Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng tộc nước ta có một truyền thuyết thẳng thắn cương nghị.

Bảy nam dưới gối đương kim thánh thượng, sáu người được phong vương, làm Xích Tranh Hoàng Lục Thanh Lam vương.

Sáu vị vương gia đều có sở trường, đều có bản sự.

Xích vương là trưởng chư vương, kỳ tài hiếm thấy. Văn tài sư tòng thừa tướng đương triều Lý Tư, võ công bái vào môn hạ quốc sư Lai Kính Chân. Văn sự võ công đều tinh tuyệt. Tọa trấn kinh sư một thời gian dài, làm triều chính kính nể.

Hoàng vương trời sinh hào dũng, chiến phải lên trước. Từng xung phong trú vệ Bắc Cương ba năm, trong lúc đó được đại thống lĩnh Kỳ Lân vệ chỉ điểm, chính là tướng lĩnh vô song trong thân vương nước ta. Rất được nhân mã quân đội coi trọng.

Thanh vương ôn nhuận như ngọc, trạch tâm nhân hậu. Là ruột thịt cùng mẹ sinh ra với trưởng công chúa Tĩnh An, chính là quân tử của hoàng tộc. Hắn mở tư thục, tuyên ái nghĩa, quyên tiền bạc, thể dân tình, quan dân ý, bình dân oán. Tiếng khen trong dân gian cao nhất, xưa giờ có danh xưng Nhân vương. Nếu không phải trời sinh ốm yếu, vốn là người thừa kế được hoàng thượng coi trọng nhất.

Lam vương tinh thông mưu tính, tài trí trác tuyệt. Sáu tuổi biết ngàn chữ, tám tuổi đọc trăm quyển sách, mười tuổi có thể làm thơ làm phú, nói giỏi cãi hay, người trưởng thành không thắng nổi. Nghe nói lúc mười lăm tuổi, từng một tay viết chữ, một tay vẽ tranh, đánh cờ mồm với ba người, vẫn đại hoạch toàn thắng. Lúc hơn mười chín tuổi, đi sứ bảy nước Tây Vực. Bằng sự nhanh nhẹn linh hoạt hơn người và một cái miệng khéo, lợi dụng tình thế phức tạp giữa bảy nước, lập minh ước không xâm phạm lẫn nhau với nước ta. Hoàng thượng ban thưởng đất phong Lạc Dương cho hắn, làm Lạc Dương vương. Thiên vị vô cùng, đương thời không hai.

Còn một vị Tranh vương gia, quá khứ vân vân không cần nói, nhân phẩm võ công không cần phải kể. Hiện nay sự tích nổi danh nhất của hắn là tạo phản lão tử hắn, còn suýt thành công, gọi là —— ‘Sự kiện Trừng Không Quân’. Cho dù sau này mấy vị vương gia khác thế nào, vị lão ca này tuyệt đối danh lưu sử sách.

Liên quan đến sự tích của mấy vị vương gia, võ lâm hay dân gian đều lưu truyền sôi sùng sục, nhiều kiểu nhiều loại. Nếu viết một bản kí sự về lục vương, sợ rằng không mỏng hơn sách sử.

Nhưng trong mấy vị vương gia này, chỉ Lục vương gia, có nguyên nhân thành danh không giống mấy vị vương gia kể trên lắm. Lão nhân gia người là...... Một lục thành danh.

Nghe nói, tứ vương gia Lục vương, chính là vương gia phóng khoáng hào hiệp nhất, trời sinh cởi mở ngang ngạnh. Nhưng mỗi người Lý gia, hoặc nhiều hoặc ít đều có khuyết điểm si mê thứ gì đó. Tĩnh An thích đọc sách, Tranh vương thích binh pháp, Tử Tử thích nhận cha, đều là biểu hiện si mê thứ gì đó.

Tật xấu của vị Lục vương gia này, lại là nữ nhân.

Không nên hiểu lầm, hắn không si tình, mà là háo sắc!

Lục vương háo sắc trời sinh, một ngày không thể không có mỹ nữ làm bạn. Đáng tiếc lão nhân gia người sinh ra đã béo, cũng không phải hắn hết ăn lại nằm, hình như là một loại bệnh. Tuy tướng mạo không tính là xấu, nhưng trời sinh mắt đậu nành, đích thực không làm cô nương thích. Mà hắn xấu xí thì cũng thôi đi, người còn hoa tâm, dẫn đến ngoại giới càng đánh giá hắn không tốt.

Chẳng qua đến cùng là vương gia, không ai có thể quản hắn cướp nam bá nữ. Lục vương đặc biệt yêu thích dân nữ, càng tình hữu độc chung với xử nữ. Nếu là nữ tử thanh lâu, cho dù chưa sơ long, hắn cũng không có hứng thú. Cho nên hắn thu nạp không ít cao thủ trong phủ, vừa rảnh rỗi là tìm kiếm nữ tử xuất chúng cho hắn.

Tiêu dao như vậy được một thời gian, cho đến một ngày. Trong lúc hắn đại yến quần thần, nữ tử bị hắn coi trọng bắt về phủ tuyên bố mình đã không phải hoàn bích trước mặt mọi người, sau đó bỏ trốn theo một tân khách trong đó...... Từ ngày mây xanh phủ đầu ấy, truyền thuyết Nón Xanh vương bắt đầu.

Từ khi nữ tử thứ nhất chạy trốn, những nữ tử khác trong phủ Lục vương gia cũng suy nghĩ phương pháp tương đồng. Có câu dẫn giáo tịch, có sắc dụ hộ vệ, có đủ loại phương pháp. Bắt đầu từ nữ tử thứ nhất, phủ thượng của Lục vương bộc phát xu thế chạy trốn không cản được. Mỗi một nữ tử bị Lục vương gia bắt về phủ thượng, đều tìm được đối tượng tương ứng trong phủ.

Từ sau lúc đó, mỗi một nữ tử bị Lục vương coi trọng đều thoát khỏi miệng hùm. Các nàng sớm đã nghe truyền thuyết Lục vương, công khai tìm đối tượng trong phủ. Không phải chạy với canh cổng, thì bỏ trốn với tưới hoa, hơn nữa còn có hai cơ thiếp thà song túc song phi, cũng không chịu ở vương phủ. Một năm có thể chạy hơn hai mươi nữ tử, không thể không nói cảnh giới của Lục vương cũng quá lỏng lẻo.

Nhưng Lục vương gia chính là nhân vật hào sảng ngang ngạnh trời sinh. Há có thể bị thương tình hoài vì mấy nữ tử cỏn con, mỗi ngày ngoạm miếng thịt lớn, uống ngụm rượu lớn như thường. Hắn tiếp tục tìm kiếm mỹ nhân, tìm được là kéo về phủ. Hai ngày sau lại chạy ra ngoài...... Vòng đi vòng lại, Lục vương đã quen thuộc. Thỉnh thoảng nhìn thấy cơ thiếp ở trong phủ hơn hai ngày, vậy mà hãi hùng khiếp vía, suýt nữa cho rằng đại nạn sắp tới, vội gọi thái y đến khám bệnh. Đến khi cơ thiếp chạy trốn mới an tâm.

Mỗi một nữ tử chạy trốn, đều tăng thêm mấy vệt màu trên tên tuổi của Nón Xanh vương. Trong dân gian, cái tên này càng ngày càng có sắc thái truyền kỳ.

Trong dân gian, truyền thuyết về Lục vương gia càng ngày càng nóng hổi, mỗi người nói một kiểu.

Có truyền thuyết, một lần Lục vương điện hạ cắt tỉa bồn hoa trong vườn, không cẩn thận cắt vào tay. Hoa vương bên cạnh trông thấy, không ngờ huyết dịch chảy ra từ tay vương gia là màu lục! Đúng là không phải phàm nhân.

Còn có người nói, bởi vì bị gia phó lục quá nhiều, Lục vương căm thù tôi tớ nam tính. Phủ thượng toàn là thái giám hoặc cung nữ, một nam tử cũng không có. Một ngày lại vồ được một dân nữ, dân nữ nghe truyền thuyết Lục vương, bèn dự định tìm đối tượng để bỏ trốn. Nhưng tìm tới tìm lui không tìm được nam nhân.

Lúc này Lục vương dắt chó về nhà, ha ha cười nói: Bây giờ giống đực trong phủ, ngoại trừ bản vương chỉ còn con chó này, bản vương xem ngươi chọn thế nào? Ai biết cô nương kia không nói một tiếng, dắt chó liền chạy, không quay đầu nhìn lại. Làm Lục vương gia nhìn đến con ngươi cũng rơi xuống.

Thậm chí nghe rợn cả người nhất, có kẻ nói, dân nữ bị Lục vương bắt về đều tìm được chân ái của mình. Lục vương gia nào phải hôn vương cướp nam bá nữ, rõ ràng là nguyệt lão trên trời hạ phàm. Thế là rất nhiều đại cô nương vân anh chưa gả cố ý đi dạo ở cửa phủ Lục vương, chờ đợi bị bắt vào phủ để tìm lang quân vừa ý.

Mà cao thủ võ lâm, văn nhân mặc khách muốn làm gia phó của Lục vương, càng là nghe tiếng mà tới, đạp nát cánh cửa. Lục vương nhất thời nghĩ không ra, còn tưởng rằng tấm lòng chiêu hiền đãi sĩ ẩn giấu dưới bề ngoài cồng kềnh đã tràn đầy mùi ôi của mình, rốt cuộc được phát hiện!

Đều do nữ nhân của hắn chạy với người, có tám thành tìm được hạnh phúc chân chính. Còn lợi hại hơn băng nhân quán, hồng nương quán có thành tựu hôn ước cao nhất toàn quốc. Cũng thảo nào người ta lại chuyên môn đi tìm hắn. Hắc Bạch giám còn phong Lục vương gia làm bà mối tốt nhất toàn quốc ba năm liên tiếp. Hoàn toàn xứng đáng là chân nam nhân!

Lúc các muội tử Ngô Đồng Kim Vũ hiên tĩnh tọa khôi phục công lực, ta lúng túng nghĩ đến những sự tích của Lục vương, trong lòng hăng say kích động.

Không ngờ a, hôm nay được gặp nhân vật trong truyền thuyết, tay ta không ngừng run rẩy a...... Đây chính là khí tràng truyền kỳ sao? Hôm nay gặp mặt quả thật danh bất hư truyền, hắn tuyệt không phải một mập mạp chết bầm bình thường. Mới gặp mặt không đến nửa canh giờ đã bị người lục, không thể không nói thật sự đáng kính trọng.

Không ngờ Lục vương cũng tới Hồ Châu, hơn nữa còn muốn tham gia Luyện Thần Chú hội.

Đất phong của Lục vương ở Nam Cương, cách Hồ Châu ngàn dặm. Không ngờ hắn cũng tới đây, không nghĩ tới a.

Chờ đã...... Nói như vậy, chẳng lẽ hoàng thượng sớm đã biết chuyện này?

Ta đột nhiên rõ ràng.

Ta vẫn luôn thấy hoàng thượng hơi kỳ quái. Hắn không muốn lộ chuyện chúng ta tới trấn Tàm Hồ, đồng thời lại muốn tự mình đi vào Lạc Kiếm sơn trang. Như vậy không hợp lý. Hồi tưởng cử động của hoàng thượng, ta đột nhiên rõ ràng nguyên nhân hắn không chịu lộ diện.

Vương gia hiện thân ở một chỗ cách rất xa đất phong, loại chuyện này sẽ làm hoàng thượng nghĩ thế nào?

Đại khái là hắn nghe thấy truyền ngôn liên quan, muốn tận mắt xác nhận nhi tử có tới Hồ Châu góp một chân hay không. Chuyện Tranh vương làm lòng tin của hoàng thượng với nhi tử giảm nhiều, hắn không muốn biểu hiện tâm tình này ra, nhưng không yên tâm với chân tướng mà người ngoài nói. Tâm tình nhất định phải tận mắt thấy này, ta cũng có thể hiểu được. Về phần người bên cạnh cũng không chịu nói, khẳng định là do đứa con trai này quá mất mặt!

Chẳng qua Lục vương thật sự tới, nếu hoàng thượng biết, chắc hẳn sẽ rất thất vọng.

Ta suy nghĩ những chuyện này, Tô Hiểu ở bên cạnh chớp chớp mắt to nhìn ta.

Ta tức giận nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, còn không thả người.”

Tô Hiểu ‘Hả’ một tiếng: “Phải tiễn hắn gặp quan!”

Ta lườm Tô Hiểu nói: “Những tiêu sư kia chết rất thảm. Nhưng Trần trưởng lão có địa vị gì? Những người kia cần hắn động thủ sao? Ngươi xem những thi thể này, có người chết dưới Hàng Long chưởng lực không? Hung phạm sớm đã chạy hết, ngươi tiễn hắn gặp quan, tội danh là gì? Thấy chết không cứu sao?”

Tô Hiểu bị ta nói cho á khẩu không trả lời được, ủ rũ cúi đầu dời đao khỏi Trần trưởng lão. Khí cơ của hai người giao tiếp hồi lâu, Trần trưởng lão gắng gượng chèo chống, một mực không thể chữa thương, đã dần cảm thấy không chịu nổi. Lúc này Tô Hiểu dời đao, mắt hắn tối sầm, suýt nữa té xỉu. Vội vàng điểm mấy huyệt đạo, tự thổ nạp sâu. Cũng may mấy chục năm công lực thâm hậu, tuy tiêu hao lớn, nhưng không trí mạng. Lập tức không quan tâm mất mặt, tĩnh tọa hồi khí tại chỗ.

Đến cùng là lão tiền bối, không như đám Hỏa Phượng. Trần trưởng lão thổ nạp một lát là có thể đứng dậy nói chuyện. Hắn hừ một tiếng: “Lão phu nhìn lầm. Mấy năm nay lão phu ở Nam Cương vắng vẻ, trên giang hồ lại có vài tiểu bằng hữu rất mạnh. Tuyệt vời, quả thật tuyệt vời a.”

Lúc này Trần trưởng lão hoàn toàn nhìn ta. Đại khái hắn nhìn thấu trò xiếc vừa rồi do ta chơi. Tuy không biết dưới lòng bàn chân có Thiên Chu ti của ta, nhưng có thể rõ ràng võ công Tô Hiểu không hề cao.

“Nhờ có tiền bối chỉ giáo.”

Trần trưởng lão hạ giọng nói: “Xem ra, ngươi đã biết thân phận của điện hạ.”

Ta cười nói: “Núi xanh mãi xanh, nước biếc chảy dài mà.”

Trần trưởng lão cười lạnh nói: “Vậy ngươi biết phải làm gì?”

“Ta đây có một câu châm ngôn cuộc đời, chỉ biết ăn ngủ uống nhiều nước, việc không liên quan đến mình thì im lặng. Trần trưởng lão, còn chuyện gì không?”

“Tốt! Hi vọng ngươi thực hiện được!”

Hung hăng ôm quyền, bước nhanh khỏi miếu sơn thần.

Nhìn tư thế của Trần trưởng lão, chắc hẳn sau này còn ác chiến a.

Chẳng qua hiện nay mặc kệ hắn.

Ta dẫn Tô Hiểu đi xem đám Hỏa Phượng. Cũng khó trách Trần trưởng lão sốt ruột muốn chạy trốn, mấy người các nàng vừa vận công xong, đang thần thái sáng láng. Nếu nhìn thấy Trần trưởng lão còn ở đây, không thể thiếu đánh hắn từ trong ra ngoài.

Hỏa Phượng còn chưa mở miệng, mấy tiểu muội tử cười duyên nói: “Ơn cứu mạng của hai vị, tiểu muội suốt đời khó quên. Xin hỏi Tô công tử, ngài là nhân sĩ phương nào, trong nhà có mấy người, địa chỉ nơi nào, sư thừa người nào, thích ăn gì, thích cô nương thế nào...... Sau này tiểu muội nhất định bái tạ.”

Tô Hiểu xấu hổ đến tuyết nhan đỏ bừng: “Ta, ta,......”

Các ngươi tạ ơn hay là đính ước a!

Ta kéo Tô Hiểu ra sau lưng mình, nói với Hỏa Phượng: “Thương thế không sao chứ?”

Hỏa Phượng vốn nhìn mấy vị sư muội theo đuổi Tô Hiểu, còn đang vui tươi hớn hở, ta vừa nói nàng lập tức chuyển sang hung tướng nghiêm túc: “Không cần ngươi quản. Chúng ta vốn nắm chắc giết khỏi trùng vây, ai nhờ Đại La sơn ngươi quản việc không đâu!”

“Sư tỷ, không thể nói như thế. Nếu không có Tô công tử, sao chúng ta có thể bình yên vô sự đứng đây a.”

Hỏa Phượng hừ nói: “Đó là công lao của Tô công tử. Bần ni phải cảm ơn, cũng chỉ cảm ơn Tô công tử.”

Ta cười đùa cợt nhả nói: “Ôi ôi, chúng ta là người nhà, đừng nói lời hai nhà.”

Hỏa Phượng giận dữ trừng mắt nói: “Bớt đánh rắm, ai là người nhà với ngươi!”

Nha đầu này...... Thời gian theo đuôi ta gọi ca ca đòi uống rượu như năm đó, đã một đi không trở lại sao?

Hỏa Phượng cả giận nói: “Ai gọi ngươi là ca ca! Không biết xấu hổ!” Giơ tay muốn đánh.

Tô Hiểu rất ngạc nhiên nhìn chúng ta nói: “Minh đại ca, các ngươi quen biết sao?”

Ta cười nói: “Ngươi nói, ta xuất thân môn phái nào?”

“Minh đại ca có ngốc không, ngươi là người Đại La sơn a.”

Ngươi mới ngốc! Đừng nghĩ mỗi lần ta hỏi ngươi là ta không biết! Đây gọi là hỏi mở a!

“Quan hệ của Đại La sơn chúng ta và Ngô Đồng Kim Vũ hiên rất mật thiết, hai nhà thân như một. Hỏa Phượng sư thái, ngươi nói xem đúng không.”

Hỏa Phượng còn chưa lên tiếng, mấy nữ đệ tử còn lại đều nở nụ cười ám muội. Có lẽ chuyện tình gió trăng của sư tôn hai nhà sớm đã lan truyền trong môn. Nói cũng đúng, trong Ngô Đồng Kim Vũ hiên toàn là nữ tử, thiên tính thích loại chuyện tình nam nữ này. Tử chưởng môn rất duyên dáng, lại không phải người xuất gia. Nếu nàng còn vân anh chưa gả, không có lý do làm người tin phục thì không nói nổi.

Tô Hiểu a a liên tục gật đầu, cũng không biết nghe hiểu cái gì.

“Chư vị muội muội Ngô Đồng Kim Vũ hiên, tiểu đệ họ Minh môn hạ Đại La sơn, giá sương hữu lễ.”

Mấy muội tử khanh khách cười không ngừng, nói thẳng nào có người như ngươi, đã muội muội còn tiểu đệ.

Hỏa Phượng bực mình nói: “Đều an tĩnh! Họ Minh, coi như hôm nay ngươi cứu ta. Sau này sẽ trả lại, ngươi hài lòng chưa?”

“Đừng nóng nảy a. Thật là, khi ngươi còn bé chúng ta chung sống rất tốt, bây giờ làm sao vậy......”

Hỏa Phượng tức giận giậm chân: “Ngươi nhắc lại!”

“Được được được, không đề cập tới không đề cập tới.”

Ta vò đầu nói: “Kỳ thực ta sớm đã biết các ngươi muốn tới Hồ Châu. Trên đường ta đã gặp tam sư muội của ngươi, hiện giờ nàng ở trấn Tàm Hồ sao? Chắc các ngươi phụ trách áp giải hộp hắc ngọc, hôm nay tụ hợp với nàng ở đây?”

Hỏa Phượng đột nhiên nghĩ đến gì đó, nhướn lông mày nhỏ nhắn lên, không có ý tốt cười nói: “Đúng, sư muội ta đích thực đã đến trấn Tàm Hồ, ta đây phải đi hội hợp với nàng......”

“Không sao không sao, ta đưa ngươi đi.”

“Thật sao? Vậy cũng tốt, dù sao các ngươi đã rất lâu không gặp.”

“Nào có lâu? Mấy ngày trước chúng ta mới gặp nhau.”

“Ai nói sư muội ta.” Hỏa Phượng cười lạnh nói: “Ta nói, là sư tỷ ta.”

Nàng nói xong lời này, nụ cười của ta cứng lại, khô khốc nói: “Sư, sư, sư tỷ ngươi cũng tới?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Zhang Xiao Fan
13 Tháng hai, 2022 22:40
Bộ này tác vẫn ra hàng ngày bên Trung, nhưng là text hình rất khó để lấy text convert, mình làm được nhưng đang đọc lại dần cho nhớ cốt truyện, rồi xem có ai donate mua chương thì mình sẽ convert tiếp
ARTnote
08 Tháng hai, 2022 09:44
ai đọc rồi cho mình hỏi bộ này drop chưa zậy m.n
ARTnote
08 Tháng hai, 2022 01:15
drop rồi hả m.n
Hieu Le
26 Tháng năm, 2021 10:47
mẹ đọc toàn nghe mùi dầu ăn với pê đê
Saojoker
17 Tháng hai, 2020 23:30
Tác giả không biết trình độ câu giờ tăng chưa=)
LangTuTramKha
14 Tháng một, 2020 11:51
lâu lâu mới quay lại đọc: Cô cô, Quá nhi không thể theo ngươi ! :)))) đây là bộ truyện ngôi thứ nhất duy nhất mà mình đọc được. Nó rất tự nhiên và đọc nó thoải mái
61703187
17 Tháng mười hai, 2019 15:54
Thiên tài trong truyện chủ yếu do giang hồ đồn thôi, giỏi thiệt có mấy người đâu, mà được cái gái nào tả cũng đẹp, từ chính tới phụ
Quang Anh Luong
13 Tháng mười hai, 2019 21:29
Cũng không nhiều lắm, được cái tụ tập quanh lão Phi Chân nên ae tưởng nhiều thôi
trunghieu99tt
08 Tháng mười hai, 2019 17:25
.-. Có chi tiết lúc Tô Hiểu đánh thắng Trần trưởng lão Cái Bang khá là vô lí. Trần trưởng lão - 1 người được xưng là cao thủ trong võ lâm mà chiêu thức của mình có thể sử dụng được bao nhiêu lần cũng không biết, bị người ta truyền nội lực cho cũng không biết. :D
trunghieu99tt
08 Tháng mười hai, 2019 10:56
Truyện hay. :( Chỉ phải cái thiên tài quá nhiều, toàn chưa đến 20 mà công phu, nội lực đã chẳng thua mấy lão quái tu luyện mấy chục năm. Đọc cảm thấy hơi quá đà.
Quang Anh Luong
13 Tháng mười một, 2019 19:16
Lão Hoa cũng bận luôn à? :v
Quang Anh Luong
17 Tháng mười, 2019 19:08
Tem :)))
Quang Anh Luong
15 Tháng mười, 2019 23:44
Tô Hiểu đâm lão Minh thật đau :))
Quang Anh Luong
12 Tháng mười, 2019 23:05
Chậc chậc, vẫn rất bình thường ._. Kia mà Nho môn hình như là phe phản loạn ha, hoàng thượng đúng là giỏi quăng nồi cho lão Minh
Hoaqin
12 Tháng mười, 2019 23:00
Main quịt tiền Bát Tiên cư 2k lượng, chủ quán đòi Y Nhân trả hội Main suýt bị Y Nhân quẳng từ nóc nhà xuống
Hoaqin
12 Tháng mười, 2019 22:59
Phi Chân bị đẩy vào Nho môn làm quan văn Tổng giáo vụ là Hoàng Ngọc Tảo Lạc Danh trả danh hiệu Bạch Vương thất quan lại cho triều đình
Quang Anh Luong
12 Tháng mười, 2019 22:57
Lão Hoa :)) 5 chương mới chính truyện có gì chưa? :))
Quang Anh Luong
08 Tháng mười, 2019 23:40
Cái vụ này lằng nhằng đây :v
Hoaqin
08 Tháng mười, 2019 23:39
Chap cuối quyển có thanh niên Nho môn cà khịa Thiên Phong Vũ với Minh Hóa Ngữ, suýt bị làm thịt =))
Quang Anh Luong
08 Tháng mười, 2019 23:39
Up muộn thế? :v
Hoaqin
07 Tháng mười, 2019 20:38
T chưa rõ ông ạ, giống kiểu huyết mạch thượng đẳng ấy, người sở hữu là trùm vv
Quang Anh Luong
07 Tháng mười, 2019 10:48
Tại sao có huyết mạch đấy thì chơi lại được lục hung? Hack vậy? :v Tổ tiên nhà nó chuyên ăn thịt lục hung sống qua ngày ah? :v
Hoaqin
06 Tháng mười, 2019 21:04
Tuyết chưa xuất hiện Phi tướng quân tên thật là Nhiên Phi Không, sở hữu cái gọi là Chiến Thần huyết mạch qq gì đó, main có cái đó nên mới chơi được Phong Bồng Trường An Chí Nhạc chính là lão bản Sát Liên =))))
Quang Anh Luong
05 Tháng mười, 2019 21:31
Mà Tuyết xuất hiện chưa thế?
Quang Anh Luong
05 Tháng mười, 2019 21:30
Vl :v chết chưa?
BÌNH LUẬN FACEBOOK