Ta cơ hồ bị đánh cho tối tăm mặt mũi, tức giận đến toàn thân phát run: "Ngươi! Ngươi! Sao lại đánh ta!"
Bạch Liên đỏ mặt nói: "Ngươi, ngươi chỉ vào miệng làm gì? Không phải ngươi vừa nói, ta đánh cược thua thì chỉ cần tha cho ngươi là xong sao? Tại sao lại, lại nói cái này?"
Ta nhịn không được cười lên: "Ai bảo ta muốn nói cái này. Ta ước gì ngươi thứ lỗi cho ta rồi sau này chúng ta quên toàn bộ chuyện xưa đây."
"Vậy ngươi chỉ loạn cái gì?"
"Ta chỉ miệng của mình, không phải ý đó a." Một tay của ta chống lều che nắng cho nàng, tay kia khoa tay múa chân phí sức giải thích: "Ta khoa tay có ý tứ là môi của ngươi, ta nói là miệng của ngươi a."
"A!"
Bạch Liên như thỏ trúng tên hét lên một tiếng, khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết đỏ gấp mười lần lúc nãy. Vừa rồi chỉ hồng nhạt như như trẻ con, giờ phút này lại là đỏ bừng như sơn móng tay, kiều diễm động lòng người. Nàng cuống quít che bờ môi của mình.
"Ngươi làm sao, ngươi làm sao!"
Nàng bứt rứt bất an như tiểu hài phạm sai lầm bị bắt, uốn éo vòng eo tinh tế mấy lần, cơ hồ sắp xoay một vòng tại chỗ.
Cuối cùng vẫn như thị uy mạnh mẽ nói: "Ngươi, ngươi muốn làm sao? Ta cho ngươi biết, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, miệng ta như vậy là bởi vì, bởi vì..."
"Vâng vâng vâng, ta biết." Ta khoát khoát tay, thoải mái nói: "Ta đều minh bạch. Đừng thẹn thùng mà. Loại sự tình này rất có thể phát sinh a."
"A?" Thái độ cứng rắn của Bạch Liên lập tức mềm hoá, giống như động vật nhỏ bị kinh ngạc lui về phía sau một bước, cuộn tròn thân thể, cúi cái cái đầu nhỏ, con mắt cơ hồ không dám nhìn ta: "Ngươi biết! Ngươi, ngươi biết cái gì? Ngươi, ngươi chớ tự cho là đúng! Loại sự tình này rất bình thường, ta thấy rất nhiều. Trong cung chúng ta mỗi ngày đều phát sinh."
Đương nhiên a, cái này có gì hay để mà khoe khoang?
Ta khó hiểu nói: "Đương nhiên mỗi ngày đều phát sinh a, ta đã thấy nhiều lần?"
"Ngươi cũng thấy qua?" Bạch Liên phảng phất không dám tin: "Ở đâu? Lúc nào? Ai với ai?"
Mắt thấy biểu tình của Bạch tổng quản như chính nghĩa hàng lâm, phảng phất muốn giết ra ngoài chủ trì công đạo, ta cũng không thể không trả lời, lúng ta lúng túng nói: "Thời gian nha, chính là mấy ngày nay thôi. Địa điểm là trong hoàng thành, tiểu Nam môn có mấy lần, trên đường đi ngang qua ngoại đạo cũng có mấy lần. Về phần người... Cái này còn cần ai với ai? Một người là được a."
"Ngươi nói một người?" Bạch Liên vô cùng nghi hoặc, cơ hồ muốn thốt lên 'Ngươi đang nói quốc ngữ?'. Nhưng vẫn không nhịn được lòng hiếu kỳ, đỏ mặt hỏi: "Một người làm sao có thể? Ta nghe nói nữ tử lúc ban đêm tịch mịch trái lại có thể... Một người... Thế nhưng cái chúng ta đang nói, một người nói thế nào cũng, không có khả năng... A?"
Bạch Liên mở to hai mắt nhìn ta như bảo bảo hiếu kỳ, biểu tình hi vọng như chờ mong ta sẽ mang cho nàng một thế giới mới.
Nhưng mà. . .
Một người không có khả năng? Đang nói cái quỷ gì vậy?
"Đương nhiên một người có thể a, ta thấy nhiều rồi." Trong lúc Bạch Liên kinh ngạc đến há miệng, không dám tin, ta lại bồi thêm một câu làm nàng chấn kinh hơn nữa: "Trong cung các ngươi ta cũng thấy là một người làm."
Bạch Liên kích động nói: "Không có khả năng! Ta trong cung lâu như vậy, cũng chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy hai ba lần!"
Cái này có gì mà không có khả năng?
"Chẳng phải ăn chút hạt dưa sao? Một người cũng không cho ăn sao?"
Trong hoàng cung, ta trông thấy thị vệ giao ban nghỉ ngơi có gặm hạt dưa, thái giám cũng có a. Vậy làm sao.
"A? Hạt dưa?" Bạch Liên lộ ra vẻ mặt mơ hồ, cơ hồ đánh mất năng lực lý giải ngôn ngữ, lặp lại một lần: "Hạt dưa?"
"Đúng vậy a." Ta không kiên nhẫn được nữa, bị mắng thì bị mắng, còn có thể kém hơn ăn tát sao? Khẽ vươn tay lấy vỏ hạt dưa trên miệng nàng xuống, quơ quơ trước mặt nàng, "Là vỏ hạt dưa a. Ta cho ngươi biết trên mép ngươi có vỏ hạt dưa. Còn có, gặm hạt dưa mà không thể một người? Ngươi đùa à."
Ngẫm lại cũng đúng, Bạch tổng quản đích thực không biết gặm hạt dưa, với lại bình thường có người hầu hạ nàng. Cho nên chắc nàng cảm thấy phải có người giúp mình gặm, mới xem như ăn hạt dưa. Ai, nhận thức của những đại quan trong cung thật khác những tiểu lão bách tính như chúng ta a.
Trong lúc ta ở chỗ này đại phát cảm thán, lại không lưu ý thân thể mềm mại của Bạch tổng quản bên cạnh run lên, gương mặt đỏ như có thể chảy ra máu, càng thêm kiều diễm. Chẳng qua coi như lưu ý ta cũng không nhìn thấy, nàng giơ tay áo che mặt lại. Lúc ta nhìn nàng, chỉ có thể từ chiếc cổ trắng như tuyết đã bị nhiễm sắc màu lá phong của nàng để phán đoán nàng đang đỏ mặt.
Nhưng mà sao lại đỏ mặt?
Không phải chỉ là không biết gặm hạt dưa a, thật buồn cười
"Yên tâm Bạch tổng quản, coi như không biết gặm hạt dưa cũng không sao. Ngươi quản Ti Lễ giám, cũng không phải Ngự Thiện phòng. Lại nói quan chức của ngươi cao như vậy, cả đời ngươi cũng không cần phải bóc vỏ hạt dưa hộ người."
Bạch Liên lại che mặt, hơn nửa ngày sau mới bỏ xuống, sắc mặt đã khôi phục bình thường. Nàng hung hăng trừng mắt nhìn ta, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay với ta.
". . ." Ta không nói một lúc, "Chắc chắn ngươi muốn đánh ta."
Bạch tổng quản không nói lời nào, càng dùng sức phất tay muốn ta đưa mặt tới.
Nhìn biểu tình trên mặt nàng, dường như nếu ta không đưa mặt qua liền muốn khóc lên.
Nàng, nàng, nàng. . . Cũng quá giảo hoạt đi.
Ta đành phải chậm rãi đưa mặt tới. . . Tiếp theo quả nhiên chính là một cái tát!
Uy uy! Ngươi đủ rồi a! Mặc dù không đau nhưng ta cũng sẽ trở mặt a! !
Bạch Liên lại dùng ánh mắt căm hận nhìn ta trước.
"Đây là nên!"
Vì sao là nên!
"Sao lại đánh ta! Nói chút đạo lý được không! Tô Hiểu nhà ta tốt hơn ngươi bao nhiêu!" Ta xoa mặt lẩm bẩm: "Tuổi tác không khác mấy, làm sao tính tình khác xa như vậy."
Tức chết ta rồi! Gia hỏa này nên hảo hảo học Tô Hiểu cái gì gọi là ôn nhu! Tiểu thiên sứ nhà chúng ta mỗi ngày đều cười đùa chào hỏi với ta a!
"Tô Hiểu. . . Tốt như vậy sao?"
"Đó là đương nhiên, ôn nhu hơn ngươi không biết bao nhiêu lần. Sớm biết như vậy không đi với ngươi, vô duyên vô cớ chịu hai đập."
Đột nhiên, ta thấy thứ gì đó chuyển biến.
Ta không biết là cái gì. Hình như là một loại cảm xúc nào đó hoặc là một loại tình cảm mắt thường không cách nào nhìn thấy, nhưng phát sinh rất rõ ràng, đến mức lỗ tai của ta cũng nghe được thanh âm giống như hỏa diễm bị dập tắt.
Còn có Bạch tổng quản vừa rồi còn thẹn thùng, thanh âm xung quanh yên tĩnh như bị rút đi. Tinh thần phấn chấn lúc đàm luận võ học cùng lúc nãy thẹn thùng động lòng người đều như giả, toàn bộ tan thành mây khói.
Sắc mặt Bạch tổng quản trắng bệch, huyết sắc hoàn toàn biến mất, vừa rồi ánh mắt của nàng trong veo vô tội như đứa bé, sở sở động lòng người. Hiện tại ánh mắt lại như vôi cháy hết, trống rỗng dọa người.
"Này. . . Bạch tổng. . ."
Một ánh mắt có thể giết chết người lườm ta.
"Ngậm miệng."
Thanh âm không lớn, lại lộ ra sự nghiêm túc có thể kéo căng hô hấp của người. Ta bị dọa im.
Trước mắt ta, giao lưu chi môn đóng lại một lần nữa.
Đến tột cùng là cái gì! ! Ta lại đắc tội nàng chỗ nào? Đây rõ ràng là đoạn vũ đả hí a, vì cái gì ta lại ngửi thấy mùi luyến ái hôi thối! Hơn nữa nhân vật chính của câu chuyện lại là ba nam (?)!
Bạch Liên không nói, lần này là triệt để không nói. Vô luận ta nói bóng nói gió thế nào nàng cũng không chịu nói chuyện. Lần này không phải như băng sơn, mà là một túi hỏa chủng cất giấu dưới đáy mắt. Ta nói câu gì liền bị nàng dùng ánh mắt liệt hỏa cừu hận trừng trở về.
Chúng ta vẫn yên lặng nhìn lôi đài, nhưng bầu không khí giữa chúng ta nghiêm trọng căng thẳng gấp mười lần lúc trước. Ta hoàn toàn không rõ chuyện gì xảy ra.
Lúc này, trên lôi đài.
Tô Hiểu cầm kiếm gỗ một kiếm đâm vào ba tấc dưới nách Doãn Nhất Huyền, thế mà Doãn Nhất Huyền không né tránh trực tiếp để Tô Hiểu đâm trúng yếu huyệt. Doãn Nhất Huyền dùng Thiết Tuyến Quyền bằng tay phải, huyệt đạo cánh tay phải bị phong liền không thể đánh nữa. Không thể không kêu to đầu hàng.
Nhất thời dưới đài tiếng vỗ tay như sấm động. Tiếng vỗ tay không chỉ gấp mười lần lúc Đường Dịch cùng ta đánh thắng. Thứ nhất nha, Đường Dịch nơi đó, người xem hắn luận võ đều là trung niên nhân, lão đầu tử, quan viên trong triều, còn có một số quân nhân. Thái độ của bọn hắn sẽ không kích động như thế. Thứ hai nha, tình huống của ta. . . Không bị kêu lăn xuống đài đã là không tệ rồi.
Chẳng qua Tô Hiểu đánh thắng, ta vẫn rất vui vẻ.
Ta ha ha cười nói: "Ha ha ha Bạch tổng quản, ta lại cược thắng."
Ngươi không nghĩ tới đâu! ! Doãn Nhất Huyền sớm đã bị ta thu thập ngoan ngoãn!
". . ."
"Ha ha ha, ngươi thua rồi. Phải bồi thường ta a? Ha ha ha ha."
Bạch Liên không nói lời nào, cứ đứng lẳng lặng dưới lều che nắng ta dựng cho nàng, nhìn ta chằm chằm. Trong ánh mắt dường như có lạnh lùng như băng, nhưng cũng có phẫn nộ kịch liệt như ngọn lửa.
"Ha ha, ha ha ha. . . Này. . . Bạch tổng quản?"
Bạch tổng quản không có động tĩnh đáp lại một tiếng.
"Ân?"
Lúc đầu tướng mạo Bạch tổng quản kiều mị, vô luận dựng thẳng lông mày hay là trợn mắt lên nhìn, đều không có bao nhiêu hiệu quả. Nhưng một tiếng hỏi này của nàng làm ta cảm thấy mình nghe được tiếng dây dẫn thuốc nổ bị đốt. Ta bị dọa đến ngậm miệng.
Bạch Liên trừng mắt nhìn ta, trong mắt hiện lên gợn sóng mang theo sắc thái thần bí. Ta hoàn toàn không thể đọc hiểu cảm xúc đó là gì.
Bạch Liên lẳng lặng nói: "Ngươi muốn nói cái gì?"
"Ta nói là này. . . Không phải vừa đánh cược a. . . Tiểu nhân. . . Chính là sơ ý thắng, không có gì không có gì, hoàn toàn không có gì lớn."
"Đúng, ngươi thắng." Con mắt Bạch Liên nhìn ta chằm chằm, bên trong hiện lên cảm xúc phức tạp, nàng phảng phất đang kiềm chế lửa giận bộc phát. Bạch Liên duỗi ra một ngón tay, chỉ vào trên ngực ta, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
"Ta. . ."
Ta không muốn làm cái gì a. Chỉ đùa với nàng một chút một chút mà thôi. Làm sao nàng tức giận như vậy?
Ngón tay Bạch Liên hoạt động, ánh mắt của nàng lại nhìn thẳng ta: "Ngươi muốn ta làm gì?"
Đầu ta hình như không hoạt động, miệng cũng thành ngốc. Không nói ra được năm chữ 'Cái gì cũng không cần', chỉ nói: "Ách, ách. . . Cái này. . ."
"Ta biết, ngươi muốn hôn ta phải không? Ta cho ngươi hôn!"
"A?"
Lúc này đến lượt ta mơ hồ.
Bạch Liên giơ cánh tay tinh xảo trắng như tuyết lên, lộ ra một đoạn da thịt như ngó sen, nắm áo khoác ta dùng để che ánh mặt trời cho nàng. Nàng hơi dùng lực một chút, kéo áo khoác từ trong tay ta xuống.
Gió nhẹ cùng dáng người nhẹ nhàng linh hoạt của nàng, phảng phất như mỹ nhân uyển chuyển múa trước mắt ta, mũi chân nàng điểm nhẹ, vòng eo non mềm thuận theo xoay tròn nửa vòng, thành đối mặt ta. Lúc này áo khoác trong tay ta bay xuống, hoàn toàn phủ lên mỹ nhân tuyệt thế hại nước hại dân này.
"Vừa rồi trận Đường Dịch ngươi thắng, sau này ngươi không nợ ta cái gì." Bạch Liên trừng mắt nhìn ta, hai mắt như chứa băng sương: "Từ nay về sau, Bạch Liên ta, cũng không nợ ngươi cái gì!"
Hai tay Bạch Liên vòng qua cổ ta. Ngón tay của nàng mềm mại không xương. Dung nhan diễm lệ bỗng nhiên gần ngay trước mắt, nàng một tay kéo ta qua.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
13 Tháng hai, 2022 22:40
Bộ này tác vẫn ra hàng ngày bên Trung, nhưng là text hình rất khó để lấy text convert, mình làm được nhưng đang đọc lại dần cho nhớ cốt truyện, rồi xem có ai donate mua chương thì mình sẽ convert tiếp
08 Tháng hai, 2022 09:44
ai đọc rồi cho mình hỏi bộ này drop chưa zậy m.n
08 Tháng hai, 2022 01:15
drop rồi hả m.n
26 Tháng năm, 2021 10:47
mẹ đọc toàn nghe mùi dầu ăn với pê đê
17 Tháng hai, 2020 23:30
Tác giả không biết trình độ câu giờ tăng chưa=)
14 Tháng một, 2020 11:51
lâu lâu mới quay lại đọc: Cô cô, Quá nhi không thể theo ngươi ! :)))) đây là bộ truyện ngôi thứ nhất duy nhất mà mình đọc được. Nó rất tự nhiên và đọc nó thoải mái
17 Tháng mười hai, 2019 15:54
Thiên tài trong truyện chủ yếu do giang hồ đồn thôi, giỏi thiệt có mấy người đâu, mà được cái gái nào tả cũng đẹp, từ chính tới phụ
13 Tháng mười hai, 2019 21:29
Cũng không nhiều lắm, được cái tụ tập quanh lão Phi Chân nên ae tưởng nhiều thôi
08 Tháng mười hai, 2019 17:25
.-. Có chi tiết lúc Tô Hiểu đánh thắng Trần trưởng lão Cái Bang khá là vô lí. Trần trưởng lão - 1 người được xưng là cao thủ trong võ lâm mà chiêu thức của mình có thể sử dụng được bao nhiêu lần cũng không biết, bị người ta truyền nội lực cho cũng không biết. :D
08 Tháng mười hai, 2019 10:56
Truyện hay. :( Chỉ phải cái thiên tài quá nhiều, toàn chưa đến 20 mà công phu, nội lực đã chẳng thua mấy lão quái tu luyện mấy chục năm. Đọc cảm thấy hơi quá đà.
13 Tháng mười một, 2019 19:16
Lão Hoa cũng bận luôn à? :v
17 Tháng mười, 2019 19:08
Tem :)))
15 Tháng mười, 2019 23:44
Tô Hiểu đâm lão Minh thật đau :))
12 Tháng mười, 2019 23:05
Chậc chậc, vẫn rất bình thường ._. Kia mà Nho môn hình như là phe phản loạn ha, hoàng thượng đúng là giỏi quăng nồi cho lão Minh
12 Tháng mười, 2019 23:00
Main quịt tiền Bát Tiên cư 2k lượng, chủ quán đòi Y Nhân trả hội
Main suýt bị Y Nhân quẳng từ nóc nhà xuống
12 Tháng mười, 2019 22:59
Phi Chân bị đẩy vào Nho môn làm quan văn
Tổng giáo vụ là Hoàng Ngọc Tảo
Lạc Danh trả danh hiệu Bạch Vương thất quan lại cho triều đình
12 Tháng mười, 2019 22:57
Lão Hoa :)) 5 chương mới chính truyện có gì chưa? :))
08 Tháng mười, 2019 23:40
Cái vụ này lằng nhằng đây :v
08 Tháng mười, 2019 23:39
Chap cuối quyển có thanh niên Nho môn cà khịa Thiên Phong Vũ với Minh Hóa Ngữ, suýt bị làm thịt =))
08 Tháng mười, 2019 23:39
Up muộn thế? :v
07 Tháng mười, 2019 20:38
T chưa rõ ông ạ, giống kiểu huyết mạch thượng đẳng ấy, người sở hữu là trùm vv
07 Tháng mười, 2019 10:48
Tại sao có huyết mạch đấy thì chơi lại được lục hung? Hack vậy? :v Tổ tiên nhà nó chuyên ăn thịt lục hung sống qua ngày ah? :v
06 Tháng mười, 2019 21:04
Tuyết chưa xuất hiện
Phi tướng quân tên thật là Nhiên Phi Không, sở hữu cái gọi là Chiến Thần huyết mạch qq gì đó, main có cái đó nên mới chơi được Phong Bồng
Trường An Chí Nhạc chính là lão bản Sát Liên =))))
05 Tháng mười, 2019 21:31
Mà Tuyết xuất hiện chưa thế?
05 Tháng mười, 2019 21:30
Vl :v chết chưa?
BÌNH LUẬN FACEBOOK