Mục lục
[Dịch] Cảnh Lộ Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đỗ Long còn chưa vào thành phố Lỗ Tây thì điện thoại của cục trưởng cục công an thành phố Lỗ Tây – Đổng Triều Huy đã gọi tới. Thực ra thì trong lòng Đổng Triều Huy khá buồn bực, ông ta vất vả lắm mới có chút thời gian để về nhà cùng vợ con ăn cơm tối, không ngờ đột nhiên lãnh đạo bên trên gọi điện tới, nói rằng ông ta phải tự mình phối hợp với một tên cảnh sát quèn đến từ thành phố Thụy Bảo, đốc thúc vụ án của thành phố Thụy Bảo bọn họ…

Mặc dù không vui nhưng Đổng Triều Huy cũng chỉ có thể giữ ở trong lòng, còn bên ngoài thì ông ta tỏ ra rất nhiệt tình, nói rằng sẽ chờ đám người Đỗ Long tại cục công an thành phố Lỗ Tây.

Xe cảnh sát bán tải đến thẳng cục công an thành phố Lỗ Tây. Khi Đỗ Long thấy một cảnh sát cấp hai ra đón bọn họ, hắn vội vàng xuống xe, chạy tới chỗ vị cục trưởng họ Đổng vừa là bí thư Đảng ủy công an vừa là ủy viên thường vụ thành phố Lỗ Tây này.

Đỗ Long cúi chào, tỏ vẻ biết ơn cục trưởng Đổng. Đổng Triều Huy cười nói rất thẳng thắn:

- Tổ trưởng Đỗ thật sự quá khách khí rồi, tất cả mọi người đều là người cùng một hệ thống, giúp đỡ lẫn nhau là việc nên làm mà. Hiện giờ thời gian cũng không còn sớm, tổ trưởng Đỗ các cậu đã dùng cơm chưa? Tục ngữ nói vua không thể để binh đói, mà loại vụ án này cũng không quá mức cấp bách, chúng ta ở trên bàn ăn chậm rãi nói sau.

Đối với điểm này thật ra Đỗ Long cũng không cố ép. Lãnh đạo người ta mời anh là vì nể mặt bí thư Mã, dù anh có công việc bận rộn thì cũng không thể để cho một cảnh sát cấp hai phải chịu đói bụng chứ!

- Vậy chúng tôi sẽ không khách khí…

Đỗ Long cười nói. Đổng Triều Huy gọi lên vài người, đều là cấp cảnh giám, cảnh đốc cả, tùy tiện một người cũng đủ để đè chết đám người Đỗ Long rồi. Nhưng sau lưng Đỗ Long lại có Mã Quang Minh, tình huống kia lập tức thay đổi. Những cảnh giám và cảnh đốc này vô cùng khách khí với Đỗ Long, nhưng bọn họ lại không hề chú ý tới Thẩm Băng Thanh và Thạch Siêu Vũ.

Đổng Triều Huy dẫn đám người Đỗ Long tới một khách sạn gần đó, cách cục công an không xa. Đổng Triều Huy bảo đại đội trưởng đại đội trị an thành phố Lỗ Tây – Vi Thiếu Hoa phụ trách gọi món ăn, còn những người khác thì cùng Đỗ Long tán gẫu.

Trong những người đang ngồi ở đây, ngoại trừ Đổng Triều Huy ra thì còn có một phó cục trưởng cùng với ba trưởng phòng công an quận của thành phố Lỗ Tây, tiếp đó là tới đại đội trưởng của các đội trị an, trật tự xã hội, phòng chống ma túy và giao thông. Bọn họ đều là những người chủ chốt trong việc duy trì an ninh trật tự, nếu cần thiết, bất kỳ lúc nào bọn họ cũng có thể điều động một lượng lớn cảnh sát, phong tỏa giao thông, điều tra trên diện rộng, bày ra thiên la địa võng, đến cả con ruồi cũng đừng mong thoát được trước mặt bọn họ.

Một cuộc điện thoại của bí thư châu ủy đã khiến cục công an thành phố Lỗ Tây vô cùng coi trọng. Mặc dù Thạch Siệu Vũ bị người ta làm lơ, nhưng anh ta vẫn rất cao hứng, bởi vì thế này tức là xác suất tìm được nghi phạm đã tăng lên đáng kể rồi.

Thừa dịp khi đồ ăn còn chưa được bưng lên, Đỗ Long giới thiệu sơ qua một lần vụ án Lý Thụy Trân cho đám cảnh giám và cảnh đốc đang ngồi đây, đồng thời hắn cũng lấy ra ảnh chụp và tư liệu của Lý Bân phân phát cho mọi người.

Mặc dù vụ án này đã được bên thành phố Thụy Bảo chuyển yêu cầu hỗ trợ điều tra cho bên thành phố Lỗ Tây, nhưng cuối cùng vẫn không được coi trọng, bởi vậy nên những lãnh đạo cục công an ở đây đúng là lần đầu tiên nghe nói tới vụ án này. Sau khi biết được đại khái, bọn họ đều lập tức bắt đầu gọi điện bố trí, đêm nay chắc chắn sẽ là một đêm khó ngủ của thành phố Lỗ Tây đây.

Đại đội trưởng đội cảnh sát giao thông gọi điện thoại hỏi thăm tình hình, sau đó nói với Đỗ Long:

- Người bên dưới nói rằng vào buổi sáng hôm nay bọn họ vừa nhận được yêu cầu hỗ trợ điều tra, ngay sau đó đã bắt đầu tìm tên cướp đi rút tiền tại ngân hàng kia. Chúng tôi phát hiện tên này đã lên một chiếc xe buýt, rời khỏi nội thành, đi ra hướng ngoại ô. Sau khi chúng tôi chặn chiếc xe buýt kia lại để kiểm trả thì phát hiện tên kia đã xuống xe ở giữa đường, manh mối cứ như vậy mà bị cắt đứt.

Tin tức này Đỗ Long đã nghe Vương Lập Bân báo cáo qua, hắn nói:

- Chạy trời không khỏi nắng, tên này chỉ là con mồi mà thôi. Bọn chúng dùng chiêu này để dò xét chúng ta đấy, chỉ cần bọn chúng không lấy đủ tiền thì sẽ không dễ dàng rời đi, nói không chừng tên này đã quay trở về thành phố Lỗ Tây rồi.

Đổng Triều Huy cười nói:

- Ma cao một thước, đạo cao một trượng. Cho dù bọn chúng có giảo hoạt thế nào đi chăng nữa thì không phải cũng đã lộ ra chân tướng rồi sao? Có những tài liệu này, chỉ cần bọn chúng vẫn còn trong thành phố Lỗ Tây, tối nay nhất định có thể moi bọn chúng ra! Tổ trưởng Đỗ cứ yên tâm uống rượu thoải mái, người của cục công an thành phố Lỗ Tây chúng tôi cũng không phải là những kẻ ngồi không!

Đỗ Long gật gật đầu, nâng ly cười nói:

- Vậy làm phiên các vị lãnh đạo, tôi xin cạn trước một ly, xem như đây là lời cảm ơn chân thành!

Đổng Triều Huy cười nói:

- Tổ trưởng Đỗ quả nhiên hào sảng, tôi thích cậu rồi đó!

Sau khi Đỗ Long cạn hết một ly, lại tiếp tục mời mỗi người một ly nữa. Liên tiếp mấy ly rượu vào bụng, mặt của hắn cũng không khỏi nóng lên. Thẩm Băng Thanh và Thạch Siêu Vũ cũng lần lượt mời mọi người một ly. Rượu vào lời ra, mọi người liền thân thiện hơn, hơn nữa đối với Đỗ Long, tất cả mọi người đều khen hắn không ngớt, nói hắn tuổi trẻ tài cao... vân vân.

Đối với những lời thổi phồng này, Đỗ Long hoàn toàn không để trong lòng, nhưng thật ra thì hắn khá chú ý đến Đổng Triều Huy, bởi vì trước đó hắn đã từng thấy qua tên của Đổng Triều Huy. Sở dĩ hồ sơ của Phùng Vĩ Luân trở thành tài liệu mật cấp một, đúng là do cục trưởng Đổng này gây nên, thậm chí ngay cả việc Đường Minh Hoa bị ném tới nơi khỉ ho cò gáy cũng rất có thể là do Đổng Triều Huy thông qua quan hệ làm ra.

Chẳng qua Đỗ Long cũng không giáp mặt chất vấn người ta, thậm chí hắn còn không nói bóng nói gió gì, quả thật giống như đã quên mất chuyện này. Binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn, trải qua vài hiệp, mấy vị cảnh giám và cảnh đốc đối điện đã cảm thấy hơi không chịu nổi nữa rồi. Với tửu lượng của Đỗ Long, ngay cả những đồng chí lão thành đã từng trải qua tửu tinh khảo nghiệm ở đây cũng ngăn không được.

Cuối cùng tất cả mọi người đều không dám uống tiếp, buổi tối còn phải làm việc cơ mà, hơn nữa đây lại chính là vụ án mà bí thư châu ủy thông báo. Thế nên tất cả mọi người không dám qua loa, đành phải hẹn lần sau uống tiếp. Sau đó, ai nấy vội vàng lấp đầy bụng rồi đều tự mình trở về đốc thúc công việc.

Đổng Triều Huy tự mình dẫn đám người Đỗ Long đến nhà khách cục công an, an bài cho mỗi người bọn hắn đều là phòng cao cấp nhất dành để chiêu đãi lãnh đạo.

Đỗ Long vốn định tham gia điều tra, chẳng qua bọn họ là cảnh sát từ bên ngoài tới, không có quyền chấp pháp, hơn nữa lại chưa quen sinh hoạt tại thành phố Lỗ Tây này. Đã có nhiều cảnh sát chấp pháp trên đường như thế, thêm ba người bọn Đỗ Long cũng không thêm được bao nhiêu nên Đỗ Long cũng không cố gượng ép.

Sau khi Đỗ Long tắm rửa sạch sẽ, lúc hắn đang xem TV thì Thẩm Băng Thanh và Thạch Siêu Vũ gõ cửa tiến vào. Đỗ Long cười nói:

- Sao không nghỉ ngơi sớm một chút đi? Mệt mỏi cả ngày rồi, nói không chừng ngủ một giấc, thức dậy liền có tin tức tốt truyền tới đấy.

Thẩm Băng Thanh hỏi ngược lại:

- Cậu cảm thấy tối nay điều tra trên diện rộng như vậy có thể tìm được Lý Thụy Trân và Lý Bân không?

Đỗ Long nói:

- Tôi cảm thấy xác suất hẳn là rất lớn, ảnh chụp và tư liệu đều đã cho bọn họ, lại có nhiều cảnh sát tham gia như vậy, muốn tìm được ba người từ ngoài đến trên địa bàn của mình hẳn là rất dễ dàng phải không nào?

Thẩm Băng Thanh nói:

- Nhưng tôi lại cảm thấy trong lòng không tin tưởng lắm, không phải cậu đã nói… cái tên Lý Bân kia rất có thể là người ở thành phố Lỗ Tây này hay sao? Nếu nơi đây cũng là địa bàn của gã, không lẽ cảnh sát có thể tìm hết toàn bộ nhà ở trong thành phố này hay sao?

Đỗ Long cười nói:

- Đó cũng chỉ là phán đoán của tôi mà thôi, yên tâm, tôi tin tưởng vào năng lực của cảnh sát thành phố Lỗ Tây. Lý Thụy Trân sẽ được giải cứu một cách bình yên.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Hy vọng sẽ như thế… ở trong phòng tôi cảm thấy hơi bực mình, tôi muốn ra ngoài dạo chơi một lúc. Thạch Siêu Vũ cũng muốn đi xem cảnh về đêm của thành phố Lỗ Tây, cậu có muốn đi cùng không?

Đỗ Long tắt TV, nhảy dựng lên nói:

- Đi thì đi, tôi cũng là lần đầu đi dạo chợ đệm ở thành phố Lỗ Tây đấy, không biết có gì vui nữa không, đi thôi… Nhớ mang theo giấy chứng nhận nhé, nếu không bị người khác tưởng là bọn cướp thì oan uổng lắm.

Thẩm Băng Thanh trừng mắt nhìn Đỗ Long, trong lời nói của tên này rõ ràng là có ý khác, thật là phá rối đây mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK