Dạ La bảo chủ liên tục búng tay, quá trình ngón tay từ uốn lượn hóa thành thẳng tắp giống như kéo thả dây cung, khí áp quanh người chợt hạ thấp, tiếp theo chính là bắn chỉ. Mỗi khi thấy ngón tay duỗi thẳng như bắn kình cung, khí kình hộ thân của A Bất Lặc Tư nhất định xuất hiện một lỗ hổng, vậy mà không phân được thời gian giữa xuất chiêu và trúng chiêu. Công kích kia gần như chớp mắt đã tới, lại nhanh hơn chớp mắt.
Thậm chí A Bất Lặc Tư không thể suy tính thần hồ kỳ kỹ của đối phương, chỉ riêng tốc độ mà ngay cả hắn cũng không thể phản ứng này, đã là một loại vũ khí nguy hiểm nhất trong thiên hạ.
Nếu chỉ là tốc độ và chính xác thì không sao, vấn đề ở chỗ, khí kình hộ thân của hắn bị phá.
Hắn cũng từng đối chiến cao thủ cùng cấp Thần Thông. Có lẽ có người cho rằng cao thủ đến cấp Thần Thông, tất nhiên sẽ cố kỵ thân phận, sẽ không dễ dàng khai chiến. Tuy nói có đạo lý, nhưng hiếu chiến chính là thiên tính của võ giả. Võ giả luyện đến trình độ của A Bất Lặc Tư, càng là không ngày nào không khổ vì khó cầu một trận chiến.
Thậm chí khao khát của hắn đã vượt qua hiếu chiến, chính là một biểu hiện của theo đuổi tiến bộ. Võ giả đến cảnh giới nhất định sẽ gặp phải bình cảnh; theo tuổi tác gia tăng, có lẽ nội lực võ kỹ sẽ thâm hậu tinh thục hơn, nhưng đề thăng cảnh giới lại là xa xa khó vời. Có một ít trải nghiệm, chỉ đến trong tử chiến.
Giao phong giữa các võ giả tu luyện đến cảnh giới chí thượng, chỉ là phong mang hoả tinh giao thoa rồi qua, chỉ là minh ngộ trong khoảnh khắc linh đài thông tê, đủ để tiết kiệm mười năm khổ tu.
Nhưng hắn không nghĩ tới, hình ảnh giao phong mình tha thiết ước mơ lại chật vật như vậy.
Một tiếng ‘Keng’ nhỏ xíu, còn nhẹ hơn con muỗi bay lượn, nhưng vẫn phá khí kình hộ thân của hắn.
Quỷ Thần Kinh hắn tu luyện đã là tuyệt học Chính giới đương thời hãn hữu. Từ trong ra ngoài, từ nội tạng tới tứ chi, từ từ thâm hậu từng bước một. Với tu vi nội công của hắn, người này lại có thể phá công kình hộ thân trong chưa đầy một cái chớp mắt, thật là không thể tưởng tượng.
A Bất Lặc Tư không ngừng vận công tăng cường chân khí phòng hộ, tạo ra chút khe hở trước khi công kích đạn chỉ của đối phương đến người để né tránh, lúc này mới có thể hạnh bảo bất thất. Chỉ là không thể tránh được sự chật vật —— từ lúc đối đầu đến nay chưa từng xuất hiện. Thân thể cao lớn của hắn vẫn có khí khái bễ nghễ đương thời, khiến người không dám khinh thường, nhưng chuyện này không thay đổi tình cảnh —— bây giờ hắn bị người ta áp chế.
Khí tràng cường đại nghiền ép tất cả lúc vừa ra sân như giả dối, dường như thời không xê dịch đến không gian khác. Xưa nay hắn đều chủ động tiến công, cho dù không nhiều đối thủ đáng để hắn xuất thủ, nhưng phong cách động thủ của hắn không phải chờ người khác tiến công rồi mình tiếp chiêu. Nhưng hắn chỉ có thể nhiều lần né tránh trước mặt đối thủ này, ngay cả không gian phản kích cũng đang dần dần biến mất.
“Giả thần giả quỷ! Hừ!”
A Bất Lặc Tư ngửa ra sau, thân thể kéo thành trăng tròn, lúc trở lại cả người lao đi như kinh lôi.
Nhưng Dạ La bảo chủ không hoảng loạn, cái tay liên tục đạn chỉ lặng lẽ chờ một hơi, chờ đợi —— không sai, là chờ đợi. Cho dù trong mắt tất cả mọi người, tốc độ của đối phương vô cùng kinh người, nhưng nhìn thấy động tác của Dạ La bảo chủ, vẫn không khỏi sinh ra cảm giác hắn đang khoan thai lặng lẽ chờ đợi —— chờ đợi một kích chính diện của đối phương.
Nắm đấm của A Bất Lặc Tư như mang theo cuồng phong, lực quyền chưa tới, quyền phong đã không ngừng gào thét, thổi cho ngoại bào của Dạ La bảo chủ bay phất phới.
Nhưng Dạ La bảo chủ không tránh không né, đứng ngạo nghễ tại chỗ, ngón trỏ và ngón cái không ngừng sửa chữa quỹ tích theo di động vi diệu của đối phương, nhưng không mất dấu một khắc nào. Dạ La bảo chủ chậm chạp không xuất thủ, như đang đợi gì đó. Võ công hắn vừa bày ra giống như Thiết Chân Thần Xạ hoặc là công phu kỳ dị loại chỉ kiếm, tuy ngoại nhân khó giải kỳ diệu, chung quy không thoát con đường tinh xảo, không thích hợp đối kháng chính diện. Hắn càng xuất thủ muộn, càng làm A Bất Lặc Tư tinh thông cận chiến có cơ hội.
Giờ phút này, rốt cuộc A Bất Lặc Tư ra quyền! Lực quyền bài sơn đảo hải, thổi cho tóc mai tay áo của đối thủ bay ngược, như một trận phong bạo hàng lâm.
Nhưng dường như Dạ La bảo chủ đang đợi thời khắc này, vào lúc này lẳng lặng búng ngón trỏ sớm đã ngắm chuẩn, vậy mà chính diện đón nhận một quyền như vòi rồng huyễn hóa của A Bất Lặc Tư.
Quyền trái ngưng tụ chân khí ở mật độ cao chính diện đụng vào sự vật do chỉ này búng ra, vậy mà phát ra tiếng kim loại giao kích chỉ có lúc cương đao khoát phủ chặt nhau.
Giằng co, có lẽ trong nháy mắt, tình hình kế tiếp lại khiến người trợn mắt.
A Bất Lặc Tư chỉ cảm thấy quyền trái như đâm vào một ngọn núi cao vút trong mây, mặc ngươi phong cuồng vũ sậu, nhưng cuối cùng không thể gây tổn thương mảy may, bất kể hắn vận lực thế nào cũng không tiến thêm được. Trái lại vào lúc này, vật chống đỡ quyền phong truyền đến một đại lực tuyệt thế kinh khủng hơn, không ngờ cự lực hắn lấy làm tự hào bị thứ gì đó hất bay về!
Hắn bị Dạ La bảo chủ một kích nhấc lên, người trên không trung. Chỉ thấy Dạ La bảo chủ chậm rãi thu ngón trỏ, khí áp đột nhiên thấp xuống, lại là võ công xuất quỷ nhập thần đó!
—— Không dùng Thần Thông chi cảnh, tuyệt khó đối chiến với quân này!
Thần Thông chi cảnh —— từ khi lĩnh ngộ đột phá đến nay, hầu như lúc luyện công mới vận lên, hôm nay lại sử dụng nhiều lần. Cơ hồ thành ngày sử dụng nhiều nhất trong mười năm qua.
Nắm đấm của A Bất Lặc Tư lại toả sáng, một tầng lam quang mông lung như màng nước biết chuyển động, khúc xạ ánh trăng, phản xạ ra vẻ u ám mỹ lệ mà mông lung mơ hồ —— cơ hồ muốn khiến người không để ý đến sự nguy hiểm thâm tàng trong đó.
Chúc Chiếu U Huỳnh —— cao thủ Thần Thông mới có thể lĩnh ngộ, tuyệt thế áo nghĩa có thể áp đảo tất cả cao thủ trên thế gian, trong tay A Bất Lặc Tư càng chứng thực lời đồn là đáng tin cậy. Lam quang vừa sinh ra, ba trượng xung quanh lam quang không hẹn mà cùng bị một lực lượng mạnh mẽ áp chế, dường như trọng lực đột nhiên gia tăng gấp trăm lần.
Bị trọng lực ảnh hưởng, hoạt động của tất cả sự vật trở nên chậm lại. Dưới thần thông Chúc Chiếu U Huỳnh, cường giả không nói một lời, cơ hồ đơn phương thi triển giết chóc, cũng chậm xuống.
Rốt cuộc A Bất Lặc Tư có thể thấy rõ ràng, đồ vật khiến hắn nhiều lần rơi vào hiểm cảnh là cái gì?
―― Dây?
Hình như là tơ? Một sợi tơ nhỏ bé đến gần như vô hình.
Nắm đấm của A Bất Lặc Tư đột nhiên cảm thấy đau đớn, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được đối phương chơi trò gì.
—— Thảo nào mỗi lần giao chiến, cho dù dùng nhiều kình lực hơn nữa vẫn không phòng được hắn!
Đó là một đường khí châm cực nhỏ, mảnh đến gần như không thể nhận ra, hòa làm một thể với sợi tơ cực nhỏ. Đối phương đã mài chân khí đến một tình trạng không tưởng. Dùng thứ này đối chiến chân kình hộ thể của A Bất Lặc Tư giống như kim châm chân voi, không ngờ thể tích vô cùng chênh lệch lại có thể lấy yếu thắng mạnh.
Sợi tơ kia tiếp xúc băng hàn, độ mảnh độ trắng đều không giống tơ trên thị trường, mà giống tơ nhện tơ tằm có được từ tự nhiên hơn. A Bất Lặc Tư kiến thức rộng rãi, chỉ cần hiện ra ý nghĩ này, lập tức đoán được chân diện mục của sợi tơ thần bí đó.
—— Ra vậy, thế mà dùng Tuyết Linh Chu Ti. Không, với độ cứng cỏi này...... Chẳng lẽ là Thiên Chu Ti trong truyền thuyết? Vậy mà hắn dùng tơ làm vũ khí!
Như vậy trận chiến vừa rồi nhìn như công bằng, kỳ thực lại khác tưởng tượng rất xa. Đối phương dùng thần binh lợi khí chiến với tay không của hắn.
A Bất Lặc Tư há có thể không nổi nóng.
“Kỳ dâm xảo kỹ! Khó lên thanh nhã! !”
Nhưng Dạ La bảo chủ vẫn cười một tiếng, lại bắn tới một chỉ tương tự.
A Bất Lặc Tư nhìn rõ chuyện này, lên một lần há có thể lên lần nữa? Lập tức cải biến chiến lược. Quỷ Thần Kinh chính là thu lực chi tác, lực có thể ngưng tụ, nhưng cũng có tản ra ngoài.
A Bất Lặc Tư đảo ngược tâm pháp thiết quyền đối cứng vừa nãy, thoáng chốc kình lực có biến hóa.
Lam mang Chúc Chiếu U Huỳnh của A Bất Lặc Tư tản ra từng vòng như gợn sóng, quang mang lam nhạt như có thực chất, nhấp nhô bất định như thủy triều mãnh liệt. Sợi tơ của Dạ La bảo chủ phóng thẳng tới, gặp phải tầng lam mang thứ nhất đã chậm lại, tiếp tục đi tới, nhiều lần bị lam mang ngăn cản. Cuối cùng lam mang kia lay động cho sợi tơ của Dạ La bảo chủ lên xuống lững lờ, phiêu hốt bất định như chiếc thuyền cô độc trong sóng biển, lập tức mất chuẩn xác.
Lam mang trên quyền trái không ngừng phun ra nuốt vào, ổn định đưa ra kình lực quấy nhiễu, công kích thần tốc của Dạ La bảo chủ không thể thực hiện được nữa.
—— Rốt cuộc phá chiêu này của hắn.
A Bất Lặc Tư thành công phá chiêu, chậm rãi trở lại giữa hai người, nở nụ cười tự tin lớn mật không biết sợ.
A Bất Lặc Tư cười nói: “Một ngón vừa rồi của Minh bảo chủ cực đẹp, bản tọa suýt không thể né tránh. Không biết nội dung ra sao?”
“Đó là kỹ xảo độc sáng của Dạ La bảo ta, kẻ hèn này tạm xưng là Dạ La Thiên Ti.”
Quả nhiên là Dạ La bảo chủ...... Danh tự cũng nhịp nhàng ăn khớp.
“Môn võ kỹ này thật khiến người tỉnh ngộ, Minh bảo chủ quả là có kỳ tư diệu tưởng. Nếu bản tọa không sử dụng thần thông Chúc Chiếu U Huỳnh, cũng không thể may mắn thoát khỏi.”
“Các hạ khách khí.”
Giọng Dạ La bảo chủ vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng không biết vì sao đến chuyện này lại có chút vui mừng: “Môn võ công này vốn không đáng nhắc tới, chính là liệt tác cỏn con, khó vào pháp nhãn của phương gia. Bộ võ kỹ này thường thường không có gì lạ, chẳng qua là chút thử nghiệm về nội công mà thôi. Nếu nói thì bản thân võ công này không có gì lợi hại, chỉ có......”
A Bất Lặc Tư vừa định nói, vai trái bỗng cảm thấy đau đớn kịch liệt, không ngờ chóp mũi ngửi thấy mùi máu.
—— Trúng, trúng chiêu?
Dạ La bảo chủ thoải mái nói: “Chỉ có đoạt được một thành trong tay Quỷ Vực chi chủ danh chấn thiên hạ, mới có chút giá trị.”
Ngực A Bất Lặc Tư chảy máu ồ ạt, vừa rồi bọn hắn chỉ giao thủ trong chớp mắt, nhưng ngực A Bất Lặc Tư bị người đục một cái hố còn không biết. A Bất Lặc Tư vừa điểm huyệt cầm máu, vừa giận dữ trợn mắt nhìn Dạ La bảo chủ.
Một chiêu vừa rồi là gì? Không ngờ có thể thần tốc như vậy.
Dường như trả lời nghi vấn trong lòng A Bất Lặc Tư, lúc này âm thanh của Dạ La bảo chủ vang lên.
“Chiêu thức vừa rồi tên là Thu Vương Tuyến. Xếp hạng thứ ba trong Thất Vương Tuyến của ta. Đang muốn mời các hạ thử một lần.”
“Dạ La Thiên Ti...... Thất Vương Tuyến? Không ngờ võ công của ngươi dùng loại vũ khí kỳ quái này.” A Bất Lặc Tư cẩn thận đề phòng: “Không biết Thu Vương Tuyến này có nội dung gì?”
“Thử thì biết.”
Dạ La bảo chủ nhẹ nhàng bắn ra: “Thu Vương Tuyến · Nguyệt Quang.”
Một cột sáng trắng lóa phi tốc bắn vào phạm vi phòng ngự của Chúc Chiếu U Huỳnh trong không đến một cái chớp mắt. Đạo sáng lóa kia gặp lam mang mà A Bất Lặc Tư phát tán như liệt dương gặp sư tử tuyết, vừa ra đã xử lý. Vậy mà một đường đột phá vào, thẳng đến trung cung.
A Bất Lặc Tư không thể không tránh, lực xuyên thấu của chiêu ‘Nguyệt Quang’ này mạnh đến không thể tưởng tượng, ngay cả ám kình hắn bày ra cũng bị phá cho không còn một điểm.
—— Võ công này...... Khó đối phó.
Lần xuất thủ này, Dạ La bảo chủ vận Chúc Chiếu U Huỳnh, uy lực bỗng dưng mạnh hơn vừa rồi mấy lần. Chúc Chiếu U Huỳnh của Quỷ Thần Kinh là một loại vận dụng với lực đến cực hạn, nhưng không biết thần thông của võ công này là gì.
A Bất Lặc Tư thầm kinh hãi, tuy lá bài tẩy của hắn còn chưa thấy đáy, nhưng đối phương cũng không dốc toàn lực. Nếu chiến tiếp, rất có thể song phương sẽ bộc phát một trận sinh tử chi chiến. Đó tuyệt không phải kết quả A Bất Lặc Tư muốn.
Nhưng Dạ La bảo chủ lại có sự trầm liệt khiến người khó hiểu, dường như sớm đã kết cừu oán cực sâu với hắn, hạ thủ hoàn toàn không thăm dò kiểm tra, vừa ra tay đã là sinh tử chi cục.
“Tối nay, ta không muốn đánh nữa.”
Lại là âm thanh của Dạ La bảo chủ, hình như lúc này vang lên bên tai, ngoại trừ hắn và Si Mị, những người khác không nghe thấy.
—— Đây không phải truyền âm nhập mật, mà là cách dùng thượng vị hơn...... Rốt cuộc người này còn bao nhiêu tuyệt kỹ chưa ra?
A Bất Lặc Tư đáp: “Ngươi nói cái gì?”
“Giữa ta và ngươi, không có thù hận không thể giải. Khúc mắc của ta với ngươi, một chiêu vừa rồi coi như trả hết.”
Khúc mắc? Ta có khúc mắc với người này từ khi nào?
Nhưng vào lúc này A Bất Lặc Tư nhớ ra một chuyện khác.
Quang mang trắng lóa kia đủ để làm hắn suy đoán ra rất nhiều chuyện. Cái đêm Thẩm Y Nhân đối chiến với hắn, loại võ công cổ quái nàng bày ra lúc thần chí mê thất hiện lên bạch mang kỳ quái này, giống với quân trước mắt.
A Bất Lặc Tư đột nhiên hiểu được vì sao Dạ La bảo chủ vừa xuất hiện đã nhắm vào mình.
Cho ra một kết luận: Chẳng lẽ...... Thẩm Y Nhân...... Là nữ nhân của hắn?
A Bất Lặc Tư rốt cuộc nắm được mấu chốt trong đấy. Khó trách hắn phẫn nộ với mình, khó trách hắn liên hệ với triều đình, có lý do này cuối cùng mọi chuyện cũng sáng tỏ thông suốt.
Si Mị chợt dùng truyền âm nhập mật gia nhập đối thoại: “Ngươi bớt khoe khoang khoác lác! Ý ngươi là, ngươi muốn tha cho chủ nhân sao?”
“Đúng là ý này.”
Dạ La bảo chủ ngắt lời nàng: “Ta không có mối thù không giải được với các ngươi, cũng không muốn tiếp tục kết thù. Nhưng nếu bây giờ các ngươi không cút —— ta sẽ bị cưỡng bức phải hạ sát thủ.”
A Bất Lặc Tư trầm mặt xuống, nhưng Si Mị không kiềm chế được.
“Bớt nói nhảm! Ngươi có bản lĩnh thì giết chúng ta báo thù cho nhân tình của ngươi!”
Nàng nhìn thấy thần thông Chúc Chiếu U Huỳnh của Dạ La bảo chủ, đương nhiên cũng đoán như A Bất Lặc Tư. Coi Thẩm Y Nhân là nữ nhân của hắn, bây giờ đến báo thù cho nhân tình.
Dạ La bảo chủ không để ý đến lời kêu gào của nàng, chỉ bỗng nói: “Ta vẫn chưa hỏi ngươi.”
Ánh mắt hắn đột nhiên nhìn Si Mị, Si Mị phát lạnh cả người, tựa như đặt mình vào hầm băng.
Dạ La bảo chủ chậm rãi nói: "Khôi lỗi kia...... Là trò đùa gì? Vì sao tay của nàng có vết sẹo?"
Si Mị bị hàn khí nhập thể khổ không thể tả, vẫn cậy mạnh cười nói: “Tay của nữ nhân đó bị ta chặt đứt! Giống khôi lỗi như đúc!”
A Bất Lặc Tư gào to: “Si Mị! Im ngay!”
Đám hoàng thượng không biết bọn hắn đang bí mật trò chuyện, chỉ nghe thấy A Bất Lặc Tư đột nhiên hét lớn một tiếng, như trong mây trong sương.
Dạ La bảo chủ rơi vào trầm mặc, khí áp quanh người lại giảm xuống.
“......”
Si Mị không hề hay biết, cười gằn nói: “Sao? Như thế đã đau lòng? Hừ, chỉ là một tay mà thôi. Không ảnh hưởng ngươi chơi nàng, có gì trọng yếu.”
“Đủ rồi! Si Mị! Ta bảo ngươi im ngay!”
“Sao vậy chủ nhân! Hà tất sợ hắn! Người này chỉ phô trương thanh thế, hắn mới sợ động thủ với ngài đây!”
A Bất Lặc Tư cau mày, đột nhiên cảm ứng được sát ý nồng đậm.
“......”
Dạ La bảo chủ vẫn im lặng, một hồi lâu mới nói.
“Nói cũng đúng. Một tay mà thôi, đích thực không trọng yếu lắm......”
Dạ La bảo chủ vung cánh tay, giơ lên một đồ vật dài nhỏ.
“Vậy thì ta ném.”
Trong tay Dạ La bảo chủ là một cánh tay tinh tế trắng như tuyết, hình như là cánh tay của nữ nhân, bị hắn tiện tay ném trên mặt đất như rác rưởi.
Bả vai trống trơn của Si Mị, lúc này mới đột nhiên phun ra hàng loạt huyết dịch!
Si Mị cũng bị cảm giác đau đến hôn mê tập kích, phát ra tiếng kêu thảm the thé.
Tất cả mọi chuyện...... Không ai thấy rõ xảy ra thế nào.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
13 Tháng hai, 2022 22:40
Bộ này tác vẫn ra hàng ngày bên Trung, nhưng là text hình rất khó để lấy text convert, mình làm được nhưng đang đọc lại dần cho nhớ cốt truyện, rồi xem có ai donate mua chương thì mình sẽ convert tiếp
08 Tháng hai, 2022 09:44
ai đọc rồi cho mình hỏi bộ này drop chưa zậy m.n
08 Tháng hai, 2022 01:15
drop rồi hả m.n
26 Tháng năm, 2021 10:47
mẹ đọc toàn nghe mùi dầu ăn với pê đê
17 Tháng hai, 2020 23:30
Tác giả không biết trình độ câu giờ tăng chưa=)
14 Tháng một, 2020 11:51
lâu lâu mới quay lại đọc: Cô cô, Quá nhi không thể theo ngươi ! :)))) đây là bộ truyện ngôi thứ nhất duy nhất mà mình đọc được. Nó rất tự nhiên và đọc nó thoải mái
17 Tháng mười hai, 2019 15:54
Thiên tài trong truyện chủ yếu do giang hồ đồn thôi, giỏi thiệt có mấy người đâu, mà được cái gái nào tả cũng đẹp, từ chính tới phụ
13 Tháng mười hai, 2019 21:29
Cũng không nhiều lắm, được cái tụ tập quanh lão Phi Chân nên ae tưởng nhiều thôi
08 Tháng mười hai, 2019 17:25
.-. Có chi tiết lúc Tô Hiểu đánh thắng Trần trưởng lão Cái Bang khá là vô lí. Trần trưởng lão - 1 người được xưng là cao thủ trong võ lâm mà chiêu thức của mình có thể sử dụng được bao nhiêu lần cũng không biết, bị người ta truyền nội lực cho cũng không biết. :D
08 Tháng mười hai, 2019 10:56
Truyện hay. :( Chỉ phải cái thiên tài quá nhiều, toàn chưa đến 20 mà công phu, nội lực đã chẳng thua mấy lão quái tu luyện mấy chục năm. Đọc cảm thấy hơi quá đà.
13 Tháng mười một, 2019 19:16
Lão Hoa cũng bận luôn à? :v
17 Tháng mười, 2019 19:08
Tem :)))
15 Tháng mười, 2019 23:44
Tô Hiểu đâm lão Minh thật đau :))
12 Tháng mười, 2019 23:05
Chậc chậc, vẫn rất bình thường ._. Kia mà Nho môn hình như là phe phản loạn ha, hoàng thượng đúng là giỏi quăng nồi cho lão Minh
12 Tháng mười, 2019 23:00
Main quịt tiền Bát Tiên cư 2k lượng, chủ quán đòi Y Nhân trả hội
Main suýt bị Y Nhân quẳng từ nóc nhà xuống
12 Tháng mười, 2019 22:59
Phi Chân bị đẩy vào Nho môn làm quan văn
Tổng giáo vụ là Hoàng Ngọc Tảo
Lạc Danh trả danh hiệu Bạch Vương thất quan lại cho triều đình
12 Tháng mười, 2019 22:57
Lão Hoa :)) 5 chương mới chính truyện có gì chưa? :))
08 Tháng mười, 2019 23:40
Cái vụ này lằng nhằng đây :v
08 Tháng mười, 2019 23:39
Chap cuối quyển có thanh niên Nho môn cà khịa Thiên Phong Vũ với Minh Hóa Ngữ, suýt bị làm thịt =))
08 Tháng mười, 2019 23:39
Up muộn thế? :v
07 Tháng mười, 2019 20:38
T chưa rõ ông ạ, giống kiểu huyết mạch thượng đẳng ấy, người sở hữu là trùm vv
07 Tháng mười, 2019 10:48
Tại sao có huyết mạch đấy thì chơi lại được lục hung? Hack vậy? :v Tổ tiên nhà nó chuyên ăn thịt lục hung sống qua ngày ah? :v
06 Tháng mười, 2019 21:04
Tuyết chưa xuất hiện
Phi tướng quân tên thật là Nhiên Phi Không, sở hữu cái gọi là Chiến Thần huyết mạch qq gì đó, main có cái đó nên mới chơi được Phong Bồng
Trường An Chí Nhạc chính là lão bản Sát Liên =))))
05 Tháng mười, 2019 21:31
Mà Tuyết xuất hiện chưa thế?
05 Tháng mười, 2019 21:30
Vl :v chết chưa?
BÌNH LUẬN FACEBOOK