Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc giao chiến với Minh Tố Vấn, Lăng Thanh Thư đã bị nội thương không nhẹ, còn chưa kịp phục hồi đã háo sắc muốn bá vương ngạnh thượng cung. Đương nhiên lúc này vẫn trong trạng thái không đầy đủ. Hồng Cửu đánh tới một chưởng, hắn căn bản bất lực chống đỡ. Bị đánh cho nội thương trầm trọng hơn, ngũ tạng lục phủ như sắp đảo ngược, cơ hồ đã bất lực tái chiến. Sắc mặt hắn trắng bệch, hừ một tiếng ném phế kiếm đã thành một nắm đi, điểm mấy huyệt đạo của mình, cố gắng điều hoà nội tức.

“Sao...... Sao lại là ngươi?”

“Là ta thì sao?”

Nhị đương gia ma quyền sát chưởng, đứng giữa hơn trăm địch nhân nhưng không sợ hãi chút nào, trái lại chiến ý như hồng, trong ánh mắt có vài phần nóng lòng muốn thử.

“...... Không phải ngươi đi rồi sao? Vì sao đi mà quay lại?”

Hồng Cửu hừ lạnh nói: “Ngươi giả vờ ngất trên núi không hơn con chó rút gân bao nhiêu, nếu đại đương gia không phân phó phải đưa ngươi đi nha môn, lúc ấy lão tử đã một chưởng đập nát ngươi.”

“Ngươi...... Vừa rồi rời đi, là cố lộng huyền hư?”

“Nếu không như vậy, ai có thể thuyết phục Kỳ Lân vệ hộ chủ còn trung tâm hơn chó. Chỉ cần còn một hơi, bọn hắn còn bảo vệ thể diện của triều đình. Dứt khoát để bọn hắn nếm chút khổ sở.”

“Thì ra là thế...... Nói như vậy...... Rốt cuộc ngươi...... Vẫn chủ quan a. Lư Sơn kiếm quan ta sớm có mai phục ở đây, bố trí người để tiến đánh Dạ La bảo ngươi, ngươi và tiện nhân kia tự cho là thông minh, nhảy vào lưới của lão tử......”

Mạnh mẽ ngẩng đầu, ánh mắt như có thực chất, không ngờ khôi phục mấy phần khí lực, bây giờ là có chuẩn bị mà chiến, chưa hẳn không có sức liều mạng.

Lăng Thanh Thư chợt quát lên: “...... Giết ăn mày thối này cho ta!”

Không cần hắn nói chuyện, hơn trăm đệ tử đã trào tới như thủy triều.

Hồng Cửu đơn độc tới, cũng không mang binh khí, nhưng không thèm quan tâm. Song chưởng vẽ vòng tròn, những đệ tử Lư Sơn kiếm quan này cũng coi như tinh binh, vậy mà không ai bị kình phong thổi ngã.

“Có chút cân lượng, mạnh hơn lão đại giấu đầu lộ đuôi của các ngươi nhiều. Nhưng muốn lưu Cửu gia của các ngươi lại, còn thiếu chút hỏa hầu, hây!”

Mở to miệng quát như sấm mùa xuân, nhị đương gia làm một chưởng ‘Phi Long Tại Thiên’, bay từ trong đám đệ tử ra ngoài, khí thế hùng hồn cổ xưa, trực tiếp giết về phía Lăng Thanh Thư.

Lăng Thanh Thư có mấy phần chơi liều, sắc mặt không thay đổi, cố gắng bay ngược về phía sau, hai vị sư thúc giết ra bảo vệ hắn. Võ công của hai người này đều không kém, nhưng Hồng Cửu đã phát động Hàng Long Chưởng, đâu để ý ba bảy hai mốt, từng chưởng bổ trên người một sư thúc. Trong mấy người, võ công của tên này yếu nhất, bị đánh cho xương ngực vỡ vụn, thậm chí một chiêu cũng không tiếp nổi. Lại quét ngang một chưởng, nhưng bị sư thúc còn lại một kiếm chống đỡ, nội lực kiếm pháp đều cao cường.

Hồng Cửu đại phát đấu tâm, bèn cứng đối cứng trên không trung, xuất chưởng như phong tựa bạo, liên tục ra ba mươi bảy chưởng, mới vững vàng hạ xuống mặt đất.

Sau khi rơi xuống đất, hắn lại bước một bước dài, giết về bên người Minh Tố Vấn, song chưởng xoáy tròn, quét mấy đệ tử muốn thừa cơ bắt Minh Tố Vấn làm con tin ra ngoài. Lúc này, trưởng lão Lư Sơn kiếm quan so chiêu với Hồng Cửu mới rơi trên mặt đất. Đến chưởng thứ ba mươi hắn đã không tiếp nổi thế công của Hồng Cửu, bảy chưởng còn lại đánh vào người hắn. Chờ hắn rơi xuống đất, tiềm kình mới bộc phát, thân thể nổ tung, không còn một tấc hoàn chỉnh.

Trong khoảnh khắc, Hồng Cửu bại liền tứ đại cao thủ, không tính đệ tử bị càn quét. Tuy tiêu chuẩn tuyển nhận môn đồ của Lư Sơn kiếm quan rất nghiêm khắc, người đến không ai không phải kiếm thủ trẻ tuổi có căn cơ ưu tú, cũng đều sợ đến không ngừng biến sắc.

Lăng Thanh Thư càng là mặt xám như tro, hắn chưa từng nghĩ tới một nhị đương gia cỏn con của Dạ La bảo lại có tu vi sâu xa như vậy. Có lòng muốn muốn giở lại trò cũ, dùng ‘Ma Đằng Thanh Yên’ làm ngã ăn mày thối này, nhưng Hồng Cửu vận chưởng như bay, chưởng ảnh còn chưa giết tới, kình phong đã quét ra một vùng trống. Nếu ném thuốc tê này ra ngoài, Hồng Cửu nhất định không ngã, nhưng khói thuốc bị chưởng phong bức tản ra, phe mình phải thiếu hơn phân nửa sinh lực. Bây giờ chỉ có để những đệ tử này xa luân chiến, dù hắn thần công cái thế, chung quy không thể đối đầu trăm người mà không mệt.

Nhưng Hồng Cửu đi trước một bước, một tiếng long ngâm lanh lảnh, đẩy ra một chiêu ‘Chiến Long Tại Dã’. Vừa thấy hắn còn ở nơi xa, sau một khắc đệ tử cản trước mặt hắn đã ít đi mười mấy người, tiếp theo hắn đã giết tới phụ cận. Vậy mà giết ra một con đường máu.

Lăng Thanh Thư trải qua thời gian ngắn khôi phục, sắp xếp bộ phận chân khí, bấm một kiếm quyết, hội tụ nội lực toàn thân trên chỉ, yên tĩnh chờ phát ra một kích trí mạng. Mà Hồng Cửu thì đánh mãi không hết, chưởng lực của hắn mạnh mẽ, chưởng chưởng sinh phong. Chớ nhìn hắn thần uy lẫm liệt, vận dụng chưởng pháp như thế tiêu hao cực lớn, chính là đạo lý mưa to cuối cùng cũng tạnh trong võ học. Khi khí lực của hắn không còn, xuất chưởng nhất định bủn rủn, chọn giao thủ vào lúc này chính là dùng khoẻ ứng mệt.

Lăng Thanh Thư sư thừa danh gia, lại được Lăng Hàm Chung bất công che chở, từ nhỏ dùng ăn các loại dược vật tăng thêm công lực như linh chi nhân sâm, chưa ngừng một ngày. Cho dù không quá chịu khó luyện võ, thân ở thánh địa kiếm pháp hàng đầu thiên hạ, kiếm kinh nội công, linh đan diệu dược lấy mãi không hết, vẫn đến cảnh giới khí kiếm trong kiếm đạo, thiếu một bước là có thể đi vào ngưỡng cửa kiếm ý.

Nhưng một chỉ một chưởng tương giao, nghe thấy một tiếng lạch cạch, lại là đầu ngón tay của Lăng Thanh Thư gãy, một chưởng gào thét sinh phong của Hồng Cửu không hề dừng lại, trực tiếp đánh vào lồng ngực hắn. Bốp một tiếng, Lăng Thanh Thư bay ra thật xa như diều đứt dây, rơi trên mặt đất mà vẫn lộ vẻ không thể tin.

“Nội lực của ngươi...... Không thể, vì sao lại như thế......” Hồng Cửu liên tiếp đánh bại bốn trưởng lão Lư Sơn kiếm quan cùng bối phận với Lăng Hàm Chung, còn đại sát tứ phương, không ngừng bức bách chưởng lực cương mãnh, nhưng nội lực còn có thể nồng đậm hùng hồn như thế. Nhìn thế nào hắn cũng chỉ hai bốn hai lăm tuổi, thiên hạ nào có đạo lý này!

Liệt dương chiếu lên gò má của Hồng Cửu, khuôn mặt đen nhánh đầy cương nghị.

“Có cái gì mà không thể. Giang hồ tranh thắng, thực lực nói chuyện. Ta mạnh hơn cẩu tạp chủng nhà ngươi, chỉ thế thôi.”

Hồng Cửu cũng tập võ từ nhỏ, cũng sư thừa môn phái hạng nhất trong giang hồ. Hắn không có nhân sâm linh chi, chỉ có một chỗ ngồi ở điểm cao của thế gian, núi cao rét lạnh thực cốt làm sân luyện công. Hắn không có võ học kiếm kinh lấy mãi không hết, võ công hắn có thể học, sư phụ sớm đã định cho hắn. Thiên phú tập võ của hắn cũng không cao hơn Lăng Thanh Thư.

Nhưng hắn khổ luyện võ công, lại là thường nhân không thể sánh được. Lúc còn ở Đại La sơn, mỗi ngày hắn luyện công tám canh giờ. Mặt trời chưa mọc đã dậy, mặt trời lặn xuống chưa trở về. Mùa đông kiên trì tắm rửa nước lạnh, ngày mùa hè còn lò lửa đánh sắt. Mỗi ngày thu nạp sương mù sương mai trên Kinh Mộng Vũ Thiên phong, sương hàn sương đông không khuất phục ý chí của hắn. Tìm dã thú trong Đại La sơn lâm làm địch, mãnh hổ sói đói không thể phục tấm lòng của hắn. Kiên trì loại khổ luyện không phải người này mười ba cái nóng lạnh xuân thu, mới có công lao hôm nay.

Cái gọi là nhân vật anh hùng, khổ công há có thể thấy ở mặt ngoài.

Hôm nay Hàng Long Thập Bát Chưởng của Hồng Cửu đã đại thành, lúc này hắn vừa đầy hai mươi lăm tuổi, mới dũng cảm đoạt lấy bảo tọa đệ nhất Thập Thất Giao Long, chiếm xưng hào Vạn Lý Thừa Long. Tuy ít dùng chân thân hành tẩu giang hồ, nhưng thiếu niên đắc chí lại là nhân chi thường tình, lúc xuất thủ tự có sự dương cương húc liệt của thiên luân mới lên. Dùng Hàng Long Thập Bát Chưởng dương cương đệ nhất thiên hạ vô cùng tinh tế, không quá ba chưởng đã bổ cho Lăng Thanh Thư tóc tai bù xù, máu tươi dính mặt, nào còn nửa phần anh tuấn tiêu sái của con cháu thế gia, công tử văn nhã.

Lăng Thanh Thư chảy máu ồ ạt, điên cuồng hô: “Đây là Hàng Long Thập Bát Chưởng! Ngươi là gì của bang chủ Cái Bang —— Hồng Bát!”

“Hắn gọi Hồng Bát, ta gọi Hồng Cửu, ngươi nói xem quan hệ gì. Nếu không ngươi đoán xem, gia gia ngươi đây có quan hệ gì với cháu trai nhà ngươi?”

Hồng Cửu khinh miệt nói, Lăng Thanh Thư vốn càng tức giận, nhưng bị một chưởng của hắn đập cho chân khí tan rã. Kình lực thẩm thấu, kinh mạch bế tắc, vậy mà nhất thời không thể tụ khí, ngay cả khí lực rút kiếm cũng không có. Thấy Hồng Cửu mắt lộ hung quang, chính là báo hiệu giết người.

Lăng Thanh Thư cười lạnh nói: “Giết ta? Ngươi dám giết ta sao? Bảo chủ nhà ngươi nói phải đưa chúng ta vào nha môn, ngươi dám bất tuân thượng lệnh?”

“Đại đương gia có ý nghĩ của hắn, ta có ý nghĩ của ta. Chỉ cần cuối cùng làm được chuyện hắn phân phó, quá trình thế nào, thiên hạ ai có thể quản ta?”

Ngữ khí của Hồng Cửu rét lạnh: “Ba cha con người ta sinh hoạt vui nhàn, nào có chọc con chó dại nhà ngươi, làm ra hành vi súc sinh. Ta hận không thể một chưởng đánh chết ngươi, nhưng đại đương gia có lệnh, ta đương nhiên sẽ đưa ngươi vào nha môn. Nhưng đại đương gia chỉ nói ta đưa, lại chưa từng nói phải đưa thế nào. Ta tách hai tay ba chân của ngươi, lại mài nhỏ cốt cách của ngươi, đập nát mặt chó của ngươi, đến lúc đó xem lão tử ngươi ôm một nhi tử nát như đậu phụ, có cần nhỏ máu nhận thân không.”

Lăng Thanh Thư tức giận đến khí ngược lên não, nhưng không lộ vẻ sợ hãi, ánh mắt càng điên cuồng.

“Giết con điếm kia cho ta! !”

Cho dù hắn phải chết, cũng quyết không thể chết một mình, thế muốn kéo Minh Tố Vấn chôn cùng.

Nhưng chuyện xảy ra, lại làm Lăng Thanh Thư trợn mắt.

Minh Tố Vấn cầm một thanh trường kiếm tinh cương, xem ra là chế thức của Lư Sơn kiếm quan, đang bị mười mấy kiếm thủ vây công. Nàng di động không thoải mái, thân thủ không phải linh hoạt, xem ra vẫn trong trạng thái chưa giải thuốc tê. Nhưng nàng cầm một thanh kiếm, nhẹ nhàng linh hoạt đâm một cái, lại có thể đâm vào yếu hại từ sơ hở mà đệ tử không thể phát hiện, lập tức một người ngã xuống. Nàng đông một kiếm, tây một kiếm, mỗi khi ra một kiếm là một người phải ngã. Nàng trông yểu điệu, nhu nhược tiếu mỹ, nhưng dưới tay không có một chiêu chi địch.

—— Sao tiện nhân kia còn có sức phản kháng.

Không biết rằng, trong võ công Minh Tố Vấn am hiểu, kiếm pháp còn phải cao hơn chưởng pháp, xếp tại thứ hai. Từ nhỏ nàng đã chui trong bảo khố võ học của Đại La sơn, được xem kiếm học thâm ảo hạng nhất đương thời. Ánh mắt cảnh giới trên kiếm pháp hay là bản lĩnh chân thực, đều mạnh hơn những con cháu Lư Sơn kiếm quan này không biết bao nhiêu lần. Nội lực nàng không thông, nhưng kiếm pháp tinh diệu đến cực điểm, nhất thời đám người không thể đến gần.

“Kiếm pháp của sư thúc tổ ta, há đám trứng lừa các ngươi có thể tưởng tượng. Sắp chết đến nơi còn không biết hối cải!”

Nói xong một chưởng trùng điệp đập về phía đầu, trong chưởng lực phân âm dương, nắm giữ cực kỳ tinh diệu. Không chết, nhưng sau khi tỉnh lại, chắc chắn sẽ biến thành ngu ngốc.

Chợt nghe sau tai sinh phong.

“Tráng sĩ chưởng hạ lưu nhân!”

Một kiếm khí lăng lệ chi cực đang quanh co cắt thẳng mạch gáy của Hồng Cửu, kiếm quang như chim én bay xéo, rõ ràng tràn ngập kiếm khí, nhưng vẫn mang ý cảnh hài hòa u tĩnh. Hồng Cửu biết là cao thủ tới, tuy có thể giết súc sinh này dưới tay ngay lập tức, nhưng không tránh được bị một kiếm này gây thương tích. Tính tình Hồng Cửu cương liệt, không quan tâm lấy thương đổi mạng, chỉ là Minh Phi Chân đã nói không được giết người, hắn cũng không muốn đánh chết Lăng Thanh Thư ngay bây giờ. Lấy thương đổi mạng còn coi như có lời, lấy thương đổi thương thì không đáng.

Hồi chưởng đập qua, kiếm kình của người tới không mạnh, nhưng liên miên bất tuyệt, rất có lực dẻo. Không bị thủ pháp cương mãnh của Hồng Cửu đánh lui, trái lại dây dưa với nhau.

Lăng Thanh Thư hết sức vui mừng, bật thốt lên: “Liêu sư thúc!” Hắn còn không đủ ba thành công lực, lại nhặt một thanh kiếm sắt từ dưới đất lên rồi đâm tới.

Hồng Cửu vốn đại chiếm thượng phong, bây giờ hai mặt thụ địch, quyết định rất nhanh, bật người lui lại hơn trượng.

Hồng Cửu cau mày nói: “Các hạ người nào?”

Nơi xa truyền đến âm thanh của Minh Tố Vấn.

“Tiểu Thập Bát cẩn thận, người này gọi là Ám Thủ Kiếm Kinh —— Liêu Bạch Thủ. Là quan chủ Kỳ Thạch quan của Lư Sơn kiếm quan.”

Trong Lư Sơn kiếm quan phân thành nội ngoại song môn —— hai mươi tám quan. Bảy quan nội môn do bảy phòng con cháu và môn hạ đệ tử của Lăng gia hình thành, trăm ngàn năm qua lớn mạnh tăng cường, sớm đã là chúa tể chân chính của Lư Sơn kiếm quan. Mà hai mươi mốt quan ngoại môn thì do đệ tử khác họ có thành tựu sáng tạo. Trong lịch sử ngàn năm của Lư Sơn kiếm quan, đến nay chỉ có hai mươi mốt nhà lưu lại, đủ thấy sự cường thế của Lăng gia.

Liêu Bạch Thủ này là một trong những trưởng lão ngoại môn, Kỳ Thạch quan chính là kiếm quan chưởng quản kho vũ khí trong Lư Sơn kiếm quan. Hắn nghiên cứu sâu kiếm thuật thiên hạ, chính là một kiếm học gia. Biết được Lăng Thanh Thư bị Dạ La bảo chủ đưa đến nha môn, cố ý chạy tới cứu giúp. Lúc đầu chỉ nghĩ Hồng Cửu là người trong triều đình, nhưng vừa giao thủ đã biết không đúng. Lư Sơn kiếm quan có quan hệ thân mật với triều đình, xưa nay như lòng bàn tay với động tĩnh của cao thủ triều đình. Tu vi võ công của thanh niên ăn mặc lam lũ này rất cao, bất kể thế nào cũng không phải hạng người vô danh.

Liêu Bạch Thủ nhìn chằm chằm Lăng Thanh Thư, ánh mắt như kiếm, như nhìn vào trong lòng.

“Thanh Thư, quan chủ phái ngươi tới đây giương cao uy danh phái ta, làm sao chật vật như thế.” Tập tục giữa ngoại môn và nội môn khác xa, hai bên không quen lắm. Mà Kỳ Thạch quan lại lấy bảo vệ điển tàng làm chủ, quả thật không hiểu tính nết của Lăng Thanh Thư.

“Đều là tiện nhân kia câu dẫn ta, muốn mượn chuyện này bại hoại tên tuổi của Lư Sơn kiếm quan ta!”

“Lại có chuyện này?”

Lăng Thanh Thư đảo mắt, giận dữ trừng các đệ tử đang giao chiến với Minh Tố Vấn, trong lòng vô cùng uất ức. Hắn nắm chặt tay, móng tay đâm thật sâu vào trong thịt, thừa dịp Liêu Bạch Thủ đang trò chuyện với Hồng Cửu, di động về phía Minh Tố Vấn......

Liêu Bạch Thủ lại nhìn chằm chằm Hồng Cửu: “Các hạ là?”

“Nhị đương gia của Dạ La bảo, họ Hồng.”

“Thì ra là nhị đương gia của Dạ La bảo. Thất kính thất kính.”

Hồng Cửu không nhịn được nói: “Muốn đánh mau đánh, có rắm mau thả, lão tử chờ lột da rút xương đây.”

Liêu Bạch Thủ mỉm cười nói: “Vậy thì không ngại. Chỉ là Hồng nhị đương gia tuy có nhã hứng, chưa hẳn làm được như vậy. Ta phụng mệnh tới cứu người, lại không chỉ mang một người.”

“Sao?”

“Ta tới hơi nhanh, nhưng năm trăm kiếm thủ ta suất lĩnh còn ở sau lưng. Hồng nhị đương gia võ công cao cường, nhưng không biết có lòng tin đồng thời đối phó năm trăm kiếm sĩ trở lên hay không.”

“Ngươi muốn thế nào?”

“Rất đơn giản, bỏ qua Thanh Thư. Hắn là quan chủ Nguyệt Dạ quan tương lai, không cho bị thương trước mặt ta.”

Hồng Cửu ôm cánh tay, dường như sa vào trầm tư.

“Nhị đương gia, đã nghĩ xong chưa......”

“Còn cần nghĩ sao?” Hồng Cửu buông tay nói: “Lăng Thanh Thư sẽ bị áp giải đến nha môn, đây là kết cục duy nhất ta có thể chấp nhận.”

“Ngu xuẩn mất khôn!”

Kiếm quang chợt hiện, Liêu Bạch Thủ một kiếm xuyên toa, nhanh như thiểm điện, phải nhanh hơn chiêu một mạch mà thành của Lăng Thanh Thư mấy lần. Nhưng Hồng Cửu không tránh không né, vẫn khoanh tay suy nghĩ ở chỗ cũ.

Liêu Bạch Thủ thầm nghĩ: Đắc thủ!

Nghe thấy một tiếng vang thật lớn, xúc cảm mũi kiếm phản hồi về giống như chọc vào núi đá. Không biết khi nào, một thiếu niên để tóc khoảng tấc đã đứng trước mặt Hồng Cửu. Một kiếm vừa rồi đâm thẳng vào mặt hắn, nhưng kiếm thanh cương chẳng những không thể đâm xuyên mặt hắn, mà còn bật lại.

“Đây là ——”

Tiểu tứ tử sờ gò má: “Đau quá đau quá, suýt đâm ra một cái động.”

Hồng Cửu cất giọng nói: “Thế nào?”

Tiểu tứ tử quay đầu lại cười nói: “Đã làm thỏa đáng.”

Liêu Bạch Thủ không biết bọn hắn đang nói cái gì, kinh nghi bất định nhìn hai người bọn hắn.

“Sao, nghe không hiểu chúng ta đang nói gì? Để người của chúng ta nói cho ngươi đi, ra!”

Trong núi, trong rừng đột nhiên truyền đến tiếng vang có quy luật rất nhỏ như tổ ong, sáu bảy nam tử mặc áo đen đi ra.

“Chiến báo.”

“Khởi bẩm nhị đương gia, có người ẩn nấp ở đông nam bộ chân núi, vừa nãy đều bị tiêu diệt. Tổng cộng 213 người, toàn bộ quét dọn sạch sẽ.”

“Tây bắc Dạ La sơn có 509 người đi qua, trải qua chứng thực là môn hạ của Lư Sơn kiếm quan, đã quét dọn sạch sẽ.”

......

Nói tiếp, vậy mà vạch trần tất cả chuẩn bị tiến đánh Dạ La bảo của Lư Sơn kiếm quan, giống như tận mắt nhìn thấy.

Liêu Bạch Thủ trợn to mắt già, tức đến nổ phổi nói: “Các ngươi, sao các ngươi có thể!”

“Nếu có người vào mười dặm trong phạm vi thế lực của mình mà vẫn không phát giác được, vậy chúng ta biến mất cũng đáng đời. Nhưng nếu chúng ta phát hiện, vậy đành phải mời các ngươi biến mất.”

Nếu chuyện đúng như hắn nói, lập trường của mình đã vô cùng nguy hiểm. Liêu Bạch Thủ không hổ là cao thủ.

“Thanh Thư, theo ta, sư thúc mang ngươi giết khỏi trùng vây...... Thanh Thư?”

Vừa nhìn lại không thấy Lăng Thanh Thư, mà Minh Tố Vấn nơi xa cũng tương tự không thấy tung tích, quát: “Các ngươi giấu điệt nhi Thanh Thư của ta ở —— “

Nói được một nửa, tiếng nói im bặt.

Hình ảnh cuối cùng trong mắt hắn, là một thanh niên cao gầy đeo kính gọng vàng đang ngửa mặt lên trời thở dài. Di thế độc lập, dường như tràn đầy niềm thương nhớ, vẻ u sầu với thế gian.

“Haiz, chờ cả buổi, thật chán, một chút tính khiêu chiến cũng không có.”

Dứt lời, quăng lang nha bổng nặng chừng trăm cân trong tay xuống, phía trên có chất lỏng màu đen nhánh, giống như vết máu.

*************

“Sao vẫn chưa trở lại?”

“Hẳn là Lăng đại ca có việc trong rừng.”

“Cũng không mang theo chúng ta, thói quen ăn một mình của Lăng đại ca thật không dễ nhìn.”

“Ăn cái gì một mình cơ?”

“Không phải chỉ —— a! Ngươi? !”

Người nói chính là mấy công tử danh gia võ lâm đi theo Lăng Thanh Thư. Bọn hắn lưu lại bên hồ chờ tin lành, nhưng Lăng Thanh Thư đi thật sự quá lâu. Sáu người bọn hắn rất không kiên nhẫn, vừa chờ vừa phàn nàn. Ai biết không đợi được Lăng Thanh Thư, lại đợi được ăn mày này.

Hơn nữa không chỉ là hắn, sau lưng hắn ngoại trừ tiểu tam tiểu tứ từng gặp trong đại điện, còn có một đám người áo đen không rõ lai lịch, trông quỷ dị khó hiểu.

Hồng Cửu cười híp mắt đi qua, tiện tay ném một người xuống đất, chính là Ám Thủ Kiếm Kinh —— Liêu Bạch Thủ.

Dọa cho sắc mặt của sáu người này xanh xám, bọn hắn đương nhiên biết địa vị của Liêu Bạch Thủ ở Lư Sơn kiếm quan. Ngay cả hắn cũng ngã, những người khác có thể nghĩ. Sáu người này không có Lăng Thanh Thư thêm can đảm, nào còn dũng khí chống cự, lập tức kêu to.

“Ngươi muốn làm gì! Cha ta là Giang Tây Ngư Trường Kiếm!”

“A?” Hồng Cửu cười nói: “Ngư Trường Kiếm là nhân vật a, con hắn thật sự không giống hắn. Ta phải giúp lão tử ngươi nghiệm máu, nhìn xem có phải thân sinh không!” Dứt lời không cần vận công, một bạt tai quạt tới, công tử Ngư Trường Kiếm lập tức uể oải trên mặt đất.

Kỳ thực lai lịch của những người này không tính là nhỏ, chỉ là không tránh khỏi thất sắc trước mặt Bạch Vương thất quan, cho nên đều xấu hổ đề cập. Giờ phút sống còn này không thể không lấy thanh danh của cha mẹ ra làm lá chắn, kết quả lại bị đánh một trận.

Năm người còn lại, ngoại trừ Hồi Phong đao đã sợ đến quỳ xuống, bốn người đều lựa chọn chạy trốn.

Hồng Cửu thờ ơ lạnh nhạt, móc một quả vải từ trong ngực ra. Từ khi xuống núi, nhị đương gia đã biết có ác chiến, sớm đã chuẩn bị xong trái cây làm trơn họng. Hắn chậm rãi lột vải, nhìn bốn người đang chạy trốn. Đưa một viên thịt trắng mọng nước, óng ánh long lanh vào trong miệng, đại thủ giương lên, một đạo ngân quang vụt qua.

Ba tiếng kêu thảm lập tức vang lên.

Trên lưng ba công tử, đều trúng một cây chông sắt.

“Chạy chạy chạy, chạy cái gì mà chạy, có thể chạy trốn được sao?”

Một người còn đang dựa vào nơi hiểm yếu chống cự, vừa chạy vừa gào thét: “Đoạn Hồn Thương cha ta tuyệt sẽ không bỏ qua ngươi! !”

Một chông sắt của Hồng Cửu như phi hỏa lưu tinh đánh lên người, lập tức phong bế cái miệng.

Hồng Cửu vừa dùng chông sắt lột vỏ vải, vừa phân phó người trói sáu tên thành một cái bánh chưng lớn.

“Thế nào, các vị thiếu gia, tâm tình thế nào?”

“Ngươi, ngươi...... Ngươi muốn gì?”

Sắc mặt Hồng Cửu lạnh lẽo, nói từng chữ.

“Ta muốn gì? Lúc cường bạo mẫu nữ người ta, tàn sát người hiền lành như người ta, sao không suy nghĩ có hạ tràng hôm nay?”

Ánh mắt đi tới, sáu người đều cúi đầu, nhưng không thấy hối hận lắm.

“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào!”

Hồng Cửu lột vỏ bảy tám quả vải trong tay, cười nói: “Cũng không có gì, các vị chạy lâu, muốn tắm rửa cho sáu vị thôi.”

Sáu người xanh mặt, nơi này là Tây Hồ a. Sáu người bọn hắn bị phong huyệt đạo, trói thành một bó, ném xuống như thế thì nào có đường sống a!

“Đại, đại anh hùng, thỉnh cầu ngươi đừng ném, thỉnh cầu ngươi đừng ném, chúng ta đều biết sai.”

“Sai không dùng để nhận, là dùng để phạt.”

Hồng Cửu cười lạnh một tiếng, hung hăng đập quả vải xuống đất, tiêu sái ném chông sắt vào trong miệng: “Ném cho lão tử, ôi ôi, con mẹ nó! ! !”

Trong tiếng kêu thảm như mổ heo, một bó bánh chưng lớn đồng thời chìm vào Tây Hồ......

*******************

Lại nói Minh Tố Vấn, nàng nhảy vào chiến đoàn trăm người, vừa chiến vừa đi, dần dần di chuyển ra ngoài rìa. Cho dù nội lực nàng không thông, sự tinh diệu lúc xuất kiếm vẫn là Lư Sơn kiếm quan khó đạt đến, lác đác vài kiếm đã chấn nhiếp mọi người. Thanh phong trong tay chỉ đến, cơ hồ không người dám ngăn, cho dù bị vây khốn, trạng thái cực kém, vẫn như vào chỗ không người —— nếu không phải sau lưng có một Lăng Thanh Thư đang truy đuổi mà nói.

Biết rõ Hồng Cửu tất nhiên mang tiểu tam tử tiểu tứ tử đi cùng, nhưng Minh Tố Vấn không rảnh dừng bước quay đầu gọi. Khí thế Lăng Thanh Thư truy đuổi nàng, không kém khí thế của sói đói đuổi thức ăn. Minh Tố Vấn vén rừng một mạch chạy vội, trước mắt đã là đại đạo rộng rãi, vẫn túc hạ sinh phong tiếp tục chạy.

Lăng Thanh Thư cũng đi theo, hắn vốn chỉ muốn ám toán Minh Tố Vấn, chưa từng nghĩ tới sẽ chạy khỏi tầm mắt của Hồng Cửu bằng phương thức này. Tâm tư của tên kia không tỉ mỉ, chờ hắn phát hiện ra, tất nhiên là lúc mọi việc kết thúc. Khi đó tiện nhân kia sớm đã bị lão tử làm nát, ngay cả cặn bã các ngươi cũng không còn! Hôm nay hắn bị tức, bị thương, còn nhiều hơn hai mươi năm qua cộng lại. Hắn không sợ bị thương, cũng không sợ đổ máu, nhưng không thể chịu đựng bất kỳ khuất nhục nào. Nghĩ đến đây trong lòng bốc lửa, càng có nghị lực phi nước đại.

Minh Tố Vấn biết được an toàn bị uy hiếp, càng là túc hạ không ngừng. Vậy mà hai người càng chạy càng xa.

Nếu bàn về tạo nghệ khinh công, giữa hai người vẫn có khoảng cách không thể vượt qua, nhưng hiện nay trạng thái của hai người đều có vấn đề. Minh Tố Vấn tay chân bủn rủn, Lăng Thanh Thư cũng thụ thương không nhẹ, hai người bảo trì một khoảng cách tương đối, từ đầu đến cuối không thể gia tăng hoặc rút ngắn, nhưng đồng thời cũng không thể biến mất lâu dài khỏi tầm mắt của đối phương. Cho dù thương thế của Lăng Thanh Thư rất nặng nề, lại có đấu chí như thú bị thương. Trong hơi thở như có mùi tuyết thấm son hương, dường như đang huyễn tưởng mình thỏa thích rong ruổi trong thân thể như tuyết của nữ nhi gia, vẻn vẹn dựa vào bản năng để truy đuổi bóng hình xinh đẹp u lệ phía trước.

Hai người bọn hắn truy đuổi thật lâu, vậy mà xuyên đường phố qua ngõ hẻm, Minh Tố Vấn hoảng hốt chạy bừa, thấy phòng là xông, hi vọng có thể thoát khỏi truy binh. Lăng Thanh Thư thì không kiêng nể gì cả, bất kể nơi nào cũng đuổi theo không bỏ. Sau đó đuổi kịp, vậy mà tiến vào một gian như hậu viện của đại hộ nhân gia. Viện tử này được tu bổ rất tinh xảo, chỉ là màu sơn đỏ thẫm quá chiêu phong dẫn điệp, diễm thải chiếu nhân, có chút mị tục.

Trong lúc vô tình, Minh Tố Vấn đánh vỡ chốt cửa, xông vào một gian sương phòng của nữ tử, vậy mà tự rơi vào tuyệt lộ.

Lăng Thanh Thư cười ác độc một tiếng: “Xem ngươi còn chạy đi đâu!”

Minh Tố Vấn bị ép bất đắc dĩ, chạy đến giường thơm như một con báo linh hoạt, quay đầu chậm rãi cởi tóc dài, vẻ ảo não lúc khẽ cắn môi càng làm người nhìn đến huyết mạch sôi sục. Giai nhân cùng đường mạt lộ, không ngờ lối thoát duy nhất là chủ động lên giường, cảnh đẹp này làm Lăng Thanh Thư nhìn đăm đăm.

“Hay lắm tiện nhân! Nơi này có giường có chén, đúng lúc chăn lớn cùng ngủ với công tử nhà ngươi.”

Từ vừa nãy, Minh Tố Vấn luôn có các loại biểu cảm tiêu cực, như đeo mấy tấm mặt nạ khác nhau —— phẫn hận, lạnh lùng, tức giận, hối hận...... Bây giờ, còn phải cộng thêm một tấm —— đắc ý. Dáng vẻ xinh đẹp khi nàng ảo não khẽ cắn môi, giống như một tấm mặt nạ băng điêu, đụng vào là vỡ tan, lộ ra khuôn mặt tươi cười đắc ý như đùa ác thành công phía dưới.

Lăng Thanh Thư đại não sung huyết không nghĩ nhiều như vậy, vươn đại thủ nhào tới. Đột nhiên hắn hoa mắt, gió thơm tạt vào mặt, dường như thân thể mềm mại của mỹ nhân lướt qua người. Đừng nói góc áo, ngay cả bóng người Lăng Thanh Thư cũng không thấy rõ ràng, cơ hồ hoài nghi là hư thất sinh phong, nhưng không có người di động. Thân pháp này cực nhanh, vậy mà cao minh hơn trong rừng trúc vừa nãy.

Lăng Thanh Thư bị tình dục làm váng đầu, nhưng không phải đồ đần, thấy thế thoáng chốc bình tĩnh lại, nhưng hối hận thì đã muộn.

Minh Tố Vấn một cước đá hắn lên giường, chỉ ra như gió, vừa ra tay đã phong hai mạch nhâm đốc và tất cả đại huyệt của hắn. Nhận huyệt rất chuẩn, thủ pháp tuyệt diệu, cuộc đời Lăng Thanh Thư chỉ nhìn thấy dưới tay sư phụ mình.

Có rất ít người biết, xếp hạng từ trên xuống dưới ở Đại La sơn, trình độ đánh nhau của Ma Nữ Minh Tố Vấn có thể đứng thứ tư. Trong Đại La sơn có Thần Châu đại hiệp, Minh Hóa Ngữ, Minh Phi Chân, có thể xếp tới thứ tư là vinh hạnh đặc biệt cỡ nào, rất ít người có thể rõ ràng.

Thiên phú của nàng rất giống Minh Hóa Ngữ thông minh tuyệt đỉnh, nhưng phương diện võ công lại uyên bác sâu rộng như Thần Châu đại hiệp. Bởi vậy tuy đọc lướt các phương diện võ công, lại thích nghiên cứu theo phương hướng cổ quái. Tỷ như võ công nàng dùng để tránh thoát thuốc tê là biến hóa từ Quy Tức Công. Chẳng những có thể không cần hô hấp, thậm chí còn có thể áp súc khí độc thuốc tê trong cơ thể, hỗn hợp với một phần nhỏ nội khí, lúc cần thiết còn có thể tùy thời thả ra.

Trong khi điểm huyệt, Minh Tố Vấn hoàn trả toàn bộ ‘Ma Đằng Thanh Yên’, cho dù Lăng Thanh Thư thân phụ xông huyệt chi kỹ, trong mấy canh giờ cũng phải rơi vào hoàn cảnh tay chân bủn rủn, không thể vận công.

“Ngươi...... Vừa rồi ngươi cũng giả vờ! Ngươi đang đùa ta!”

Nhưng Minh Tố Vấn không đáp lời, chỉ cười hì hì nhìn hắn, nhìn đến hắn run rẩy trong lòng.

“Ta đang đùa ngươi a.”

Từ đầu tới giờ, hành động của nàng đều tràn đầy thái độ khiêu khích ‘Cứ phóng ngựa qua xem’, nhưng không ai ngờ, kết quả của chuyện phát động công kích với nàng lại thê thảm như vậy.

Lăng Thanh Thư rốt cuộc hiểu rõ, vì sao lúc đối mặt Minh Tố Vấn, hắn luôn có sự xao động không thể khống chế, hận không thể thỏa thích phát tiết sự nóng nảy và buồn khổ thông qua thị phi căn dưới bụng, nhưng chung quy hắn không thể đạt được.

Bởi vì mỹ nhân trước mắt là một đối tượng không thể dùng bạo lực hàng phục. Cơ hồ có thể tưởng tượng, cho dù dùng đủ loại thủ đoạn để hành hạ, hay là ngày ngày gian dâm, làm nàng thống khổ không chịu nổi, vẫn không thể dao động tâm chí của nữ tử này. Mà bây giờ có thể nghĩ ra, cơ hồ không ai có thể làm ra chuyện kể trên với nàng. Nàng không chỉ có trí tuệ, mỹ lệ và linh khí hơn người, còn có sự cường đại mà thường nhân khó đạt đến.

“Bắt đầu từ ba tuổi, ta đã biết mình không giống người khác. Cho nên ta thường tìm một ít việc hay để giải sầu. Cũng bởi vậy thường thường sẽ gặp phải một số người như ngươi.”

Minh Tố Vấn khẽ cởi trường bào, chân váy của nàng vốn bị xé rách. Vừa cởi áo choàng, bộ vị lộ ra càng nhiều.

“Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

“Ngươi đoán xem, ta muốn làm gì.”

Nữ tử tuyệt sắc tuyết cơ tóc dày, tươi đẹp động lòng người đang chậm rãi cởi quần áo, nhưng Lăng Thanh Thư chẳng những không cảm thấy hưng phấn, trái lại cảm thấy lạnh cả người. Bất kể là tư thái uyển chuyển béo gầy vừa phải, đường cong lung linh bay bổng ngạo nhân, con mắt tràn đầy ma mị với bất kỳ nam tử nào, hay là khuôn mặt tinh xảo tiếu mỹ tuyệt luân, óng ánh như ngọc. Bây giờ đều cho hắn cảm giác kinh dị lạnh lẽo đáng sợ đến cực điểm.

Minh Tố Vấn trút bỏ áo khoác, lại tiếp tục thay cái áo choàng quá rộng lớn với nữ tử cho Lăng Thanh Thư, vậy mà vô cùng phù hợp. Chỉ là bất kể vừa vặn thế nào, người sáng suốt vừa nhìn đã biết, đó là một nữ trang.

Tay nhỏ tuyết nộn dán lên mặt, xúc cảm là tuyệt diệu không thể tưởng tượng được. Tay nhỏ của Minh Tố Vấn nhẹ nhàng vuốt ve hai má Lăng Thanh Thư, cạo vết bùn máu đen, còn có râu trên mặt hắn đi, quan tâm dịu dàng không thể tưởng tượng nổi. Nhưng trong nháy mắt này, Lăng Thanh Thư lại đổ mồ hôi, dường như hắn dần dần lý giải trong đầu Minh Tố Vấn chuyển động kế hoạch hoang đường tuyệt luân đến mức nào.

“Ngươi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Nơi này là nơi nào!”

Minh Tố Vấn nói cười xinh đẹp, ấm giọng đáp.

“Đây là chỗ hoan thanh tiếu ngữ, giống loại hoan thanh tiếu ngữ của ngươi trong nhà Tửu Thiếu Trương đêm đó. Ngươi hẳn sẽ quen.”

Lăng Thanh Thư cảm thấy mồ hôi chảy xuống ngày càng nhiều, rõ ràng chỉ vài câu nói, vậy mà quần áo của hắn ướt đẫm.

Minh Tố Vấn càng nói, con ngươi sâu đen càng sáng.

“Nơi này rất có danh với người cùng sở thích, người tới đây dạo chơi đều là nam nhi cao lớn thô kệch đần độn, thích ‘Cô nương’ dịu dàng vừa ý hầu hạ nhất. Ta thấy nơi này không có tài liệu vừa tâm động lòng, công tử Lăng gia tuấn mỹ dễ thương, không phải một tài liệu tốt sao?”

Lăng Thanh Thư trợn mắt lên, gian nan nuốt một ngụm nước bọt, hổn hển nói.

“Nơi, nơi này rốt cuộc là......”

Minh Tố Vấn nói từng chữ: “Nơi này, tên là Hậu Đường xuân. Chính là bãi ruộng cạn lớn nhất Hàng Châu.”

Bãi ruộng cạn, cũng gọi là bãi thỏ, chính là nơi mà nam tử thích thỏ nhi gia đi dạo.

Lăng Thanh Thư nghe đến toàn thân phát run, vô cùng giận dữ, nhưng bị Minh Tố Vấn điểm á huyệt, âm thanh bị nghẹt, không thể nói lớn tiếng.

“Ngươi dám! Ngươi dám! Ngươi, ngươi, ngươi! Nữ nhân điên nhà ngươi! !”

“Ta khác gì ngươi? Vì sao ngươi nói ta như thế.”

Minh Tố Vấn mỉm cười.

“Đánh ngươi thì sao, giết ngươi thì sao. Cho dù giết ngươi, mắt ngươi cũng không nháy một cái, nói không chừng còn muốn làm một hảo hán, nô gia nhìn đến dạ dày cũng trào ngược. Người không sợ chết còn nhiều, rất nhiều, ngươi không cần tự ngạo với chuyện này. Ta cũng nói cho ngươi, coi như ngươi sợ chết, giết ngươi cũng không phải phương thức trừng phạt tốt nhất. Ta có phương pháp, có thể làm một người khó chịu hơn chết. Biểu ca ta luôn nói, giáo hóa người mới là chính đạo.”

Thong thả ung dung, thành kính như tín nữ kể tâm nguyện với thần Phật, nhưng sự lạnh lùng chê cười ở cuối câu lại rất dễ nghe ra.

“Ngươi hãy dùng thân thể của mình để cảm thụ, sự thống khổ của mẫu nữ Trương cô nương đi.”

Sau đó Minh Tố Vấn gân cổ, hô hoán một tiếng: “Thanh Thanh cô nương tiếp khách bên này!” Tiếng không lớn, lại khiến người vào viện tử nghe được.

“Tặc tiện nhân! Ngươi, ngươi! Ngươi dám làm thế với ta! ! Cha ta là Lư Sơn kiếm quan Lăng Hàm Chung!”

Minh Tố Vấn điểm ra một chỉ, phong năng lực nói chuyện của hắn.

“Ngươi vẫn tiết kiệm chút khí lực, đối mặt đêm đầu tiên của mình đi.”

Đại môn đột nhiên mở ra, lệ ảnh trước giường ứng thanh tiêu tán như sương, một nam tử to béo đi vào. Nam tử này là một phú thương ở Hàng Châu, nổi danh vì thích làm nhục thê thiếp, từng đánh chết tam phòng thê thiếp, không nữ nhân nào chịu được hắn, về sau còn thích lộ số giả phượng hư hoàng này. Nam tử giả gái, còn có thể chịu được hắn ngược đãi, chính là cầu còn không được. Thấy Lăng Thanh Thư mi thanh mục tú, tô đạm trang, hình thể rộng lớn, thể phách cũng coi như cường kiện. Hơn nữa nghe nói, ‘Tiểu nương tử’ này còn là lần đầu tiên.

Viên ngoại lang rất là hài lòng, ha ha một tiếng, ném mười lượng bạc xuống, bước lên giường, ôm lấy Lăng Thanh Thư thơm một cái. Miệng thối mũi say, Lăng Thanh Thư muốn nôn mửa, lại bị viên ngoại lang chặn miệng. Viên ngoại lang sờ da mịn thịt mềm được bảo dưỡng thích hợp của Lăng Thanh Thư, kinh vì thượng phẩm, thèm nhỏ dãi. Cũng bất kể mọi chuyện, đại thủ xé rách quần áo Lăng Thanh Thư, hai chân phát run, nỗ lực phấn đấu làm tân lang quan.

Lăng Thanh Thư chưa từng nghĩ, chuyện mình từng làm, hoàn trả toàn bộ cho mình là như thế nào. Bây giờ hắn chỉ muốn đi chết, nhưng ngay cả điểm này cũng không làm được.

Tay chân Lăng Thanh Thư bủn rủn, không thể vận công, không thể phản kháng. Nơi duy nhất có thể phát ra kháng nghị, chỉ là ánh mắt dần dần khô héo, đã tiếp cận tử vong, nhưng vẫn phát ra hận ý mãnh liệt. Phương hướng mà cặp mắt kia nhìn chăm chú, có một nữ tử đoan lệ không gì sánh được đang ngồi.

Trên khuôn mặt mỹ lệ như thiên nhân đó, tràn đầy sự chế giễu băng lãnh.

“Ta họ Minh, ta tên Minh Tố Vấn.”

“Nếu ngươi có thể sống sót, hoan nghênh tùy thời tới tìm ta báo thù.”

“Ta, còn có thể đưa ngươi trở lại.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Zhang Xiao Fan
13 Tháng hai, 2022 22:40
Bộ này tác vẫn ra hàng ngày bên Trung, nhưng là text hình rất khó để lấy text convert, mình làm được nhưng đang đọc lại dần cho nhớ cốt truyện, rồi xem có ai donate mua chương thì mình sẽ convert tiếp
ARTnote
08 Tháng hai, 2022 09:44
ai đọc rồi cho mình hỏi bộ này drop chưa zậy m.n
ARTnote
08 Tháng hai, 2022 01:15
drop rồi hả m.n
Hieu Le
26 Tháng năm, 2021 10:47
mẹ đọc toàn nghe mùi dầu ăn với pê đê
Saojoker
17 Tháng hai, 2020 23:30
Tác giả không biết trình độ câu giờ tăng chưa=)
LangTuTramKha
14 Tháng một, 2020 11:51
lâu lâu mới quay lại đọc: Cô cô, Quá nhi không thể theo ngươi ! :)))) đây là bộ truyện ngôi thứ nhất duy nhất mà mình đọc được. Nó rất tự nhiên và đọc nó thoải mái
61703187
17 Tháng mười hai, 2019 15:54
Thiên tài trong truyện chủ yếu do giang hồ đồn thôi, giỏi thiệt có mấy người đâu, mà được cái gái nào tả cũng đẹp, từ chính tới phụ
Quang Anh Luong
13 Tháng mười hai, 2019 21:29
Cũng không nhiều lắm, được cái tụ tập quanh lão Phi Chân nên ae tưởng nhiều thôi
trunghieu99tt
08 Tháng mười hai, 2019 17:25
.-. Có chi tiết lúc Tô Hiểu đánh thắng Trần trưởng lão Cái Bang khá là vô lí. Trần trưởng lão - 1 người được xưng là cao thủ trong võ lâm mà chiêu thức của mình có thể sử dụng được bao nhiêu lần cũng không biết, bị người ta truyền nội lực cho cũng không biết. :D
trunghieu99tt
08 Tháng mười hai, 2019 10:56
Truyện hay. :( Chỉ phải cái thiên tài quá nhiều, toàn chưa đến 20 mà công phu, nội lực đã chẳng thua mấy lão quái tu luyện mấy chục năm. Đọc cảm thấy hơi quá đà.
Quang Anh Luong
13 Tháng mười một, 2019 19:16
Lão Hoa cũng bận luôn à? :v
Quang Anh Luong
17 Tháng mười, 2019 19:08
Tem :)))
Quang Anh Luong
15 Tháng mười, 2019 23:44
Tô Hiểu đâm lão Minh thật đau :))
Quang Anh Luong
12 Tháng mười, 2019 23:05
Chậc chậc, vẫn rất bình thường ._. Kia mà Nho môn hình như là phe phản loạn ha, hoàng thượng đúng là giỏi quăng nồi cho lão Minh
Hoaqin
12 Tháng mười, 2019 23:00
Main quịt tiền Bát Tiên cư 2k lượng, chủ quán đòi Y Nhân trả hội Main suýt bị Y Nhân quẳng từ nóc nhà xuống
Hoaqin
12 Tháng mười, 2019 22:59
Phi Chân bị đẩy vào Nho môn làm quan văn Tổng giáo vụ là Hoàng Ngọc Tảo Lạc Danh trả danh hiệu Bạch Vương thất quan lại cho triều đình
Quang Anh Luong
12 Tháng mười, 2019 22:57
Lão Hoa :)) 5 chương mới chính truyện có gì chưa? :))
Quang Anh Luong
08 Tháng mười, 2019 23:40
Cái vụ này lằng nhằng đây :v
Hoaqin
08 Tháng mười, 2019 23:39
Chap cuối quyển có thanh niên Nho môn cà khịa Thiên Phong Vũ với Minh Hóa Ngữ, suýt bị làm thịt =))
Quang Anh Luong
08 Tháng mười, 2019 23:39
Up muộn thế? :v
Hoaqin
07 Tháng mười, 2019 20:38
T chưa rõ ông ạ, giống kiểu huyết mạch thượng đẳng ấy, người sở hữu là trùm vv
Quang Anh Luong
07 Tháng mười, 2019 10:48
Tại sao có huyết mạch đấy thì chơi lại được lục hung? Hack vậy? :v Tổ tiên nhà nó chuyên ăn thịt lục hung sống qua ngày ah? :v
Hoaqin
06 Tháng mười, 2019 21:04
Tuyết chưa xuất hiện Phi tướng quân tên thật là Nhiên Phi Không, sở hữu cái gọi là Chiến Thần huyết mạch qq gì đó, main có cái đó nên mới chơi được Phong Bồng Trường An Chí Nhạc chính là lão bản Sát Liên =))))
Quang Anh Luong
05 Tháng mười, 2019 21:31
Mà Tuyết xuất hiện chưa thế?
Quang Anh Luong
05 Tháng mười, 2019 21:30
Vl :v chết chưa?
BÌNH LUẬN FACEBOOK