Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi đổi đội hình, chúng ta đi tương đối ổn định, cộng thêm khí trời tốt hơn rất nhiều, không còn mưa nữa. Không ngờ đoạn đường này rất suôn sẻ.

Trong một cái xe khác, đám người thái y đồng hành ngồi ở đây, ta vốn muốn tìm thợ rèn để chơi xúc xắc, không ngờ lại thấy một người không tưởng nổi.

“Lữ cô nương...... Sao ngươi còn không trở về?”

Không ngờ Lữ Dao Cầm chưa đi, hơn nữa còn xen lẫn với các thái y của chúng ta.

Lữ Dao Cầm nhã nhặn cười nói: “Nô gia cũng muốn trở về, nhưng vừa nhận được thư của gia phụ. Bọn hắn đã xuất phát đi Thái Hồ kiếm đảo trước. Lúc trấn Bích Thủy hỗn loạn, người nhà đi theo ta tản ra. Cũng may bằng hữu của ngài tiếp thu, nguyện ý dẫn ta cùng đi trấn Tàm Hồ. Nô gia đang muốn đa tạ công tử.”

“Đừng, đừng khách khí.”

Hử? Vấn đề này hơi kỳ quái.

Gia hỏa Lữ Thuần Dương sinh bốn nhi tử một khuê nữ, thường nói mình là hổ phụ khuyển tử, tất cả nhi tử không có tiền đồ, chỉ vừa mắt khuê nữ bảo bối tới già mới có này. Phái nữ nhi đến đưa thịt rượu cho ta đã coi như trịnh trọng khác thường, sao có thể để nữ nhi lại bản thân đi trước?

Ta kỳ quái nói: “Cha ngươi chỉ nói như vậy, không có lời khác?”

“Không có gì. A, người đã nói, nếu có chuyện thì mời Minh công tử chiếu cố nhiều hơn. Tốt nhất là mời Minh bảo chủ cũng chăm sóc một hai.”

Ta biết ngay!

Quả nhiên Lữ Thuần Dương đang đánh bàn tính này. Hắn muốn chào hàng nữ nhi cho ta a. Lữ cô nương này có dung mạo thanh tú, cũng coi như xinh đẹp. Nhưng chắc Lữ Thuần Dương không biết, thị thiếp Tô Tiểu Tiểu bên cạnh Chung công tử ta còn xinh đẹp hơn nhiều. Gương mặt kia, dáng người kia...... Khụ khụ khụ, ta nói là chào hàng cho ta cũng vô dụng.

Lữ Dao Cầm không biết bàn tính trong lòng ta, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, ngập ngừng nói: “Minh công tử, vị, vị...... Vị Phương Trượng tiên sinh kia......”

“Phương trượng?”

Ta gãi gãi đầu, phương trượng cái gì? Không thể nào! Chẳng lẽ con lừa trọc Thiếu Lâm đến đây? ! Ta lừa tiền hương hỏa nhiều năm như vậy! Ta biết ngay mà, lão đầu này biết ta tái xuất giang hồ sẽ không bỏ qua a! !

Lữ Dao Cầm lại hơi nghiêng đầu: “Chính là Lý Phương Trượng tiên sinh a.”

Lý Phương Trượng? Vì sao hình như ta từng nghe người này......

Oa, đây không phải cái tên ta đặt cho hoàng thượng sao! Hoàng thượng, nhìn không ra ngươi còn vừa ý danh tự này a. Sau lưng ta không bao lâu đã tự coi là tên.

Lữ Dao Cầm ngẩn ngơ, rồi lại cúi khuôn mặt nhỏ hỏi một câu: “Ta muốn hỏi chuyện liên quan đến Phương Trượng tiên sinh kia.”

“Chắc ngươi đã nghe nói, tuy chúng ta cùng lên đường, nhưng thật ra không quen lắm, đội xe này cũng là của hắn. Cho nên ta chỉ rõ một ít tư liệu cơ bản về hắn.”

“Thế này không sao, nô gia vốn muốn hỏi......” Nói đến đây dường như xấu hổ không thôi, âm thanh thấp xuống: “Không biết, Phương Trượng tiên sinh đã từng lấy vợ sinh con chưa?”

“Hả?”

Cũng chỉ thất nhi tam nữ, bát lão bà a?

Ta thật sự không đếm hoàng thượng có mấy phi tử. Chẳng qua nếu tính đến các giai lệ và cung nữ trong Ninh Tú cung, người được cho là nữ nhân của hoàng thượng, kiểu gì cũng có mấy trăm đi.

Chẳng qua...... Lữ Dao Cầm hỏi chuyện này làm gì?

Ta lại nhìn thần thái tiểu nữ nhi —— nhăn nhăn nhó nhó, có vẻ thẹn thùng khó đè nén, không nhịn được muốn biết đáp án, lại sợ nghe thấy đáp án —— của Lữ Dao Cầm, trong lòng lập tức có đáp án.

Chết rồi! Ta mới rời đi trong giây lát a! Hoàng thượng, ngươi đã hạ thủ rồi sao!

Hoàng thượng của ta lợi hại a! Ngươi ngược gió phạm án đến nghiện a!

Ta lẩm bẩm: “Sao hắn không thành tiên, vai kề vai với mặt trời?”

Lữ Dao Cầm ngẩn ngơ: “Có ý gì?”

Ta trợn mắt: “Sao tên kia không lên trời đây! !”

Thương thiên a đại địa a, hoàng thượng chạy đến Giang Nam dụ dỗ dân nữ!

Thừa dịp hoàng hậu nương nương không có ở đây, lá gan của hắn càng lúc càng lớn a!

***********

Bên kia, trong toa xe của hoàng thượng.

Hoàng thượng kết thúc hội nghị, bảo mọi người ai về chỗ nấy. Trong xe cũng chỉ còn bốn người hắn, Độc Cô, Long Tại Thiên và Thiết Hàn Y.

Thế trận hôm nay nhìn như chặt chẽ, kỳ thực kém xa trận pháp hư thực tương sinh trước đó. Chẳng qua bọn hắn cách trấn Tàm Hồ chỉ nửa ngày, không cần sẵn sàng trận địa như vậy nữa.

Mấu chốt hơn chính là, hoàng thượng cần một lý do, mới có thể tự nhiên thong dong triệu tập ba người này đến bên mình, còn không khiến người sinh nghi.

Ba người được lưu lại trong toa xe, không chỉ vì bọn hắn phòng ngự xuất sắc, mà bởi vì bọn hắn là ba người hoàng thượng có thể tín nhiệm nhất trong lần xuất hành này.

Ba người này đều làm việc cho triều đình và hoàng thượng hơn mười năm, hơn nữa sự trung tâm cũng trải qua khảo nghiệm. Tạm không nói Độc Cô và Thiết Hàn Y vốn là Quân Vương trắc, chỉ riêng lão Long —— người từng kết duyên phận nước tiểu với hoàng thượng. Chuyện này còn không bị chém đầu răn chúng, cũng coi như trải qua thiên đại khảo nghiệm.

Với sự uy nghiêm của hoàng thượng, muốn triệu tập tâm phúc nghị sự, lại cần tốn công tốn sức như thế, đủ thấy đề tài thảo luận hôm nay không đơn giản, hơn nữa không thể bị người ta biết.

Hoàng thượng ngồi ở giữa, trước người là một án thư nhỏ như bàn con, đặt vài thẻ tre, có vẻ vừa phê duyệt công văn. Chuôi tiểu đao chém sắt như chém bùn trong tay hoàng thượng liên tục gõ án thư.

“Bách Vạn tiền trang, Trà Hồ trang, Túy Bát Tiên, Mã Thần hội......”

Hoàng thượng nhắm mắt dưỡng thần, đếm danh tự của từng môn phái hôm nay thấy, mỗi khi đếm ra một tiếng thì đập một cái.

“Tất cả không phải nhân vật dễ chơi a. Nhất là Bách Vạn tiền trang và Trà Hồ trang, đều là cự phú Giang Nam. Nếu những môn phái này tập hợp lại với nhau, có thể bằng nửa cái Kim Ngân tông. Ngày xưa nghe tiếng chưa thể gặp mặt, không ngờ hôm nay thấy toàn bộ.”

Hoàng thượng bỗng nhiên mở mắt, cười lạnh nói: “Chung Minh —— nhi tử của Chung Hoa Lưu, chỉ dựa vào danh hiệu này đã có thể đưa tới nhiều kỳ nhân dị sĩ như thế? Hừ, thật là coi người như đồ đần.”

Long Tại Thiên thấp giọng nói: “Thánh thượng, tuy Chung Hoa Lưu kia thật sự mở kỹ viện khắp thiên hạ, nhưng xưa nay chỉ nghe nói có một đứa con trai, chính là Chung Ngưng từng tiến cung phản nghịch, hiện nay không rõ tung tích. Chưa từng có nhân vật Chung Minh, nhất định là tiểu tử kia nói bừa.”

“Hôm đó chúng ta bị người vây công, lâm nguy khởi ý, cũng không tính sai. Nhưng chuyện sau đó, quả thật làm người hao tổn suy nghĩ a.”

Hoàng thượng gật gật đầu: “Thiết Hàn Y, ngươi có gì muốn nói.”

Thiết Hàn Y cúi đầu nói: “Bẩm hoàng thượng, chuyện này đích thực kỳ quặc. Lúc dừng lại nghỉ, tiểu nhân thừa cơ nghe ngóng tin tức. Lại nghe nói những người này đều nhận được tiếng gió, nghe nói Dạ La bảo Minh bảo chủ muốn tới Hồ Châu, cần võ lâm đồng đạo đi về phía Hồ Châu cho chút mặt mũi. Những người này đến tặng lễ, đều hướng về Dạ La bảo.”

“Chuyện này cơ bản giống tin tức trẫm hỏi từ Lữ cô nương. Nàng cũng nói, kỳ thực muốn tặng những lễ vật này cho Dạ La bảo chủ. Nói như vậy, Chung Hoa Lưu là giả, Minh bảo chủ mới là thật.”

Hoàng thượng vuốt râu nói: “Nhưng lại đưa lễ vật tới trước mặt chúng ta, còn đưa vào trong tay hắn. Độc Cô cho rằng thế nào?”

Độc Cô sờ mũi, ánh mắt bỗng nhiên trở nên sắc bén.

“Ta thấy hắn, quả thật hơi cổ quái.”

Độc Cô thuật lại tình cảnh hôm nay nhìn thấy, mới nói: “Lúc ta vào miếu hoang, thấy hắn đang thẩm vấn Võng Lượng. Tuy thương thế của Võng Lượng không giả, nhưng khi đó nàng đích thực hơi sợ hãi. Bằng vào quan sát của chúng ta, cho dù Võng Lượng này bó tay cũng chưa từng lộ ra dấu hiệu yếu thế. Nếu Võng Lượng e ngại hắn, thì người này tuyệt không đơn giản.”

Hoàng thượng đập án thư từng cái, chậm rãi nói.

“Hắn họ Minh, Dạ La bảo chủ cũng họ Minh...... Hắn tự xưng là môn hạ Đại La sơn, nhưng trẫm chưa từng thấy hắn thi triển võ công Đại La sơn. Có lẽ đây không phải ngẫu nhiên.”

Thiết Hàn Y nói: “Đây chính là chỗ đáng hoài nghi.”

“Chúng khanh gia có lý giải gì về Dạ La bảo này?”

Long Tại Thiên nói đầu tiên, nhưng không lộ ý tranh đoạt, hoàn toàn khác với vẻ khoe mẽ mất mặt xưa nay, trong mắt lộ ra chút thông minh: “Mấy năm này, bản đồ thế lực của võ lâm Giang Nam có biến hóa cực lớn. Bảy khối đất lớn do Bạch Vương thất quan làm chủ, trong tình huống thế lực võ lâm do triều đình làm chủ quật khởi, dần dần lộ rõ trạng thái lực bất tòng tâm. Bởi vậy mấy năm này, các môn các phái của võ lâm Giang Nam hoặc là môn phái không có sở thuộc, sôi nổi chủ động kết minh, bắt đầu diễn biến thành mấy thế lực có thực lực cường đại.

Mấy khách giang hồ từng trò chuyện một hồi. Hôm đó bọn hắn đưa ra một giả thiết, nếu Bạch Vương thất quan không còn tồn tại ở Giang Nam, ai sẽ quật khởi thay vào đó. Sau khi võ lâm Giang Nam cháy thành tro tàn, nhân vật trùng sinh từ đám tro tàn này, chủ chưởng Giang Nam sẽ là ai? Mấy khách giang hồ kia thảo luận cực kỳ nhiệt liệt, nói tới nói lui, rốt cuộc cho ra kết quả. Nếu Bạch Vương thất quan không tại, năm thế lực phát triển mạnh mẽ như mặt trời ban trưa bây giờ sẽ xưng bá Giang Nam, bèn xưng là Nam Tẫn ngũ cung. Dạ La bảo, chính là một vị nổi danh trong Nam Tẫn ngũ cung này.”

Độc Cô tiếp lời: “Nghe nói lai lịch của Dạ La bảo này bí ẩn, không ai biết xây dựng nên thế nào. Hình như Hàng Châu có một tòa núi vô danh, được mệnh danh là Dạ La sơn, mà có người xây một tòa Dạ La bảo ở trên. Lúc đầu còn không có gì. Nhưng sau này bảo chủ họ Minh vừa đăng tràng, đã khiến võ lâm Hàng Châu đại loạn. Hắn không để ý quy củ của võ lâm bạch đạo Giang Nam —— Bạch vương chi địa không cho phép tà đạo tiêm nhiễm. Bất kể chính tà, chỉ cần chịu đến nương tựa, Dạ La bảo đều tiếp thu, thậm chí đệ tử Ma giáo cũng bị thu nhận không ít.

Tất nhiên cử động này tạo ra sóng to gió lớn, nhưng không biết vì sao không có mấy môn phái đến gây sự với hắn, ngay cả Bạch Vương thất quan cũng không lý tới bọn hắn. Chỉ nghe nói Dạ La bảo chủ đã từng đánh bại mấy người lên núi khiêu chiến, nhưng đều là tiểu dịch, không có chiến báo khiến người nhớ kỹ. Nhưng không biết vì sao Dạ La bảo chủ này có được uy tín như vậy.”

“Nói như thế, cũng là thần bí khó dò......”

Hoàng thượng gật gật đầu, cầm một mảnh thẻ tre lên, nhấc tiểu đao khắc mấy chữ nhỏ xuống.

“Phải trọng điểm điều tra người này. Thứ nhất, quan hệ của hắn với Dạ La bảo. Thứ hai, hắn có thật là môn nhân Đại La sơn, có biết võ công Đại La sơn không. Thứ ba, cũng là trọng yếu nhất, hắn trung tâm với triều đình không. Bất kể hắn là ai, nếu bất trung với triều đình, cuối cùng là khó tha. Cử động này không thể qua loa, người này đầy liên luỵ với võ lâm Giang Nam, chúng khanh gia phải hành động cẩn thận, nhớ cân nhắc...... Nhưng nếu người này có dấu vết làm phản, trẫm cho phép, các ngươi ra tay tru diệt!”

“Vâng!”

Hoàng thượng khắc ba chữ trên thẻ trúc: Minh Phi Chân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Zhang Xiao Fan
13 Tháng hai, 2022 22:40
Bộ này tác vẫn ra hàng ngày bên Trung, nhưng là text hình rất khó để lấy text convert, mình làm được nhưng đang đọc lại dần cho nhớ cốt truyện, rồi xem có ai donate mua chương thì mình sẽ convert tiếp
ARTnote
08 Tháng hai, 2022 09:44
ai đọc rồi cho mình hỏi bộ này drop chưa zậy m.n
ARTnote
08 Tháng hai, 2022 01:15
drop rồi hả m.n
Hieu Le
26 Tháng năm, 2021 10:47
mẹ đọc toàn nghe mùi dầu ăn với pê đê
Saojoker
17 Tháng hai, 2020 23:30
Tác giả không biết trình độ câu giờ tăng chưa=)
LangTuTramKha
14 Tháng một, 2020 11:51
lâu lâu mới quay lại đọc: Cô cô, Quá nhi không thể theo ngươi ! :)))) đây là bộ truyện ngôi thứ nhất duy nhất mà mình đọc được. Nó rất tự nhiên và đọc nó thoải mái
61703187
17 Tháng mười hai, 2019 15:54
Thiên tài trong truyện chủ yếu do giang hồ đồn thôi, giỏi thiệt có mấy người đâu, mà được cái gái nào tả cũng đẹp, từ chính tới phụ
Quang Anh Luong
13 Tháng mười hai, 2019 21:29
Cũng không nhiều lắm, được cái tụ tập quanh lão Phi Chân nên ae tưởng nhiều thôi
trunghieu99tt
08 Tháng mười hai, 2019 17:25
.-. Có chi tiết lúc Tô Hiểu đánh thắng Trần trưởng lão Cái Bang khá là vô lí. Trần trưởng lão - 1 người được xưng là cao thủ trong võ lâm mà chiêu thức của mình có thể sử dụng được bao nhiêu lần cũng không biết, bị người ta truyền nội lực cho cũng không biết. :D
trunghieu99tt
08 Tháng mười hai, 2019 10:56
Truyện hay. :( Chỉ phải cái thiên tài quá nhiều, toàn chưa đến 20 mà công phu, nội lực đã chẳng thua mấy lão quái tu luyện mấy chục năm. Đọc cảm thấy hơi quá đà.
Quang Anh Luong
13 Tháng mười một, 2019 19:16
Lão Hoa cũng bận luôn à? :v
Quang Anh Luong
17 Tháng mười, 2019 19:08
Tem :)))
Quang Anh Luong
15 Tháng mười, 2019 23:44
Tô Hiểu đâm lão Minh thật đau :))
Quang Anh Luong
12 Tháng mười, 2019 23:05
Chậc chậc, vẫn rất bình thường ._. Kia mà Nho môn hình như là phe phản loạn ha, hoàng thượng đúng là giỏi quăng nồi cho lão Minh
Hoaqin
12 Tháng mười, 2019 23:00
Main quịt tiền Bát Tiên cư 2k lượng, chủ quán đòi Y Nhân trả hội Main suýt bị Y Nhân quẳng từ nóc nhà xuống
Hoaqin
12 Tháng mười, 2019 22:59
Phi Chân bị đẩy vào Nho môn làm quan văn Tổng giáo vụ là Hoàng Ngọc Tảo Lạc Danh trả danh hiệu Bạch Vương thất quan lại cho triều đình
Quang Anh Luong
12 Tháng mười, 2019 22:57
Lão Hoa :)) 5 chương mới chính truyện có gì chưa? :))
Quang Anh Luong
08 Tháng mười, 2019 23:40
Cái vụ này lằng nhằng đây :v
Hoaqin
08 Tháng mười, 2019 23:39
Chap cuối quyển có thanh niên Nho môn cà khịa Thiên Phong Vũ với Minh Hóa Ngữ, suýt bị làm thịt =))
Quang Anh Luong
08 Tháng mười, 2019 23:39
Up muộn thế? :v
Hoaqin
07 Tháng mười, 2019 20:38
T chưa rõ ông ạ, giống kiểu huyết mạch thượng đẳng ấy, người sở hữu là trùm vv
Quang Anh Luong
07 Tháng mười, 2019 10:48
Tại sao có huyết mạch đấy thì chơi lại được lục hung? Hack vậy? :v Tổ tiên nhà nó chuyên ăn thịt lục hung sống qua ngày ah? :v
Hoaqin
06 Tháng mười, 2019 21:04
Tuyết chưa xuất hiện Phi tướng quân tên thật là Nhiên Phi Không, sở hữu cái gọi là Chiến Thần huyết mạch qq gì đó, main có cái đó nên mới chơi được Phong Bồng Trường An Chí Nhạc chính là lão bản Sát Liên =))))
Quang Anh Luong
05 Tháng mười, 2019 21:31
Mà Tuyết xuất hiện chưa thế?
Quang Anh Luong
05 Tháng mười, 2019 21:30
Vl :v chết chưa?
BÌNH LUẬN FACEBOOK