phong hắn tận tâm chỉ bảo. Hắn là nhất quốc chi quân, hắn tự có ý nghĩ cùng dự định của mình. Hắn không giết Tranh vương, tuyệt không chỉ bởi vì cốt nhục tình thân.

Hoàng thượng là chủ quân anh minh, hắn không phải không thể giết Tranh vương để bình dân phẫn. Bản thân hoàng thượng, cũng không phải không biết mức độ nghiêm trọng của sự việc. Hắn khác với hoàng hậu, cũng không phải vừa đặt sinh tử Tranh vương lên bàn cân so sánh đã mù quáng làm ra quyết định.

Nếu Trương Thuần Phong chịu từ từ mưu toan việc này, nói không chừng ngày này sang năm, đã là ngày giỗ của Tranh vương.

Có nên giết Tranh vương không? Nên giết.

Hoàng thượng có biết không? Hắn biết.

Hoàng thượng có thể nhẫn tâm không? Hắn có thể nhẫn tâm.

Nhưng vì sao hôm nay Tranh vương lại được miễn tử kiếp? Hoàn toàn là bởi vì hơn một tháng qua Trương Thuần Phong khởi xướng chỉ trích cùng hỏi khó, mỗi một ngày đều tái diễn tiết mục này trên triều đình. Một màn bách quan bức cung của Trương Thuần Phong, là nước cờ ngu xuẩn.

Quân vương mãi mãi nghi kỵ mình lực lượng uy hiếp mình, cho dù là hiền quân bất thế, cho dù là vì công sự.

Thiên hạ làm công, giữa vương thần có thể nước giếng không phạm nước sông, cũng có thể tranh phong tương đối đến đốt Tịnh Thổ thành hoang nguyên. Lý Tư thừa tướng dùng ánh mắt của mình chứng kiến tất cả những chuyện này phát sinh không chỉ một lần.

Hắn càng biết chủ quân của mình, là quân vương thế nào.

Từ trước đến nay Nguyên Thánh đế không phải quân chủ nhu nhược, hắn không giống phụ thân hắn, hiếu sát, tàn bạo, nhưng không hề chịu trách nhiệm. Hắn là hoàng đế tốt, đồng thời cũng là hoàng đế có tính cách kiên cường quả cảm.

Bách quan bức cung tuyệt không thể làm hắn cúi đầu, trái lại sẽ chỉ làm hắn sinh ra phản cảm, đồng thời phản kích.

Hoàng thượng thỏa mãn nhìn lão thừa tướng, cười to nói: "Ha ha ha ha, lão thừa tướng không hổ là nguyên lão tam triều, không gì có thể gạt được pháp nhãn của lão ngài."

Hoàng thượng sờ chòm râu của mình: "Trương thượng thư là một nhân tài, cũng là vị quan tốt khả kính. Triều đình không thể chỉ theo hoàng đế, cũng tương tự không thể tùy theo quan viên nào đó, cho dù địa vị hắn cực cao, cho dù hắn trong như gương sáng. Hôm nay trẫm muốn hắn biết, hắn cao ngạo, trẫm chứa được hắn. Hắn ngang ngược, trẫm, cũng kiềm chế được hắn."

Lão thừa tướng cũng cười một tiếng.

"Hoàng thượng triệu tập lão thần đến đây, sợ không chỉ để lão thần bổ sung mã hậu pháo lúc nãy a?"

"Lão thừa tướng một câu nói trúng. Hôm nay, ngoại trừ nhắc nhở Trương Thuần Phong, trẫm cũng có chuyện muốn thương lượng với ngài."

Hoàng thượng rút ra một trang giấy trên ngự án, đưa cho lão thừa tướng, Lý Tư đại nhân hai tay tiếp nhận.

Hoàng thượng trầm ngâm nói: "Đây là thư mà tiền nhiệm tông chủ Kim Ngân tông tự tay viết, sáng sớm hôm nay mới đến. Trong đó ngôn từ khẩn thiết, bộc lộ chân tình, nhắc tới giao tình của trẫm với hắn nhiều năm trước. Lại nhắc tới ngoại trừ chuôi 'Kim Ô Phệ Nguyệt' làm sính lễ, còn nguyện ý từ bỏ gần một nửa lãnh địa của Kim Ngân tông trả lại triều đình, vụ khẩn trẫm gả Hồng nhi cho nhi tử hắn."

Lão thừa tướng xem xong thư này, chậm rãi nói: "Hoàng thượng có chủ ý chưa?"

Hoàng thượng nhìn thừa tướng, không khỏi gật gật đầu.

"Bỏ qua không nói giao tình của Kim lão với trẫm, trẫm tính đi tính lại, đây không phải là mua bán thiệt thòi a."

Hoàng thượng ngồi trở lại long ỷ, mày kiếm mỏi mệt hơi giãn ra.

"Lão thừa tướng lịch duyệt rất rộng, ngươi nói trong chốn võ lâm, bây giờ ai xưng hùng?"

Lý lão thừa tướng từ chối nói: "Hoàng thượng hỏi vấn đề này, là làm khó lão thần. Lão thần là một tên văn thần, không thông chuyện võ. Việc này hoàng thượng hỏi Quân Vương trắc hoặc là Kỳ Lân vệ thì thỏa đáng hơn."

Hoàng thượng vội nói: "Thừa tướng đại nhân không được khiêm tốn, trẫm biết lão ngài thông bác cổ kim, nếu hỏi chuyện đương kim, không ai rõ bằng ngài. Chỉ là trẫm rất rõ ngài không thích cao điệu, cho nên hôm nay chỉ tuyên một mình ngài tới gặp."

Thần sắc lão thừa tướng có bệnh, dáng vẻ yếu đuối. Trong điện đốt lửa than, lão nhân gia người cũng quấn ba tầng trong ba tầng ngoài, y phục dày nặng, nhưng thỉnh thoảng vẫn không tự chủ được rùng mình một cái. Thế mà lão nhân như vậy, lại đáng để đương kim thánh thượng không ngại học kẻ dưới.

"Hoàng thượng đã coi trọng lão thần như vậy, lão thần sẽ thuận miệng chỉ điểm một hai. Lão thần không thông giang hồ lâu rồi, lời nói chưa chắc đã là tình hình thực tế, bên trong còn có chỗ sai khác, mong hoàng thượng thứ lỗi."

"Được. Lão thừa tướng khiêm tốn."

Lão thừa tướng hơi cau mày, dường như đang cực lực hồi tưởng, nhưng ngữ khí vẫn rất nhẹ nhàng: "Trong chốn võ lâm, thiên hạ phân bốn lâu rồi. Nếu không liệt kê các vùng Nam Cương, Bắc Cương, Tây Vực, nói đơn giản, chính là tứ đại thế lực tranh đấu lẫn nhau."

Hoàng thượng chưa từng nghe kiến giải này, có thể thấy quả nhiên trong bụng lão thừa tướng có thực học, mấy từ khác biệt giang hồ vân vân vừa nãy chẳng qua là khiêm tốn mà thôi.

Hoàng thượng vui vẻ nói: "Lão thừa tướng, mời nói."

"Chính đạo truyền thống có tam đại phái, Thiếu Lâm Võ Đang Đại La sơn, không ham phân tranh lâu rồi. Tuy môn hạ đệ tử còn đang xông xáo giang hồ, nhưng rất ít nghe nói làm ra đại sự gì. Nguyên nhân chính là người chủ sự tam đại phái này sớm đã không hỏi danh lợi, ước thúc môn hạ đệ tử phát triển.

Mà chính đạo hiện giờ, hoạt động mạnh nhất phải là tứ đại môn: Nga Mi tịnh môn, Côn Lôn sơn môn, Thương Hải thiên môn, Minh Kính cung môn. Nói tương đối, bốn môn phái này sinh động hơn nhiều lắm. Bảy môn phái đều nguyên viễn lưu trường, đồng thời võ công môn hạ bao la muôn vàn, tinh thâm ảo diệu, môn phái khác không cách nào so sánh. Môn phái ở những nơi còn lại ngẫu nhiên cũng có người siêu quần bạt tụy, nhưng khó xưng đại khí.

Về tà đạo, đương nhiên lấy Sát Liên Ma giáo tứ ngoại đạo làm chủ, kiêm dựa vào vô số yêu ma thằng hề. Tứ đại ngoại đạo, lấy ra một cái đều có thực lực vấn đỉnh giang hồ. Bởi vậy thực lực tà đạo so với chính đạo chỉ mạnh không yếu. Hoàng thượng hỏi ai xưng hùng, mặc dù lời này bất kính, nhưng lão phu nhất định phải nói, phải là tà đạo.

Phe thứ ba, thì là Bạch Vương thất quan bảo vệ xung quanh kinh thành. Quan này không chỉ là môn phái võ lâm, cũng ngang ngửa phong hầu bái tướng bá chủ một phương. Thậm chí được triều đình đặc cách cho phép cầm binh tự lập. Thực lực viễn siêu môn phái thông thường. Trên danh nghĩa là vui buồn có nhau với triều đình ta, nhưng tự cao tự đại, nghe điều không nghe tuyên. Với triều đình ta, bạn địch khó liệu.

Thứ tư, thì là triều đình chúng ta. Triều đình có được binh mã thiên hạ, lại có cao thủ Lục Phiến Thần Cơ Bảng, cũng có thể là thế lực lớn nhất trên giang hồ. Nhưng nếu bỏ đi ảnh hưởng của triều đình, chỉ lấy thực lực của tam ti nha môn để luận, thực lực của chúng ta lại là yếu nhất trong bốn bên."

Hoàng thượng nghe được mặt mày hớn hở, vỗ bàn một cái: "Đúng a! Lời của lão thừa tướng rất hợp ý trẫm."

Hoàng thượng cảm thấy khuây khoả nói: "Triều đình muốn quản lý tốt giang hồ, chỉ dựa vào lực lượng của tam ti nha môn còn chưa đủ. Trẫm tốn hao tâm lực lớn như thế, cũng chỉ sửa trị được một Ma giáo, tam ngoại đạo còn lại thì hữu tâm vô lực. Bởi vậy trẫm không thể không ỷ lại vào lực lượng của Bạch Vương thất quan. Vinh quang, đặc quyền của bọn hắn là triều đình cho, nhưng lực lượng thì ngoài tình huống khẩn cấp ra đều do chính bọn hắn sử dụng. Trẫm cảm thấy lo lắng với tình huống này. Nhất là sự kiện Trừng Không quân đã cảnh báo trẫm. Nếu một ngày kia, có người trong bọn hắn nổi ý đồ xấu. . . Giang Nam chi địa ngay gần kinh thành, trẫm lấy gì phòng? Cho nên thành ý của Kim Ngân tông xác thực đủ để đả động trẫm. Trẫm có thể dựa vào một nửa lãnh địa của Kim Ngân tông, vươn tay vào đất của Bạch vương Giang Nam. Lão thừa tướng, chúng ta nói thẳng, thí tuyển phò mã, muốn chọn ai, kỳ thực chỉ là một ý niệm của trẫm."

Lão thừa tướng cười nói.

"Hoàng thượng có ý, so với một Đại La sơn đạm bạc giang hồ, còn chỉ là một đệ tử bình thường. Ngài tình nguyện lựa chọn tông chủ Kim Ngân tông có ý nghĩa thực tế hơn."

"Trẫm xác thực không thích Kim Vương Tôn, nhưng tương tự cũng không có hảo cảm gì với Minh Phi Chân."

Nói đến đây hoàng thượng hừ nặng một tiếng: "Tên Minh Phi Chân này nói năng ngọt xớt, trẫm nghe Y Nhân nhắc đến hắn nhiều lần, vậy mà cũng mơ hồ có ý cảm mến. Lúc trẫm tại Phi Ngư bình, từng nghe chính miệng sát thủ Phục Tượng nói, nói, ai, vậy mà nói Y Nhân đã vô mai cẩu hợp với tên kia. Vốn muốn tách Y Nhân khỏi hắn, trẫm sẽ đơn độc thu thập hắn. Không ngờ tính đến sau cùng, hắn lại đánh thắng Ngự Tiền Luận Võ, còn có liên hệ với Hồng nhi. Thật là một bất ngờ."

Lão thừa tướng vuốt râu nói: "Hôm qua lão thần cũng đã thấy hắn. Bề ngoài người này không đẹp, nhưng nhìn tướng mạo hắn, lại có vẻ đào hoa, đời này chú định dây dưa không rõ với nữ nhân. Xác thực không phải lương phối của công chúa."

"Không sai không sai, trẫm vừa nhìn đã cảm thấy hắn hoa tâm." Hoàng thượng vội vàng nói: "Lại nói Kim Vương Tôn kia, mặc dù làm người hơi ngang ngược, nhưng người nào cao môn đại hộ, xuất thân tử đệ không như thế. Hơn nữa trẫm thấy, dường như hắn cũng có mấy phần tình ý với Hồng nhi."

"Hoàng thượng muốn, tìm lý do, gả công chúa cho Kim Vương Tôn?"

Hoàng thượng chậm rãi gật đầu: "Không sai. Trẫm có ý tứ này, không biết lão thừa tướng có ý kiến khác không?"

Lão thừa tướng trầm ngâm hồi lâu, cũng đành phải nói: "Lão thần đồng ý với ý kiến của hoàng thượng, công chúa gả cho quân này, đại lợi triều đình."

"Tốt! Quyết định như vậy."

Lời còn chưa dứt, tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, một tiểu thái giám ra sức chạy tới. Còn suýt ngã sấp ở cửa ra vào.

Lông mày hoàng thượng lộ ra vẻ giận dữ, Vương công công bước lên phía trước quát: "Nô tài lớn mật! Ngươi không muốn sống nữa sao! Đây là địa phương nào, sao dám vô lễ như thế?"

Tiểu thái giám kia lại thở không ra hơi nói: "Không xong không xong, hoàng thượng! Khởi bẩm hoàng thượng, là, là người nhà Huệ phi nương nương tới báo tin, nói, nói là, quốc trượng gia cùng quốc cữu gia, đều bị người đánh!"

Mấy chuyện trong lòng hoàng thượng đều có biện pháp, không khỏi hân hoan đại duyệt. Còn muốn xuất cung đi Thiên Tiên uyển với lão thừa tướng, xem biểu diễn ca múa bốc lửa của kinh thành gần đây.

Vừa nghe nói việc này, sốt ruột phát hỏa nói: "Như vậy cũng được sao! Người tới, thay quần áo cho trẫm, trẫm phải đích thân đi nghĩ cách cứu viện cha vợ cùng đại cữu tử! Lão thừa tướng, cùng đi không?"

Lão thừa tướng thì hồi lâu không vỗ mông ngựa, nghe nói chuyện này sau khi không cam lòng, ưỡn ngực nghiêm mặt nói: "Nghĩa bất dung từ!"

Một quân một thần, thay hành trang, mang theo mấy tên thủ hạ trùng trùng điệp điệp đi thẳng đến Quang Minh lý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Zhang Xiao Fan
13 Tháng hai, 2022 22:40
Bộ này tác vẫn ra hàng ngày bên Trung, nhưng là text hình rất khó để lấy text convert, mình làm được nhưng đang đọc lại dần cho nhớ cốt truyện, rồi xem có ai donate mua chương thì mình sẽ convert tiếp
ARTnote
08 Tháng hai, 2022 09:44
ai đọc rồi cho mình hỏi bộ này drop chưa zậy m.n
ARTnote
08 Tháng hai, 2022 01:15
drop rồi hả m.n
Hieu Le
26 Tháng năm, 2021 10:47
mẹ đọc toàn nghe mùi dầu ăn với pê đê
Saojoker
17 Tháng hai, 2020 23:30
Tác giả không biết trình độ câu giờ tăng chưa=)
LangTuTramKha
14 Tháng một, 2020 11:51
lâu lâu mới quay lại đọc: Cô cô, Quá nhi không thể theo ngươi ! :)))) đây là bộ truyện ngôi thứ nhất duy nhất mà mình đọc được. Nó rất tự nhiên và đọc nó thoải mái
61703187
17 Tháng mười hai, 2019 15:54
Thiên tài trong truyện chủ yếu do giang hồ đồn thôi, giỏi thiệt có mấy người đâu, mà được cái gái nào tả cũng đẹp, từ chính tới phụ
Quang Anh Luong
13 Tháng mười hai, 2019 21:29
Cũng không nhiều lắm, được cái tụ tập quanh lão Phi Chân nên ae tưởng nhiều thôi
trunghieu99tt
08 Tháng mười hai, 2019 17:25
.-. Có chi tiết lúc Tô Hiểu đánh thắng Trần trưởng lão Cái Bang khá là vô lí. Trần trưởng lão - 1 người được xưng là cao thủ trong võ lâm mà chiêu thức của mình có thể sử dụng được bao nhiêu lần cũng không biết, bị người ta truyền nội lực cho cũng không biết. :D
trunghieu99tt
08 Tháng mười hai, 2019 10:56
Truyện hay. :( Chỉ phải cái thiên tài quá nhiều, toàn chưa đến 20 mà công phu, nội lực đã chẳng thua mấy lão quái tu luyện mấy chục năm. Đọc cảm thấy hơi quá đà.
Quang Anh Luong
13 Tháng mười một, 2019 19:16
Lão Hoa cũng bận luôn à? :v
Quang Anh Luong
17 Tháng mười, 2019 19:08
Tem :)))
Quang Anh Luong
15 Tháng mười, 2019 23:44
Tô Hiểu đâm lão Minh thật đau :))
Quang Anh Luong
12 Tháng mười, 2019 23:05
Chậc chậc, vẫn rất bình thường ._. Kia mà Nho môn hình như là phe phản loạn ha, hoàng thượng đúng là giỏi quăng nồi cho lão Minh
Hoaqin
12 Tháng mười, 2019 23:00
Main quịt tiền Bát Tiên cư 2k lượng, chủ quán đòi Y Nhân trả hội Main suýt bị Y Nhân quẳng từ nóc nhà xuống
Hoaqin
12 Tháng mười, 2019 22:59
Phi Chân bị đẩy vào Nho môn làm quan văn Tổng giáo vụ là Hoàng Ngọc Tảo Lạc Danh trả danh hiệu Bạch Vương thất quan lại cho triều đình
Quang Anh Luong
12 Tháng mười, 2019 22:57
Lão Hoa :)) 5 chương mới chính truyện có gì chưa? :))
Quang Anh Luong
08 Tháng mười, 2019 23:40
Cái vụ này lằng nhằng đây :v
Hoaqin
08 Tháng mười, 2019 23:39
Chap cuối quyển có thanh niên Nho môn cà khịa Thiên Phong Vũ với Minh Hóa Ngữ, suýt bị làm thịt =))
Quang Anh Luong
08 Tháng mười, 2019 23:39
Up muộn thế? :v
Hoaqin
07 Tháng mười, 2019 20:38
T chưa rõ ông ạ, giống kiểu huyết mạch thượng đẳng ấy, người sở hữu là trùm vv
Quang Anh Luong
07 Tháng mười, 2019 10:48
Tại sao có huyết mạch đấy thì chơi lại được lục hung? Hack vậy? :v Tổ tiên nhà nó chuyên ăn thịt lục hung sống qua ngày ah? :v
Hoaqin
06 Tháng mười, 2019 21:04
Tuyết chưa xuất hiện Phi tướng quân tên thật là Nhiên Phi Không, sở hữu cái gọi là Chiến Thần huyết mạch qq gì đó, main có cái đó nên mới chơi được Phong Bồng Trường An Chí Nhạc chính là lão bản Sát Liên =))))
Quang Anh Luong
05 Tháng mười, 2019 21:31
Mà Tuyết xuất hiện chưa thế?
Quang Anh Luong
05 Tháng mười, 2019 21:30
Vl :v chết chưa?
BÌNH LUẬN FACEBOOK