Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

—— Rốt cuộc là môn công phu nào!

Trong lòng đột nhiên hiện ra âm thanh của Dạ La bảo chủ: “Ngươi từng kiến thức tuyệt nghệ Thiếu Lâm, lại không biết đây là võ công của một đại phái khác sao?”

“Ngươi nói chính là...... Võ Đang? Chẳng lẽ đây là Đại Chu Thiên Nguyên Tiên Quyết!”

Có thể dùng hai chữ đại phái ở võ lâm Trung Nguyên, chính là tam đại phái. Trong Thiếu Lâm, Võ Đang, Đại La sơn, lấy nhu ý đương gia làm chủ, tất nhiên là Võ Đang.

Thái Cực Thần Công là đích truyền của Phái Võ Đang, trong truyền nhân Võ Đang đương thời, chỉ có hai người luyện thành, đều là đại hiệp uy chấn đương đại. Mà nhu ý như vậy, Đại Chu Thiên Nguyên Tiên Quyết dưới nó cũng có thể đạt thành. Thảo nào A Bất Lặc Tư có phỏng đoán này.

Câu trả lời của Dạ La bảo chủ như hiện ra ở đáy lòng.

“Là võ công trên đó.”

Lúc này A Bất Lặc Tư mới chú ý tới âm thanh đột ngột biết bao, dường như đối phương đang trực tiếp câu thông đối thoại qua tâm thức với hắn, thật là nghe rợn cả người.

A Bất Lặc Tư kiến thức rộng rãi lại biết, đây là một trong bốn loại thần thông chỉ cao thủ Thần Thông mới có thể sử dụng.

Ngoại trừ hai đại thần thông gồm ‘Sóc Phương Vô Minh’ có thể mê hoặc ngũ giác, đánh tan cảm giác tồn tại của mình, và Chúc Chiếu U Huỳnh có thể phát huy công lực bản thân đến cực hạn. Thân thể của cao thủ cấp Thần Thông còn xuất hiện hai biến hóa.

Một là biến hóa toàn thân. Sau khi cao thủ Thần Thông củng cố cảnh giới, sẽ kinh hãi phát giác xương cốt của mình khác lúc đầu rất lớn, cấu tạo tứ chi cũng vượt xa quá khứ, như đúc thành thân thể mới —— biến hóa này được xưng là ‘Cụ Nhập Vi Thể’. Thân thể của cao thủ Thần Thông sẽ có một chỗ không giống bình thường, có người là tay, có người là chân, có người là lưng, có người là kinh mạch. ‘Cụ Nhập Vi Thể’ đưa nội khí của võ giả Thần Thông về một chỗ nào đó trong thân thể rồi rèn đúc, bộ phận thân thể đó sẽ sinh ra dị biến không tưởng, không ai giống ai, không thể trộn lẫn.

Mà cuối cùng, thì là biến hóa về ngũ giác.

Tai mắt mũi miệng da của con người đều có cảm giác, nên gọi là ngũ giác. Sau khi đến cảnh giới Thần Thông, theo tu vi nâng cao, ngũ giác cũng sẽ có biến hóa nghiêng trời lệch đất. Có ít người nhìn được ngoài mấy dặm, có ít người nghe được động tĩnh trong mười dặm, có ít người phân biệt được vô số mùi, rõ ràng như nhìn. Loại bản lãnh này được thế gian xưng là ‘Ngũ thần thông’, tượng trưng cho năm đại uy năng về cảm giác của võ giả Thần Thông.

Ngũ thần thông này không giống ‘Cụ Nhập Vi Thể’, có thể tự mình tu luyện được. Ngoại trừ thần thông đầu tiên —— thân thể xảy ra biến hóa là tự động đạt được, còn có thể tự mình tu luyện bốn loại thần thông còn lại. Chỉ là tu luyện vô cùng hao phí thời gian, võ giả Thần Thông đều là người có thiên phú võ học hơn người, nhưng nghe nói người nhanh nhất cũng tốn ròng rã hai mươi năm mới tu được một loại. Nếu như không tất yếu, võ giả Thần Thông sẽ không tốn thời gian quý giá vào mặt này.

Mà Dạ La bảo chủ này không động khẩu, không vận khí, đã có bản sự trò chuyện với người qua tâm thức. Có lẽ chính là Tha Tâm Thông trong ngũ thần thông.

Có lẽ biến hóa của người này ứng với miệng. Người này nói không nhiều, thật không ngờ có thể như vậy.

A Bất Lặc Tư cũng có ‘Ngũ thần thông’, chỉ là Trí Thức Thông của hắn ứng với não bộ, chủ yếu dùng để phân tích đối sách. Trái lại tương đồng với Dạ La bảo chủ, dùng cho chiến đấu kém xa tít tắp ba thần thông còn lại.

“Tay ngươi chậm.”

Dạ La bảo chủ nhắc nhở một câu, tay kia vô thanh vô tức vẽ vòng tròn đón song quyền của A Bất Lặc Tư. Tùy tiện phất một cái mà kỳ diệu tới đỉnh cao, như con dao nung đỏ cắt vào mỡ bò, không bị trở ngại chút nào đưa đến ngực A Bất Lặc Tư nhưng không nhả kình.

A Bất Lặc Tư chậm trong nháy mắt mới vận hai tay xoay nhanh tại chỗ như một con thoi lớn, cộng thêm uy lực của Quỷ Thần Kinh, chỗ hai tay đến, mặt đất liên tục vỡ vụn sụt hố. Hai tay của Dạ La bảo chủ phất qua, đỡ lấy từng chiêu, rõ ràng phân minh như người lớn đang xử lý tiểu hài hồ nháo, tuy đối phương đánh bừa đá loạn, hắn lại có thể thong dong hóa giải.

A Bất Lặc Tư trầm thấp gầm lên: “Ngươi...... Vẫn không xuất toàn lực?”

Dạ La bảo chủ nhàn nhạt nói: “Vì sao ngươi không dùng toàn lực?”

A Bất Lặc Tư ngậm miệng không đáp.

“Thừa nhận lực không bằng, dường như làm ngươi rất khó chịu sao.”

Dạ La bảo chủ nhàn nhạt nói: “Cho đến bây giờ, ngay cả ý tứ muốn giết ta, ngươi cũng không lộ rõ. Khắp nơi tính toán, khắp nơi lưu thủ, hình như hoàn toàn khác với ta nghe nói. Nếu ngươi không cố ý ẩn giấu thực lực, chính là không thể sử dụng toàn lực. Truyền ngôn nói ngươi bị thương ở Thiếu Lâm tự...... Thì ra là sự thực sao?”

“...... Im ngay!”

Quyền pháp của A Bất Lặc Tư càng cuồng bạo, tay của Dạ La bảo chủ ngày càng chậm. A Bất Lặc Tư không giữ lại, điên cuồng rót kình lực vào Dạ La bảo chủ, Quỷ Thần Kinh bộc phát toàn bộ, lam quang của Chúc Chiếu U Huỳnh càng ngày càng mạnh. Trái lại Dạ La bảo chủ phong khinh vân đạm dùng hai tay hất công kình của đối phương ra, vẫn không vận Chúc Chiếu U Huỳnh, dường như không muốn phản kích.

Hai người đánh một hồi lâu, A Bất Lặc Tư dần dần cảm thấy hô hấp khó khăn, lúc đầu tưởng rằng công lực tiêu hao quá lớn, nhưng ‘Trí Thức Thông’ lại nói cho hắn không phải như thế. Lại nhìn lên trời, A Bất Lặc Tư kinh hãi phát giác mình phạm phải thiên đại sai lầm.

“Ngươi! Vậy mà ngươi!”

“Đến bây giờ ngươi mới phát giác sao?”

Hai người giao thủ mấy chục hiệp, vẫn chưa thể giao phong một lần bình thường. Dạ La bảo chủ chỉ dùng nhu kình tá lực, nhưng lực đạo hắn tá đi không bị lãng phí, mà dùng công pháp nào đó nhốt phía trên chỗ hai người giao chiến. Đến khi quang mang màu xanh đậm như nước biển nở rộ, hình thành một quang cầu màu lam to lớn trái lẽ thường trên không, A Bất Lặc Tư mới chú ý tới. Người này không phải không dùng Chúc Chiếu U Huỳnh, mà giấu Chúc Chiếu U Huỳnh ở phía trên, quang mang của hắn lại giống A Bất Lặc Tư, vậy mà không thể phát giác.

Chúc Chiếu U Huỳnh của nội lực Chính giới, đa số là hào quang màu xanh lam. Xem ra môn nội công nhu ý bất tận này cũng là tuyệt học Chính giới.

Lúc này A Bất Lặc Tư mới hơi chân chính khẩn trương.

Quyền kình A Bất Lặc Tư vừa điên cuồng phát ra, tất cả bị Dạ La bảo chủ dùng nhu kình kỳ quái nào đó chặn lại rồi cất giữ trong quả cầu lớn do nhu kình tạo thành phía trên hai người. Quang cầu màu lam đó có kình lực trên trăm quyền của A Bất Lặc Tư, bản thân hắn cũng không tiếp nổi va chạm chân khí mạnh như vậy. Cho dù lui một bước mà nói, hai người đồng thời đón đỡ, cũng không nhất định bình yên vô sự rời đi.

Nhưng cân bằng đã thành, A Bất Lặc Tư cũng chỉ có tiếp tục phát kình. Nếu không quả cầu ánh sáng kia rơi xuống, kình lực bộc phát ra, hắn cũng không có hạ tràng gì tốt. Nhưng nếu không ngừng truyền kình lực vào, chỉ tăng cường uy lực bộc phát mà thôi. Hắn đi cũng không được, không đi cũng không được, vậy mà bị đối phương kéo ở đây.

“Ngươi điên rồi sao! Cho dù bản tọa chết, ngươi cũng không sống nổi.”

“Lúc nên chết sẽ chết, đây không phải lời của các hạ sao?”

Dạ La bảo chủ vẫn đưa quyền kình của A Bất Lặc Tư vào quang cầu, lại làm quang cầu gia tăng kích thước, cười nói: “Một cái mạng cùi mà thôi, có gì đáng tiếc. Nghe nói Quỷ Vực chi chủ là kẻ liều mạng nổi danh, đánh bạc một cái mạng, chơi đùa với ta đi.”

“...... Tên điên.”

A Bất Lặc Tư mắng câu này từ trong hàm răng, quyết định rất nhanh, cấp tốc lui về phía sau.

Năng lượng phá hoại to lớn kia thiếu một bên chèo chống, lúc rơi xuống bay về phía A Bất Lặc Tư đang chạy trốn.

Giờ phút này, Trí Thức Thông của A Bất Lặc Tư trực tiếp nói cho hắn nên làm thế nào.

A Bất Lặc Tư bóp hai ngón tay, lam quang nhàn nhạt rút đi, một màu đỏ như máu bao trùm bàn tay, đại phóng hào quang. Hai ngón của A Bất Lặc Tư vung ra, một đạo trảm kích đỏ máu lăng lệ đến cực điểm đâm vào quang cầu, đại quang cầu màu lam ứng thanh mà vỡ!

Bất kể phương vị hay góc độ của chiêu này đều tinh diệu tuyệt luân, chính là dùng thủ pháp thượng thừa lựa chọn chỗ yếu của quang cầu để trảm phá. So với công phu quyền cước vừa sử dụng để áp đảo mọi người, võ công của A Bất Lặc Tư khi đó, chỉ có thể bị chê là thô ráp.

Quang cầu ứng thanh mà vỡ, nhưng không xảy ra chân khí nổ tung như trong tưởng tượng. Thì ra Dạ La bảo chủ dùng nhu kình bọc quang cầu, trảm kích của A Bất Lặc Tư đánh tan quang cầu, tất cả chân khí cuồng bạo trùng thiên, không trùng kích đến người ngoài.

Nhưng dư lực của trảm kích đỏ máu kia chưa hết, trực tiếp xuyên qua quang cầu, đồng thời trảm phá nhu kình Dạ La bảo chủ dùng để bao bọc chân khí cầu, bay thẳng đến trước người hắn.

“Thu Vương Tuyến · Nguyệt Quang.”

Một chỉ nhanh ra, Thu Vương Tuyến tiếp xúc với trảm kích đỏ máu kia. Dư chấn của chân khí va chạm đánh nát bấy quang cầu màu lam, một dòng lũ lớn như bạo phong bắn ra. Cả đám hoàng thượng chân đứng không vững, ngã trái ngã phải.

Không ngờ, Thu Vương Tuyến cân sức ngang tài với trảm kích đó.

Dạ La bảo chủ lại biết là thua.

Mặc dù hắn không dùng Chúc Chiếu U Huỳnh, trảm kích kia phá quang cầu màu lam và nhu kình của hắn trước, mới đối đầu với Thu Vương Tuyến. Như vậy vẫn ngang tay, mạnh yếu cao thấp lập tức rõ ràng.

“Thế mới đúng. Đây mới là công phu thật của ngươi.”

Nhưng A Bất Lặc Tư chiếm thượng phong, vào lúc này ánh mắt lại trở nên hiểm ác ngoan độc. Đúng như Dạ La bảo chủ nói, lúc trước hắn không nghĩ tới nghiêm túc giết địch nhân trước mắt. Chỉ có bây giờ, trong mắt hắn lại lóe lên sát ý làm người ta thấy bất an.

“...... Ngươi đang ép ta xuất thủ.”

“Không sai.”

Dạ La bảo chủ dùng Tha Tâm Thông nhàn nhạt nói: “Công hiệu chân chính của Chúc Chiếu U Huỳnh, sẽ cải biến theo công thể và tư chất của bản nhân. Sử dụng thủ pháp khác nhau, hiệu quả cũng rất khác nhau. Chúc Chiếu U Huỳnh của võ công này, chắc thuộc tính là —— áp chế. Cần sử dụng với bá khí khổng lồ và khí thế hơn người. Nhưng thủ pháp của ngươi lại uyển chuyển tỉ mỉ, lưu thủ khắp nơi. Dường như Chúc Chiếu U Huỳnh của ngươi không phù hợp với bộ võ công này a.”

“...... Cho nên? Mục đích ngươi làm vậy là gì?”

“Võ công của ngươi có biến hóa lớn như vậy, không phải chuyện tầm thường...... Rốt cuộc ngươi xảy ra chuyện gì? Thế này thật khiến người có hứng thú thăm dò.”

“Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”

Dường như A Bất Lặc Tư mất kiên trì, không sử dụng truyền âm mà lớn tiếng nói: “Có lời nói thẳng, bớt ấp a ấp úng!”

Dạ La bảo chủ mở miệng thong dong cười nói: “Trận chiến của chúng ta, có thể bỏ qua. Ngươi hẳn biết mục đích ta tới Hồ Châu, ta cũng có thể đoán được đại khái mục đích của ngươi ở Hồ Châu. Hai bên nước giếng không phạm nước sông, giết một cao thủ Thần Thông không phải chuyện đơn giản, điểm này cũng tương tự với ngươi. Ta chỉ cần ngươi biết, cho dù ta không uổng phí sức lực giết ngươi, cũng có biện pháp quấy rối —— thế là đủ rồi.”

A Bất Lặc Tư biến sắc mấy lần, cuối cùng cũng trấn định lại.

“Quả nhiên là Giang Nam đánh mặt vương, bản tọa đáp ứng không quấy rối ngươi là được.”

Dạ La bảo chủ lườm Si Mị, Si Mị cả giận nói: “Chủ nhân! Ngươi, ngươi không báo thù cho nô gia sao!”

Nhưng A Bất Lặc Tư sắc mặt lạnh nhạt, mỉm cười: “Tệ thuộc làm càn, chính là bản tọa quản giáo vô phương. May mà Minh bảo chủ không tiếc giáo huấn.”

Si Mị cơ hồ không thể tin vào tai mình, nàng và A Bất Lặc Tư tuy danh chủ tớ, kỳ thực có vợ chồng chi tình. Nào ngờ hôm nay hắn bạc tình như vậy, cừu nhân chặt đứt một tay mình trước mắt, vậy mà hắn chỉ tính toán lợi ích được mất. Trong khi hai người hỗn chiến, nàng đã nhặt cánh tay cụt về. Dưới cơn thịnh nộ, giận dữ cầm tay cụt chạy đi như bay.

Dạ La bảo chủ cười nói: “Không cẩn thận đả thương tình cảm phu thê của các hạ, không sao chứ?”

“Minh bảo chủ nói gì vậy. Si Mị chỉ là một trong những kỳ chủ dưới trướng bản tọa, sao lại nói là phu thê.” A Bất Lặc Tư mỉm cười ôm quyền: “Tối nay bản tọa đắc tội, cáo từ ở đây.”

Dạ La bảo chủ cười nói: “Mời.”

Thân thể cao lớn của A Bất Lặc Tư lăng không, lao vào sơn lâm trong ánh trăng bao la, trong nháy mắt đã biến mất vô tung vô ảnh.

Dạ La bảo chủ cười cười quay đầu lại.

Tất cả những chuyện này không lệch với tính toán của hắn, tuy có chút không khớp, rốt cuộc vẫn tránh được kết quả tử chiến với A Bất Lặc Tư.

Quay đầu lại nhìn thấy vẻ mê mang của đám hoàng thượng, Dạ La bảo chủ chỉ mỉm cười không nói.

Một mạch nhìn đến Minh Phi Chân, Minh Phi Chân liên tục hiện ra các loại thần sắc —— hoang mang, giật mình, kinh hỉ, rốt cuộc ngươi đã đến.

Dạ La bảo chủ mới lên tiếng: “Tiểu Minh, đã lâu không gặp a.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Zhang Xiao Fan
13 Tháng hai, 2022 22:40
Bộ này tác vẫn ra hàng ngày bên Trung, nhưng là text hình rất khó để lấy text convert, mình làm được nhưng đang đọc lại dần cho nhớ cốt truyện, rồi xem có ai donate mua chương thì mình sẽ convert tiếp
ARTnote
08 Tháng hai, 2022 09:44
ai đọc rồi cho mình hỏi bộ này drop chưa zậy m.n
ARTnote
08 Tháng hai, 2022 01:15
drop rồi hả m.n
Hieu Le
26 Tháng năm, 2021 10:47
mẹ đọc toàn nghe mùi dầu ăn với pê đê
Saojoker
17 Tháng hai, 2020 23:30
Tác giả không biết trình độ câu giờ tăng chưa=)
LangTuTramKha
14 Tháng một, 2020 11:51
lâu lâu mới quay lại đọc: Cô cô, Quá nhi không thể theo ngươi ! :)))) đây là bộ truyện ngôi thứ nhất duy nhất mà mình đọc được. Nó rất tự nhiên và đọc nó thoải mái
61703187
17 Tháng mười hai, 2019 15:54
Thiên tài trong truyện chủ yếu do giang hồ đồn thôi, giỏi thiệt có mấy người đâu, mà được cái gái nào tả cũng đẹp, từ chính tới phụ
Quang Anh Luong
13 Tháng mười hai, 2019 21:29
Cũng không nhiều lắm, được cái tụ tập quanh lão Phi Chân nên ae tưởng nhiều thôi
trunghieu99tt
08 Tháng mười hai, 2019 17:25
.-. Có chi tiết lúc Tô Hiểu đánh thắng Trần trưởng lão Cái Bang khá là vô lí. Trần trưởng lão - 1 người được xưng là cao thủ trong võ lâm mà chiêu thức của mình có thể sử dụng được bao nhiêu lần cũng không biết, bị người ta truyền nội lực cho cũng không biết. :D
trunghieu99tt
08 Tháng mười hai, 2019 10:56
Truyện hay. :( Chỉ phải cái thiên tài quá nhiều, toàn chưa đến 20 mà công phu, nội lực đã chẳng thua mấy lão quái tu luyện mấy chục năm. Đọc cảm thấy hơi quá đà.
Quang Anh Luong
13 Tháng mười một, 2019 19:16
Lão Hoa cũng bận luôn à? :v
Quang Anh Luong
17 Tháng mười, 2019 19:08
Tem :)))
Quang Anh Luong
15 Tháng mười, 2019 23:44
Tô Hiểu đâm lão Minh thật đau :))
Quang Anh Luong
12 Tháng mười, 2019 23:05
Chậc chậc, vẫn rất bình thường ._. Kia mà Nho môn hình như là phe phản loạn ha, hoàng thượng đúng là giỏi quăng nồi cho lão Minh
Hoaqin
12 Tháng mười, 2019 23:00
Main quịt tiền Bát Tiên cư 2k lượng, chủ quán đòi Y Nhân trả hội Main suýt bị Y Nhân quẳng từ nóc nhà xuống
Hoaqin
12 Tháng mười, 2019 22:59
Phi Chân bị đẩy vào Nho môn làm quan văn Tổng giáo vụ là Hoàng Ngọc Tảo Lạc Danh trả danh hiệu Bạch Vương thất quan lại cho triều đình
Quang Anh Luong
12 Tháng mười, 2019 22:57
Lão Hoa :)) 5 chương mới chính truyện có gì chưa? :))
Quang Anh Luong
08 Tháng mười, 2019 23:40
Cái vụ này lằng nhằng đây :v
Hoaqin
08 Tháng mười, 2019 23:39
Chap cuối quyển có thanh niên Nho môn cà khịa Thiên Phong Vũ với Minh Hóa Ngữ, suýt bị làm thịt =))
Quang Anh Luong
08 Tháng mười, 2019 23:39
Up muộn thế? :v
Hoaqin
07 Tháng mười, 2019 20:38
T chưa rõ ông ạ, giống kiểu huyết mạch thượng đẳng ấy, người sở hữu là trùm vv
Quang Anh Luong
07 Tháng mười, 2019 10:48
Tại sao có huyết mạch đấy thì chơi lại được lục hung? Hack vậy? :v Tổ tiên nhà nó chuyên ăn thịt lục hung sống qua ngày ah? :v
Hoaqin
06 Tháng mười, 2019 21:04
Tuyết chưa xuất hiện Phi tướng quân tên thật là Nhiên Phi Không, sở hữu cái gọi là Chiến Thần huyết mạch qq gì đó, main có cái đó nên mới chơi được Phong Bồng Trường An Chí Nhạc chính là lão bản Sát Liên =))))
Quang Anh Luong
05 Tháng mười, 2019 21:31
Mà Tuyết xuất hiện chưa thế?
Quang Anh Luong
05 Tháng mười, 2019 21:30
Vl :v chết chưa?
BÌNH LUẬN FACEBOOK