Độc Cô là cao thủ đến từ Quân Vương trắc, xuất thân mật thám giống Thiết Hàn Y, cũng kế thừa đặc điểm bình tĩnh và cơ trí.
Biện pháp của hắn có hiệu quả cực nhanh.
Bên bọn hắn đi ngăn cản đám truy binh, làm bọn họ chậm lại không truy đuổi. Những người chạy trốn thì mỏi chân, cũng không liều mạng chạy nữa. Từ đầu đến giờ, đám người này chạy nhanh một canh. Bọn hắn vốn không phải cao thủ, nào có bền bỉ như vậy, chẳng qua dựa vào một hơi kiên cường chạy hồi lâu, vừa dừng bước đã mệt mỏi không đi nổi, một đám lớn co quắp ngã xuống. Nếu đám truy binh không phải cũng mệt mỏi run chân, đi lên một trảo là chuẩn.
Diệp Lạc là cung thủ, con mắt sắc bén nhất, nhảy đến chỗ cao tìm kiếm, vận khí của Tô Hiểu cũng tốt, thoáng chốc hai người các nàng đã tìm được Mã Tuấn và Tiền béo. Võ công hai người kia không mạnh, Mã Tuấn tốt hơn chút, cũng coi như nhân vật tam lưu, dưới Thiết Chân Thần Xạ của Diệp Lạc, không chạy quá ba mũi tên.
Độc Cô thấy các đào binh chậm lại, lập tức đưa hai thủ lĩnh vồ được lên đại quảng trường, cao giọng bảo những người này đầu hàng. Quả nhiên hiệu quả nhanh chóng, không lâu sau đã nhao nhao tìm tới. Kỳ thực ngoại trừ Mã Thần hội có nhân số thưa thớt, Trà Hồ trang và Bách Vạn tiền trang đều là hào môn đại phái có mặt mũi ở Giang Nam, môn nhân không phải không biết đúng sai.
Vừa rồi nếu không bị người đánh cho một trận hồ đồ, có lẽ ngay cả chạy trốn cũng không, chỉ chờ đầu lĩnh hai bên nói chuyện rõ ràng là được. Nhưng họ Vương kia cầm đầu gây sự, quả thực là châm lửa cháy lên.
Nói đến đây, lại không thấy người cao gầy họ Vương và mười mấy thủ hạ của hắn đâu. Nghe nói vừa đánh bọn hắn đã chạy tứ tán, một tên cũng không ở lại. Họ Vương kia càng xuất quỷ nhập thần, sau khi nhận một thương của Đường Dịch thì không biết đi đâu. Theo lý thuyết, chiều cao và thân hình như gậy trúc của hắn, tới đâu cũng dễ bị phát hiện, nhưng chỗ nào cũng không thấy.
Đến lúc này, trấn Bích Thủy đã khôi phục an toàn.
Cả đám người trở về bẩm báo hoàng thượng, hoàng thượng long nhan đại duyệt, nói: “Nếu thế, chờ công tử về rồi đi thôi.”
Tô Hiểu lại nói: “Hoàng...... Chủ, chủ tử, Minh đại ca dùng bồ câu đưa thư, nói là hắn muốn tìm ra hắc thủ phía sau màn hãm hại chúng ta, tạm thời không trở lại, bảo chúng ta đi trước.”
“Hả?” Hoàng thượng sờ râu, cười nói: “Hắn vẫn để bụng. Không sao, hắn biết chỗ chúng ta cần đến, lên đường đi.”
Cũng đúng lúc này, chợt thấy nhân khẩu phun trào ở lối ra thị trấn, dường như một đám người đi về phía này.
Độc Cô một mực lo lắng thầm nghĩ: Quả nhiên có hậu thủ! Không biết lúc này là gì?
Chờ những người kia đến gần, mọi người đều giật mình, phản ứng khác nhau.
Đám người Trà Hồ trang là giật mình nhưng không kinh hoảng, những bang phái động thủ đánh người lại lộ vẻ khó xử. Mà giật mình nhất thì phải kể đến hoàng thượng, hắn trực tiếp kêu lên: “Cái gì? Quan binh? !”
Quả thật quan binh tới, hơn nữa vừa đến là bốn đội.
Dựa theo quy chế của bản triều, một trấn chỉ cho phép có một trăm quan binh, cũng là một đội. Bốn đội tới nơi này, đó là bốn trăm người.
Võ công của quan binh không có gì lớn. Sức chiến đấu của bốn trăm người này, có lẽ còn không bằng ba mươi người bên cạnh hoàng thượng, không đề cập tới hơn ngàn võ nhân ở đây. Với những võ nhân giang hồ này, có lẽ không để hệ thống quan văn của triều đình trong mắt. Nhưng chuyện ẩu đả quan binh, lại đại biểu ý nghĩa khác với bình thường. Chọc triều đình, chẳng khác nào đồng thời chọc Kỳ Lân vệ và Bạch Vương thất quan, hai tôn đại thần này, Giang Nam còn chưa có môn phái thế lực dám đi gây sự.
“Gan chó thật lớn! Tặc tử thật cuồng vọng! Dám tiến đánh trấn ta!”
Người dẫn quan binh xông tới có râu quai nón, mặc áo quan văn, nhưng bên hông không phải kiếm văn sĩ, lại là đao võ tướng. Điều này đại biểu một mình hắn kiêm chức vị văn võ. Bản triều thịnh võ phong, dù là quan văn cũng chú trọng văn võ kiêm toàn. Quan viên trên triều đường không trong số này, nhưng hết sức phổ biến ở địa phương nhỏ.
Nguyên nhân chủ yếu nhất, vẫn bởi vì bản triều khinh giản quân trang. Như đất huyện, trong trăm dặm, cũng chỉ có mấy trăm quan binh. Hơn nữa, bình thường những quan binh này cũng mặc kệ chuyện cõng rắn cắn gà nhà. Giải quyết tranh chấp võ lâm hoặc là tổ chức môn phái sống mái với nhau, cơ hồ đều là công tác của tam ti võ lâm và võ sĩ tại dã. Bình thường, đa số bọn hắn làm dân tráng. Cho nên bố trí thêm một quan võ cho mấy trăm người này, không khỏi lãng phí, bởi vậy bình thường sẽ do quan viên cõng rắn kiêm nhiệm. Quan râu quai nón này, chính là tình huống như thế.
Lúc đầu hắn ngồi yên ổn trong nha môn, rất khoan thai tự đắc nghe tiểu khúc, lại đột nhiên nghe nói có ngàn người ẩu đả trong trấn Bích Thủy, đánh đến máu chảy thành sông, dọa cho hắn nguội cả máu. Ngay cả võ sĩ trong huyện thành cũng không kịp hô, mang theo quan binh nhà mình hùng hùng hổ hổ chạy tới. Khá lắm, hơn ngàn người ẩu đả a. Nếu thêm hoa trên gấm trên bản đánh giá thành tích, nguyên bản tiền đồ vô lượng phải biến thành một đầm nước đọng. Người nào không nóng nảy?
Do đó vừa bắt đầu đã chửi ầm lên: “Đám tặc tư điểu các ngươi! Cẩu súc sinh! Trong nhà nhàn rỗi ra rắm sao! Tụ chúng đánh nhau ở trấn Bích Thủy ta! Ai là người chủ sự ở đây, ra nói!”
Tuy những người trong giang hồ này không muốn liên hệ với quan phủ, nhưng suy nghĩ đây là bằng hữu của Dạ La bảo chủ, không thể làm bọn hắn khó xử, vẫn ra mặt thừa nhận mình xuất thủ, không liên quan tới bọn hắn.
“Lăn đi! Chó đầu chó não, ngươi giống chủ sự sao!”
Quan râu quai nón kia lao đến, thấy hoàng thượng rất khí thế, lập tức tìm đúng mục tiêu, gào thét một tiếng: “Chính là ngươi? Dẫn người quấy rối ở trấn Bích Thủy ta? ! Những tặc tù chết tiệt này chính là thủ hạ của ngươi phải không!”
Tô Hiểu nói khẽ: “Quan gia, không phải như vậy, chúng ta......”
Quan râu quai nón trừng hai mắt: “Im ngay! Bản quan hỏi ngươi sao! Cô nương gia mà không ở nhà làm nữ công, suốt ngày quấn lấy đám điểu nhân này, có cái gì tốt?”
Trong đám người, có một đôi mắt lấp lánh hung quang, đang giấu ác ý trong lòng, lẳng lặng nhìn tình thế phát triển. Hôm nay, tất cả đều do hắn thiết kế, đương nhiên cũng là hắn báo quan. Hắn túc trí đa mưu, hơn nữa quả thật làm việc tinh tế. Từ Bắc Cương đến Trung Nguyên, không quên bổ sung tri thức Trung Nguyên. Hắn biết tại Giang Nam chi địa, cũng giống võ lâm Bắc Cương bọn hắn. Tất cả người trong võ lâm không dám đắc tội quan phủ. Nhất là tình hình ở Giang Nam còn nghiêm trọng hơn Bắc Cương bọn hắn. Đa số môn phái giang hồ nơi này không dám quá phách lối, hơn nữa Thường Châu gần Nam Kinh như vậy, những người này cũng không dám lớn mật phản kháng.
Hắn còn cố ý điều tra, quan võ râu quai nón này chính là tên đần đệ nhất bốn dặm tám thôn, năm đó làm quan cũng do trong nhà có tiền quyên được. Làm người lỗ mãng, không lo không gây khó khăn cho những người này. Người Dạ La bảo các ngươi muốn đi Hồ Châu? Trước tiên hỏi triều đình nghĩ thế nào đi. Ha ha ha ha ha.
Quả nhiên quan râu quai nón quát hoàng thượng: “Ngươi là người nào, xuống đáp lời!”
Lữ Dao Cầm xuất thân danh môn, không e ngại quan võ chỗ nông thôn này. Nhưng dù sao trẻ tuổi, nhìn thấy bốn trăm quan binh dữ dằn, vẫn hơi chột dạ. Lại thấy hoàng thượng bình thản ung dung, không sợ chút nào, trong lòng hơi nóng, không nhịn được đến gần hoàng thượng hơn.
Hoàng thượng híp mắt mỉm cười nói: “Miệng ngươi không nhỏ a, ngươi xưng bản quan, là quan gì a?”
Râu quai nón thấy tướng mạo người này uy vũ, khí thế bất phàm, lời nói ngoài trấn định còn có vẻ ung dung trời sinh. Bị ánh mắt hắn xem xét, chỉ hỏi một câu như vậy, trong lòng lại cảm thấy không trả lời không được. Trận đánh ở Trấn Bích Thủy này, nhân chứng đầy trấn, che không che được, bởi vậy kỳ kiểm tra vừa đến, không thiếu được nhận xét xấu. Hắn vốn định vừa bắt đầu liền tóm thủ lĩnh, tối thiểu cũng phải trảm tặc cực nhanh, để ứng đối kiểm tra đánh giá. Nhưng vừa thấy thái độ ung dung của hoàng thượng, nhất thời không quyết định được, trái lại thuận miệng đáp trước.
“Bản, bản quan chính là huyện úy kiêm quản lý của bốn trấn Bích Thủy, Thanh Thủy, Lương Thủy, Khai Thủy. Tổng quản công việc bắt trộm của huyện này. Nhữ là người nào, vì sao tụ chúng gây rối ở đây?”
“Phải không? Ngươi đến tuổi này mới làm quản lý, có lẽ nhận xét cuối năm chẳng ra gì phải không.”
Một câu này nói trúng tâm sự, râu quai nón không nhịn được nói: “Ngươi, sao ngươi biết?”
Hoàng thượng mỉm cười, nhắm mắt dưỡng thần, không nói lời nào.
Chủ sử ẩn thân sau lưng đám người thấy hoàng thượng thong dong, thầm nghĩ: Khí thế người này thật lớn, không biết là ai? Người trong giang hồ, nhìn thấy mệnh quan triều đình nhưng tuyệt không rụt rè, quả thật là một nhân vật.
“Hừ, ta còn tưởng đại tướng quân đương triều đến.” Lại là Long Tại Thiên canh giữ trước xe ngựa, cười lạnh nói: “Góc áo cũng có thể quét chết người, ngài thật uy phong a.”
Chủ sử kia thầm nghĩ: Người này là ai? Hừ, sao Dạ La bảo toàn loại người thích khoe miệng lưỡi, sẽ lập tức ăn thiệt thòi trước mắt.
Các nhân sĩ võ lâm thì thầm nghĩ: Oa a, không hổ là bằng hữu của Dạ La bảo chủ, thật có đảm lược, ngay cả mệnh quan triều đình cũng mặc kệ.
Quả nhiên, lời của Long Tại Thiên chọc cho quan râu quai nón phát run cả người, cả giận nói: “Ngươi nói cái gì! Ngươi dám khiêu chiến bản quan?”
Long Tại Thiên cười nói: “Vách quan tài như ngươi, lão tử không gọi.”
Quan râu quai nón thấy chẳng những chủ nhân, thậm chí trông xe cũng không để mình trong mắt, tức giận oa oa kêu to.
“Ngươi nói cái gì! Bản quan chính là mệnh quan triều đình, phụ trách......”
“Được rồi, cút nhanh lên. Nhìn đã phiền.”
Chủ sử ngây người: A, sao phản ứng này không giống ta nghĩ lắm.
Quan râu quai nón bị hắn quát một tiếng, vậy mà hơi e ngại, nghĩ thầm người này chỉ dựa vào mình có võ công, bèn nói: “Ngươi dựa vào chút công phu mà bản quan sợ sao! Ngươi có biết đại cữu tử của ta là ai không? Hắn chính là võ sĩ thất phẩm của Kỳ Lân vệ, cũng là quản lý trong Kỳ Lân vệ!”
Những võ lâm nhân sĩ kia ngẩn ra, không ngờ quan này có quan hệ với Kỳ Lân vệ, vậy càng không thể chọc.
Ánh mắt hung tàn của chủ sử hơi nheo lại, lộ vẻ đắc thắng, đương nhiên đây là kết quả hắn điều tra. Bởi vậy râu quai nón này mới là thí sinh tốt nhất của hắn a.
Ai biết Long Tại Thiên nghe xong, không thấy lo sợ gì, còn móc gỉ mũi: “Sao? Kỳ Lân vệ? Quản lý? Cho nên? Còn chưa cút?”
Diệp Lạc nghe thấy rốt cuộc không nhịn được, hì hì một tiếng, một tay chỉ vào mặt râu quai nón, một tay ôm bụng không ngừng cười.
Tô Hiểu cũng cười nói: “Lão Thiết! Đặt Kỳ Lân vệ không, ta chọn quá ngũ, tặc lục!”
Chủ sử:...... Vì, vì sao bọn hắn phản ứng như thế......
Râu quai nón: ““Ban ngày ban mặt mà tặc tử các ngươi tụ chúng ẩu đấu, thương tới bách tính, còn dám ngụy biện! Người tới, bắt lại cho ta! !”
“Bắt con em ngươi.”
“Oa a!”
Long Tại Thiên khẽ giơ cánh tay, trước mắt bao người, nắm cổ áo của sĩ quan này.
Dọa cho một đám nhân sĩ võ lâm mặt không còn chút máu, cùng thầm nghĩ: Không tốt! Những người này nào chỉ có đảm lược, rõ ràng là dân liều mạng a! Hắn buông tay thả xuống, khẳng định sẽ chọc cho sĩ quan này vô cùng giận dữ a!
Ai biết Long Tại Thiên không buông tay, trái lại giơ tay kia lên.
“Bảo ngươi lăn ngươi không lăn, đây là ngươi tự tìm.”
Sau đó một quyền quăng mệnh quan triều đình, muội phu của thất phẩm Kỳ Lân vệ sĩ này trên mặt đất!
Dường như còn chê không đủ, bổ sung một câu: “A, đúng rồi, bảo đại cữu tử Kỳ Lân vệ của ngươi tới tìm ta, ta có lời nói với hắn.”
Chủ sử: Điên rồi điên rồi! ! Những người Trung Nguyên này điên rồi! !
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
13 Tháng hai, 2022 22:40
Bộ này tác vẫn ra hàng ngày bên Trung, nhưng là text hình rất khó để lấy text convert, mình làm được nhưng đang đọc lại dần cho nhớ cốt truyện, rồi xem có ai donate mua chương thì mình sẽ convert tiếp
08 Tháng hai, 2022 09:44
ai đọc rồi cho mình hỏi bộ này drop chưa zậy m.n
08 Tháng hai, 2022 01:15
drop rồi hả m.n
26 Tháng năm, 2021 10:47
mẹ đọc toàn nghe mùi dầu ăn với pê đê
17 Tháng hai, 2020 23:30
Tác giả không biết trình độ câu giờ tăng chưa=)
14 Tháng một, 2020 11:51
lâu lâu mới quay lại đọc: Cô cô, Quá nhi không thể theo ngươi ! :)))) đây là bộ truyện ngôi thứ nhất duy nhất mà mình đọc được. Nó rất tự nhiên và đọc nó thoải mái
17 Tháng mười hai, 2019 15:54
Thiên tài trong truyện chủ yếu do giang hồ đồn thôi, giỏi thiệt có mấy người đâu, mà được cái gái nào tả cũng đẹp, từ chính tới phụ
13 Tháng mười hai, 2019 21:29
Cũng không nhiều lắm, được cái tụ tập quanh lão Phi Chân nên ae tưởng nhiều thôi
08 Tháng mười hai, 2019 17:25
.-. Có chi tiết lúc Tô Hiểu đánh thắng Trần trưởng lão Cái Bang khá là vô lí. Trần trưởng lão - 1 người được xưng là cao thủ trong võ lâm mà chiêu thức của mình có thể sử dụng được bao nhiêu lần cũng không biết, bị người ta truyền nội lực cho cũng không biết. :D
08 Tháng mười hai, 2019 10:56
Truyện hay. :( Chỉ phải cái thiên tài quá nhiều, toàn chưa đến 20 mà công phu, nội lực đã chẳng thua mấy lão quái tu luyện mấy chục năm. Đọc cảm thấy hơi quá đà.
13 Tháng mười một, 2019 19:16
Lão Hoa cũng bận luôn à? :v
17 Tháng mười, 2019 19:08
Tem :)))
15 Tháng mười, 2019 23:44
Tô Hiểu đâm lão Minh thật đau :))
12 Tháng mười, 2019 23:05
Chậc chậc, vẫn rất bình thường ._. Kia mà Nho môn hình như là phe phản loạn ha, hoàng thượng đúng là giỏi quăng nồi cho lão Minh
12 Tháng mười, 2019 23:00
Main quịt tiền Bát Tiên cư 2k lượng, chủ quán đòi Y Nhân trả hội
Main suýt bị Y Nhân quẳng từ nóc nhà xuống
12 Tháng mười, 2019 22:59
Phi Chân bị đẩy vào Nho môn làm quan văn
Tổng giáo vụ là Hoàng Ngọc Tảo
Lạc Danh trả danh hiệu Bạch Vương thất quan lại cho triều đình
12 Tháng mười, 2019 22:57
Lão Hoa :)) 5 chương mới chính truyện có gì chưa? :))
08 Tháng mười, 2019 23:40
Cái vụ này lằng nhằng đây :v
08 Tháng mười, 2019 23:39
Chap cuối quyển có thanh niên Nho môn cà khịa Thiên Phong Vũ với Minh Hóa Ngữ, suýt bị làm thịt =))
08 Tháng mười, 2019 23:39
Up muộn thế? :v
07 Tháng mười, 2019 20:38
T chưa rõ ông ạ, giống kiểu huyết mạch thượng đẳng ấy, người sở hữu là trùm vv
07 Tháng mười, 2019 10:48
Tại sao có huyết mạch đấy thì chơi lại được lục hung? Hack vậy? :v Tổ tiên nhà nó chuyên ăn thịt lục hung sống qua ngày ah? :v
06 Tháng mười, 2019 21:04
Tuyết chưa xuất hiện
Phi tướng quân tên thật là Nhiên Phi Không, sở hữu cái gọi là Chiến Thần huyết mạch qq gì đó, main có cái đó nên mới chơi được Phong Bồng
Trường An Chí Nhạc chính là lão bản Sát Liên =))))
05 Tháng mười, 2019 21:31
Mà Tuyết xuất hiện chưa thế?
05 Tháng mười, 2019 21:30
Vl :v chết chưa?
BÌNH LUẬN FACEBOOK