Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian trở lại trước đó không lâu, trên ngự tọa.

Đối mặt hoàng thượng cùng Nam công công bức bách, Tranh vương trầm ngâm một lát, mới nói: "Xin thứ cho nhi thần nghe không hiểu phụ hoàng đang nói gì?" Hắn ngồi tại vị trí của mình không nhúc nhích, tuyệt không thấy bứt rứt bất an.

Hoàng thượng mặt ủ mày chau, chán nản nói: "Tranh nhi, ngươi vẫn mạnh miệng như vậy. Thôi, trẫm để ngươi hết hi vọng. Nam công công, dẫn người kia vào."

Nam công công lĩnh chỉ một tiếng, quay người rời đi, chỉ một lúc sau, Nam công công dẫn theo một nam nhân cao to, xanh xao vàng vọt, có gương mặt hình chữ nhật.

Tranh vương cũng không giật mình, chỉ phong khinh vân đạm nói: "Lưu tổng quản. Ngươi là đại tổng quản Tranh vương phủ ta, sao hôm nay đến đây quản sự?"

"Tiểu nhân được hoàng thượng triệu kiến, vào cung phục mệnh."

Tranh vương hừ lạnh một tiếng, ném chén rượu đầy bên cạnh ra, mắng: "Bán chủ cầu vinh, đúng là loại tiểu nhân!"

Tào Kiến thân thể bất động, vươn tay kéo chén rượu lại, vừa tiếp xúc liền thu toàn bộ rượu vào trong chén, xuất thủ lưu loát, phản ứng mau lẹ, là một người luyện võ xuất sắc. Tào Kiến cung kính đặt chén rượu lên bàn, quỳ xuống nói: "Tiểu nhân ra mắt vương gia. Hôm nay cho vương gia biết, tiểu nhân không phải là họ Lưu, mà là họ Tào tên Kiến, Quân Vương trắc Ất cấp võ sĩ. Ẩn náu bên mình vương gia ba năm là phụng hoàng mệnh. Được vương gia thưởng thức chiếu cố ba năm, tiểu nhân không dám bẩm báo sai thực tế, xin vương gia thứ lỗi."

Tranh vương nghiêng người, không nhận một lạy này, chỉ cười lạnh nhìn hắn.

Hoàng thượng thản nhiên nói: "Hành tung của ngươi mỗi tháng Tào Kiến đều báo cáo cho trẫm. Ngươi đi đâu lúc nào, ăn cái gì, làm cái gì đều không thoát khỏi tai mắt trẫm. Suy nghĩ của ngươi, hành động của ngươi, trẫm đều rõ ràng trong lòng. Ngươi tham ô nhận hối lộ trẫm không thèm để ý, nhưng chuyện ngày hôm nay, Tranh nhi, ngươi có nên cho trẫm một câu trả lời không?"

"Trả lời à? Hắc, có ý tứ." Tranh vương lại có vẻ không thèm để ý, nhẹ nhàng vuốt chiếc nhẫn bạch ngọc trên ngón cái, cười lạnh nói: "Đầu tiên là Tra Nguyên, sau là Lưu tổng quản, e rằng tâm tư phụ hoàng tốn trên nhi thần không chỉ như thế đúng không?"

"Ngươi đã biết?"

"Phụ hoàng nghĩ nhi thần là kẻ ngu sao? Hắc, từ nhỏ đến lớn thái giám cung nữ, lão mụ tử hầu hạ đều là tai mắt phụ hoàng xếp bên cạnh ta."

Tranh vương nhìn trời cao, dường như đang nhớ lại, lẩm bẩm nói: "Từ khi sáu tuổi, ta đã biết có mấy người khác biệt. Ánh mắt bọn hắn nhìn ta không bình thường, băng lãnh, kiên nghị. Đúng, tựa như thị vệ Quân Vương trắc, tựa như vì hoàn thành nhiệm vụ mà nhẫn nại. Trong cung có mấy người không bình thường, ta biết. Sau khi lớn lên, trong vương phủ của ta có mấy người không bình thường, ta cũng nhìn ra được. Những người này thực sự quá dễ nhận ra. Khí tức trên người bọn hắn khác biệt, tựa như điểm đen trên giấy trắng, muốn nhận ra căn bản không tốn sức chút nào."

Hoàng thượng yên lặng nghe xong, thở dài nói: "Trong bảy nhi tử của trẫm, ngươi giống trẫm nhất. . . Lúc còn nhỏ, trẫm cũng như ngươi. Nếu ngươi chịu hảo hảo sử dụng thiên phú của mình, hảo hảo làm thân vương, làm sao đến cục diện ngày hôm nay?"

"Nói như vậy, là lỗi của ta rồi? Uổng cho phụ hoàng chịu nói với ta cái gì gọi là thiên phú?"

Mặt Tranh vương sa sầm, như bộc phát, hung hăng nói: "Từ khi còn nhỏ, ta đã thích xem binh thư, tập thao lược, nguyện vì bảo cảnh an dân xuất một phần lực. Tám tuổi năm ấy, ta cùng đại ca sinh nhật. Đại ca nói. . . Hắn muốn làm một đóa tiểu hồng hoa trong Ngự Hoa viên, trước mặt mọi người ngươi thưởng hắn một khối bạch ngọc.

Nhưng ta cho ngươi biết ta muốn làm đại tướng quân, muốn tay cầm trọng binh bảo vệ biên cương. Lúc đó sắc mặt ngươi trầm xuống, mắng một câu 'tuổi nhỏ tâm hoài quỷ thai', tát ta trước mặt mọi người, đánh cho miệng ta đầy máu tươi. Đến bây giờ ta vẫn còn nhớ. Ngươi muốn chúng ta học tập, ngươi muốn chúng ta sử dụng thiên phú như vậy, đúng không!"

Thần sắc hoàng thượng đờ đẫn: "Trẫm. . . Trẫm có nỗi khổ tâm trong lòng."

Tranh vương hít sâu một hơi, phảng phất như vậy mới có thể nói hết lời.

"Sau đó, trong cơn tức giận ta lỡ tay đẩy một cung nữ vào hồ nước, ta lập tức trốn đi. Ta vẫn thấy khó hiểu, gia đình bình thường, tiểu hài tử đánh lộn, lỡ tay đẩy hài tử khác rơi xuống nước, cứu lên là xong. Ta thì bị ngươi đánh cho nhừ đòn, nhốt trong thư phòng vài ngày. Mỗi ngày bánh bao dưa muối, còn không cho ta xem binh pháp, nhất định phải đọc thánh nhân giáo huấn.

Từ đó về sau, ngươi càng muốn nuôi ta thành ngớ ngẩn, ta càng phản cảm với ngươi. Ngươi không cho ta học binh pháp thao lược, ta lén giấu binh thư, trốn trong chăn đọc. Ngươi không cho ta tiếp xúc với quân sự, ta liền liên hệ với người trong giang hồ. Hắc Phong Thập Tam Dực là ta tìm đến, võ sĩ triều đình cũng là ta giết. Tất cả sự tình đều là ta làm, hơn nữa đã làm ra, phụ hoàng định thế nào?"

Trong lòng hoàng thượng giãy dụa mười phần trăm phần, rốt cuộc thống khổ nói: "Bây giờ ngươi thúc thủ, giao ra toàn bộ hung thủ sát hại Kỳ Lân vệ, trẫm đáp ứng. . . Chỉ tước vương vị của ngươi, bảo vệ tính mạng ngươi."

"Vậy thì đa tạ hoàng thượng." Tranh vương cười lạnh nói: "Nhưng đây không phải kết quả tốt nhất, ta có lựa chọn tốt hơn."

Còn không đợi hoàng thượng nói, Tranh vương bỗng nhiên kêu lên: "Bá Thiên! Tiêu Mạnh! !"

Tranh vương quát một tiếng, Hướng Bá Thiên vẫn luôn tiềm phục dưới ngự tọa bay thẳng lên như đại điểu. Khinh công hắn không tốt, nhưng nội lực không tệ. Ngự đài cao đến mấy trượng, hắn nhảy một cái liền được một nửa, lại giẫm trụ cùng gạch đá bay lên ngự đài.

Mà khiến người ta giật mình nhất chính là 'Tiêu Mạnh' - - Phục Tượng ở lôi đài bên kia, hắn vừa mới đánh bay đối thủ trên đài. Người thanh niên đối đầu với hắn bị đánh bay ra ngoài như đạn pháo, thanh niên kia cao lớn dị thường, thể trọng chắc chắn không nhẹ, dưới lòng bàn tay hắn như không có gì.

Hắn đứng ở rất xa, vậy mà như nghe được lời Tranh vương, xoay người lao vùn vụt tới ngự đài bên này. Khinh công hắn cao tuyệt, liên tiếp vượt qua hai lôi đài, đến lôi đài sau cùng hét lớn một tiếng, như thần long, vậy mà một bước vượt qua khoảng cách mười trượng, từ trên lôi đài lao thẳng tới trước mặt hoàng thượng.

Hoàng thượng hoảng sợ trong lòng: Võ công người này lại cao đến trình độ như vậy!

Tranh vương lui ra phía sau một bước dài lạnh lùng quát: "Còn chờ gì nữa! Động thủ!"

Thị vệ quanh người hoàng thượng xông lên, bị đại quyền Hướng Bá Thiên quét ngang thu thập mấy người.

Phục Tượng bước lên ngự đài, tiện tay vỗ một cái, lòng bàn tay sinh ra một cơn gió lốc. Uy năng của Phục Tượng Thần Chưởng lại rung động toàn trường một lần nữa. Một chưởng này, chỉ chưởng phong đã làm mấy thị vệ đứng không vững, thậm chí những người đứng đầu đã bị nội thương.

Phục Tượng vừa đánh bại Dạ La bảo chủ, cao thủ tuyệt thế trong truyền thuyết, trong lòng mừng rỡ có thể nghĩ. Lúc này càng đánh càng hăng, mấy chục năm nội lực thâm hậu hậu tích bạc phát, mới một chưởng đã thu thập phần lớn thị vệ.

Tay trái lại đánh ra một chưởng, đột nhiên cảm thấy một cỗ đại lực đánh tới, chống đỡ chưởng lực của hắn. Phục Tượng phát giác nội lực đối phương kinh người, không dám thất lễ, ngưng thần xuất chưởng, song chưởng va chạm, lại là bất phân thắng bại. Nhìn kỹ, hóa ra là Nam công công bên người hoàng thượng.

Phục Tượng cười nói: "Trái lại có chút bản sự."

Nam công công quát: "Khẩu khí thật lớn!" Nhưng cũng biết đây là cường địch mạnh nhất mình từng gặp, liên tiếp xuất khoái chưởng, đánh bất phân cao thấp với đơn chưởng của Phục Tượng.

Phục Tượng đang đối chưởng với Nam công công, chợt thấy sau lưng đau nhức, hơi nghiêng người, liếc thấy một thanh lợi kiếm đâm tới.

"Hắc, tới tốt lắm! Lão phu đang lo không có đối thủ!"

Phục Tượng lấy tay làm đao, chưởng như hòa phong bổ ra, với nội lực vô cùng của hắn, chưởng này không thua gì một thanh quỷ đầu đại đao. Nhưng chạm vào kiếm kình của người tới, lại đều lui một bước. Phục Tượng kinh ngạc trong lòng: Tiểu ny tử này mới từng đó tuổi, đã có tu vi nội lực như thế, giang hồ thịnh truyền nàng là một trong những nữ cao thủ trẻ mạnh nhất, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh hạ vô hư.

Chủ nhân của một kiếm này dĩ nhiên là nữ cao thủ duy nhất ở đây, Lục Phiến môn phó tổng đốc Thẩm Y Nhân.

Khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết của Thẩm Y Nhân âm trầm, khóe miệng nở một nụ cười lạnh, sát khí tỏa ra tứ phía.

"Giết thủ hạ ta, ngỗ nghịch phạm thượng, hai chuyện ta hận nhất đời, một lần ngươi phạm toàn bộ. Rất tốt, ta không cần tìm thêm lý do giết ngươi."

Phục Tượng thấy mũi kiếm nàng rung rung, tâm tình kích động, cười quái dị một tiếng nói: "Ngươi cùng thủ hạ thật không minh bạch, chỉ sợ thêm một câu 'vì phu báo thù' cũng không sai!"

Thẩm Y Nhân đâu để ý hắn nói nhảm, kiếm hoa kéo ra một cơn gió lốc, gió thổi đến nửa đường lại ẩn có điện kình, một kiếm còn chưa đâm xong, kiếm tiếp theo như mưa phùn rả rích đã đến. Trong một chiêu sử xuất ba loại ý cảnh, rất kinh người.

Trong lòng Phục Tượng hơi rét: Lục Phiến môn Lục Tượng Tâm Vương Quyết nổi tiếng giang hồ đã lâu, cũng không thể khinh thường. Vừa nghĩ đến đây, Phục Tượng một chưởng lực phách hoa sơn, bức lui Thẩm Y Nhân, một chưởng khác phân tâm nhị dụng quần nhau với Nam công công.

Hiện tại song phương có thể nói là không phân cao thấp, Tranh vương phương lực mạnh, hoàng thượng bên kia thì nhiều người.

Hoàng thượng cùng Tranh vương, hai chính chủ đối đầu, võ công hoàng thượng cao hơn Tranh vương quá nhiều, cơ hồ không cần so tài. Chỉ là ở giữa có Phục Tượng võ công rất cao, hoàng thượng thân thể vạn kim, không thể đặt mình vào nguy hiểm.

Đúng lúc này, mười mấy Kỳ Lân vệ sĩ nhảy lên ngự đài, không cần phải nói cũng biết, những người này là Hắc Phong Thập Tam Dực cải trang. Lục Phiến môn tại ngoại thành môn, người Quân Vương trắc đang ở hai bên Thủ Vọng đài, nhất thời không đến kịp. Mà hôm nay, Kỳ Lân vệ thủ vệ đã sớm bị Long Tại Thiên cưỡng chế không cho vào Phi Ngư bình, ở đây chỉ có mười mấy người này. Hắc Phong Thập Tam Dực gia nhập chiến đoàn, tình huống lập tức nghịch chuyển. Hoàng thượng một phương nguy rồi.

Lúc này, bỗng nhiên Hướng Bá Thiên hét lớn một tiếng: "Vương gia cẩn thận đánh lén, ta tới cứu ngươi! Các ngươi tránh hết ra!" Hắn lăn mình một cái, lẻn đến trước mặt Tranh vương.

Hắc Phong Thập Tam Dực cũng giật mình, Tranh vương vốn không bị nguy hiểm, Hướng Bá Thiên đang kêu cái gì?

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Hướng Bá Thiên vừa đến bên người Tranh vương, một tay cô vân xuất tụ, nắm chuẩn cổ áo Tranh vương. Dưới quái lực của hắn, Tranh vương võ công không cao lập tức toàn thân vô lực rơi vào trong tay hắn.

Tranh vương nhíu chặt lông mày, không ngờ tới tình huống biến hóa nhanh như vậy.

Hướng Bá Thiên bắt được Tranh vương, cười nói: "Vương gia nói không sai, hoàng thượng không chỉ đặt hai người bên cạnh ngài, còn có một người, chính là tại hạ!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Zhang Xiao Fan
13 Tháng hai, 2022 22:40
Bộ này tác vẫn ra hàng ngày bên Trung, nhưng là text hình rất khó để lấy text convert, mình làm được nhưng đang đọc lại dần cho nhớ cốt truyện, rồi xem có ai donate mua chương thì mình sẽ convert tiếp
ARTnote
08 Tháng hai, 2022 09:44
ai đọc rồi cho mình hỏi bộ này drop chưa zậy m.n
ARTnote
08 Tháng hai, 2022 01:15
drop rồi hả m.n
Hieu Le
26 Tháng năm, 2021 10:47
mẹ đọc toàn nghe mùi dầu ăn với pê đê
Saojoker
17 Tháng hai, 2020 23:30
Tác giả không biết trình độ câu giờ tăng chưa=)
LangTuTramKha
14 Tháng một, 2020 11:51
lâu lâu mới quay lại đọc: Cô cô, Quá nhi không thể theo ngươi ! :)))) đây là bộ truyện ngôi thứ nhất duy nhất mà mình đọc được. Nó rất tự nhiên và đọc nó thoải mái
61703187
17 Tháng mười hai, 2019 15:54
Thiên tài trong truyện chủ yếu do giang hồ đồn thôi, giỏi thiệt có mấy người đâu, mà được cái gái nào tả cũng đẹp, từ chính tới phụ
Quang Anh Luong
13 Tháng mười hai, 2019 21:29
Cũng không nhiều lắm, được cái tụ tập quanh lão Phi Chân nên ae tưởng nhiều thôi
trunghieu99tt
08 Tháng mười hai, 2019 17:25
.-. Có chi tiết lúc Tô Hiểu đánh thắng Trần trưởng lão Cái Bang khá là vô lí. Trần trưởng lão - 1 người được xưng là cao thủ trong võ lâm mà chiêu thức của mình có thể sử dụng được bao nhiêu lần cũng không biết, bị người ta truyền nội lực cho cũng không biết. :D
trunghieu99tt
08 Tháng mười hai, 2019 10:56
Truyện hay. :( Chỉ phải cái thiên tài quá nhiều, toàn chưa đến 20 mà công phu, nội lực đã chẳng thua mấy lão quái tu luyện mấy chục năm. Đọc cảm thấy hơi quá đà.
Quang Anh Luong
13 Tháng mười một, 2019 19:16
Lão Hoa cũng bận luôn à? :v
Quang Anh Luong
17 Tháng mười, 2019 19:08
Tem :)))
Quang Anh Luong
15 Tháng mười, 2019 23:44
Tô Hiểu đâm lão Minh thật đau :))
Quang Anh Luong
12 Tháng mười, 2019 23:05
Chậc chậc, vẫn rất bình thường ._. Kia mà Nho môn hình như là phe phản loạn ha, hoàng thượng đúng là giỏi quăng nồi cho lão Minh
Hoaqin
12 Tháng mười, 2019 23:00
Main quịt tiền Bát Tiên cư 2k lượng, chủ quán đòi Y Nhân trả hội Main suýt bị Y Nhân quẳng từ nóc nhà xuống
Hoaqin
12 Tháng mười, 2019 22:59
Phi Chân bị đẩy vào Nho môn làm quan văn Tổng giáo vụ là Hoàng Ngọc Tảo Lạc Danh trả danh hiệu Bạch Vương thất quan lại cho triều đình
Quang Anh Luong
12 Tháng mười, 2019 22:57
Lão Hoa :)) 5 chương mới chính truyện có gì chưa? :))
Quang Anh Luong
08 Tháng mười, 2019 23:40
Cái vụ này lằng nhằng đây :v
Hoaqin
08 Tháng mười, 2019 23:39
Chap cuối quyển có thanh niên Nho môn cà khịa Thiên Phong Vũ với Minh Hóa Ngữ, suýt bị làm thịt =))
Quang Anh Luong
08 Tháng mười, 2019 23:39
Up muộn thế? :v
Hoaqin
07 Tháng mười, 2019 20:38
T chưa rõ ông ạ, giống kiểu huyết mạch thượng đẳng ấy, người sở hữu là trùm vv
Quang Anh Luong
07 Tháng mười, 2019 10:48
Tại sao có huyết mạch đấy thì chơi lại được lục hung? Hack vậy? :v Tổ tiên nhà nó chuyên ăn thịt lục hung sống qua ngày ah? :v
Hoaqin
06 Tháng mười, 2019 21:04
Tuyết chưa xuất hiện Phi tướng quân tên thật là Nhiên Phi Không, sở hữu cái gọi là Chiến Thần huyết mạch qq gì đó, main có cái đó nên mới chơi được Phong Bồng Trường An Chí Nhạc chính là lão bản Sát Liên =))))
Quang Anh Luong
05 Tháng mười, 2019 21:31
Mà Tuyết xuất hiện chưa thế?
Quang Anh Luong
05 Tháng mười, 2019 21:30
Vl :v chết chưa?
BÌNH LUẬN FACEBOOK