Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đừng dùng bánh nhân đậu không làm lương khô a hồn đạm!

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, hai tay Trần trưởng lão thi triển ưng trảo, lên trời kích xuống. Hắn luyện thần công ngoại môn cương mãnh —— Hàng Long Chưởng —— đã quen, đôi tay thiên chuy bách luyện, có thể xưng là cứng thắng kim thiết, không gì không phá. Đây là công phu thiết thủ tích luỹ, không giống loại có được nhờ khổ luyện của Đường Dịch.

Hỏa Phượng biết lợi hại, quát: “Dừng tay! Ngươi ức hiếp người thiếu niên, có biết xấu hổ hay không!” Nhưng nàng chỉ còn một lần Kim Cương Thần Lực, vừa rồi liên tiếp đánh bại hai hảo thủ, tiêu hao rất nhiều nội lực, dù muốn hỗ trợ cũng hữu tâm vô lực.

Gia hỏa Trần trưởng lão cũng đích thực có kinh nghiệm chiến đấu phong phú. Trong nháy mắt đã đoán được mấu chốt, không đợi Hỏa Phượng hồi khí. Chỉ cần đánh bại ta và Tô Hiểu trong thời gian ngắn, hắn còn nhiều thời gian quay về đoạt bảo. Không thể không nói đúng là phó bang chủ của nam Cái Bang, quyết đoán quả cảm, là nhân vật a.

Chỉ là, vì sao ta không hiểu lựa chọn của hắn đây?

So với chiến tướng trời sinh uy phong lẫm liệt, tái thế chiến Phật, luân hồi chiến thần (trở xuống lược bớt tám trăm xưng hào) ta...... Hắn lại thấy Tô Hiểu vô cùng gầy gò, kéo không ra ba lượng thịt lợi hại hơn? ! Thế này uy phong của Đại La sơn, Thần Nguyệt giáo, Dạ La bảo ta để ở đâu? !

Ta không khỏi khịt mũi coi thường.

“Á! Nam tử kia thật xấu!”

Đột nhiên có thiếu nữ bình luận một câu.

Ai! Ai mắng người! Ngươi cho rằng đây là trà lâu, còn có bình luận tùy ý sao!

Lúc này mới trông thấy, Ngô Đồng Kim Vũ hiên ngoại trừ Hỏa Phượng còn có ba nữ đệ tử, đang xoi mói hai viện quân là ta và Tô Hiểu. Nội dung đại khái là ca ngợi Tô Hiểu và chê ta...... Ta rất xoắn xuýt trong việc lựa chọn giữa hai từ ‘Chê bai’ và ‘Chửi đổng’. Bởi vì ‘Trông như heo’, ‘Quái dị không biết xấu hổ’, ‘Đồ chơi chướng mắt’, ‘Còn không tự biến mất’...... Những từ này đều không gọi là chê, căn bản là đang mắng người a!

“Ôi ôi, tiểu soái ca này thật đẹp trai! Ngươi cố lên! Cẩn thận Ưng Trảo công của lão đầu tử!”

“Thằng ngốc bự đi ra mau! Đừng cản đường công tử! Ngươi không phải đối thủ của người ta, gây phiền phức làm gì?”

Rốt cuộc ta biết vì sao Trần trưởng lão sẽ chọn Tô Hiểu. Vì không bị nhận ra, ta tận lực bôi một vốc bùn lên mặt, quần áo cũng vô cùng bẩn thỉu (nhất định bởi vì như vậy! ! )

Tô Hiểu thì chuẩn bị ra cửa, thần phong Cổ Hàn đao bên hông, tay cầm cán đao chuẩn bị xuất kích. Xem ra độ uy hiếp lớn hơn ta......

Hỏa Phượng quen biết ta, cho nên cũng biết võ công của ta thế nào, trợn mắt với ta. Ta liên tục khoát tay, ra hiệu không sao.

Nhưng ta cũng không định xuất thủ.

Đến lúc khảo nghiệm Tô Hiểu.

Song trảo của Trần trưởng lão kích xuống, bị Tô Hiểu né tránh lần thứ nhất. Mắt thấy thân pháp của mỹ thiếu niên này cũng không nhanh lắm, chỉ không biết vì sao ưng trảo của mình lại không thể có hiệu quả, đúng là vô cùng kỳ quái. Tiếp theo, một lượt công gấp như cuồng phong quét lá rụng vẫn bị Tô Hiểu thong dong tránh được.

Ta một mực khoanh tay đứng nhìn, nhìn tất cả mọi người liên tục kinh ngạc.

Phải biết cảnh giới thượng thừa trong võ học không gì hơn được ngưng khí ngoại phát, lấy kiếm đạo làm ví dụ, từ cảnh giới kiếm mang, khí kiếm cho đến kiếm ý —— cho dù cảnh giới kiếm ý cần nhiều linh tư xảo tuệ hơn —— nhưng từ góc độ tu luyện mà nói, đều là tu luyện làm sao để ngưng tụ chân khí trong cơ thể ra ngoài bằng phương thức hoàn toàn mới, tác dụng với ngoại giới.

Một đợt bổ không khí của Trần trưởng lão vừa nãy, tuy không thể tác dụng lên Hỏa Phượng, biến thành trò cười. Nhưng trong mắt người biết hàng, một lượt chưởng pháp của hắn như mưa rào kinh lôi, thậm chí một chưởng cuối cùng đẩy sập tường đất cách mấy trượng. Công lực như vậy gần như có thể đơn đấu tổng bang chủ Cái Bang, thực lực chân thật còn cao hơn xếp hạng trên Hắc Bạch giám nhiều.

Nhưng hắn liên tục thất thủ lúc đối chiến Tô Hiểu, chuyện này chứng minh thực lực của công tử tuấn mỹ Tô Hiểu, còn trên phó bang chủ Cái Bang, thậm chí...... Còn trên bang chủ Cái Bang? Làm sao không khiến lòng người khiếp đảm?

Trần trưởng lão cũng càng đánh càng kỳ quái, trợn to mắt già, hoàn toàn không tin chuyện xảy ra. Hắn liên tục xuất thủ, ngay cả Hàng Long Chưởng cũng dùng ra. Nhưng ngoại trừ bức Tô Hiểu liên lục rút lui, ngay cả một chưởng cũng đánh không trúng. Dùng đến chiêu thứ hai của Hàng Long Chưởng, mặt Trần trưởng lão đỏ như máu, như nỏ mạnh hết đà. Tô Hiểu nhìn đúng thời cơ, hàn quang trong tay đại thịnh, một đao khí mỏng manh bay ra.

Nhưng, lưỡi đao lại nhanh hơn đao khí, khiến người không kịp nhìn.

Nếu vừa rồi Trần trưởng lão thất thố phải quy tội cho hắn, thì một đao này là công phu thật của Tô Hiểu. Hàn quang như điện, lam mang nhàn nhạt trên đao đâm tới bả vai, thậm chí Trần trưởng lão không kịp phản ứng, thầm nói: Mạng ta xong rồi!

Chỉ là Cổ Hàn đao của Tô Hiểu không rơi xuống như trong tưởng tượng, hắn trợn mắt lên, thấy thiếu niên tuấn mỹ như ngọc trước mặt đang lạnh lùng nhìn mình. Âm thanh vẫn hơi non nớt, hơi lanh lảnh, có lẽ hơi cao với thiếu niên tuổi này. Nhưng không biết vì sao lại cảm thấy rất phù hợp.

“Người thiếu niên...... Ngươi thắng, ngươi muốn gì, cứ ra tay.”

Tô Hiểu nhìn thoáng qua tử thi trên mặt đất, ngửi mùi máu tanh bên ngoài, trầm mặt nói: “Ta muốn giải các ngươi đi gặp quan.”

Trần trưởng lão giận dữ nói: “Gặp quan? ! Ngươi dám làm nhục lão phu như thế!” Người trong giang hồ có thiên ti vạn lũ liên hệ với quan phủ, nhưng không đại biểu bọn hắn có thể coi thường hai chữ ‘Công đường’. Tương phản, bởi vì bọn hắn hành tẩu bên ngoài pháp luật kỷ cương, một khi lên công đường, gần như chết chắc. Giang hồ không ngày nào không có báo thù, rút bừa mấy vụ cũng là tội chặt đầu. Trong tình huống bình thường, bọn hắn thà tự tuyệt cũng không muốn bị đưa vào quan phủ, cho người vây xem chịu hình. Đó là sỉ nhục lớn nhất với người hành tẩu giang hồ.

Tô Hiểu lại nhíu mày nói: “Làm nhục ngươi? Ngươi còn có đạo lý? Các ngươi cướp đồ của người ta, người ngoài không cho, các ngươi liền giết người diệt khẩu, một tên cũng không để lại. Trên đời này có đạo lý như thế?”

Vốn là mấy câu nói đơn thuần đến ngây thơ, nhưng do người thắng nói ra, lại làm Trần trưởng lão —— nhân vật thành danh lăn lộn giang hồ mấy chục năm —— không khỏi đỏ mặt.

“Hành tẩu giang hồ, ai mà không treo đầu trên đai lưng. Lão phu thua ngươi, ngươi muốn giết cứ giết, nói nhảm quá nhiều.”

“Đừng treo giết người bên miệng đơn giản như vậy! !” Tô Hiểu phẫn nộ quát: “Ngươi giết người, từng người đều có vợ con. Bọn hắn chết trong tay ngươi, ngươi có biết sẽ tạo thành bao nhiêu bi kịch không?”

Trần trưởng lão cười lạnh nói: “Lão phu hành tẩu giang hồ, khoái ý ân cừu, còn không ai dám giáo huấn. Oa nhi ngươi nghe được luận điệu bẩn thỉu ấu trĩ như vậy từ đâu, lại tới nói nhảm trước mặt lão phu. Ngươi có gan thì giết, nếu lão phu nháy mắt, không tính hảo hán.”

Tô Hiểu nhìn Trần trưởng lão, cảm thấy hết sức đau lòng, cắn răng nói.

“Ngươi tuổi tác lớn, danh khí lớn, võ công cao, cái gì cũng mạnh. Từ nhỏ đến già, ngươi từng nhận ân huệ của bao nhiêu người. Cha mẹ ngươi sinh ngươi nuôi ngươi, sư phụ ngươi dạy ngươi dưỡng ngươi, bang chủ của các ngươi coi trọng ngươi đề bạt ngươi, bang chúng của ngươi tôn trọng ngươi đi theo ngươi, vì muốn ngươi tạo nghiệt sao!”

Chỉ thi thể của thiếu tiêu đầu Viễn Đông tiêu cục, hỏi ra câu này, lại có một loại chính khí lẫm liệt. Thứ này không liên quan đến võ công cao thấp, cũng không liên quan đến thân phận thế nào, chỉ là một loại chính đại như húc nhật mới lên, làm Trần trưởng lão nghẹn lời trong chốc lát. Hắn hành tẩu giang hồ mấy chục năm, không quan tâm pháp kỷ cương thường, cõi lòng sớm như một miếng sắt cứng. Bây giờ bị Tô Hiểu trừng mắt quát một tiếng, vậy mà có cảm giác chột dạ khó hiểu, lúng túng không nói nên lời.

Câu này rất có khí thế, thiếu nữ bên Ngô Đồng Kim Vũ hiên yêu nổ, ba người sáu mắt nở rộ sáu đóa hoa đào, chỉ kém bay nhào qua dâng tặng môi thơm.

Ta vẫn khoanh tay đứng một bên, không hề làm gì.

Kết quả này —— coi như sơ bộ hợp cách.

Đúng là, chỉ học đao pháp một đao cũng lâu như vậy. Nội công Dạ Bộ luyện mấy tháng, còn có sự trợ giúp của ta, cũng chỉ là nhị lưu. Nếu ‘Ngốc nghếch’ này không hợp khẩu vị của ta, ta đã từ bỏ rồi.

Trận đánh với Trần trưởng lão vừa rồi, ta đích thực không giúp Tô Hiểu, chủ yếu vì......

Bây giờ Trần trưởng lão không dám đối mặt Tô Hiểu, nhưng sau khi kiểm tra trạng thái của bản thân, đột nhiên nhận ra không ổn.

“Sao nội lực của lão phu tiêu hao nhanh thế......”

Quả nhiên vẫn phát hiện a.

Tuy ta không xuất thủ trong trận chiến vừa rồi, chẳng qua thắng lợi của Tô Hiểu đích thực do ta hỗ trợ.

Hết thảy phải nói từ lúc nghĩ cách cứu viện Hỏa Phượng, lúc chúng ta còn ở ngoài tường.

Vừa rồi chúng ta đến ngoài tường, Tô Hiểu một mực nhìn ta chằm chằm hỏi làm thế nào, ta cũng không rảnh tay đi hỗ trợ. Nếu nói giúp Hỏa Phượng tăng cường nội kình ở xa như vậy, cũng quá làm khó. Cho dù lui một bước, cách không tạo một quả cầu chân khí cho nàng cũng không dễ dàng, còn khó hơn ta xông vào làm thịt từng người một nhiều. Hơn nữa cầu chân khí không phân địch ta, nếu làm Hỏa Phượng bị thương thì không ổn. Nói thật, muốn ta không làm Trần trưởng lão nghi ngờ quá mức, lại cách một bức tường cứu Hỏa Phượng là rất khó. Cho nên ta áp dụng một phương pháp đảo ngược.

Mọi người còn nhớ không? Vừa rồi Trần trưởng lão đánh bại Hỏa Phượng, trạng thái dũng mãnh như thần, cách không phát chưởng, nội lực như dùng mãi không cạn.

Kỳ thực đó không phải trạng thái bình thường của hắn.

Với sự cương mãnh vô song của Hàng Long Thập Bát Chưởng, hắn cách không phát chưởng lực như vậy, đừng nói là hắn, cho dù bang chủ Cái Bang —— Hồng Bát tự mình đến, cũng không thể chịu nổi. Cho nên kỳ thực hắn sớm đã dùng sạch nội lực trong cơ thể.

Mà vì sao hắn còn thần dũng đánh đến hổ hổ sinh phong, chưởng chưởng dũng mãnh. Không phải do hắn đột nhiên thần công đại thành, mà do ta đưa một sợi Thiên Chu ti vào nhà, nối với chân hắn...... Chậm rãi rót nội lực vào, cho nên hắn như có thần trợ, càng đánh càng hoạt bát, còn uy phong vô cùng chưởng phá tường đất.

Mà lúc hắn đánh với Tô Hiểu, ta thu hồi Thiên Chu ti, hắn còn muốn dùng cương kình Hàng Long Chưởng như trước, đương nhiên sẽ làm mình bị thương. Hơn nữa cũng không phát hiện được động tác của mình càng ngày càng trì trệ, càng ngày càng chậm, bởi vì ngay cả phản ứng của hắn cũng trở nên chậm chạp.

Cho nên không cần ta xuất thủ, một mình Tô Hiểu cũng có thể thu thập hắn.

Đây chính là chiến lược cao đẳng —— trước tiên cho viện trợ, rồi rút viện trợ, làm ngươi tự game over! Huống chi vì đề phòng vạn nhất, sợi Thiên Chu ti đó vẫn nối với chân hắn...... Một khi có chuyện, ta trực tiếp vận nội lực công kích trái tim, không đi được hai bước sẽ đột tử.

Hỏa Phượng dùng truyền âm nhập mật cười lạnh: “Khẳng định là ngươi làm?”

Ta cũng thấp giọng nói: “Có câu nói rất hay, ‘Muốn vô thanh vô tức đánh bại một người, phải để hắn lơ là bất cẩn hao hết sạch nội lực của mình, lại thong dong thu thập hắn’, đều là trí tuệ của cổ nhân.”

“...... Ngươi muốn nói tam quân không động, lương thảo đi trước sao?”

“Ta nhổ vào! Văn vẻ cái gì!”

“Mù chữ!”

Lúc ta đọc thuộc lòng 300 quyển hoàng thư, ngay cả chữ hoàng ngươi cũng không biết viết đâu! Tiểu ny tử này, không lễ phép chút nào.

Hỏa Phượng không để ý tới ta nữa, chỉ cúi gương mặt xinh đẹp xuống, thì thào mấy câu rất thất lễ như ‘Rốt cuộc coi trọng gì ở gia hỏa này’, ‘Chỉ là thằng ngốc bự......’

Nếu không vì sư phụ ta coi trọng sư phụ ngươi, coi như nửa cái sư nương của ta (trên thực tế với quan hệ của bọn hắn, tính là một cái sư nương cũng không sai), giữa chúng ta coi như có chút tình hương hỏa, ta mới không gấp gáp hoảng sợ tới cứu ngươi a!

Mập mạp kia thấy Trần trưởng lão bị Tô Hiểu chế trụ, vẫn không kinh hoảng lắm, chỉ vỗ tay, sầu muộn nói: “Ôi ôi, Trần sư là dẫn đường ở Hồ Châu của bản công tử. Không có hắn ta đi thế nào. Hai vị có thể trả người lại cho ta không?”

Ta và Tô Hiểu nhìn nhau, đều hơi sững sờ.

Nói thế nào đây, mập mạp này không làm rõ được tình hình, ngoài ra...... Ngữ khí còn mẹ nó rất thành khẩn!

Tô Hiểu bị hắn làm cho hơi loạn, sửa sang một thoáng nói: “Đương nhiên không được! Ngươi và hắn là cá mè một lứa, các ngươi cũng có phần với người Viễn Đông tiêu cục, đi gặp quan cùng ta.”

“Khoan đã.”

Ta lên tiếng ngăn cản Tô Hiểu.

“Đầu huynh đệ ta hơi chậm chạp, gặp quan gì đó quên đi. Vị công tử này, có thể thỉnh giáo tên họ không?”

Tô Hiểu vội la lên: “Minh đại ca! Làm sao ngươi!”

Ta thấp giọng đến gần nói: “Nếu ngươi thật sự gặp quan, ngươi bàn giao với chủ tử thế nào?”

“Nhưng cũng không thể tha cho bọn hắn a?”

“Mọi thứ đều có thể thương lượng.” Ta khoát khoát tay, “Mập mạp này nhìn đã có tiền. Bắt hắn bồi thường một ngàn lượng, cho gia thuộc của người chết có chỗ dựa rồi nói.”

Tô Hiểu ra vẻ không thể tin nổi: “Ngươi muốn ta tha cho bọn hắn vì tiền?”

“Dạy ngươi bao nhiêu lần. Gặp chuyện phải trầm ổn khiêm tốn có nội hàm, sao cứ như hài tử.”

Tô Hiểu bĩu miệng nhỏ: “Lại mắng người......”

“Gặp phải vụ án nan giải, ta dạy ngươi, nên làm gì?”

Tô Hiểu cố gắng nghĩ lại một lát, mới thấp giọng nói như học thuộc lòng: “Nỗ lực nghĩ càng nhiều biện pháp, sưu tập càng nhiều tình báo, tuyệt đối không được treo cổ trên một cành cây.”

“Thế mới đúng.” Ta nhàn nhạt nói: “Ngươi biết rõ ràng thân phận của bọn hắn, chờ chuyện Hồ Châu kết thúc. Thay đổi quần áo Lục Phiến môn, đại ca cùng ngươi đi bắt người. Đến lúc đó danh chính ngôn thuận, mở đường thẩm tra xử lí, ngươi còn không hài lòng sao?”

Tô Hiểu trợn to mắt, dường như không thể tin được còn có thao tác này.

“Công tử, thỉnh giáo cao tính đại danh.”

Mập mạp kia híp mắt đậu, như hai viên đậu nành bị đạp nát, cười khà khà nói: “Nói đến đây, thật sự rất dài dòng.”

“Rửa tai lắng nghe.”

“Tốt.” Mập mạp ưỡn cái bụng tròn: “Tiểu sinh chính là nhân sĩ Lạc Dương.”

“Thì ra công tử đến từ Lạc Dương, như vậy những người này đều là bảo tiêu của công tử?”

“Haiz, không có cách nào.” Mập mạp vung tay lên, “Ai bảo ta gia đại nghiệp đại? Còn chỉ có người thừa kế là ta, không có cách nào, cao phú soái, mời ít bảo tiêu không kỳ quái.”

Sao lời này quen tai thế a......

“Vậy...... Cao tính đại danh của công tử, là phú hộ Lạc Dương sao? Trong nhà làm gì?”

“Nhà bản công tử là hoa nở bách gia, gia phụ là hoa quốc đại vương —— mở liền 18 viện bên bờ Trường Giang —— Chung Hoa Lưu!”

Khoan đã! ! !

Cha ngươi là Chung Hoa Lưu? ! Vậy ngươi là ai a!

“Bản công tử họ Chung, tên một chữ Minh.”

Cái gì?

Ngươi tên Chung Minh? Vậy ta là ai? Danh tự này là ta đặt bừa a, ngay cả cái này ngươi cũng đạo văn! ?

Mập mạp cười ha ha nói: “Đúng, nói lâu như vậy, cũng thỉnh giáo cao tính đại danh của ngươi?”

Ta...

Ta......

Ta nói liền ba tiếng ‘Ta’, sững sờ không nói nên lời.

Muội! Mẹ nó ngươi cướp sạch lời ta muốn nói, ta còn nói được gì a!

Ngươi muốn tìm thân phận giả cũng chọn cái đáng tin a! Không biết trí tuệ con người là tài sản có quyền sao!

Nếu thân phận này của ngươi không giả, sau này nhi tử ta không theo họ ta mà theo họ Tô Hiểu a! !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Zhang Xiao Fan
13 Tháng hai, 2022 22:40
Bộ này tác vẫn ra hàng ngày bên Trung, nhưng là text hình rất khó để lấy text convert, mình làm được nhưng đang đọc lại dần cho nhớ cốt truyện, rồi xem có ai donate mua chương thì mình sẽ convert tiếp
ARTnote
08 Tháng hai, 2022 09:44
ai đọc rồi cho mình hỏi bộ này drop chưa zậy m.n
ARTnote
08 Tháng hai, 2022 01:15
drop rồi hả m.n
Hieu Le
26 Tháng năm, 2021 10:47
mẹ đọc toàn nghe mùi dầu ăn với pê đê
Saojoker
17 Tháng hai, 2020 23:30
Tác giả không biết trình độ câu giờ tăng chưa=)
LangTuTramKha
14 Tháng một, 2020 11:51
lâu lâu mới quay lại đọc: Cô cô, Quá nhi không thể theo ngươi ! :)))) đây là bộ truyện ngôi thứ nhất duy nhất mà mình đọc được. Nó rất tự nhiên và đọc nó thoải mái
61703187
17 Tháng mười hai, 2019 15:54
Thiên tài trong truyện chủ yếu do giang hồ đồn thôi, giỏi thiệt có mấy người đâu, mà được cái gái nào tả cũng đẹp, từ chính tới phụ
Quang Anh Luong
13 Tháng mười hai, 2019 21:29
Cũng không nhiều lắm, được cái tụ tập quanh lão Phi Chân nên ae tưởng nhiều thôi
trunghieu99tt
08 Tháng mười hai, 2019 17:25
.-. Có chi tiết lúc Tô Hiểu đánh thắng Trần trưởng lão Cái Bang khá là vô lí. Trần trưởng lão - 1 người được xưng là cao thủ trong võ lâm mà chiêu thức của mình có thể sử dụng được bao nhiêu lần cũng không biết, bị người ta truyền nội lực cho cũng không biết. :D
trunghieu99tt
08 Tháng mười hai, 2019 10:56
Truyện hay. :( Chỉ phải cái thiên tài quá nhiều, toàn chưa đến 20 mà công phu, nội lực đã chẳng thua mấy lão quái tu luyện mấy chục năm. Đọc cảm thấy hơi quá đà.
Quang Anh Luong
13 Tháng mười một, 2019 19:16
Lão Hoa cũng bận luôn à? :v
Quang Anh Luong
17 Tháng mười, 2019 19:08
Tem :)))
Quang Anh Luong
15 Tháng mười, 2019 23:44
Tô Hiểu đâm lão Minh thật đau :))
Quang Anh Luong
12 Tháng mười, 2019 23:05
Chậc chậc, vẫn rất bình thường ._. Kia mà Nho môn hình như là phe phản loạn ha, hoàng thượng đúng là giỏi quăng nồi cho lão Minh
Hoaqin
12 Tháng mười, 2019 23:00
Main quịt tiền Bát Tiên cư 2k lượng, chủ quán đòi Y Nhân trả hội Main suýt bị Y Nhân quẳng từ nóc nhà xuống
Hoaqin
12 Tháng mười, 2019 22:59
Phi Chân bị đẩy vào Nho môn làm quan văn Tổng giáo vụ là Hoàng Ngọc Tảo Lạc Danh trả danh hiệu Bạch Vương thất quan lại cho triều đình
Quang Anh Luong
12 Tháng mười, 2019 22:57
Lão Hoa :)) 5 chương mới chính truyện có gì chưa? :))
Quang Anh Luong
08 Tháng mười, 2019 23:40
Cái vụ này lằng nhằng đây :v
Hoaqin
08 Tháng mười, 2019 23:39
Chap cuối quyển có thanh niên Nho môn cà khịa Thiên Phong Vũ với Minh Hóa Ngữ, suýt bị làm thịt =))
Quang Anh Luong
08 Tháng mười, 2019 23:39
Up muộn thế? :v
Hoaqin
07 Tháng mười, 2019 20:38
T chưa rõ ông ạ, giống kiểu huyết mạch thượng đẳng ấy, người sở hữu là trùm vv
Quang Anh Luong
07 Tháng mười, 2019 10:48
Tại sao có huyết mạch đấy thì chơi lại được lục hung? Hack vậy? :v Tổ tiên nhà nó chuyên ăn thịt lục hung sống qua ngày ah? :v
Hoaqin
06 Tháng mười, 2019 21:04
Tuyết chưa xuất hiện Phi tướng quân tên thật là Nhiên Phi Không, sở hữu cái gọi là Chiến Thần huyết mạch qq gì đó, main có cái đó nên mới chơi được Phong Bồng Trường An Chí Nhạc chính là lão bản Sát Liên =))))
Quang Anh Luong
05 Tháng mười, 2019 21:31
Mà Tuyết xuất hiện chưa thế?
Quang Anh Luong
05 Tháng mười, 2019 21:30
Vl :v chết chưa?
BÌNH LUẬN FACEBOOK