Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dấu chân?

Ta oan uổng a hoàng thượng! Các ngươi ngủ thành một đống, ta nào biết người nào là ngươi a!

Hoàng thượng hờ hững, vuốt vuốt dấu chân rộng lớn khó hiểu trên mặt...... Mẹ nó đúng là ta giẫm, trên đế giày còn có cái ấn xương, đại khái là in vào lúc ta gặm thứ gì đó. Hoàng thượng lườm ta, cho ta một ánh mắt như ‘Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa’ rồi không để ý đến ta.

Chờ, chờ đã, thế này đã kết thúc?

Hối hận đã nói đâu!

Phong cách này hơi kỳ quái a. Ta còn tưởng sau khi oan uổng ta, hoàng thượng nhất định sẽ day dứt với ta, xin lỗi ta, muốn thăng quan tiến tước liền ba cấp cho ta. Ta không muốn đủ kiểu, hoàng thượng đau khổ cầu khẩn, cuối cùng ngay cả nữ nhi cũng đưa cho ta a? Sao bây giờ nhìn lại, hoàng thượng cảm thấy mắng ta ít đi đã là ban thưởng lớn lao......

“Biện pháp như Minh Phi Chân nói tuyệt đối không thể dùng, mắt thấy không xa phía trước là trấn Tàm Hồ. Ta muốn nghe ý nghĩ của các vị.”

Hoàng thượng không nóng lòng nói ra ý kiến của mình, mà muốn để mỗi người phát biểu ý kiến của bản thân. Chẳng những có thể làm từng người trong hội nghị suy nghĩ về chủ đề, còn có thể kích thích trí tuệ để nói ra phương pháp tốt hơn. Cái gọi là rộng đường ngôn luận, nghe nhiều thì rõ, cũng chính là lộ số như vậy. Mà phong cách này, không thể không nói rất giống lúc lão đại họp ở Lục Phiến môn. Hay nói ngược lại, phong cách làm việc của lão đại, có phần giống hoàng thượng.

Quả nhiên biện pháp của hoàng thượng làm mọi người nói ra ý nghĩ của mình, hơn nữa phong cách cá nhân cực kỳ mãnh liệt.

Diệp Lạc dẫn đầu nói: “Lần này mục tiêu của chúng ta rất rõ ràng, là nghĩ cách cứu viện Thẩm phó tổng đốc. Phương pháp cũng rất rõ ràng, là mời lão trang chủ Lạc Kiếm sơn trang xuất thủ, mà không phải chúng ta tự mình động thủ. Ta cho rằng duy trì ý kiến lúc đầu, như Minh đại ca nói, chúng ta nên đi Lạc Kiếm sơn trang trước, bàn lại sau.”

Sau khi ta băng vết thương cho Thiết Hàn Y, thỉnh thoảng Diệp Lạc cũng bắt đầu gọi ta là Minh đại ca.

Cảm giác gần đây quan hệ của nữ tính bên cạnh ta rất vi diệu.

Thái độ của Diệp Lạc với ta đại khái là thay đổi tự do giữa ‘Minh Phi Chân’ và ‘Minh đại ca’, gọi thế nào thì dựa vào khả năng giúp đỡ của ta.

Về phần tiểu sư di ở kinh thành, từ khi ta lên tiếng muốn nàng lưu lại bên ta, thái độ chính cung càng ngày càng rõ ràng. Trong giọng nói cũng có ý thức nữ tính nhiều hơn dĩ vãng. Tầng giấy dán cửa sổ mỏng manh giữa chúng ta chỉ kém công khai chọc thủng, sớm đã âm thầm thủng trăm ngàn lỗ, không đành lòng nhìn thẳng......

Bạch tổng quản sớm đã bị ta nhìn thấu thân nữ nhi, sau ngày đi dạo chợ đêm thì chưa từng gặp mặt. Nhưng không biết vì sao, ta thấy tối hôm đó nữ nhân vị của nàng tăng lên ầm ầm...... Gần đây bóng hình xinh đẹp của nàng xuất hiện trong lòng ta càng ngày càng nhiều.

Về phần gia hỏa Võng Lượng gặp được gần nhất, xưng hô với ta cũng tương tự Diệp Lạc. Căn cứ độ thiện cảm của nàng với ta, xưng hô sẽ chuyển đổi như gió giữa ‘Vương bát đản’, ‘Xú nam nhân’, ‘Chó săn không có gan’ ‘Lão hỗn đản’, ‘Đồ lưu manh’. Sáng nay lúc nàng nói nói mê, còn thưởng ta một câu ‘Con bê quắt chó chết’ coi như phát minh mới.

Về phần lão đại, phải nói thế nào đây, nàng là người ta lo lắng nhất hiện nay. Phải nói mấy ngày nay, nữ nhân ta nhớ nhiều nhất, trừ nàng ra không còn ai khác. Lão đại trời sinh đã có khí chất làm người muốn tới gần, có lẽ là khí chất độc nhất của nhân vật anh hùng. Ngoài ra...... Ngoại trừ lo lắng an nguy của nàng, quá lâu không thấy lão đại, ta phát giác mình thật sự hơi nhớ nàng.

Tuy cuối cùng nàng có thể thoát khỏi ma chưởng, nhưng dù sao vết thương trên tay...... Cũng không biết bây giờ có tìm được nơi chốn an toàn hay không.

Cuối cùng...... Ta mới không mắc mưu đây! Tô Hiểu là nam! ! !

Ta đang miên man suy nghĩ lung tung, hoàng thượng chỉ gật gật đầu với ý kiến của Diệp Lạc, không nhiều lời, quay lại hỏi Thiết Hàn Y.

Thiết Hàn Y trọng thương mới khỏi, lúc tỉnh lại còn kinh ngạc thế mà mình không chết. Chẳng qua lúc này ngoài mạnh trong yếu, chỉ có thể nói mấy câu mà thôi.

“Thần cho rằng, cử động này không thỏa đáng lắm. Lạc Kiếm sơn trang tổ chức Luyện Thần Chú hội, mời khắp danh khí thiên hạ. Thần là Quân Vương trắc, lại không hề nghe thấy chuyện này, đủ thấy bọn hắn giữ bí mật rất nghiêm ngặt. Bọn hắn trăm phương ngàn kế không muốn triều đình biết chuyện này, chưa hẳn có ý tốt gì.”

Cho dù sắc mặt trắng bệch, lời của lão Thiết vẫn trúng tim đen.

Hoàng thượng không cho ý kiến, tiếp tục hỏi.

Độc Cô vẫn bình tĩnh: “Thần tán thành Thiết thống lĩnh. Nếu tinh giản nhân số, chỉ có một ít sứ giả đi Lạc Kiếm sơn trang, thần cam nguyện mạo phong hiểm này, đổi lấy sự bình an của Thẩm phó tổng đốc. Nhưng ngài cũng trong trận, Lạc Kiếm sơn trang lại là đầm rồng hang hổ, không thể hành động với phong hiểm lớn như thế.”

“Long khanh, ngươi thì sao...... Long khanh...... Long Tại Thiên!”

Lúc này Long Tại Thiên mới hoàn hồn, vội nói: “Tiểu nhân nhất thời thất thần, ngài thứ tội.”

Hoàng thượng tức giận nói: “Mọi người tiếp thu ý kiến quần chúng, ngươi đang làm gì?”

Long Tại Thiên ôm quyền nói: “Nô tài không nghĩ đến hành động sau đó, mà là đám người A Bất Lặc Tư.”

Hoàng thượng a một tiếng, nheo mắt lại: “Nói tiếp.”

“Thần đang nghĩ tình cảnh tối hôm qua. Võ công của A Bất Lặc Tư thiên hạ hiếm thấy, xuất hiện từ bất kỳ chỗ nào cũng không kỳ quái. Thần thấy lạ với nữ tử tên là Si Mị đó. Nàng chăn nuôi gấu đen làm vũ khí, trốn trong rừng sâu núi thẳm. Nhưng phụ cận Hồ Châu có thế núi bằng phẳng, Lạc Kiếm sơn trang cũng có tiếng quản khống Hồ Châu nghiêm ngặt. Bọn hắn sẽ mặc cho những kẻ xâm nhập ngoại lai cỡ lớn này hoạt động sao?

Còn có, đây đã là lần thứ hai Quỷ Vực Nhất Hỏa bộc phát tranh đấu. Nhưng trong hai lần, Lạc Kiếm sơn trang đều thờ ơ lãnh đạm, thậm chí hình như không biết gì cả. Theo lý thuyết, quan binh dưới trướng Thẩm phó tổng đốc sớm đã xin bọn hắn giúp đỡ. Vậy mà chuyện này còn không có kết quả, thật sự làm nô tài thấy kỳ quái.”

Mấy câu của Long Tại Thiên, có thể coi là nói trúng. Quê mùa này có bề ngoài thô kệch, nhưng nội tâm quả thật tinh tế. Lần nào cũng phân tích sự vật từ góc độ người ngoài không phát giác, thường có thể một câu trúng, chiếm được tiếng khen của cả sảnh đường.

Quả nhiên hoàng thượng rất khen ngợi: “Lời của Long khanh rất được lòng ta. Có lẽ các ngươi không hiểu rõ, nhưng Lạc Kiếm sơn trang vốn là môn phái lấy nghiêm ngặt đoan chính mà xưng. Bọn hắn coi trọng quy củ nhất, tuyệt không cho phép quy tắc nhiều đời lưu truyền bị phá hư. Bởi vậy trong lãnh địa của Bạch Vương thất quan trăm năm nay, Hồ Châu là hòa bình không tranh nhất. Cuồng nhân vực ngoại như A Bất Lặc Tư đi vào địa bàn của bọn hắn, vậy mà bọn hắn thờ ơ lãnh đạm, thật sự quá khác thường. Ta gần như có thể khẳng định, Lạc Kiếm sơn trang nhất định có quỷ. Hơn nữa bọn hắn bí mật luyện kiếm, mở Luyện Thần Chú hội này mà không báo lên triều đình, đủ thấy người chủ sự lòng lang dạ thú. A Bất Lặc Tư lên sàn vào lúc này, rất khó làm người tin tưởng chỉ là một bất ngờ đơn thuần.”

“Nhưng......” Tô Hiểu bỗng nói: “Không phải ngài nói, nếu không thể tìm ra Lạc lão trang chủ, chúng ta sẽ không thể đánh thắng sao?”

Hoàng thượng lại lắc lắc đầu thở dài.

“Đây chính là nguyên nhân chủ yếu ta đổi ý. Võ giả như Lạc Danh, trước khi tọa quan đã là cao thủ chấn động thiên hạ. Hắn muốn bế quan tu luyện, tìm kiếm đột phá, đó là chuyện khó khăn cỡ nào? Hắn có thể bế quan mười năm, chưa hẳn không thể tiếp tục bế quan năm thứ mười một.

Huống chi Lạc Danh bế quan không chỉ vì luyện kiếm, còn là đau lòng vì mấy nhi tử tráng niên mất sớm, bi thương quá độ, không muốn gặp lại ngoại nhân. Lạc gia không có hắn cũng vận chuyển mười năm, Lạc Kiếm sơn trang không thấy thu nhỏ quy mô, trái lại lớn mạnh hơn mười năm trước. Ngồi ba nhìn hai trong Bạch Vương thất quan, chỉ dưới Hàn Sơn tự và Lư Sơn kiếm quan, đó là uy phong cỡ nào? Thấy rõ Lạc gia không phải không có người. Không dối gạt các ngươi, ta còn từng nghĩ hứa Hồng Trang cho tứ tử Tư Mệnh của hắn. Nếu không phải gia hỏa Lạc Danh bế quan không ra, nói không chừng đã không có sự kiện Kim Vương Tôn.”

Long Tại Thiên chen miệng nói: “Thì ra...... Lại là một chuẩn phò mã. Haiz, tự cầu phúc đi.” Tiếp theo nhìn ta......

Nhìn trái dưa hấu mẹ ngươi! Vì sao nói ‘Lại’! Ngươi thật sự coi lão tử là ôn thần sao!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Zhang Xiao Fan
13 Tháng hai, 2022 22:40
Bộ này tác vẫn ra hàng ngày bên Trung, nhưng là text hình rất khó để lấy text convert, mình làm được nhưng đang đọc lại dần cho nhớ cốt truyện, rồi xem có ai donate mua chương thì mình sẽ convert tiếp
ARTnote
08 Tháng hai, 2022 09:44
ai đọc rồi cho mình hỏi bộ này drop chưa zậy m.n
ARTnote
08 Tháng hai, 2022 01:15
drop rồi hả m.n
Hieu Le
26 Tháng năm, 2021 10:47
mẹ đọc toàn nghe mùi dầu ăn với pê đê
Saojoker
17 Tháng hai, 2020 23:30
Tác giả không biết trình độ câu giờ tăng chưa=)
LangTuTramKha
14 Tháng một, 2020 11:51
lâu lâu mới quay lại đọc: Cô cô, Quá nhi không thể theo ngươi ! :)))) đây là bộ truyện ngôi thứ nhất duy nhất mà mình đọc được. Nó rất tự nhiên và đọc nó thoải mái
61703187
17 Tháng mười hai, 2019 15:54
Thiên tài trong truyện chủ yếu do giang hồ đồn thôi, giỏi thiệt có mấy người đâu, mà được cái gái nào tả cũng đẹp, từ chính tới phụ
Quang Anh Luong
13 Tháng mười hai, 2019 21:29
Cũng không nhiều lắm, được cái tụ tập quanh lão Phi Chân nên ae tưởng nhiều thôi
trunghieu99tt
08 Tháng mười hai, 2019 17:25
.-. Có chi tiết lúc Tô Hiểu đánh thắng Trần trưởng lão Cái Bang khá là vô lí. Trần trưởng lão - 1 người được xưng là cao thủ trong võ lâm mà chiêu thức của mình có thể sử dụng được bao nhiêu lần cũng không biết, bị người ta truyền nội lực cho cũng không biết. :D
trunghieu99tt
08 Tháng mười hai, 2019 10:56
Truyện hay. :( Chỉ phải cái thiên tài quá nhiều, toàn chưa đến 20 mà công phu, nội lực đã chẳng thua mấy lão quái tu luyện mấy chục năm. Đọc cảm thấy hơi quá đà.
Quang Anh Luong
13 Tháng mười một, 2019 19:16
Lão Hoa cũng bận luôn à? :v
Quang Anh Luong
17 Tháng mười, 2019 19:08
Tem :)))
Quang Anh Luong
15 Tháng mười, 2019 23:44
Tô Hiểu đâm lão Minh thật đau :))
Quang Anh Luong
12 Tháng mười, 2019 23:05
Chậc chậc, vẫn rất bình thường ._. Kia mà Nho môn hình như là phe phản loạn ha, hoàng thượng đúng là giỏi quăng nồi cho lão Minh
Hoaqin
12 Tháng mười, 2019 23:00
Main quịt tiền Bát Tiên cư 2k lượng, chủ quán đòi Y Nhân trả hội Main suýt bị Y Nhân quẳng từ nóc nhà xuống
Hoaqin
12 Tháng mười, 2019 22:59
Phi Chân bị đẩy vào Nho môn làm quan văn Tổng giáo vụ là Hoàng Ngọc Tảo Lạc Danh trả danh hiệu Bạch Vương thất quan lại cho triều đình
Quang Anh Luong
12 Tháng mười, 2019 22:57
Lão Hoa :)) 5 chương mới chính truyện có gì chưa? :))
Quang Anh Luong
08 Tháng mười, 2019 23:40
Cái vụ này lằng nhằng đây :v
Hoaqin
08 Tháng mười, 2019 23:39
Chap cuối quyển có thanh niên Nho môn cà khịa Thiên Phong Vũ với Minh Hóa Ngữ, suýt bị làm thịt =))
Quang Anh Luong
08 Tháng mười, 2019 23:39
Up muộn thế? :v
Hoaqin
07 Tháng mười, 2019 20:38
T chưa rõ ông ạ, giống kiểu huyết mạch thượng đẳng ấy, người sở hữu là trùm vv
Quang Anh Luong
07 Tháng mười, 2019 10:48
Tại sao có huyết mạch đấy thì chơi lại được lục hung? Hack vậy? :v Tổ tiên nhà nó chuyên ăn thịt lục hung sống qua ngày ah? :v
Hoaqin
06 Tháng mười, 2019 21:04
Tuyết chưa xuất hiện Phi tướng quân tên thật là Nhiên Phi Không, sở hữu cái gọi là Chiến Thần huyết mạch qq gì đó, main có cái đó nên mới chơi được Phong Bồng Trường An Chí Nhạc chính là lão bản Sát Liên =))))
Quang Anh Luong
05 Tháng mười, 2019 21:31
Mà Tuyết xuất hiện chưa thế?
Quang Anh Luong
05 Tháng mười, 2019 21:30
Vl :v chết chưa?
BÌNH LUẬN FACEBOOK