Hoàng thượng hơi thương tang nói: "Đáng tiếc là , hơn hai mươi năm trôi qua. Trẫm vẫn không thể phá giải Thần Châu di khắc, thật thẹn với tiền bối."
Này này này di khắc cái gì! ! Ngươi cố ý a! Bởi vì đồ vật thái sư phụ ta viết quá nan giải cho nên ngươi siêu ghi hận đúng không! Ngươi đang thừa cơ rủa thái sư phụ ta đúng không!
Kim Vương Tôn cũng nói: "Như vậy bây giờ bộ di khắc kia ở đâu?"
Đủ rồi a! Các ngươi mỗi người một câu di khắc là sao! Người còn sống khỏe a! Cẩn thận thái sư phụ ta thần du thái hư đến giấc mơ của các ngươi, làm các ngươi đều thích nam hài tử a!
Hoàng thượng bỗng chỉ một kiến trúc tháp thức cao vút cách đó không xa, cho dù trong hoàng cung cũng là hạc giữa bầy gà. Nếu nói không dùng để quan trắc thiên tượng, cũng không biết để làm gì. Tháp này nước sơn rất mới, chất gỗ nhìn cũng không cũ. Hẳn xây thành trong mười năm, hơn nữa gần đây mới sơn lại, vẫn luôn sử dụng.
"Trông thấy tòa tháp lâu này không? Đây chính là Khâm Thiên giám trẫm mới sai người xây, hoàn thành chín năm trước, sau đó thay thế Khâm Thiên giám cũ."
Vừa nãy hoàng thượng nói nơi cố sự phát sinh là Khâm Thiên giám, nhưng nếu tòa tháp lâu này là mới, cũng đại biểu chỗ thái sư phụ di khắc...... Khụ khụ, chỗ lưu khắc không phải ở đây.
Hoàng thượng lại chỉ phương bắc phía xa, cũng là phương hướng chúng ta đang đi.
"Mà bây giờ chúng ta muốn đi, chính là Khâm Thiên giám cũ. Bạch bích di khắc kia, trẫm không động chút nào. Vẫn bảo tồn dáng vẻ năm đó ở Trích Tinh các."
Hoàng thượng nói đến đây, lỗ tai ta không khỏi khẽ động. Bởi vì nghe được âm thanh dị thường.
Cũng không phải có người đánh lén, mà là tiếng tim đập dị thường.
Lúc nhắc tới ba chữ 'Trích Tinh các', trong lòng hoàng thượng bỗng căng thẳng, dường như hơi kiêng kỵ và khẩn trương.
Kim Vương Tôn không quan sát chút nào, thấp giọng hỏi: "Hoàng thượng giữ di khắc này hơn hai mươi năm, không biết có tiến triển gì không."
Hoàng thượng không ngừng lắc đầu, ngưng trọng nói: "Di khắc trên bạch bích kia phi thường nan giải, nhiều năm qua trẫm mời đến nhiều văn sĩ thông minh tài trí, số lượng không một trăm cũng có tám mươi. Trẫm giấu nguyên nhân mời bọn họ phá giải Thần Châu di khắc. Chỉ đáng tiếc...... Đến nay không có tiến triển gì."
Ta sờ mũi nói: "Cho nên hôm nay hoàng thượng muốn thử hai người chúng ta."
"Đây chính là nguyên nhân trẫm xưng vòng so tài này là Tài Hoán."
Hoàng thượng nhẹ nhàng cười nói: "Hai vị khanh gia đều là rường cột nước nhà. Vương Tôn, gia học ngươi uyên nguyên, thế bối nghiên cứu võ học thiên hạ, lại tự xuất cơ trữ, sáng chế Kim Ô Phệ Nguyệt Quyết kinh thế hãi tục. Đời sau mạnh hơn đời trước. Mà Minh khanh gia, ngươi là cao đệ Đại La sơn, di khắc này đến từ tay Đại La sơn ngươi, cũng tương tự rất có cơ hội. Trẫm rất xem trọng các ngươi, trông chờ các ngươi có thể thành công, kéo tảng đá lớn trong lòng trẫm nhiều năm xuống."
Ta nhìn hoàng thượng, nghe vẻ nghĩ một đằng nói một nẻo trong lời hắn. Lúc mấy câu nói đó, nhịp tim của hắn vô cùng bình thường, không có vẻ căng thẳng trước đó, tương tự cũng không có vẻ hưng phấn mặt hắn đang biểu hiện. Có thể nói là phản ứng bình thản nhạt nhẽo chi cực.
Nói cách khác, kỳ thực hoàng thượng không hề cảm thấy chúng ta có thể giải di khắc.
Vậy thì vì sao muốn chúng ta tham gia Tài Hoán này...... Vậy làm sao có thể quyết định cao thấp của chúng ta?
Đột nhiên, kiệu ngừng.
Ngừng mười phần đột ngột, nhưng ta lại hiểu được. Hiểu vì sao bọn hắn đột nhiên dừng lại, cũng hiểu được ý tứ trong lời hoàng thượng.
Hình ảnh trước mắt còn đột ngột hơn động tác vừa nãy, quả thực cảnh tượng như đột nhiên đâm vào hốc mắt. Không như vậy không thể hình dung sự chuyển đổi mãnh liệt từ hoàng cung đại nội tráng lệ, đến nơi này.
Cơ hồ đang tổn thương thị giác con người, mỗi cái cây trong khu vườn chúng ta vừa vào chỉ còn lại rễ tàn, toàn thân có màu đen tàn phá như từng bị đốt, nát một mạch đến rễ.
Mặt đất như bị màu đen này lây nhiễm, thành một mảng đen. Nhìn qua chắc là do lá rụng của những cây cối này mục nát mà thành. Những cây cối này sinh cơ tận tuyệt, cũng không có người quét dọn. Cho nên lá rách trên mặt đất cũng không thể tiêu tan, mà biến thành dáng vẻ chúng ta nhìn thấy bây giờ.
Chỉ là như vậy thì cũng thôi đi. Chúng ta vừa đến lần đầu đã phát hiện.
Mặt đất màu đen này, đang di động.
Nói cho đúng, là dưới lá cây thối rữa, có đủ loại loại sinh vật như côn trùng, chuột, rắn. Bởi vì kẻ ngoại lai đến nên đang tháo chạy khắp nơi.
Đây chính là chỗ làm người cảm thấy quỷ dị. Thời tiết bây giờ là hàn đông, rắn chuột vốn không nên xuất hiện, nhưng địa phương này lại mười phần khác thường.
Mà chủ chốt của khu vườn này, một kiến trúc cao vút.
Kiến trúc trước mặt chúng ta, cơ bản đã không thể dùng kiến trúc để hình dung. Cửa đã không còn tác dụng phòng hộ gì, không biết là mưa rơi gió thổi, hay chuột cắn trùng đục, đã sắp rữa nát hết. Đoán chừng tiện tay vỗ một cái sẽ hóa thành tro bụi như đập hạt cát. Mà khiến người cảm thấy khoa trương nhất, ta cảm thấy cả tòa lầu, cũng có cảm giác này. Tùy tùy tiện tiện sẽ sập xuống.
Nếu biển hiệu tàn tạ không chịu nổi trên mặt đất không viết ba chữ Trích Tinh các, ta sẽ cảm thấy nơi này tối thiểu là vườn hoang hai mươi năm chưa từng có người đến, mà không phải Khâm Thiên giám đã từng.
Kim Vương Tôn trợn mắt há mồm, không dám tin chỉ vào kiến trúc này nói: "Hoàng thượng, đây chẳng lẽ chính là......"
Hoàng thượng gật gật đầu: "Không sai, chính là Trích Tinh các năm đó, đây cũng là lí do trẫm muốn xây một tòa Khâm Thiên giám nữa."
Kim Vương Tôn nói: "Vì, vì sao như thế? Nếu nơi đây lâu không quét dọn thành như vậy, sao hoàng thượng không phát tán nhân thủ hoàn nguyên nơi đây. Cho dù không muốn sự vật trong Khâm Thiên giám bị trông thấy, hoàng thượng cũng có thể sai người dọn di khắc đi là được."
"Đừng ngốc."
Ta yên lặng nhìn chăm chú vào dị tượng của khu vườn này, cau mày nói: "Căn bản đây không phải cảnh tượng điêu tàn tự nhiên. Âm khí nơi này dày đặc, căn bản không thể xuất hiện trong tình huống có người sống. Nếu nơi đây không phải hoàng cung đại nội, căn cơ vốn rất tốt, sợ rằng rắn, côn trùng, chuột, kiến còn phải nhiều gấp mười. Hoàng thượng, rốt cuộc nơi đây xảy ra chuyện gì?"
"Sau năm đó không lâu, nơi đây đã trở thành cấm địa trong cung."
Hoàng thượng sờ trán như đau đầu.
"Haiz, kỳ thực còn không chỉ như thế." Hoàng thượng nhìn minh nguyệt trên trời, thở dài: "Đã đến giờ."
Đột nhiên, trong Trích Tinh các đen kịt, truyền ra tiếng kêu lanh lảnh như cú vọ! Trong gió lạnh đêm trăng, tôn lên cảnh tượng như địa ngục, càng kinh khủng hơn mấy phần. Âm thanh này như nữ tử khóc đêm, như khấp như tố, lại quá mức chói tai như kim đâm, như muốn truyền vào lòng ngươi. Tựa như kim châm địa ngục không thể kết thúc, quỷ dị khó hiểu.
Kim Vương Tôn lộ vẻ kinh ngạc, hoàng thượng thì nhắm mắt lại, có vẻ không thể làm gì sinh vô khả luyến.
Mà ta lắng nghe, lại cảm thấy như kim loại đặc thù nào đó bị chấn động, phát ra tiếng kêu. Tiếng kêu này, dường như ta từng nghe qua. Trong tay một ít kiếm thủ võ công tuyệt đỉnh......
"Kiếm minh?"
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
13 Tháng hai, 2022 22:40
Bộ này tác vẫn ra hàng ngày bên Trung, nhưng là text hình rất khó để lấy text convert, mình làm được nhưng đang đọc lại dần cho nhớ cốt truyện, rồi xem có ai donate mua chương thì mình sẽ convert tiếp
08 Tháng hai, 2022 09:44
ai đọc rồi cho mình hỏi bộ này drop chưa zậy m.n
08 Tháng hai, 2022 01:15
drop rồi hả m.n
26 Tháng năm, 2021 10:47
mẹ đọc toàn nghe mùi dầu ăn với pê đê
17 Tháng hai, 2020 23:30
Tác giả không biết trình độ câu giờ tăng chưa=)
14 Tháng một, 2020 11:51
lâu lâu mới quay lại đọc: Cô cô, Quá nhi không thể theo ngươi ! :)))) đây là bộ truyện ngôi thứ nhất duy nhất mà mình đọc được. Nó rất tự nhiên và đọc nó thoải mái
17 Tháng mười hai, 2019 15:54
Thiên tài trong truyện chủ yếu do giang hồ đồn thôi, giỏi thiệt có mấy người đâu, mà được cái gái nào tả cũng đẹp, từ chính tới phụ
13 Tháng mười hai, 2019 21:29
Cũng không nhiều lắm, được cái tụ tập quanh lão Phi Chân nên ae tưởng nhiều thôi
08 Tháng mười hai, 2019 17:25
.-. Có chi tiết lúc Tô Hiểu đánh thắng Trần trưởng lão Cái Bang khá là vô lí. Trần trưởng lão - 1 người được xưng là cao thủ trong võ lâm mà chiêu thức của mình có thể sử dụng được bao nhiêu lần cũng không biết, bị người ta truyền nội lực cho cũng không biết. :D
08 Tháng mười hai, 2019 10:56
Truyện hay. :( Chỉ phải cái thiên tài quá nhiều, toàn chưa đến 20 mà công phu, nội lực đã chẳng thua mấy lão quái tu luyện mấy chục năm. Đọc cảm thấy hơi quá đà.
13 Tháng mười một, 2019 19:16
Lão Hoa cũng bận luôn à? :v
17 Tháng mười, 2019 19:08
Tem :)))
15 Tháng mười, 2019 23:44
Tô Hiểu đâm lão Minh thật đau :))
12 Tháng mười, 2019 23:05
Chậc chậc, vẫn rất bình thường ._. Kia mà Nho môn hình như là phe phản loạn ha, hoàng thượng đúng là giỏi quăng nồi cho lão Minh
12 Tháng mười, 2019 23:00
Main quịt tiền Bát Tiên cư 2k lượng, chủ quán đòi Y Nhân trả hội
Main suýt bị Y Nhân quẳng từ nóc nhà xuống
12 Tháng mười, 2019 22:59
Phi Chân bị đẩy vào Nho môn làm quan văn
Tổng giáo vụ là Hoàng Ngọc Tảo
Lạc Danh trả danh hiệu Bạch Vương thất quan lại cho triều đình
12 Tháng mười, 2019 22:57
Lão Hoa :)) 5 chương mới chính truyện có gì chưa? :))
08 Tháng mười, 2019 23:40
Cái vụ này lằng nhằng đây :v
08 Tháng mười, 2019 23:39
Chap cuối quyển có thanh niên Nho môn cà khịa Thiên Phong Vũ với Minh Hóa Ngữ, suýt bị làm thịt =))
08 Tháng mười, 2019 23:39
Up muộn thế? :v
07 Tháng mười, 2019 20:38
T chưa rõ ông ạ, giống kiểu huyết mạch thượng đẳng ấy, người sở hữu là trùm vv
07 Tháng mười, 2019 10:48
Tại sao có huyết mạch đấy thì chơi lại được lục hung? Hack vậy? :v Tổ tiên nhà nó chuyên ăn thịt lục hung sống qua ngày ah? :v
06 Tháng mười, 2019 21:04
Tuyết chưa xuất hiện
Phi tướng quân tên thật là Nhiên Phi Không, sở hữu cái gọi là Chiến Thần huyết mạch qq gì đó, main có cái đó nên mới chơi được Phong Bồng
Trường An Chí Nhạc chính là lão bản Sát Liên =))))
05 Tháng mười, 2019 21:31
Mà Tuyết xuất hiện chưa thế?
05 Tháng mười, 2019 21:30
Vl :v chết chưa?
BÌNH LUẬN FACEBOOK