Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng may chỉ nghĩ vài câu này trong lòng, không lộ rõ ra. Nếu không bị người của Lạc gia nghe thấy, có thể thắp hương bái Phật, lễ kính Như Lai, không uổng công thành tâm thỉnh cầu Bồ Tát phù hộ nhiều năm như vậy a.

Cuối cùng công tử gia bận bịu sự nghiệp cũng ưu ái cô nương nào đó, chính là thiên đại hỉ sự. Nếu để thế hệ trước của Lạc gia thấy, không chừng nước mắt tuôn đầy mặt, hô lớn một tiếng Lạc gia có hậu!

Đáng tiếc trong phòng này chỉ có Ngạo Tuyết cô nương còn không hiểu phong tình hơn Lạc Tư Mệnh, nàng trịnh trọng gật đầu, như học sinh thụ giáo, trong lòng vẫn đang suy nghĩ: Tay của cô nương này là tay dùng kiếm, không biết dùng kiếm pháp gì, hẳn rất lợi hại. Nếu công tử chữa khỏi nàng, ta nên tìm nàng so kiếm vào ngày đầu tiên, hay là ngày hôm sau. Đang khổ não, không hề quan sát tâm tình của công tử.

Quản gia bên ngoài hô: “Công tử, chư vị đại phu đều đến!”

“Mau! Mau mau mời vào!”

Âm thanh bất giác hơi run rẩy.

Lạc Tư Mệnh đang nghĩ mình khổ không lương phương với thương thế của thụy cô nương, coi như trong thời gian ngắn nội thương không nặng thêm, nhưng kinh mạch toàn thân bế tắc, sớm muộn thành người bại liệt. Lại qua hơn trăm ngày, nội thương lâu không khỏi, vẫn là kết cục một mạng ô hô.

Y thuật hắn am hiểu phần lớn là ngoại thương đao kiếm, với nội thương kém hơn một chút. Nếu dùng châm thi thuốc, chỉ là hơi biết con đường. Hắn sai người đi mời đại phu tốt nhất của trấn Tàm Hồ, còn muốn người mời đại phu trong Lạc Kiếm sơn trang qua. Tuy hắn dùng chân khí nội gia trị liệu không có hiệu quả, chung quy không phải dược thạch không linh, biện pháp gì cũng không được. Nghe thấy tất cả đại phu đến, lập tức đại hỉ.

Sự vui mừng này, lại không phải nghe thấy ‘Chư vị đại phu’, mà là nghe thấy hai chữ ‘Đều đến’, cực kỳ trọng yếu.

Ba đại phu nối gót vào như nhân ngư. Nhưng tám thành ánh mắt của Lạc Tư Mệnh rơi vào lão giả thư sinh cầm đầu, lão giả trông tám mươi mấy tuổi. Người này chính là đại quốc thủ của Lạc Kiếm sơn trang —— Lạc gia Hồi Xuân.

Vị Lạc đại phu này xuất thân dòng thứ của Lạc gia, chính là tộc thúc của Lạc Danh. Luận bối phận, Lạc Tư Mệnh còn phải gọi hắn một tiếng gia gia. Mà trên thực tế Lạc Tư Mệnh không bài xích cách gọi này, từ khi đỡ đẻ đại phu gia gia đã biết hắn. Sau đó một mực xem bệnh trong phủ, từ nhỏ hắn đã được vị đại phu gia gia này điều trị thân thể. Không chỉ dược liệu quý giá giúp tăng công lực, giúp thanh minh đầu óc, danh phương hiếm có dùng cho Lạc Tư Mệnh nhiều đến đếm không hết. Ngay cả đồ ăn mỗi ngày cũng phải do hắn kiểm tra từng thứ, mới có thể cho tứ thiếu gia ăn.

Lạc Tư Mệnh không sinh bách bệnh từ nhỏ, mười bảy tuổi đã có thể danh chấn giang hồ, không thể thoát khỏi thể trạng điêu luyện được nuôi từ nhỏ của hắn.

Vị Lạc đại phu này tuy là dòng thứ Lạc gia, không học rèn đúc chi thuật, nghiên cứu y đạo, nhưng vẫn học võ công của Lạc gia. Võ công của hắn cũng cực tinh thâm. Còn từng vào cung làm thái y, về sau được điệt tử Lạc Danh lương cao trọng đãi mời về sơn trang, chính là nhân vật cấp quốc thủ. Hắn danh tác Hồi Xuân, lại không phải tên thật. Mà là người bệnh được hắn thi cứu, hầu như đều là bắt tay thành xuân, không một ngoại lệ, cho nên thành danh. Dần dà, nhân số gọi hắn Lạc Hồi Xuân còn nhiều hơn, không dùng tên cũ, toàn dùng danh tự này.

Phải biết nhân sĩ có võ công cao thâm, đừng nói là kinh mạch bị thương, bị nội công gây thương tích, dù là đau đầu nhức óc, cũng rất khác người bình thường. Huống chi tình hình của thụy cô nương đặc thù như thế, đại phu bình thường còn chưa chắc được việc như Lạc Tư Mệnh.

Lạc đại phu y võ hợp nhất, hai thứ đều có tạo nghệ cực cao, chính là nhân tuyển không hai cho trị liệu thương thế của người trong võ lâm. Cho nên Lạc Tư Mệnh nghe thấy hắn tới, quả là vui mừng quá đỗi.

Đại phu thứ hai đứng sau Lạc đại phu chính là Trương đại phu có danh ở trấn Tàm Hồ. Hắn rất có y danh trong dân gian, nhưng so với Lạc Hồi Xuân đại danh đỉnh đỉnh, lập tức thấp một đoạn, không hiện quang thải gì. Người thứ ba cũng là đại phu ở trấn Tàm Hồ, danh khí còn không bằng vị trước, càng không cần nói.

Chân chính đáng nói, lại là vị thứ tư.

“Đại phu gia gia vất vả ngươi. Ta còn lo lắng quá muộn ngài không đến được, cần phải đến ngày mai mới có thể gặp.”

“Lão phu còn chưa ngủ, khó xưng vất vả. Thiếu chủ có lệnh, lại vì cứu người, dù là ngủ thật, đến lật ổ chó của lão phu cũng không tính là đại sự.”

Lạc đại phu nhìn Lạc Tư Mệnh lớn lên, nói chuyện khôi hài nhất quán. Lạc Tư Mệnh cười một tiếng, vừa muốn nói chuyện với Lạc đại phu, nghe thấy bên tai vang lên một tiếng.

“Vô lượng thiên tôn! !”

Cánh cửa vang lên hai tiếng, một đạo sĩ mặc áo bào rộng miệng nói đạo hiệu, tay trái một đoạn bùa vàng, tay phải nửa bình rượu lâu năm, sau lưng một thanh kiếm gỗ đào đỏ thẫm, bước chân thư thả đi vào. Doạ cho Lạc Tư Mệnh suýt nữa hô ‘Bắt quỷ từ đâu tới?’.

Đạo sĩ thấy cảnh tượng trong phòng, lông mày cau chặt, đưa bùa vàng sang tay phải, tay trái lấy phất trần bên hông ra quét!

Một tiếng răng rắc, một ấm trà trên bàn bị hắn quét rơi. Nếu trong đám tôi tớ không có người biết võ công, nhanh tay lẹ mắt tóm lấy, đồ sứ tiền triều phải thiếu một món.

Đạo sĩ quét phất trần xong, ai thán một tiếng, lắc mạnh đầu: “Haiz! Oan nghiệt! Oan nghiệt a!”

Một đám người thấy thế không hiểu ra sao, mời đại phu, sao một đạo sĩ bắt quỷ lại tới, còn đi lên đập đồ. Nếu không phải Lạc Tư Mệnh xuất thủ ngăn cản, Ngạo Tuyết cô nương phải cho rằng địch tập, đã đâm tới một kiếm.

Đạo sĩ kia có khuôn mặt xuất trần, sương gió đầy mặt, đôi mắt híp lộ ra ý tứ êm dịu óng ánh, đứng trước nến trong phòng. Hòa quang đồng trần như thế, quả là dáng vẻ của có đạo chi nhân.

Lạc Tư Mệnh không dám thất lễ: “Vị, vị đạo trưởng này là......”

Đạo sĩ kia hát lễ nói.

“Vô lượng thiên tôn! !”

Một chữ ‘Tôn’ cuối cùng kéo âm dài, gần như nghe thành đọc liền ‘Tônn~’, hồi âm quấn xà, càng phiền lòng.

“Bần đạo sớm đã không dùng pháp hiệu, không cần đề cập tới. Thiện tín thường xưng bần đạo là Tra chân nhân.”

Lạc Tư Mệnh do dự nửa ngày, chần chừ nói.

“Tra, Tra chân nhân! ?”

Tra chân nhân mỉm cười vuốt râu: “Trẻ con dễ dạy.”

Lạc Tư Mệnh nào có biết hắn chạy từ đâu ra. Vị Tra chân nhân này trông cũng không già, khoảng ba bốn mươi tuổi. Nhưng nói chuyện như ông cụ non, lộ vẻ nhìn không thấu, quả thật làm người hiếu kỳ.

“Không biết đạo trưởng xuất gia ở đạo quán nào, tại hạ cũng là hàng xóm của chư vị đạo trưởng Tam Tinh quan, Tử Hư quan. Đạo trưởng là cao đệ trong quan?”

“Bần đạo không đến từ Tam Tinh, Tử Hư quan.”

“Như thế đạo trưởng đến từ Thái Nhất sơn? Long Hổ sơn?”

Tra chân nhân chỉ lắc đầu.

“Chẳng lẽ là Chính Nhất giáo, Võ Đang phái? Hoặc là Thanh Thành phái, Không Đồng phái?”

Tra chân nhân mỉm cười.

Lạc Tư Mệnh nói liền mười mấy môn phái đạo môn, đều không đúng, vò đầu nói: “Tại hạ còn biết mấy chục chỗ đạo quán, khách quý lâm môn, không lắm lời, không bằng mời đạo trưởng nói rõ cho biết.”

Tra chân nhân cười nói: “Bần đạo sư thừa Toàn Chân giáo.”

Vất vả bắt được sư thừa của gia hỏa này, Lạc Tư Mệnh thở phào cười nói.

“Tại hạ từng gặp Toàn Chân chưởng giáo Phùng chân nhân một lần, nhưng không biết xưng hô với đạo trưởng thế nào?”

Bỗng nhiên Tra chân nhân mỉm cười.

“Xưng hô thế nào, có thể nói là xa xưa. Nếu xưng một câu tổ sư, có lẽ không tính vô lễ.”

Toàn Chân chưởng giáo gọi hắn tổ sư? !

Đạo sĩ kia sắp điên sao!

Công phu hàm dưỡng của Lạc Tư Mệnh coi như tốt nhất nơi đây. Không nói Lạc đại phu vốn là người Lạc gia, ngay cả hai đại phu được mời tới cũng suýt nữa nâng tay đánh tới. Đây không phải người điên sao!

Lạc đại phu không nhịn nổi nói: “Cao tính đại danh của tôn sư đạo trưởng?”

Tra chân nhân kia cười ha ha nói.

“Gia sư họ Chu, chính là người Ninh Hải Sơn Đông, tục danh trên Bá dưới Thông.”

“Sư phụ ngươi là Chu Bá Thông? !”

Mọi người: Sư phụ ta chính là Trương Tam Phong! ! !

Lạc Tư Mệnh làm người phúc hậu, không lấn trưởng giả phụ nữ trẻ em, hoặc là thiểu năng, kiên nhẫn nói.

“Bề ngoài đạo trưởng trẻ như vậy, không biết năm nay bao nhiêu tuổi?”

Tra chân nhân mỉm cười, hát nói.

“Bần đạo tu hành ngắn ngủi. Ba mươi năm kết duyên ở đông, ba mươi năm không bất phùng không, ba mươi năm trường xuân bất lão, ba mươi năm chung phùng đại mộng, tính toán xuống, có bao nhiêu năm.”

Lạc Tư Mệnh giật mình nói: “Nói như thế, chẳng phải đạo trưởng đã một trăm hai mươi tuổi?”

“Cũng không phải, cũng không phải.”

Tra chân nhân như đang giáo dục một hài tử phạm sai lầm, thong thả ung dung, rất kiên nhẫn, từng bước chỉ ra chỗ sai.

“Bần đạo tư chất ngu dốt, thời điểm gặp được gia sư, tuổi tác đã không nhỏ. Cuối cùng sau khi có thành quả, lại sống tạm nhất thế, mới đi khắp Thần Châu.”

Lời này không thể tưởng tượng, không người không sợ hãi —— rốt cuộc đạo sĩ điên này trà trộn vào đây kiểu gì!

“Vậy mà có cao nhân như thế!”

Chỉ có Ngạo Tuyết cô nương lý giải thấu triệt, gặp được cao nhân, rất là may mắn, khuôn mặt nhỏ đỏ lên hỏi.

“Xin hỏi đạo trưởng, nhất thế là bao lâu?”

“Không nhiều không ít, ròng rã một trăm năm.”

“Lại xin hỏi đạo trưởng, Thần Châu lớn bao nhiêu?”

“Không lớn không nhỏ, trọn vẹn mười vạn vạn khoảnh.”

Ngạo Tuyết cô nương hít một hơi khí lạnh, hai tay nâng má chậm rãi nói: “Lại lớn như thế......”

Lạc Tư Mệnh vội vàng ngăn lại, kéo Ngạo Tuyết về. Ai biết để đạo sĩ điên này nói thêm vài câu, Ngạo Tuyết có chạy đi xuất gia với hắn hay không. Như vậy sao được?

“Đạo trưởng vẫn không nói tuổi thọ bao nhiêu, tại hạ rất hiếu kỳ.”

Không ngờ da mặt của Tra chân nhân cũng thật sự dày đến cực điểm, không hề sợ hãi bị người chất vấn, đôi mắt nhỏ nhíu lại, càng tiên phong đạo cốt, chắp tay mỉm cười: “Năm nay bần đạo 250 tuổi, vẫn không thể đắc đạo phi thăng, thẹn với thầy ta, thẹn với Huyền môn.”

Cũng không cần Lạc Tư Mệnh nói, tất cả mọi người thầm nghĩ: Hay cho đồ ngốc nhà ngươi!

Kỳ thực phàm là nhãn lực hơi độc đáo, đều không tin lời của đạo sĩ điên này. Nhưng trên giang hồ có nhiều năng nhân dị sĩ, làm việc không theo lẽ thường. Phụ thân Lạc Tư Mệnh —— Lạc Danh chính là kỳ nhân tính cách quái gở, cho nên hắn tương đối hiểu tác phong làm việc của những dị nhân giang hồ này, sẽ không võ đoán hạ lệnh trục khách.

“Không biết hôm nay chân nhân tới tìm Lạc mỗ, có chuyện gì quan trọng?”

“Chỉ là bần đạo hữu duyên với thí chủ, đặc biệt tới gặp gỡ.”

Lạc Tư Mệnh không biết hữu duyên với hắn kiểu gì, bèn lễ phép hỏi một câu.

Đạo sĩ hơi lim dim mắt cười nói: “Đó là chuyện ngày hôm qua.”

Mọi người vừa nghe người này sắp nói nguyên do. Vậy nói nhảm nói không đâu, tất nhiên là làm nền cho lúc này. Lời lúc này, mới là chính đề, đều nín hơi ngưng thần nghe.

Tra chân nhân khoan thai cười một tiếng, đạo cốt tiên phong.

“Hôm qua bần đạo ở Côn Lôn sơn ngoài ngàn dặm đánh cờ với thổ địa công......”

Mọi người: Mẹ vẫn là trói lại róc thịt đi! ! !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Zhang Xiao Fan
13 Tháng hai, 2022 22:40
Bộ này tác vẫn ra hàng ngày bên Trung, nhưng là text hình rất khó để lấy text convert, mình làm được nhưng đang đọc lại dần cho nhớ cốt truyện, rồi xem có ai donate mua chương thì mình sẽ convert tiếp
ARTnote
08 Tháng hai, 2022 09:44
ai đọc rồi cho mình hỏi bộ này drop chưa zậy m.n
ARTnote
08 Tháng hai, 2022 01:15
drop rồi hả m.n
Hieu Le
26 Tháng năm, 2021 10:47
mẹ đọc toàn nghe mùi dầu ăn với pê đê
Saojoker
17 Tháng hai, 2020 23:30
Tác giả không biết trình độ câu giờ tăng chưa=)
LangTuTramKha
14 Tháng một, 2020 11:51
lâu lâu mới quay lại đọc: Cô cô, Quá nhi không thể theo ngươi ! :)))) đây là bộ truyện ngôi thứ nhất duy nhất mà mình đọc được. Nó rất tự nhiên và đọc nó thoải mái
61703187
17 Tháng mười hai, 2019 15:54
Thiên tài trong truyện chủ yếu do giang hồ đồn thôi, giỏi thiệt có mấy người đâu, mà được cái gái nào tả cũng đẹp, từ chính tới phụ
Quang Anh Luong
13 Tháng mười hai, 2019 21:29
Cũng không nhiều lắm, được cái tụ tập quanh lão Phi Chân nên ae tưởng nhiều thôi
trunghieu99tt
08 Tháng mười hai, 2019 17:25
.-. Có chi tiết lúc Tô Hiểu đánh thắng Trần trưởng lão Cái Bang khá là vô lí. Trần trưởng lão - 1 người được xưng là cao thủ trong võ lâm mà chiêu thức của mình có thể sử dụng được bao nhiêu lần cũng không biết, bị người ta truyền nội lực cho cũng không biết. :D
trunghieu99tt
08 Tháng mười hai, 2019 10:56
Truyện hay. :( Chỉ phải cái thiên tài quá nhiều, toàn chưa đến 20 mà công phu, nội lực đã chẳng thua mấy lão quái tu luyện mấy chục năm. Đọc cảm thấy hơi quá đà.
Quang Anh Luong
13 Tháng mười một, 2019 19:16
Lão Hoa cũng bận luôn à? :v
Quang Anh Luong
17 Tháng mười, 2019 19:08
Tem :)))
Quang Anh Luong
15 Tháng mười, 2019 23:44
Tô Hiểu đâm lão Minh thật đau :))
Quang Anh Luong
12 Tháng mười, 2019 23:05
Chậc chậc, vẫn rất bình thường ._. Kia mà Nho môn hình như là phe phản loạn ha, hoàng thượng đúng là giỏi quăng nồi cho lão Minh
Hoaqin
12 Tháng mười, 2019 23:00
Main quịt tiền Bát Tiên cư 2k lượng, chủ quán đòi Y Nhân trả hội Main suýt bị Y Nhân quẳng từ nóc nhà xuống
Hoaqin
12 Tháng mười, 2019 22:59
Phi Chân bị đẩy vào Nho môn làm quan văn Tổng giáo vụ là Hoàng Ngọc Tảo Lạc Danh trả danh hiệu Bạch Vương thất quan lại cho triều đình
Quang Anh Luong
12 Tháng mười, 2019 22:57
Lão Hoa :)) 5 chương mới chính truyện có gì chưa? :))
Quang Anh Luong
08 Tháng mười, 2019 23:40
Cái vụ này lằng nhằng đây :v
Hoaqin
08 Tháng mười, 2019 23:39
Chap cuối quyển có thanh niên Nho môn cà khịa Thiên Phong Vũ với Minh Hóa Ngữ, suýt bị làm thịt =))
Quang Anh Luong
08 Tháng mười, 2019 23:39
Up muộn thế? :v
Hoaqin
07 Tháng mười, 2019 20:38
T chưa rõ ông ạ, giống kiểu huyết mạch thượng đẳng ấy, người sở hữu là trùm vv
Quang Anh Luong
07 Tháng mười, 2019 10:48
Tại sao có huyết mạch đấy thì chơi lại được lục hung? Hack vậy? :v Tổ tiên nhà nó chuyên ăn thịt lục hung sống qua ngày ah? :v
Hoaqin
06 Tháng mười, 2019 21:04
Tuyết chưa xuất hiện Phi tướng quân tên thật là Nhiên Phi Không, sở hữu cái gọi là Chiến Thần huyết mạch qq gì đó, main có cái đó nên mới chơi được Phong Bồng Trường An Chí Nhạc chính là lão bản Sát Liên =))))
Quang Anh Luong
05 Tháng mười, 2019 21:31
Mà Tuyết xuất hiện chưa thế?
Quang Anh Luong
05 Tháng mười, 2019 21:30
Vl :v chết chưa?
BÌNH LUẬN FACEBOOK