Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thần tôn đại nhân, vì sao lão nhân gia ngài lại ở chỗ này? Năm năm này, ngài đi đâu?”

Long Thành duy trì thế quỳ, dáng vẻ kính cẩn, nhưng giọng nói tràn đầy hân hoan vui mừng không kìm nén được, khóe mắt vẫn chứa lệ quang, làm thế nào cũng không giấu được nụ cười bên miệng.

Mấy năm này xảy ra chuyện gì, chính ta cũng rất khó nói rõ. Năm năm trước từ biệt ở Vô Pháp Vô Thiên nhai, chính ta, hay là thiên hạ này, đều thay đổi rất nhiều.

Nhạn Thập Tam bị đày đi quét nhà cầu.

Tây Môn Xuy Đăng mất tích, Thần Nguyệt giáo diệt vong.

Ta cũng mất đi ý niệm tiếp tục xông xáo giang hồ.

Ta tỉ mỉ quan sát Long Thành, hai tóc mai hắn phi sương, khuôn mặt kích động đến đỏ bừng già hơn trước kia rất nhiều. Hắn vốn là người tuổi trẻ tài cao nhất trong Vô Pháp Vô Thiên tứ hộ pháp, nhất là trù tính tin báo, bí điệp tham tình, hắn làm cực kỳ gọn gàng ngăn nắp. Nhờ công tác tình báo của hắn, năm đó không biết Thần Nguyệt giáo bớt đi bao nhiêu hi sinh, cứu được bao nhiêu nhân mạng. Tu vi nội lực hắn rất sâu, theo lý thì năm năm tuế nguyệt cỏn con, không nên lưu lại vết tích sâu như vậy trên mặt hắn. Có thể thấy mấy năm này, hắn cũng cũng không dễ sống.

Ta đỡ hắn dậy, ôn hòa nói: “Chuyện mấy năm qua, một lời khó nói hết, các ngươi đứng lên trước, xem nơi này với ta.”

Ta dẫn bọn hắn trở lại cửa đá bị ta đánh nát, bây giờ nơi này chỉ còn khối đá lớn chia năm xẻ bảy, lộn xộn rải rác đầy đất.

Long Thành thấy mà kinh hãi, cứng họng nói: “Thần tôn, ngài, võ công ngài, còn tinh thâm hơn trước kia, ngay cả tảng đá lớn như vậy cũng có thể một kích đánh nát, thuộc hạ bái phục.” Các huynh đệ Ám Phong đường cũng nhìn đến trợn mắt há mồm, mấy người còn đi lật hòn đá, kết quả không đổi, ánh mắt nhìn ta như nhìn quái vật.

Cũng không biết Long Thành nhớ lại cái gì, khó xử nói: “Vừa rồi thuộc hạ tùy tiện xuất thủ với ngài, hi vọng ngài chớ trách.”

Ngươi suýt bị đánh chết, kết quả là ta đừng trách móc sao? !

Ngươi nói như vậy, lương tâm ta sẽ áy náy a, Long hộ pháp!

Nói đến, trong Thần Nguyệt giáo, Vô Pháp Vô Thiên tứ hộ pháp ti chức cực cao, bọn hắn cực kỳ tự do, đồng thời nắm quyền lực tương đối lớn. Tứ hộ pháp trực tiếp nghe lệnh tông chủ nhà mình. Long Thành lệ thuộc Ám Nguyệt tông, ngoại trừ Ám Nguyệt tông chủ và Tây Môn lão đầu ra, ngay cả tam pháp vương cũng không thể hiệu lệnh bọn hắn. Kết quả bị ta đánh gần chết, còn muốn xin lỗi ta, nếu các trưởng lão lập quy củ Thần Nguyệt giáo năm đó nghe thấy, sợ rằng phải thổ huyết a.

Chúng ta bước vào mật thất cuối cùng, bầu không khí chợt trở nên trang nghiêm, không người nói nữa.

Không phải không thể, mà là tự giác ngậm miệng lại.

Nơi này không phải chỗ có thể nói chuyện phiếm. Như đám Long Thành từng nói, đây là nơi mà thứ —— bọn hắn, cũng như ta, coi là trọng yếu hơn sinh mệnh —— ngủ say.

Ta dò xét bốn phía, mỗi một nơi hẻo lánh đều vẽ ký hiệu mặt trăng. Tại phía chính bắc, cung phụng một tế đàn. Ta dừng chân, chậm rãi nói.

“Bắc cực nâng cao, bốn góc ngậm trăng...... Giống như ta nghĩ......”

Ta vuốt ve bia đá đó, đắm chìm trong hồi ức quá khứ, không thể tự kềm chế hồi lâu.

“Thì ra...... Ngươi ở đây......”

Trong trí nhớ, hình ảnh lão nhân vẫn tươi mới như cũ.

“Phi Chân a, ngươi tới rồi. Tới tới tới, chơi một ván cờ với lão phu.”

“Đừng chơi xấu, đừng chơi xấu! Ngươi đã thua, đã nói thắng được đánh thua một bạt tai, vừa rồi ngươi đánh ác như vậy, xem như đến phiên lão phu.”

“Ôi ôi! Mặt ngươi là đá sao! Đã nói không vận công! Da mặt ngươi còn dày hơn góc tường thành!”

Rõ ràng niên kỷ như thế, nhưng dường như không biết già yếu là thế nào. Mãi mãi không chịu thua, mãi mãi dồi dào tinh lực, như một đại hài tử chưa trưởng thành.

“Thần tôn tài mẫn, tiểu nhân xa xa không kịp.” Long Thành đi theo bước chân của ta, đứng ở phía sau: “Nơi này, thuộc hạ được Khổng Đoan dẫn tới mới phát hiện. Thiên hạnh, tuy nơi đây rơi vào tay Khổng tặc, nhưng vẫn không bị tổn hại, nếu không thật là......”

Ta nghe lời này tức giận ngầm sinh, cười lạnh nói.

“Ta còn thấy kỳ quái đây. Vì sao Ám Phong đường dũng mãnh không biết sợ, vậy mà làm trợ thủ cho Khổng Đoan, thì ra bị uy hiếp a.”

Ta ngước mắt nhìn không gian dưới đất to lớn này, nói tiếp.

“Mà nơi thuộc về chúng ta, vì sao lại biến thành chỗ để người ta giao đấu mua vui.”

Không biết phải chăng lúc nói chuyện, ngữ khí ta vô ý thức chuyển sang lạnh lẽo, Long hộ pháp cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, nghiến răng căm hận nói: “Chuyện này đều là tội thuộc hạ thất trách. Do thuộc hạ trông giữ bất lực, khiến trên dưới Ám Nguyệt tông chịu nhục, thuộc hạ không dám xin thần tôn tha thứ. Chỉ xin có thể tự tay đâm gian nhân, đến lúc đó đương nhiên sẽ minh chính điển hình trước tế đàn! Tay phải thuộc hạ còn phải dùng để đâm đại thù, thỉnh thần tôn tạm nhận lấy cái tay này, làm đền bù của thuộc hạ! !”

Lời còn chưa nói xong, Long Thành đã rút dao găm ngắn bên hông, phi tốc cắt về phía cổ tay trái.

Đám người Ám Phong đường kêu đừng, nhưng Long Thành xuất thủ như điện, bọn hắn không kịp ngăn lại.

Nghe thấy một tiếng keng, chủy thủ bay lên không trung.

Người Ám Phong đường thấy ta không đổi sắc nhìn Long Thành, hoàn toàn không động, mới biết chắc chắn ta xuất thủ cứu tay trái Long Thành. Một mặt thiên ân vạn tạ, đội ân mang đức, một mặt còn sợ hãi thán phục: Đây là võ công gì, vậy mà nhanh hơn Long hộ pháp xuất thủ. Chẳng lẽ.

Ánh mắt nhìn ta như nhìn quái vật lại sâu hơn.

Vừa rồi ta dùng Thiên Chu Ti đập bay chủy thủ của Long Thành. Nhưng từ lực đạo hắn ra tay, một đao này hạ xuống phải cắt bỏ cổ tay hắn...... Mẹ nó, ngươi có bao nhiêu thù với ta, vừa thấy ta đã muốn tặng một phần lễ gặp mặt đẫm máu. Có kiểu ăn mừng gặp mặt cấp trên như vậy sao!

“Ngươi làm gì vậy?”

Long Thành cúi đầu đứng thẳng nói: “Thuộc hạ tội ác tày trời, không như thế không thể tiêu trừ tội nghiệt, cũng không còn mặt mũi gặp huynh đệ trong giáo.”

Ta mới nhớ ra, trước đây cũng từng có tình huống như vậy.

Bởi vì Thần Nguyệt giáo là võ lâm tổng phái có màu sắc tôn giáo, cho nên người chấp hành cẩn thận giáo nghĩa cũng không phải số ít. Long hộ pháp chính là người nổi bật trong đó, mỗi tiếng nói cử động đều phải phù hợp điển nghi, nếu không sẽ tự đến chỗ tế ti lĩnh tội. Quả thực là một bản quy tắc sống.

Ngay cả Tây Môn lão đầu nhi cũng thấy hắn là đau đầu, để tránh mỗi ngày hắn lải nhải kinh điển giáo nghĩa bên tai, cho nên đuổi hắn đến chỗ lão Đao học đao pháp. Hình như lão Đao cũng bị hắn làm phiền, cho nên vội vàng sáng tạo ra một chiêu đưa cho Ám Phong đường. Nếu hắn không phát thệ cuộc đời không trảm người cùng giáo, đoán chừng Long hộ pháp không sống tới bây giờ.

Mà bây giờ lại đến phiên ta bị gia hỏa này hành hạ a...... Too young, too simple, ta mới không bị hắn hành. Không phải chỉ là lão cổ bản hơi trẻ tuổi sao. Xem ra đến thời điểm cho hắn thấy cái gì gọi là uy nghiêm của cấp trên. Để đóng vai một cấp trên cực ngầu, ta cũng hao tổn tâm huyết a......

Ta nửa híp mắt, hừ lạnh một tiếng.

“Cho ta thì làm được gì?”

Sau đó ta nặn ra một nụ cười xấu xa như câu dẫn cô nương thanh lâu, lạnh lùng nói: “Cuộc đời ta chỉ thích chân giò hầm tương, không thích tay sống.”

Nhưng Long Thành không bị vẻ cực ngầu của ta thuần phục, mà nghi hoặc nhìn ta, ánh mắt cổ quái nói: “Vậy...... Thần tôn cầm đi lăn tương...... Cũng không ngại.”

Mẹ nó a!

Vì sao biến thành ta muốn ăn tay ngươi a! Tay ngươi là móng heo sao! Tốt xấu ngươi cũng coi như đường đường truyền nhân Đao Ma, đừng xem thường tay mình như vậy a! Nếu lão Đao biết, một đao đánh chết cái tên ngớ ngẩn nhà ngươi a!

Còn có không nên oan uổng ta a! Ta chỉ thích ăn móng heo, không có sở thích đặc biệt với tay, nếu nói, ngay cả chân gà cũng tốt hơn tay ngươi nhiều a! Ngươi nói như vậy, bây giờ thủ hạ của ngươi không chỉ nhìn quái vật, quả thực đang nhìn biến thái a! Ta không có hứng thú với tay nam nhân trung niên nhà ngươi a!

“Được rồi được rồi.”

Ta thật không đóng trai ngầu được, tức giận nói: “Tóm lại không cho ngươi động tới tay của mình!”

Long Thành còn muốn nói thêm gì đó, ta ngắt lời nói: “Long hộ pháp, chuyện này ngươi làm rất tốt. Ta không nói ngươi đầu nhập triều đình, biến nơi đây thành sân đấu võ là đúng. Nhưng vạn sự cũng có trước sau nặng nhẹ. Trong này, nơi này chính là trọng yếu nhất. Nếu nơi đây bị tổn thương nửa điểm, ta lật hết sơn hà giang hải cũng khó lấp hận này, tất phải dùng tính mệnh tương bác, giận mà giết hết người trong triều đình. Lúc đó võ lâm nhất định nhiều phong ba, bây giờ ắt là một hồi gió tanh mưa máu. Ngươi ủy khúc cầu toàn, giữ gìn nơi này, cũng là giữ gìn ta, nói đến ta vẫn phải cảm ơn ngươi.”

Tính cách Long Thành nghiêm túc, nói chuyện với hắn nhất định phải trịnh trọng. Ta thấy trong mắt hắn còn do dự, nghiêm túc nói: “Bảo hộ nơi đây là chuyện thuộc bổn phận của ta. Rơi vào tay Khổng Đoan, nói ra vẫn là trách nhiệm của ta. Nếu ngươi cần tự sát, ta cũng cần. Long hộ pháp, nếu ngươi chém một tay mình, ta cũng phải chém một tay mình báo đáp. Như thế mới không phụ sự anh dũng của ngươi.”

Long Thành nghe vậy cực kỳ hối hận: “Ngàn vạn không thể, thần tôn chính là ba vị còn lại của giáo ta, là người có tư cách sắc lập giáo chủ. Hơn nữa giáo ta suy bại đến nước này, muốn trùng hưng còn phải dựa vào sự lãnh đạo của thần tôn. Nếu thần tôn có nửa phần bất trắc, thuộc hạ vạn chết khó chuộc.”

Tính người này như liệt hỏa, nếu trấn an không tốt, nói chết thì chết, với chuyện hy sinh, không thể khảng khái hơn được nữa. Ta liên tục khuyên bảo, mới thuyết phục được hắn rằng kế hoạch vì giáo quên mình, quyên tay, quyên chân, quyên bảo bối không có tác dụng với sự phục hưng của bản giáo, vẫn là thôi đi. Lúc này hắn mới triệt để bỏ dự định khảng khái hy sinh.

Long Thành hỏi ta dự định sau đó.

“Xin hỏi thần tôn chúng ta nên hành động thế nào?”

“Chúng ta lấy bia này và cái bình đi, nơi này thì vứt bỏ.”

Long Thành do dự nói: “Nhưng nơi đây là......”

“Ta biết.” Ta ngắt lời hắn: “Nơi này đã bại lộ cho Khổng Đoan, đoán chừng hoàng thượng đã lưu ý. Cũng giấu không nổi nữa. Để lại chỗ này chỉ đợi người tới lấy. Chỗ sẽ không mọc chân chạy, chỉ cần chúng ta mang những vật này đi, thứ thuộc về chúng ta sớm muộn có thể cầm về.”

“Cái gì là thuộc về các ngươi? Trẫm nghe hồ đồ rồi a.”

Giọng hoàng thượng truyền đến từ bên ngoài mật thất, tiếp theo người đã lập tức xuất hiện ở bậc thềm. Vừa rồi, chúng ta nói chuyện không đặc biệt ước thúc, âm lượng bình thường, cho nên đại khái hoàng thượng đã nghe rõ ràng.

Người tới theo hắn rất nhiều, ta biết cũng không ít. Đường Dịch và Bạch Liên theo hầu bên cạnh, ngoài ra còn có bốn Tiềm Long Thập Thất Sĩ. Tử đại nhân cũng theo hoàng thượng, nhìn ra là phụ tử gặp nhau.

Đại khái giống như ta đoán, nếu vụ án hoàng thượng muốn ba người chúng ta tra rõ liên quan đến Khổng Đoan, đương nhiên nổi lòng nghi kỵ với hắn. Với thân phận thượng thư của Khổng Đoan, nếu muốn làm, nhất định là hoàng thượng tự mình đến. Chẳng qua ta không ngờ chính là, Khổng Đoan chiếm nơi này, còn khống chế Ám Phong đường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Zhang Xiao Fan
13 Tháng hai, 2022 22:40
Bộ này tác vẫn ra hàng ngày bên Trung, nhưng là text hình rất khó để lấy text convert, mình làm được nhưng đang đọc lại dần cho nhớ cốt truyện, rồi xem có ai donate mua chương thì mình sẽ convert tiếp
ARTnote
08 Tháng hai, 2022 09:44
ai đọc rồi cho mình hỏi bộ này drop chưa zậy m.n
ARTnote
08 Tháng hai, 2022 01:15
drop rồi hả m.n
Hieu Le
26 Tháng năm, 2021 10:47
mẹ đọc toàn nghe mùi dầu ăn với pê đê
Saojoker
17 Tháng hai, 2020 23:30
Tác giả không biết trình độ câu giờ tăng chưa=)
LangTuTramKha
14 Tháng một, 2020 11:51
lâu lâu mới quay lại đọc: Cô cô, Quá nhi không thể theo ngươi ! :)))) đây là bộ truyện ngôi thứ nhất duy nhất mà mình đọc được. Nó rất tự nhiên và đọc nó thoải mái
61703187
17 Tháng mười hai, 2019 15:54
Thiên tài trong truyện chủ yếu do giang hồ đồn thôi, giỏi thiệt có mấy người đâu, mà được cái gái nào tả cũng đẹp, từ chính tới phụ
Quang Anh Luong
13 Tháng mười hai, 2019 21:29
Cũng không nhiều lắm, được cái tụ tập quanh lão Phi Chân nên ae tưởng nhiều thôi
trunghieu99tt
08 Tháng mười hai, 2019 17:25
.-. Có chi tiết lúc Tô Hiểu đánh thắng Trần trưởng lão Cái Bang khá là vô lí. Trần trưởng lão - 1 người được xưng là cao thủ trong võ lâm mà chiêu thức của mình có thể sử dụng được bao nhiêu lần cũng không biết, bị người ta truyền nội lực cho cũng không biết. :D
trunghieu99tt
08 Tháng mười hai, 2019 10:56
Truyện hay. :( Chỉ phải cái thiên tài quá nhiều, toàn chưa đến 20 mà công phu, nội lực đã chẳng thua mấy lão quái tu luyện mấy chục năm. Đọc cảm thấy hơi quá đà.
Quang Anh Luong
13 Tháng mười một, 2019 19:16
Lão Hoa cũng bận luôn à? :v
Quang Anh Luong
17 Tháng mười, 2019 19:08
Tem :)))
Quang Anh Luong
15 Tháng mười, 2019 23:44
Tô Hiểu đâm lão Minh thật đau :))
Quang Anh Luong
12 Tháng mười, 2019 23:05
Chậc chậc, vẫn rất bình thường ._. Kia mà Nho môn hình như là phe phản loạn ha, hoàng thượng đúng là giỏi quăng nồi cho lão Minh
Hoaqin
12 Tháng mười, 2019 23:00
Main quịt tiền Bát Tiên cư 2k lượng, chủ quán đòi Y Nhân trả hội Main suýt bị Y Nhân quẳng từ nóc nhà xuống
Hoaqin
12 Tháng mười, 2019 22:59
Phi Chân bị đẩy vào Nho môn làm quan văn Tổng giáo vụ là Hoàng Ngọc Tảo Lạc Danh trả danh hiệu Bạch Vương thất quan lại cho triều đình
Quang Anh Luong
12 Tháng mười, 2019 22:57
Lão Hoa :)) 5 chương mới chính truyện có gì chưa? :))
Quang Anh Luong
08 Tháng mười, 2019 23:40
Cái vụ này lằng nhằng đây :v
Hoaqin
08 Tháng mười, 2019 23:39
Chap cuối quyển có thanh niên Nho môn cà khịa Thiên Phong Vũ với Minh Hóa Ngữ, suýt bị làm thịt =))
Quang Anh Luong
08 Tháng mười, 2019 23:39
Up muộn thế? :v
Hoaqin
07 Tháng mười, 2019 20:38
T chưa rõ ông ạ, giống kiểu huyết mạch thượng đẳng ấy, người sở hữu là trùm vv
Quang Anh Luong
07 Tháng mười, 2019 10:48
Tại sao có huyết mạch đấy thì chơi lại được lục hung? Hack vậy? :v Tổ tiên nhà nó chuyên ăn thịt lục hung sống qua ngày ah? :v
Hoaqin
06 Tháng mười, 2019 21:04
Tuyết chưa xuất hiện Phi tướng quân tên thật là Nhiên Phi Không, sở hữu cái gọi là Chiến Thần huyết mạch qq gì đó, main có cái đó nên mới chơi được Phong Bồng Trường An Chí Nhạc chính là lão bản Sát Liên =))))
Quang Anh Luong
05 Tháng mười, 2019 21:31
Mà Tuyết xuất hiện chưa thế?
Quang Anh Luong
05 Tháng mười, 2019 21:30
Vl :v chết chưa?
BÌNH LUẬN FACEBOOK