Mục lục
[Dịch] Cảnh Lộ Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảnh sát nhân dân đồn công an địa phương ước chừng mười phút sau thì tới hiện trường. Pháp y Cảnh Vệ Đông nửa giờ sau mới đến, cùng đi tới còn có đám người Hoàng Kiệt Hào và Ngụy Hưng Bang cùng các cảnh sát hình sự của trung đội 1 điều tra hình sự. Cảnh Vệ Đông gật đầu với Đỗ Long liền đi vào trong khám nghiệm tử thi, Hoàng Kiệt Hào nói với Đỗ Long:

- Thằng ranh, cậu thật đúng là người có tài. Như thế nào, cậu đã xem qua hiện trường chưa? Bên trong là tình huống gì?

Đỗ Long đem phát hiện của mình nói với bọn họ, Hoàng Kiệt Hào nói:

- Trương Thu Trọng tên khốn đó sao không nói cho tôi biết vẫn còn có Triệu Đông Lai con người này? Tôi cũng nhiều lần hỏi qua y mà?

- Cái đó tôi cũng không biết.

- Đỗ Long nhún vai, nói:

- Có lẽ gã thấy tôi bộ dạng khá đẹp trai.

- Bớt khoe khoang đi.

- Hoàng Kiệt Hào cười mắng một câu, sau đó nghiêm mặt nói:

- Theo như cậu phân tích, cho dù Triệu Đông Lai không chết, hung thủ cũng sẽ giết gã. Sự hung ác tàn nhẫn của hung thủ này thật là vượt ra ngoài dự liệu của chúng ta, nhất định phải mau chóng tóm gã lại mới được. Đỗ Long, cậu có cách nhìn gì mới đối với hung thủ?

Đỗ Long nói:

- Cái này phải hỏi Trương Thu Trọng rồi. Chuyện của vợ y và Triệu Đông Lai có chút ám muội, ngay cả Đội trưởng Hoàng anh trước đó cũng không biết, hung thủ làm sao có thể biết được đây? Hơn nữa tôi cảm thấy vụ tự sát này của Triệu Đông Lai cũng có một vài điểm đáng ngờ. Gã thật sự yêu Lý Hân Từ sâu sắc như vậy sao? Lý Hân Từ chết rồi, gã lại cũng đi theo kết thúc tính mạng của mình, hơn nữa còn dùng phương thức đau đớn như vậy. Người bình thường muốn tự sát không ngoài uống thuốc, thắt cổ, cắt mạch máu hoặc là nhảy lầu, nhảy sông. Phương thức tự sát cầm dao đâm vào tim của chính mình thật là quỷ dị.

Ngụy Hưng Bang nói:

- Đúng vậy, xem ra vụ tự sát của Triệu Đông Lai cũng rất khả nghi. Vụ án này càng lúc càng phức tạp, chúng ta phải tăng thêm nhân sự mau chóng phá vụ án này, để tránh hung thủ lại đi khắp nơi giết người.

- Lão Ngụy cậu tới sắp xếp đi, chúng tôi đều nghe cậu.

- Hoàng Kiệt Hào cười nói.

Ngụy Hưng Bang cũng không khách khí, y sắp xếp nói:

- Đỗ Long, cậu và Thẩm Băng Thanh lại đi tìm Trương Thu Trọng, xem xem y còn biết cái gì, còn có người biết chuyện vợ y qua lại với Triệu Đông Lai hay không? Triệu Vũ Uy cùng đội trưởng Hoàng đi đến nơi làm việc của Triệu Đông Lai giải thích tình huống của gã một chút. Tôi và Lưu Vĩnh An cầm cái danh sách mà Đỗ Long hỏi được kia đi điều tra một chút cái người mà trước đây chúng ta không chú ý đến, xem xem có phù hợp đặc trưng hung thủ hay không. Tạm thời không có chứng cớ tại hiện trường, những người khác lưu lại đây lục soát hiện trường, đi phỏng vấn quần chúng. Không có vấn đề gì chứ?

Cầm danh sách đi điều tra là công việc phiền toái nhất. Ngụy Hưng Bang sau khi làm Đội trưởng quả nhiên không giống lúc trước, sống vất vả cũng cướp đi làm. Mọi người ngay sau đó cũng không có dị nghị, vì thế liền tự mình đi làm việc của mình.

Đỗ Long bọn hắn quay lại căn phòng Trương Thu Trọng thuê, thời gian đã là hơn sáu giờ rồi. Đỗ Long gõ cửa mấy lần, không có người trả lời cũng không có ngưởi mở cửa. Từ cửa sổ nhìn vào trong tối như hũ nút, lúc hai người đang cho rằng mất công tới, cái cửa cách hai, ba gian phòng lại đột nhiên mở ra. Trương Thu Trọng bước ra, trên tay cầm bát đũa, nói với Đỗ Long bọn hắn:

- Hai vị sĩ quan cảnh sát, các cậu sao lại tới nữa rồi? Tôi đang ở bên lão Hồng xem tin tức, các cậu cũng tới cùng xem đi. Tối qua có một vụ đánh nhau giữa hai đám đông ở một quán bar quận Bạch Hoa.

Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh vừa nghe thì biết là xảy ra chuyện gì. Bọn hắn đưa mắt nhìn nhau, đều bật cười, sau đó liền đi vào trong phòng của lão Hồng kia. Chỉ thấy trong phòng còn có mấy người, bao gồm hai người chiều hôm nay nói Trương Thu Trọng không ít lời xấu. Bọn họ có người thuận miệng lên tiếng chào hỏi, có người lại chăm chú xem cái TV màu 21 inch đặt ở góc tường trong phòng.

Trên TV đang chiếu chương trình “Cuộc sống”. Giọng nói của Triệu Bình làm nền, đang giải thích chuyện phát sinh ở quán bar Lam Vận tối hôm qua.

Lúc này cảnh sát đã phong tỏa hiện trường, từng người bị thương từ trong quán bar đi ra, có thể tự mình đi chỉ là giúp đỡ dìu dắt nhau đi ra. Mặt mày từng người đều xám tro, còn có vết thương chằng chịt. Có vài đội viên bóng rổ lớp 10 thân thể cao lớn bị còng hai tay dẫn lên xe cảnh sát. Bởi vì có người dùng chứng cớ chứng minh chính là bọn chúng phát sinh tranh chấp với người ta trước, hơn nữa còn động thủ. Chính vì vậy mới náo loạn cả lên..

Nhưng mà trong mấy đứa này Đỗ Long lại không nhìn thấy bóng dáng của Lã Quốc Thì, thằng khốn đó chẳng lẽ tránh được kiếp này? Lúc Đỗ Long đang ngầm bất bình, đột nhiên thấy một thằng khốn quần áo không chỉnh tề, thân thể cao lớn đang đeo cái trùm đầu, tay bị khóa ngược, úp mặt xuống dưới hôn mê. Bị người ta kéo đi như kéo một con chó chết vậy. Dáng người cao lớn kia, và cái áo may ô bóng rổ rách tả tơi có số 10 cũng nói rõ thân phận của thằng đó.

Chỉ nghe Triệu Bình giải thích:

- Nghe nói đây là một viên Đội trưởng đội bóng rổ trường trung học nào đó gây ra trận ẩu đả. Bởi vì chống cự lại, cho nên bị cảnh sát đánh ngất sau đó bắt giữ. Học sinh đó có khả năng hít thuốc phiện quá liều lượng dẫn đến thần trí không rõ ràng, nó còn có khả năng liên quan tới cưỡng gian. Một thanh niên trẻ có rất nhiều tiền đồ, rất có khả năng sẽ phải đối mặt với vài hạng mục truy tố, dài nhất có khả năng đối điện với dưới mười năm tù giam....

Lúc Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh đang xem TV, Mã Quang Minh cũng ở trong phòng khách xem cùng một chương trình với Ngọc Đường. Khi thấy cái số sau lưng của cái người cực kỳ nhếch nhác kia bị kéo ra ngoài, hô hấp của Mã Ngọc Đường bắt đầu dồn dập. Lúc đôi tay của nó theo bản năng miết chặt vào nhau, nó cũng nhận ra Lã Quốc Thì. Người Đội trưởng đội bóng rổ dáng khỏe đẹp có chút thô lỗ nhưng lại tràn đầy sức hấp dẫn đàn ông kia...

Lúc Mã Ngọc Đường và Thẩm Băng Thanh đi ra khỏi quán bar thì ở trong đã bắt đầu đánh nhau rồi. Lã Quốc Thì không có khả năng lại đi nơi khác cắn thuốc, bởi vậy khả năng duy nhất chính là nó miễn cưỡng uống cái cốc cocacola vốn thuộc về Mã Ngọc Đường đích xác bị người khác bỏ thuốc vào kia. Hơn nữa dược tính còn rất mạnh, nếu không hai nữ học sinh cùng thuộc lớp 10 kia trước lúc Lã Quốc Thì bị lôi ra sao lại khóc đau lòng như vậy? Bọn chúng không phải là rất khoe khoang sao? Tự cho là được sự vinh hạnh của Lã Quốc Thì, gia nhập đội bảo vệ Quốc Thì gì đó của nó thì rất giỏi sao? Bây giờ gieo gió gặt bão rồi chứ? Đáng tiếc mặt bọn chúng bị che lại rồi, thật nên để khán giả của thành phố Ngọc Minh đều đến xem cái mặt mũi xấu xí của bọn chúng.

- Những học sinh này bây giờ thiệt là..

- Mã Quang Minh lắc lắc đầu, quay đầu nói với Mã Ngọc Đường:

- Quán bar Lam Vận nằm ở con phố kia dường như cách lớp 10 của các con không xa nhỉ?

Mã Ngọc Đường nhẹ nhàng ừ một tiếng, nó cúi đầu nói:

- Cha, con xin lỗi..

Mã Quang Minh kinh ngạc nói:

- Con tại sao đột nhiên nói xin lỗi? Chẳng lẽ...

Mã Ngọc Đường ngẩng đầu lên, dũng cảm nhìn Mã Quang Minh, nói:

- Cha, con không cần giả bộ nữa. Đúng vậy, tối qua con cũng đã đi, viên cảnh sát kia là cha phái đi bảo vệ con phải không? Cảm ơn cha, cha, con về sau cũng sẽ không làm chuyện ngu ngốc loại này nữa. Con nhất định cố gắng học tập, thi đỗ vào đại học hàng đầu.

Mã Quang Minh vui mừng nói:

- Vậy thì tốt, vậy thì tốt....Cha cũng là lo lắng cho con, không ngờ thật xảy ra chuyện rồi. Nếu như con đã hiểu được rồi, cha cam đoam sau này sẽ không phái người theo dõi con. Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.

Mã Ngọc Đường khẽ mỉm cười nói:

- Không sao mà, cha để anh ấy tiếp tục bảo vệ con là được rồi, con lo lắng con không chịu nổi cám dỗ. Còn nữa, mấy người kia bị anh ấy hại thảm như vậy. Con sợ bọn chúng tìm không được anh ấy, sẽ hướng mũi nhọn vào con. Vậy con chẳng phải nguy hiềm rồi sao?

Ánh mắt Mã Quang Minh chăm chú nhìn khuôn mặt của con gái. Mã Ngọc Đường bị y nhìn, khuôn mặt hơi hồng lên một chút, cúi thấp đầu xuống. Trong lòng Mã Quang Minh có linh cảm mãnh liệt, nghĩ giống như Đỗ Long. Chẳng qua y cũng không biết Đỗ Long tối qua căn bản không lộ mặt. Y còn cho rằng Mã Ngọc Đường có hứng thú với Đỗ Long.

Mã Quang Minh là người như thế nào, y thay đổi ý nghĩ liền nghĩ ra được một ý kiến hay. Y nói:

- Ừ, con nói đúng, cha sẽ phái người tiếp tục bảo vệ con, đề phòng bọn chúng báo thù. Nhưng mà người ta là cảnh sát, chưa chắc có nhiều thời gian như vậy. Cha sẽ tìm thêm vài người, để bọn họ thay phiên đi chiếu cố con.

Miệng Mã Ngọc Đường khẽ chu lên, lại khiến Mã Quang Minh nhìn thấy thêm chính xác. Mã Quang Minh thành khẩn nói:

- Ngọc Đường à, con nhất định phải toàn tâm toàn ý đi học. Cha con không giống những tham quan kia, cha không có cách nào trực tiếp đưa con đi nước ngoài. Con nhất định phải dựa vào sự nỗ lực của mình đi lấy đồ vật mình muốn lấy. Tình cảm loại chuyện này tạm thời con không cần nghĩ tới. Đợi con tốt nghiệp đại học tham gia công tác rồi, tâm tình của con sẽ hoàn toàn khác so với bây giờ. Đến lúc đó con lại quyết định tương lai của mình cũng không muộn. Đến lúc đó cho dù người con chọn làm nghề gì, chỉ cần nhân phẩm của nó không có vấn đề gì lớn, với lại hiểu được sự cầu tiến. Cha và mẹ đều sẽ ủng hộ con.

- Biết rồi...

- Con sẽ thi Đại học Thanh Hoa, Đại học Bắc Kinh, sau đó tự mình thi TOEFL đi nước Mỹ. Bằng không con chỉ có thể đi quét đường thôi. Được rồi, không nói với cha nữa, con đi ôn tập đây.

- Mã Ngọc Đường nói xong liền chạy vào trong khuê phòng của mình, đóng mạnh cửa.

Mã Quang Minh cười khổ một cái. Tắt TV đi, vào trong thư phòng, lấy điện thoại ra, gọi một cú điện thoại cho Đỗ Long...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK