A Bất Lặc Tư nhàn nhạt nói: “Ngươi chính là Thẩm Y Nhân sao.”
“Không sai.”
A Bất Lặc Tư gật gật đầu: “Nghe tiếng Thẩm gia Lục Phiến môn là nhà quan gan võ. Bây giờ gặp mặt, quả thật là tướng môn hổ nữ. Thẩm phó tổng đốc, chiêu thâu thiên hoán nhật của ngươi hôm nay, chơi cực đẹp. Chúng ta vất vả kinh doanh nửa tháng qua, có thể coi như bị một tay ngươi làm hư.”
“Vất vả kinh doanh?” Thẩm Y Nhân khinh thường nói: “Chuột trộm chó cướp, làm xằng làm bậy. Nếu loại vất vả này cũng đáng tiếc, thiên hạ còn có công đạo sao?”
“Tiện nhân! Ngươi nói cái gì!”
Một nữ nhân mắt hạnh má đào chạy từ phía sau tới, nghe vậy vô cùng giận dữ: “Nếu chủ nhân không lưu thủ, ngươi sớm đã thành phấn vụn. Còn dám khẩu xuất cuồng ngôn!”
Thẩm Y Nhân sắp vận công chữa thương xong, không muốn bị nhìn ra, chỉ miễn cưỡng cười nói: “Bại tướng dưới tay...... Lấy gì nói dũng?”
Nàng này chính là Si Mị —— thủ hạ của A Bất Lặc Tư. Vừa bị Thẩm Y Nhân phá tường chạy trốn, nàng hoàn toàn không ngờ đến. Làm nàng thất thố trước mặt chủ nhân, diện mục vô quang. Giờ phút này trong lòng rất căm hận.
“Thật cứng miệng! !”
Si Mị ra trảo như gió, ngân quang vừa khoét, gương mặt thanh tú của Thẩm Y Nhân hiện vẻ thống khổ, không nhịn được hừ lạnh một tiếng. Cổ tay trái lập tức tuôn máu tươi, như có điềm hương.
“Chặt đứt gân tay của ngươi, xem ngươi khoe khoang khoác lác kiểu gì!”
Tống Âu nghe vậy cả kinh nói: “Ngươi! Sao ngươi dám!”
Không chỉ Tống Âu, ngay cả Hồng Cửu cũng thấy kinh hãi: Nàng này khuôn mặt kiều mị, nhưng ra tay thật ác. Gân tay đứt gãy không thể nối lại, giống như chung thân tàn phế. Nếu Thẩm Y Nhân dùng kiếm tay trái, đã ngang với bị phế võ công.
Ai có thể chịu được thống khổ chặt gân, Thẩm Y Nhân liều mạng cắn chặt môi anh đào, trong mắt phiếm hồng, nhưng không yếu thế. Lại nhìn, vết thương bị khoét đến máu me đầm đìa, vô cùng thê thảm. Với loại cao thủ ra tay gọn gàng như Si Mị, muốn chặt gân tay người ta thì một kiếm là được. Sẽ không giống thú đào như vậy, đương nhiên là cố ý.
Si Mị thấy một giọt mồ hôi óng ánh nhỏ xuống từ cằm Thẩm Y Nhân, bộ ngực sữa của nàng nhấp nhô, miệng nhỏ đóng mở bật hơi. Trong đêm đông, khí tức của thiếu nữ như chi lan, càng thêm rõ ràng. Dưới mái tóc đen đặc ẩm ướt, gáy tuyết nổi lên một vùng mềm mại kinh dị. Nàng khẽ động thân thể mềm mại, vạt áo đã bị nước mưa làm ướt. Bởi vì nước, hai quả cầu thoải mái, yếm đào như không bó nổi, sắp rơi xuống, trắng mịn tròn trịa run rẩy, tỏ ra rất có phân lượng. Rõ ràng là vô cùng đau nhức, nhưng nàng không rên một tiếng, cực kỳ quật cường. Si Mị không khỏi giận hơn.
“Nữ nhân xấu xí! Ngươi chịu được như thế! Ta chặt đứt tứ chi ngươi, ném ngươi cho các huynh đệ hạ hỏa mỗi ngày, tiết dục hàng đêm, làm bé con chỉ biết kêu không biết động!”
Dứt lời giơ cao lợi trảo, còn muốn lên tiếp.
A Bất Lặc Tư lên tiếng nói: “Si Mị, ngừng.”
Si Mị ngẩng mặt, ra vẻ ngây thơ: “Nhưng chủ nhân, nàng nói năng lỗ mãng như vậy......”
“Ta nói ngừng.”
A Bất Lặc Tư nhìn Thẩm Y Nhân đang thở sâu điều chỉnh trạng thái, để giảm bớt đau đớn. Toàn thân nàng ướt sũng, dưới tuyết cơ là mồ hôi và nước mưa, còn có mùi tanh của huyết dịch. Hỗn hợp lại có vị thơm ngọt phong phú khiến người hưng phấn, như mùi trái cây hơi mục nát. Quần áo ướt đẫm dán chặt da thịt mềm mại, dường như ngực áo màu xanh đen sắp không bọc nổi hai quả ngọc trĩu nặng. Một giọt nước mưa trượt từ xương quai xanh tinh xảo xuống, đi vào giữa khe cốc non mềm thơm nồng. Lại bởi vì phong cốc sớm đã tràn đầy, không dư thừa không gian, chỉ chất đống trên khe rãnh trắng như tuyết, lặng lẽ đợi giọt mưa tiếp theo đến, mới bốp một tiếng trượt khỏi đôi quả mập mạp trắng như tuyết, rơi xuống từ bên ngoài hình dạng hoàn mỹ.
Nàng cong người trên mặt đất, hai chân hơi khép, tăng thêm vẻ kiều diễm động lòng người. Tay phải nắm chặt cổ tay trái, tựa như tiểu nữ hài bị khi dễ, ấn chỗ đau nhẹ nhàng run rẩy, nhưng không ngờ khí thế không yếu chút nào.
A Bất Lặc Tư hơi bội phục nói: “Gân tay bị đứt vẫn có thể không rên một tiếng, có tiền đồ.” Giọng hắn rất có ý tán thưởng, lại không biết vì sao.
Thẩm Y Nhân lặng lẽ hồi lâu, mới nói: “Không giết ta, một ngày nào đó các ngươi sẽ hối hận.”
A Bất Lặc Tư lẳng lặng nói: “Đời ta đã làm quá nhiều chuyện hối hận, sớm đã không kiêng kỵ.”
Một tiếng sấm vang, điện quang lóe lên, chiếu rọi chân dung của nam tử như quỷ thần này.
Nam tử có khuôn mặt cương nghị, khoảng chừng bốn mươi tuổi, không có bao nhiêu râu, trang phục phú hộ lúc giả làm trang chủ cực kỳ không xứng với thể trạng thiên chuy bách luyện của hắn. Hắn khoanh tay nói: “Các ngươi biết ta là ai?”
Hồng Cửu biết Thẩm Y Nhân thống khổ không chịu nổi, tiếp lời: “Chủ nhân Quỷ Vực Nhất Hỏa, đại đạo Quỷ Vực, A Bất Lặc Tư. Nghe tiếng đã lâu.”
A Bất Lặc Tư thấy Hồng Cửu trả lời như thường, vậy mà không e ngại, không khỏi lộ vẻ tán thưởng.
“Phó tướng đại nhân, ngươi cũng vô cùng không đơn giản. Các ngươi đã biết tên ta, phải biết quy củ của ta.”
Hồng Cửu lặng lẽ, cười nhạt nói: “Sống tạm dưới quyền, lấy ba làm số. Kẻ bại làm nô, trời định mệnh số. Mẹ nó, còn rất vần......”
“Làm càn! Qua đây, để ta bổ ngươi!”
Một âm thanh sắc bén vang lên, chính là tên lùn Võng Lượng so chiêu với Hồng Cửu lúc trước, chẳng biết hắn đến từ lúc nào, nhảy lên nhảy xuống, hận không thể đánh với Hồng Cửu trận nữa.
“Ngươi biết là được.” A Bất Lặc Tư không để ý đến Võng Lượng, một câu nhàn nhạt, Võng Lượng đã không dám tiếp tục, “Các ngươi, có gan không?”
Giờ phút này Hồng Cửu không thể ra quyết định như vậy, nhìn thoáng qua Thẩm Y Nhân.
Mấy câu nói của A Bất Lặc Tư, là quy củ lúc hắn gặp địch nhân.
‘Sống tạm dưới quyền, lấy ba làm số’, là chỉ trong địch nhân của hắn, người có thể đón ba quyền, là có thể sống tạm bợ trong tay hắn.
‘Kẻ bại làm nô, trời định mệnh số’, là chỉ người thua bởi hắn, không chống nổi ba quyền, phải làm nô lệ của hắn, tùy ý ra roi.
Nhưng quy củ này, không áp dụng với tất cả mọi người. Mà là người có tiềm lực và tư chất được hắn nhìn trúng, đủ để thu nhận vào Quỷ Vực Nhất Hỏa. Quy tắc này không phải để người thà chết chứ không chịu khuất phục bỗng dưng đạt được một cơ hội cầu sinh. Nếu không thể chống nổi ba quyền, bại bởi hắn, đừng nghĩ chết là xong. Khiến một người sống còn thảm hại hơn chết, cũng không phải chuyện khó khăn với hắn.
Hồng Cửu muốn hỏi ý nàng, chính là vì một khi bại bởi A Bất Lặc Tư, dù ba người bọn hắn không muốn làm nô lệ, cũng không có lựa chọn nào khác.
Si Mị liếm môi như cảm thấy mỹ vị của tình cảnh trước mắt: “Tốt nhất nhập bọn, tối nay sẽ bảo ngươi đi hầu hạ các huynh đệ, xem ngươi có kêu không.”
Võng Lượng bĩu môi nói: “Chủ nhân xuất thủ, ngay cả toàn thây cũng không được, thiệt thòi lớn rồi.”
Dường như Thẩm Y Nhân sớm đoán được kế sách của đối phương, nhận được ánh mắt của Hồng Cửu, trầm mặc hồi lâu. Nàng ‘Xoạt’ một tiếng, xé một khúc áo làm băng vải, quấn tạm lên tay trái. Nàng vốn đã vận công cầm máu, sau khi quấn mảnh vải lên, không còn thấm máu, chỉ có sắc mặt vẫn trắng bệch.
“Nếu ngươi muốn ra vẻ phóng khoáng, trận này, ta đánh.”
A Bất Lặc Tư nhìn chằm chằm tàn nhận trong tay nàng, ngữ khí có chút tán thưởng nói: “...... Cảnh giới khí kiếm sao?”
Khí kiếm chính là cảnh giới trên kiếm mang, đến lúc này kiếm mang không còn sáng tối chập chờn, mà có thể ngưng tụ đả thương người, không còn tản mạn, uy lực và phong mang đều mạnh hơn kiếm mang mấy lần. Về phần bền bỉ, không phải kiếm mang vừa vận lên đã tiêu hao nội lực có thể so sánh.
Hồng Cửu không biết nội tình, Tống Âu vẫn luôn bên cạnh Thẩm Y Nhân, nhưng không biết võ học nàng lại đột phá, sinh lòng âm u.
“Ta nghe nói nữ nhi Thẩm gia chỉ có mười chín tuổi, không ngờ đã tới cảnh giới này a...... Không ngờ ngoại trừ rất có khí thế, còn là thiên tài kiếm thuật hiếm thấy a.”
A Bất Lặc Tư làm người không đọc được ý nghĩ, đạm mạc nói: “Nếu đáp ứng, ta thấy ba người các ngươi đều bị trọng thương, sẽ quyết đấu vào ngày mai, thế nào?”
Thẩm Y Nhân không chút do dự nói: “Sao phải bà mẹ, nếu muốn quyết chiến, vào lúc này.”
Đây là chiến thuật tâm lý, nếu chọn vào ngày mai, ý chí tử chiến Thẩm Y Nhân vẫn luôn duy trì sẽ tan rã. Cho dù chỉ là ba quyền, thực lực song phương cách xa, thiếu đi thái độ hung hãn liều chết này, kết quả không cần nói cũng biết.
Thẩm Y Nhân đứng dậy, tư thế như sư tử cái mai phục, ngạo nghễ nói: “Tiến chiêu đi! !” Thân ảnh thoáng qua, chỗ cũ lưu lại tàn ảnh, một hàn quang đã đâm tới như điện.
Hồng Cửu lại vội la lên: “Vì sao tiến công trước! Ngươi không muốn sống nữa sao! ! A Bất Lặc Tư là......”
Thân ảnh mãnh liệt của thiếu nữ ầm ầm bay ngược, ngã vào bụi cỏ ướt sũng, âm thanh rơi xuống đất như ưng rơi cỏ khô, còn một tiếng vang cũng khiến người thương tiếc sự kiêu ngạo tan vỡ đó.
Kết quả của tiền đề thân pháp, nội lực, lực đạo hoàn toàn thua đối phương còn chủ động công gấp, chính là như thế.
Tống Âu vừa muốn đi cứu Thẩm Y Nhân, ánh mắt lại bị câu này ép tan rã.
“Hồng, Hồng nhị hiệp, ngươi nói hắn là Tuyệt Thánh Thập Tọa?”
“Đại đạo Quỷ Vực —— A Bất Lặc Tư, chính là một trong hai vị Tuyệt Thánh Thập Tọa của Bắc Cương...... Cũng là cao thủ tuyệt đỉnh vào được Thần Thông chi cảnh, đương thời không nhiều. Trong triều đình các ngươi, ngoại trừ Tuyệt Phong Tam Nhân ra, người địch nổi, có thể nói là gần không.”
Hồng Cửu hối hận vì không thể cứu thiếu nữ chạy đi, đỏ tròng mắt, cười mắng: “Mẹ! Ta vốn có thể chạy...... Lần này không phải chỉ còn liều mạng sao?”
Tống Âu ngơ ngác nói: “Có ý gì?”
Hồng Cửu cười nói: “Vừa được người liều mình cứu giúp, nếu lão tử chạy, còn mặt mũi nào đi gặp đại sư huynh a.”
“Bị nàng lừa.”
A Bất Lặc Tư nhìn tay mình, lẩm bẩm nói như cảm thấy bội phục: “Một quyền vừa nãy, nàng đột nhiên công gấp, kiếm pháp nóng nảy, ta bị ép chỉ vận ba thành công lực. Nữ nhân này...... Muốn dùng mạng để đổi cơ hội cho hai người bọn hắn chạy trốn sao?”
Lắc lắc đầu, lại nói tiếp: “Nói tóm lại, đây là quyền thứ nhất.”
A Bất Lặc Tư chẳng thèm ngó tới Thẩm Y Nhân đã ngã vào bụi cỏ, nhìn chằm chằm Hồng Cửu nói: “Phó tướng đại nhân, chưởng pháp của ngươi không tệ, ta sẽ so chưởng với ngươi.”
“So chưởng pháp với ngươi...... Căn bản là làm nhục chữ pháp.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
13 Tháng hai, 2022 22:40
Bộ này tác vẫn ra hàng ngày bên Trung, nhưng là text hình rất khó để lấy text convert, mình làm được nhưng đang đọc lại dần cho nhớ cốt truyện, rồi xem có ai donate mua chương thì mình sẽ convert tiếp
08 Tháng hai, 2022 09:44
ai đọc rồi cho mình hỏi bộ này drop chưa zậy m.n
08 Tháng hai, 2022 01:15
drop rồi hả m.n
26 Tháng năm, 2021 10:47
mẹ đọc toàn nghe mùi dầu ăn với pê đê
17 Tháng hai, 2020 23:30
Tác giả không biết trình độ câu giờ tăng chưa=)
14 Tháng một, 2020 11:51
lâu lâu mới quay lại đọc: Cô cô, Quá nhi không thể theo ngươi ! :)))) đây là bộ truyện ngôi thứ nhất duy nhất mà mình đọc được. Nó rất tự nhiên và đọc nó thoải mái
17 Tháng mười hai, 2019 15:54
Thiên tài trong truyện chủ yếu do giang hồ đồn thôi, giỏi thiệt có mấy người đâu, mà được cái gái nào tả cũng đẹp, từ chính tới phụ
13 Tháng mười hai, 2019 21:29
Cũng không nhiều lắm, được cái tụ tập quanh lão Phi Chân nên ae tưởng nhiều thôi
08 Tháng mười hai, 2019 17:25
.-. Có chi tiết lúc Tô Hiểu đánh thắng Trần trưởng lão Cái Bang khá là vô lí. Trần trưởng lão - 1 người được xưng là cao thủ trong võ lâm mà chiêu thức của mình có thể sử dụng được bao nhiêu lần cũng không biết, bị người ta truyền nội lực cho cũng không biết. :D
08 Tháng mười hai, 2019 10:56
Truyện hay. :( Chỉ phải cái thiên tài quá nhiều, toàn chưa đến 20 mà công phu, nội lực đã chẳng thua mấy lão quái tu luyện mấy chục năm. Đọc cảm thấy hơi quá đà.
13 Tháng mười một, 2019 19:16
Lão Hoa cũng bận luôn à? :v
17 Tháng mười, 2019 19:08
Tem :)))
15 Tháng mười, 2019 23:44
Tô Hiểu đâm lão Minh thật đau :))
12 Tháng mười, 2019 23:05
Chậc chậc, vẫn rất bình thường ._. Kia mà Nho môn hình như là phe phản loạn ha, hoàng thượng đúng là giỏi quăng nồi cho lão Minh
12 Tháng mười, 2019 23:00
Main quịt tiền Bát Tiên cư 2k lượng, chủ quán đòi Y Nhân trả hội
Main suýt bị Y Nhân quẳng từ nóc nhà xuống
12 Tháng mười, 2019 22:59
Phi Chân bị đẩy vào Nho môn làm quan văn
Tổng giáo vụ là Hoàng Ngọc Tảo
Lạc Danh trả danh hiệu Bạch Vương thất quan lại cho triều đình
12 Tháng mười, 2019 22:57
Lão Hoa :)) 5 chương mới chính truyện có gì chưa? :))
08 Tháng mười, 2019 23:40
Cái vụ này lằng nhằng đây :v
08 Tháng mười, 2019 23:39
Chap cuối quyển có thanh niên Nho môn cà khịa Thiên Phong Vũ với Minh Hóa Ngữ, suýt bị làm thịt =))
08 Tháng mười, 2019 23:39
Up muộn thế? :v
07 Tháng mười, 2019 20:38
T chưa rõ ông ạ, giống kiểu huyết mạch thượng đẳng ấy, người sở hữu là trùm vv
07 Tháng mười, 2019 10:48
Tại sao có huyết mạch đấy thì chơi lại được lục hung? Hack vậy? :v Tổ tiên nhà nó chuyên ăn thịt lục hung sống qua ngày ah? :v
06 Tháng mười, 2019 21:04
Tuyết chưa xuất hiện
Phi tướng quân tên thật là Nhiên Phi Không, sở hữu cái gọi là Chiến Thần huyết mạch qq gì đó, main có cái đó nên mới chơi được Phong Bồng
Trường An Chí Nhạc chính là lão bản Sát Liên =))))
05 Tháng mười, 2019 21:31
Mà Tuyết xuất hiện chưa thế?
05 Tháng mười, 2019 21:30
Vl :v chết chưa?
BÌNH LUẬN FACEBOOK