Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lý lão sư, ta mới không ở đây một lát, sao các ngươi đã đánh nhau với người ta?”

Hoàng thượng nhịn nửa ngày mới nói: “Ta cũng không muốn a......”

Ta gật gật đầu: “Nơi này để ta xử lý.”

Ta ôm Tô Hiểu không ngừng nện ta, ép khuôn mặt hiện vẻ say sưa khó hiểu, mặc cho người phe ta dùng ánh mắt nhìn biến thái bắn phá một lượt, lại để đối phương dùng ánh mắt nhìn kỳ hoa quét một lượt. Cơ hồ đánh ta thành cái sàng......

Các ngươi đủ rồi a!

Nếu các ngươi không quậy lớn như thế, ta có cần giả thần giả quỷ không!

Ta nào biết vừa đi lấy tình báo, các ngươi đã phá nóc khách sạn a! Nếu ta rời đi lâu hơn, nơi này còn không bị một mồi lửa đốt sao!

Ta liếc nhìn mấy người trước mắt, bọn hắn cũng đang quan sát ta, mà đệ tử của bọn hắn chủ yếu quan sát tam di thái của ta. Tô Hiểu vốn là mỹ nhân phôi, cộng thêm dáng người cao gầy, eo nhỏ vai hẹp, thân hình mỏng manh. Nếu không bị nhận thành nữ hài, không đúng, mỹ thiếu nữ, mới là chuyện lạ.

Nhưng Tô Hiểu vô cùng không nhận mệnh, quả thật muốn cố gắng chống trả dưới tình huống này, dù biết rõ đại nghĩa trước mắt, thế mà vẫn khăng khăng mình là nam.

Ta lạnh lùng quét bọn hắn, hừ một tiếng, nhắm mắt nói: “Chưa từng thấy nam hài tử xinh đẹp như vậy sao.”

Thấy đối phương ‘Ôi’, ‘Ôi’ liên thanh. Ngay cả sau lưng ta cũng có, không biết là ai nói một câu “Vô sỉ”.

Vô sỉ con em ngươi a! Đây là lấy đại cục làm trọng a! Diệp Lạc, là ngươi nói đúng không! ! Giả bộ con em ngươi a! ! Vừa rồi rõ ràng là giọng nữ hài nhi, bên chúng ta chỉ có ngươi là nữ nhân a!

Người khác vẫn không nói chuyện, Lăng công tử ngông cuồng nhất lại rất bội phục, cảm khái nói: “Môi hồng răng trắng, da thịt thắng tuyết, vòng eo thon dài, hai chân mảnh thẳng, hay cho một oa nhi linh khí bức người. Tư thái dung mạo này quả nhiên là thế gian hãn hữu. Huynh đài điều giáo được thiếu nữ đẹp như vậy, có thể nói là rất giỏi, tiểu đệ bội phục.”

Này này này! Người lành nghề a!

Ngươi dọa ta à! Không phải ngươi là họ Lăng của Lư Sơn kiếm quan sao! Lư Sơn kiếm quan bắt đầu lưu hành nuôi nam sủng từ khi nào a!

Đúng rồi, ta nghe nói người thừa kế của Lư Sơn Lăng gia đã hai ba mươi tuổi, nhưng vẫn không chịu thành hôn, càng miễn bàn hài tử. Bởi vậy Lư Sơn Lăng gia vẫn không có đời thứ ba, thì ra người đó là ngươi a! Ta nói, vì sao đang yên đang lành nhịn đến gần ba mươi tuổi vẫn không thành hôn, lại không phải làm đầu lĩnh Ma giáo, lại không phải cõng nồi làm phò mã gia, bây giờ thì hoàn toàn rõ ràng!

Mẹ nó a! Thế mà chợt biết chân tướng của bí ẩn võ lâm trong khách sạn nát này a! Ta nói, bên cạnh công tử ngươi toàn là nam đệ tử, một sư muội cũng không có! Thì ra ngươi là cong a! !

Ngươi thu liễm ánh mắt cho ta! Tô Hiểu đã bị ngươi dọa sợ a! Mẹ nó, đừng có liếm môi! Cẩn thận ta đánh ngươi a!

Thọ lão ho khan một tiếng, kéo chủ đề lại: “Thì ra là Chung thiếu gia, không biết vì sao Chung thiếu gia đi Hồ Châu? Lại áp tiêu gì?”

“Cũng không có gì để giấu giếm.”

Ta khoát khoát tay: “Tiêu xa của chúng ta rỗng.”

Lời vừa nói ra, đối phương lập tức lộ vẻ cảnh giác, ta tiếp tục nói.

“Chuyến tiêu này, không áp thứ gì khác, chính là tại hạ và tam di thái của tại hạ!”

Toàn bộ gian nhà đều ngẩn ra, Liệt Thương không nhịn được nói: “Tam di thái của ngươi miễn cưỡng coi như quốc sắc thiên hương, nếu nói đáng thì cũng đáng giá. Nhưng ngươi tính là cái gì, còn phải thuê tiêu cục để áp một người như ngươi?”

Ta cúi đầu lộ vẻ tịch mịch như tuyết, nói: “Ta có một thân phận cao nhã. Nhà ta gia đại nghiệp đại, chỉ có một người thừa kế là ta. Không có cách nào, cao phú soái, mời vài tiêu sư không kỳ quái.”

“Ngươi còn gia đại nghiệp đại? Nhà ngươi làm gì?”

Ta vẫn phải thổi tiếp, hoàng thượng nói như đau răng: “Vậy Minh, Minh thiếu gia...... Ra chỗ khác nói chuyện......”

Ta buông Tô Hiểu ra, đến gần hoàng thượng, kề vai sát cánh nói: “Ôi ôi, Lý lão sư, vậy thì có gì, cứ việc nói.”

Hoàng thượng vẫn duy trì nụ cười, ngay cả mồm mép cũng cố gắng bất động, nặn âm thanh từ trong hàm răng ra, thấp giọng nói: “Minh quân, người ở đây đều là cao thủ hiếm thấy trong võ lâm, ngươi chơi được không?”

Ta một tay ôm cổ hoàng thượng, cũng giả bộ vui cười: “Còn biện pháp nào, các ngươi đã đánh gần nát phòng. Trước tiên cứ ứng phó thôi.”

“Cần giúp một tay không?”

“Cần, làm phiền mượn ngài ít đồ.”

Hoàng thượng đưa đồ vật qua, lo lắng nhìn người sau lưng: “Ngươi kiềm chế chút, đừng thổi quá.”

“Yên tâm.” Ta khoát khoát tay, “Chuyên nghiệp đáng tin cậy hai mươi năm.”

Ta tiến lên trước một bước nói: “Sản nghiệp của Chung gia ta trải rộng toàn quốc, trong lúc nhất thời không tiện nói rõ từng việc với các ngươi. Ngươi chỉ cần nhớ —— ta có một thân phận cao nhã.”

Ta tiện tay sờ mó trong ngực, lấy ra một viên dạ minh châu trơn bóng óng ánh. Châu ngọc thông suốt mượt mà, lại lớn chừng quả trứng gà, chính là hi thế kỳ trân. Hoàng thượng đi Lạc Kiếm sơn trang để khuyên người xuất thủ, đương nhiên cũng mang theo chút lễ vật. Viên dạ minh châu này chính là một trong lễ gặp mặt.

Giá trị một hạt châu này, đã đủ mua bất kỳ tòa trạch viện nào trên Chu Tước đại nhai kinh thành. Nếu đổi thành cửa hàng, sợ rằng có thể mua một con đường.

Những người này cũng biết hàng, nghi ngờ thân phận cậu ấm của ta biến mất.

Chỉ có Thọ lão sờ râu, nghi ngờ nói: “Chung gia, Chung gia...... Không biết là Chung gia Lạc Dương nào, tuy lão phu nghe nhiều nhà đại phú Lạc Dương, nhưng nhà giàu nhất lại là Phượng gia, không nghe đại danh của Chung gia a.”

Liệt Thương cười ha ha một tiếng: “Lộ chân tướng a! Phượng gia chính là nhà giàu nhất thiên hạ, ngươi đừng nói với chúng ta, nhà ngươi còn có thể giàu hơn Phượng gia.”

“Nghe cho rõ ràng, bản thiếu là cậu ấm đệ nhất Lạc Dương, không nói là nhà giàu nhất Lạc Dương.”

Ta vội vàng nói: “Đời này Phượng gia chỉ có một khuê nữ gả vào cung làm quý phi, một đứa con trai mới mười tuổi, sao có thể đánh đồng với bản thiếu gia.”

Thọ lão hỏi: “Nếu thế, không biết nhà Chung thiếu gia do người nào quản lý, lão phu tuy cô lậu quả văn, có lẽ từng nghe.”

Ta đảo đảo tròng mắt, nghiêm mặt nói: “Ờ, gia phụ, gia phụ tên Chung...... Hoa Lưu, chính là nhân sĩ Bắc Bình, bây giờ buôn bán ở Lạc Dương.”

Sư phụ, ta không rủa lão nhân gia ngài bị hoa liễu, ngài trên trời có linh thiêng...... Không phải, ngài dưới suối vàng...... Không phải, tóm lại đây là ngộ biến tùng quyền, ta không cẩn thận nghĩ đến cái tên này, ta cũng không có cách nào a.

Mấy người đối diện đều lộ vẻ trầm tư, dường như đang nhớ xem trong đầu có ‘Chung Hoa Lưu’ không. Ta nói, các ngươi đừng suy nghĩ được không, danh tự này các ngươi cũng có thể quen?

Mấy người trẻ tuổi không nghĩ ra, trái lại Thọ lão suy nghĩ sâu xa nói: “Hình như ba mươi năm trước, lão phu từng gặp một người có danh tự này. Lão phu nhớ rồi!”

Chết rồi! Danh tự này là ta nói bừa a! Vì sao ngươi từng nghe a! !

“Ba mươi năm trước, trên giang hồ đích thực có một người tên Chung Hoa Lưu.”

Ta cướp lời nói: “Không sai không sai, ba mươi năm trước gia phụ hành tẩu trên giang hồ.”

Thọ lão nhìn ta, hồ nghi nói: “Hắn là phi tặc.”

“......”

Trong phòng yên tĩnh.

Ánh mắt kỳ quái của cả phòng bài sơn đảo hải đánh vào ta......

Long Tại Thiên ở bên cạnh châm chọc khiêu khích: “Chơi thoát đi! Này thì đặt bừa tên.”

Ta không thể làm gì, chỉ có dùng tâm pháp tối cao của bản môn để đối kháng —— ta nở nụ cười ôn hòa ấm áp như gió xuân, cười hì hì nhìn bọn hắn, không nói câu nào.

“Thân phận cao nhã?”

Ta mỉm cười.

“...... Phi tặc?”

Ta mỉm cười.

“...... Phi tặc phát tài? Không phải là cướp được bạc sao?”

Ta mỉm cười.

“Nhưng phi tặc mời tiêu sư, không phải là tự chui đầu vào lưới sao?”

Ta mỉm cười.

“Có thể hoàn lương?”

Ta mỉm cười gật đầu: “Không sai, là hoàn lương.”

Con mẹ nó! Cuối cùng các ngươi cũng tìm được lời giải thích cho ta! Suýt ngộp chết ta! !

“Không sai, căn cứ ký ức của lão phu, đích thực nhớ vị Chung tiên sinh này hoàn lương.” Thọ lão nói bổ sung: “Lão phu nói hắn là phi tặc, bởi vì lúc lão phu biết người này, hắn vừa rửa tay gác kiếm. Năm đó Chung tiên sinh dựa vào khinh công cao siêu, hoành hành trong võ lâm, từng trộm các đại môn phái, đắc tội cả chính tà. Lão phu cũng từng giao thủ với hắn, quả nhiên là thân pháp khó lường, phiêu dật tuyệt luân. Chung tiên sinh tuy lấy tiền, nhưng không ức hiếp bình dân, coi như trộm cũng có đạo. Nhưng lên Lương Sơn cuối cùng gặp hổ, có một ngày Chung tiên sinh gặp được một nhân vật anh hùng, dùng khinh công truy đuổi với hắn, rốt cuộc ngoài trăm dặm bại bởi vị anh hùng kia. Từ đó về sau, Chung tiên sinh rửa tay chậu vàng, gia nhập giới kinh doanh, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, thành lập một gia nghiệp, chính là đại thương nhân vô cùng quyết đoán.”

Ta không ngừng toát mồ hôi a!

Ta nói, thật ra lão đầu ngươi không quen biết ta, vì giúp ta lấp liếm mới nói bừa một cố sự như thế a.

Thọ lão lại hồ nghi nói: “Chẳng qua lão phu nghe nói, Chung tiên sinh này sớm đã có hài tử, hình như tên có một chữ Ngưng......”

...... Chết rồi!

Nói nửa ngày, thì ra chúng ta nói cha của Chung Ngưng a! !

Hù chết ta a! !

Chung Ngưng, thì ra cha ngươi là phú thương sao? Thằng bại gia nhà ngươi a! Phú nhị đại không làm lại chạy đi hái hoa, rõ ràng có thể dựa vào tiền tài kiếm sống lại muốn chơi tao, kéo cả chính mình vào!

Ta ho khan một tiếng nói: “Ta, ta là lão lai tử. Anh ta đã treo, bây giờ ta kế thừa gia nghiệp.”

“A vậy thì khó trách.” Thọ lão giật mình nói: “Nếu là hậu nhân của Chung tiên sinh, thảo nào hào phú như vậy. Nếu nói, sản nghiệp của Chung tiên sinh đích thực trải rộng toàn quốc!”

Ta thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Nào, lão ngài khách khí, khách khí. Lúc nào nhà ta thật sự gia đại nghiệp đại, Chung mỗ sẽ mời khách, mở tiệc chiêu đãi các vị, mở tiệc chiêu đãi các vị.”

Thọ lão hồi ức năm đó, ánh mắt lộ vẻ tưởng nhớ: “Người này rất có thiên phú kinh thương. Lúc ta mới quen, hắn chỉ có một phòng, nhưng sau đó là măng mọc sau mưa, hoa nở khắp nơi. Người này tràn trề hùng tâm, phải nói là đệ nhất nghiệp giới ở Trung Thổ ta. Nhìn khí phách của thiếu gia, hẳn không sai biệt lắm.”

Ta nào biết Chung Hoa Lưu này mở sản nghiệp gì, lại có thể là đệ nhất toàn quốc.

Ta qua loa bịa chuyện: “Không dám không dám, chủ yếu là giao thiệp rộng, lại có các huynh đệ ủng hộ.” Ta vỗ vỗ bả vai Đường Dịch, lại ôm cổ hoàng thượng, ra vẻ hảo huynh đệ: “Dốc sức làm nhiều năm như vậy a. Kỳ thực dựa cả vào Đường huynh đệ của ta, còn có Lý lão sư dốc lòng phối hợp, chúng ta mới có thành tựu ngày hôm nay. Đúng không? Đúng không?”

Hoàng thượng vội vàng phối hợp nói: “A đúng, a đúng, đúng thế. Chúng ta đều rất phối hợp với thiếu gia.”

Đường Dịch khô khốc nói: “Đúng, đúng.”

Thọ lão rất kinh ngạc, sau đó giơ ngón cái nói: “Chung thiếu gia độ lượng rộng rãi a! Lão phu còn tưởng, bình thường mở kỹ viện đều nắm trong tay nhà mình. Thì ra thiếu gia uỷ quyền như thế, không đơn giản không đơn giản, thanh xuất vu lam!”

Hoàng thượng: “A?”

Đường Dịch: “Hả?”

Ta: “Meo meo meo?”

Tô Hiểu nhạy bén nắm mấu chốt, nhìn chằm chằm ta nói: “Kỹ viện?”

“Đương nhiên. Bé con ngươi không biết tướng công nhà mình làm gì sao? Ba mươi năm trước, Chung Hoa Lưu lão tiên sinh đã bắt đầu kinh doanh kỹ viện thứ nhất. Kiệt tác tối cao là mở mười tám nhà liền nhau bên bờ Trường Giang, danh xưng Đại Giang Thanh Phong thập bát! Võ lâm quần hào chạy theo như vịt, không ngừng bái dưới váy, bởi vậy Chung tiên sinh tự xưng là quốc chủ Vạn Hoa quốc. Chính là kê trung chi bá tại Yên Phấn giới Trung Nguyên ta!”

Hoài nghi phóng tới như mũi tên, cơ hồ bắn ta thành con nhím. Ta chỉ miễn cưỡng dùng tâm pháp bản môn, hơi, hơi, hơi nở...... Cười con em ngươi a! Thế này còn cười được sao!

Đậu xanh! Chung Ngưng, mẹ ngươi nổ a!

Mẹ nó, không ngờ cha ngươi mở kỹ viện a! ! ! !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Zhang Xiao Fan
13 Tháng hai, 2022 22:40
Bộ này tác vẫn ra hàng ngày bên Trung, nhưng là text hình rất khó để lấy text convert, mình làm được nhưng đang đọc lại dần cho nhớ cốt truyện, rồi xem có ai donate mua chương thì mình sẽ convert tiếp
ARTnote
08 Tháng hai, 2022 09:44
ai đọc rồi cho mình hỏi bộ này drop chưa zậy m.n
ARTnote
08 Tháng hai, 2022 01:15
drop rồi hả m.n
Hieu Le
26 Tháng năm, 2021 10:47
mẹ đọc toàn nghe mùi dầu ăn với pê đê
Saojoker
17 Tháng hai, 2020 23:30
Tác giả không biết trình độ câu giờ tăng chưa=)
LangTuTramKha
14 Tháng một, 2020 11:51
lâu lâu mới quay lại đọc: Cô cô, Quá nhi không thể theo ngươi ! :)))) đây là bộ truyện ngôi thứ nhất duy nhất mà mình đọc được. Nó rất tự nhiên và đọc nó thoải mái
61703187
17 Tháng mười hai, 2019 15:54
Thiên tài trong truyện chủ yếu do giang hồ đồn thôi, giỏi thiệt có mấy người đâu, mà được cái gái nào tả cũng đẹp, từ chính tới phụ
Quang Anh Luong
13 Tháng mười hai, 2019 21:29
Cũng không nhiều lắm, được cái tụ tập quanh lão Phi Chân nên ae tưởng nhiều thôi
trunghieu99tt
08 Tháng mười hai, 2019 17:25
.-. Có chi tiết lúc Tô Hiểu đánh thắng Trần trưởng lão Cái Bang khá là vô lí. Trần trưởng lão - 1 người được xưng là cao thủ trong võ lâm mà chiêu thức của mình có thể sử dụng được bao nhiêu lần cũng không biết, bị người ta truyền nội lực cho cũng không biết. :D
trunghieu99tt
08 Tháng mười hai, 2019 10:56
Truyện hay. :( Chỉ phải cái thiên tài quá nhiều, toàn chưa đến 20 mà công phu, nội lực đã chẳng thua mấy lão quái tu luyện mấy chục năm. Đọc cảm thấy hơi quá đà.
Quang Anh Luong
13 Tháng mười một, 2019 19:16
Lão Hoa cũng bận luôn à? :v
Quang Anh Luong
17 Tháng mười, 2019 19:08
Tem :)))
Quang Anh Luong
15 Tháng mười, 2019 23:44
Tô Hiểu đâm lão Minh thật đau :))
Quang Anh Luong
12 Tháng mười, 2019 23:05
Chậc chậc, vẫn rất bình thường ._. Kia mà Nho môn hình như là phe phản loạn ha, hoàng thượng đúng là giỏi quăng nồi cho lão Minh
Hoaqin
12 Tháng mười, 2019 23:00
Main quịt tiền Bát Tiên cư 2k lượng, chủ quán đòi Y Nhân trả hội Main suýt bị Y Nhân quẳng từ nóc nhà xuống
Hoaqin
12 Tháng mười, 2019 22:59
Phi Chân bị đẩy vào Nho môn làm quan văn Tổng giáo vụ là Hoàng Ngọc Tảo Lạc Danh trả danh hiệu Bạch Vương thất quan lại cho triều đình
Quang Anh Luong
12 Tháng mười, 2019 22:57
Lão Hoa :)) 5 chương mới chính truyện có gì chưa? :))
Quang Anh Luong
08 Tháng mười, 2019 23:40
Cái vụ này lằng nhằng đây :v
Hoaqin
08 Tháng mười, 2019 23:39
Chap cuối quyển có thanh niên Nho môn cà khịa Thiên Phong Vũ với Minh Hóa Ngữ, suýt bị làm thịt =))
Quang Anh Luong
08 Tháng mười, 2019 23:39
Up muộn thế? :v
Hoaqin
07 Tháng mười, 2019 20:38
T chưa rõ ông ạ, giống kiểu huyết mạch thượng đẳng ấy, người sở hữu là trùm vv
Quang Anh Luong
07 Tháng mười, 2019 10:48
Tại sao có huyết mạch đấy thì chơi lại được lục hung? Hack vậy? :v Tổ tiên nhà nó chuyên ăn thịt lục hung sống qua ngày ah? :v
Hoaqin
06 Tháng mười, 2019 21:04
Tuyết chưa xuất hiện Phi tướng quân tên thật là Nhiên Phi Không, sở hữu cái gọi là Chiến Thần huyết mạch qq gì đó, main có cái đó nên mới chơi được Phong Bồng Trường An Chí Nhạc chính là lão bản Sát Liên =))))
Quang Anh Luong
05 Tháng mười, 2019 21:31
Mà Tuyết xuất hiện chưa thế?
Quang Anh Luong
05 Tháng mười, 2019 21:30
Vl :v chết chưa?
BÌNH LUẬN FACEBOOK