Mục lục
[Dịch] Cảnh Lộ Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đỗ Long nói: - Đừng giảo hoạt nữa, vừa nhìn đôi mắt thâm quầng và liên tục đánh ngáp của cậu thì biết tối qua cậu nhất định thức suốt đêm, vấn đề là đánh bài ở đâu? Không phải chính là ở trong phòng lái này chứ hả?

Nhân viên trực ban trừng mắt nhìn Đỗ Long , ấp úng nói không ra lời. Đỗ Long tiếp tục ép hỏi: - Có phải đánh ở phòng lái? Nói đi!

Nhân viên trực ban sợ đến mức run rẩy, bật thốt lên: - Phải

Đỗ Long lại hỏi:

- Các người không phải mỗi tối đều chơi hả? Khó trách không ai nghe thấy âm thanh có người thả thuyền vào hồ nước

Chính Lưu Thế Minh cũng tham gia mấy lần suốt đêm đánh bài, y biết không che dấu được Đỗ Long, vội vàng cười nói: - Cục trưởng Đỗ, chúng tôi quản lý không nghiêm, làm anh chê cười. Tiểu Lỗ, tối qua cậu chơi đánh bài với ai? Tất cả mọi người đều phạt giảm nửa tháng tiền thưởng.

Người thanh niên trực ban tên là Tiểu Lưu, ấp úng không chịu nói ra bạn chơi bài. Đỗ Long ở bên cạnh thấy, nói: - Còn rất nghĩa khí nhỉ. Nhưng bên trong đám bạn chơi bài của cậu có thể có kẻ giết người đấy, đây là cậu đang bao che tội phạm.

Tiểu Lỗ nảy người một cái, cuối cùng nói ra tên của ba người. Đỗ Long lại hỏi:

- Các cậu thường chơi bài vào tối sao? Ba đêm ngày trước, là mấy người nào chơi bài?

Tiểu Lỗ nói không biết, Đỗ Long cũng không hỏi nữa, hắn cùng cục trưởng Lưu về tới phòng làm việc trò chuyện một chút. Hai nhân viên tuần đập khác đến, Đỗ Long bảo bọn họ đều đến phòng làm việc của cục trưởng Lưu.

- Các người đứng thành một hàng, theo thứ tự từ cao đến thấp, cao đứng bên này. Đỗ Long nói

Lúc bọn người Vương Xuân theo thứ tự bắt đầu xếp hàng, có một nhân viên tuần đập tên Trương Lộ Cường không kiên nhẫn nói: - Vị cảnh sát, tối qua không phải thẩm vấn qua một lần rồi sao? Sao hôm nay lại đến hỏi?

Đỗ Long liếc mắt nhìn y, nói: - Hôm qua ăn cơm rồi thì hôm nay anh không ăn à? Tôi nói cho các người biết, mấy người các anh đều có nghi ngờ giết người. Tôi khuyên các người tốt nhất phối hợp điều tra, bằng không có thể chính là hung thủ, tôi có quyền dẫn nghi phạm về đội hình sự để điều tra kỹ. Các người muốn nói rõ ở đây hay là đi đội hình sự ngồi xổm hai ngày?

Trương Lộ Cường chọc cho Đỗ Long nổi giận, y lẩm bẩm ngoan ngoãn xếp thành hàng. Đỗ Long đi qua trước mặt bọn họ, hài lòng gật đầu, nói: - Bên tôi có một bức ảnh người nữ chết đứng chụp hình chung với nghi phạm. Các người xem cho kỹ, nghi phạm này có giống người mà các người quen không?

Đỗ Long đưa tấm hình tới trước mặt bọn người Trương Lộ Cường, bảo bọn họ nhìn kỹ. Nhìn tấm hình, Vương Xuân lắc đầu, Trương Lộ Cường cũng lắc đầu, lúc tấm hình đưa đến trước mặt Vương Chấn Hưng, Vương Chấn Hưng đột nhiên muốn nói lại ngừng, tay của Đỗ Long dừng lại, hắn hỏi: - Tiểu Vương, cậu nhận ra đây là ai?

Vương Chấn Hưng lắc đầu, cúi đầu xuống, y nói: - Tôi không biết, tôi không thấy qua hai người này.

Đỗ Long lấy tay ấn lên vai y, khích lệ nói: - Nói, chẳng lẽ cậu muốn che dấu hung thủ sao? Cho dù cậu nhận nhầm người, chúng tôi cũng sẽ xác minh trước, sẽ không bắt người lung tung, cậu nói đi.

Vương Chấn Hưng môi rung rung một lát, y nói: - Tôi tôi cảm thấy tôi cảm thấy người này có chút giống chú Trương

Vương Xuân và Trương Lộ Cường đồng thời quát:

- Đừng nói bậy!

Trên mặt Đỗ Long lộ ra một nụ cười sâu xa, hắn nhìn nhìn Vương Chấn Hưng, lúc này mới nhìn qua Trương Lộ Cường, cười nói: - Chú Trương mà cậu nói chẳng lẽ chính là Trương Lộ Cường?

Vương Xuân vội nói: - Cục trưởng Đỗ, Chấn Hưng nó trẻ con không hiểu chuyện, ăn nói bậy bạ, anh đừng xem là thật.

Đỗ Long cười nói: - Trẻ con không biết nói dối mà? Nhưng vóc người, thể trạng của nghi phạm này quả thật có chút giống với sư phụ Trương đấy

Trương Lô Cường hừ một tiếng, nói: - Cảnh sát, ông đừng nghe thằng nhóc đó nói bậy, không phải tôi, thật sự không phải tôi. Tấm hình này chụp khi nào? Tôi có thể tìm người chứng minh tôi không có ở hiện trường.

Đỗ Long cười nói: - Được, trước khi còn chưa có thêm chứng cứ chứng minh ai là hung thủ, tôi sẽ không bắt người lung tung. Tấm hình này là chụp khoảng 8h, chạng vạng ba ngày trước. Lúc đó bốn người các người đều ở đâu? Có ai có thể chứng minh? Sư phụ Trương ông nói trước đi.

Trương Lộ Cường nhớ lại một chút, nói: - Lúc hơn 8h, tôi ở nhà xem TV, vợ và con tôi đều có thể chứng minh.

Đỗ Long nói: - Lời nói của người thân thông thường không được pháp luật công nhận, tốt nhất ông nghĩ cho thật kỹ còn có ai có thể làm chứng giúp ông.

Trương Lộ Cường kêu oan nói: - Tôi ở nhà mà, ngoại trừ người thân ra, ai còn có thể chứng minh cho tôi?

Đỗ Long nhún nhún vai, nhìn Vương Xuân nói: - Sư phụ Vương, còn ông?

Vương Xuân nói: - Lúc đó tôi ở một phòng giải trí gần đây, cùng người ta chơi bài. Người có thể chứng minh có rất nhiều, có ông chủ phòng giải trí, Vương Công cách vách

Vương Xuân nói ra rất nhiều người, Đỗ Long ghi chép lại, sau đó nhìn Vương Chấn Hưng nói: - Còn cậu?

Vương Chấn Hưng nói: - Lúc đó tôi đang trên xe lửa, xe của Đại Lý Thượng, tới thành phố Ngọc Minh chơi hai ngày mới về lại.

Đỗ Long hỏi: - Ai có thể làm chứng?

Vương Chấn Hưng nói: - Tôi là một mình đi thành phố Ngọc Minh, có vé xe làm chứng, không tin ông có thể đi trạm xe lửa xem băng ghi hình. Vé xe của tôi để ở nhà, nếu cần bất cứ lúc nào cũng có thể mang đến.

Đỗ Long cười nói: - Vậy thì phiền cậu đi lấy một chút nhé, vì để chứng minh trong sạch của cậu, chạy thêm một chút cũng đáng.

Vương Chấn Hưng nói: - Vậy được, tôi lập tức trở về nhà lấy vé.

Vương Chấn Hưng đi rồi, nhân viên tuần đập thứ tư cũng có người có thể chứng minh mình, chỉ còn lại Trương Lộ Cường không có cách nào chứng minh mình không có ở hiện trượng. Trương Lộ Cường thấy người khác đi rồi, y chỉ sốt ruột mặt đầy mồ hôi, cảm thấy tất cả mọi người đều dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn mình.

Ngay lúc này, ngoài cửa phòng làm việc có người nói: - Cục trưởng Lưu, có hai vị cảnh sát đến, nói là người của đại đội hình sự.

Lưu Thế Minh nhìn về phía Đỗ Long, Đỗ Long cười nói: - Bảo bọn họ vào đi.

Hai viên cảnh sát hình sự trẻ tuổi vào, bọn họ cười chào hỏi Đỗ Long nói: - Cục trưởng Đỗ, nhìn thấy xe của anh thì biết anh ở đây, anh tra được manh mới mới gì rồi?

Đỗ Long cười nói: - Tôi cũng chỉ là thuận theo kẻ vứt xác tất phải có tuyến thuyền. Qua điều tra, trong bốn nhân viên tuần đập có ba người có chứng cớ không ở hiện trường, chỉ có vị sư phụ Trương này không có cách chứng minh mình lúc đó không có ở hiện trường.

Một nhân viên trinh sát tên Đông Nhân Kiệt nói: - Hả? Vậy thì dẫn về điều tra kỹ một chút chứ sao?

Trương Lộ Cường sốt ruột gân xanh nổi lên, y nói: - Tôi không có giết người, thật sự không có. Cục trưởng Lưu, anh giúp tôi giải thích một chút đi. Cục trưởng Đỗ, tôi thật sự không có giết người mà!

Lưu Thế Minh nói: - Cục trưởng Đỗ, Trương Lộ Cường bình thường ngoại trừ uống rượu sai đánh nhau một lần ra thì không có làm qua chuyện vi phạm gì. Bây giờ cũng không có chứng cớ chứng minh ông ấy là hung thủ, có thể đừng dẫn về được không?

Đỗ Long nói: - Cái này à được rồi, tôi nể mặt cục trưởng Lưu một lần. Sư phụ Trương, dạo này tốt nhất ông đừng uống rượu, không được rời khỏi phạm vi thành phố Lỗ Tây, tùy tiện đi lại.

Trương Cảnh Lộ liên tục gật đầu nói: - Được được được, chỉ cần không bắt tôi, cái gì cũng được

Đỗ Long nói: - Vậy thì trước tiên cứ như vậy, cục trưởng Lưu, làm phiền anh rồi

Lưu Thế Minh cười nói: - Không phiền, không phiền, chỉ cần có thể giúp được là tốt rồi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK