Mục lục
[Dịch] Cảnh Lộ Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Tần Phong Hà xuất hiện ở trong mắt của Bạch Nhạc Tiên, cô nhịn không được giơ tay lên che lại miệng của mình. Tần Phong Hà là bị một quản giáo nữ dìu đi ra ngoài, cô ta....không ngờ là một người mù.

Tấm lòng ban đầu vốn thiếu tự tin nay hoàn toàn rơi vào trong thất vọng. Bạch Nhạc Tiên theo bản năng nhìn về phía Đỗ Long, nhưng Đỗ Long lại dùng nụ cười tràn đầy tự tin đáp lại.

Tần Phong Hà bị đưa đến ngồi đối diện Đỗ Long. Đỗ Long còn chưa mở miệng, cô ta đã bình thản nói:

- Sĩ quan cảnh sát, không cần hỏi, tôi không biết gì cả.

Đỗ Long cười nói:

- Tần Phong Hà, cô không cần khẩn trương, tôi biết cô không phải không biết, mà là không dám nói. Tôi cũng rất rõ cô đang sợ cái gì, tôi xem qua hồ sơ của cô, mắt của cô cũng không phải sinh ra đã mù, cô đột nhiên bị mù chính là vào mùa hạ năm kia lúc tốt nghiệp trung học cơ sở. Trong hồ sơ ghi chép nói là vì việc ngoài ý muốn mà mù . Cô có thể nói cho tôi biết rốt cuộc là việc ngoài ý muốn gì, khiến cho một thiếu nữ đang trong tuổi hoa đột nhiên mất đi cửa sổ của tâm hồn?

Đỗ Long đột nhiên hỏi tới chuyện cũ của Tần Phong Hà, khiến cho Bạch Nhạc Tiên sửng sốt. Chỉ thấy cả người Tần Phong Hà đột nhiên run lên, cô ta có chút không khống chế được gào lên thảm thiết:

- Tôi không biết, tôi cái gì cũng không biết.

Đỗ Long thản nhiên nói:

- Tần Phong Hà, sự việc đã qua lâu như vậy, chỉ sợ rất nhiều người đều không nhớ rõ cô năm đó có diện mạo gì. Tôi ở đây có một bức ảnh của cô, cô trong bức ảnh sáng sủa vui tươi bao nhiêu, tràn đầy sức sống thanh xuân. Chính là mùa hè đó, đã làm hỏng tất cả mọi thứ, cuộc đời của cô cũng từ đây rơi vào sự u ám hoàn toàn. Chính ở lúc ấy, quan hệ của Mạnh Hồng Vĩ và cô đột nhiên có chút thay đổi, đây là ngẫu nhiên sao?

Tần Phong Hà ngơ ngác nghe Đỗ Long đang nói, hoàn toàn không có bất cứ phản ứng nào. Đỗ Long tiếp tục nói:

- Tần Phong Hà, tôi đã hỏi qua cha mẹ của cô, bọn họ đều cho rằng cô lúc đó xem ra rất sợ hãi Mạnh Hồng Vĩ. Bọn họ cho rằng đây là sự thay đổi mang tới khi cô đột nhiên bị mù, sự thực là như vậy phải không?

Bạch Nhạc Tiên hoàn toàn không nói chen vào, cô có phần hứng thú quan sát vẻ mặt của Tần Phong Hà. Chỉ thấy theo lời kể ra của Đỗ Long, thân thể của Tần Phong Hà co rút lại, hơn nữa còn đang hơi run rẩy.

- Không, rất rõ ràng, tuy Mạnh Hồng Vĩ xuất hiện ở bên cạnh cô trong lúc cô khó khăn nhất, nhưng mà cô cũng không có cảm kích biểu hiện của gã, cũng không biểu hiện ra sự kháng cự. Dùng lời nói ban đầu của cha mẹ cô chính là...rất sợ hãi, giống như con chuột bị mèo bắt vậy. Cha mẹ cô từng muốn ngăn cô và Mạnh Hồng Vĩ qua lại, nhưng lại bị biểu hiện của bệnh tâm thần của cô làm cho sợ hãi. Bọn họ cũng không dám ngăn cản cô nữa, trơ mắt nhìn cô càng lún càng sâu, thậm chí....cuối cùng nếu không phải Mạnh Hồng Vĩ đột nhiên rời bỏ cô, chỉ sợ cô sớm đã gả cho gã rồi.

Thân thể của Tần Phong Hà run rẩy càng thêm lợi hại. Đỗ Long tiếp tục nói:

- Tôi đã hỏi qua bác sĩ tâm lý, bác sĩ tâm lý nói cho tôi biết. Trường hợp này vô cùng khác thường, thật ra là một nhà tâm lý tội phạm thâm niên nói cho tôi biết. Trường hợp này của cô rất giống với chứng Stockholm, triệu chứng điển hình của cái gọi là chứng Stockholm chính là kẻ bị bắt cóc vô tình yêu người bắt cóc...

Trường hợp của cô khá đặc thù, kết hợp với một vài vụ án và tác phẩm tâm lý học chuyên ngành mà tôi xem qua. Tôi cảm thấy trường hợp của cô là triệu chứng biến dạng Stockolm, thân thể của cô cũng không có bị bắt cóc, nhưng tâm hồn cô lại bị Mạnh Hồng Vĩ cưỡng ép bắt cóc rồi.

Kết hợp với việc đột nhiên cô bị mù cùng với một vài biểu hiện khác, tôi có thể hoài nghi mắt của cô chính là bị Mạnh Hồng Vĩ làm mù. Hơn nữa gã dùng thủ đoạn nào đó uy hiếp cô, không cho phép cô nói ra chân tướng. Hơn nữa còn công khai trở thành bạn trai của cô, cho đến khi gã lại yêu một người khác. Một cô gái khiến gã cuối cùng cuồng tính đại phát giết người lung tung. Cũng chính là vì Mạnh Hồng Vĩ bị bỏ rơi, cho nên gã mới lại một lần nữa tìm đến cô, tiếp tục nô dịch cô, muốn ép cô thay gã làm bất cứ chuyện gì...

- Đừng nói nữa! đừng nói nữa...

- Tần Phong Hà ôm đầu kêu gào, nữ quản giáo muốn tiến lên ngăn cản. Đỗ Long lại xua xua tay, ra hiệu cho cô ta đừng lại gần. Bạch Nhạc Tiên khâm phục nhìn Đỗ Long, thật không biết hắn làm thế nào liên hệ được chuyện của hơn mười năm trước với vụ án hiện tại. Nhìn biểu hiện của Tần Phong Hà, lời nói của Đỗ Long mười phần thì bảy tám phần là đoán đúng rồi.

Đỗ Long đợi Tần Phong Hà hơi an tĩnh lại, hắn mới tiếp tục nói:

- Tần Phong Hà, cô chỉ là một người đáng thương bị lợi dụng. Bây giờ Mạnh Hồng Vĩ đã ngồi trong tù, nếu như cô dám đứng ra xác nhận gã mưu hại cô, ép buộc cô tham dự đến hành động giết người điên cuồng của gã như thế nào. Như vậy Mạnh Hồng Vĩ không bao lâu sau sẽ bị bắn chết, chẳng lẽ cô không muốn hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế ma quỷ này hay sao?

Thân thể của Tần Phong Hà lại một lần nữa run lên kịch liệt, Đỗ Long và Bạch Nhạc Tiên đều mong đợi nhìn cô ta. Chỉ thấy cô ta một lúc lâu sau mới an tĩnh lại một lần nữa. Bạch Nhạc Tiên vẫn mong đợi nhìn cô ta, Đỗ Long lại thầm kêu không xong. Chỉ thấy Tần Phong Hà mở to đôi mắt không có ánh sáng, chết lặng nói:

- Cảnh sát sĩ quan nói xong chưa? Nếu nói xong rồi, tôi muốn quay về nghỉ ngơi.

Bạch Nhạc Tiên tức sôi máu vỗ bàn lớn tiếng nói:

- Tần Phong Hà! Sao cô lại như vậy! Cô bị Mạnh Hồng Vĩ hại vẫn còn chưa đủ thảm sao? Cô....cô thật là làm tôi tức chết, đổi lại là tôi, Mạnh Hồng Vĩ cái loại người cặn bã này sớm bị tôi chém đứt đầu rồi.

Tần Phong Hà đứng lên, ngỡ ngàng nói:

- Chị Hai, đưa tôi trở về đi, tôi không muốn gặp bất cứ người nào nữa...

Chị Hai nữ quản giáo ném ánh mắt lực bất tòng tâm nhìn Đỗ Long. Một người nếu như bản thân mình cũng không chú ý nữa rồi, người khác lại có thể như thế nào đây?

Đỗ Long đột nhiên nói:

- Tần Phong Hà, đôi mắt của cô dường như còn có thể nhìn thấy một chút bóng dáng mơ hồ phải không? Chỉ cần cô chịu ra mặt chứng mình hành vi phạm tội của Mạnh Hồng Vĩ, cảnh sát có thể nghĩ cách đưa cô đi bệnh viện tốt nhất kiểm tra. Có lẽ còn có thể khôi phục một ít thị lực, cô không muốn lại một lần nữa nhìn thấy ánh sáng sao?

Tần Phong Hà dưới sự dìu đỡ của nữ quản giáo đang xoay người đi đến phía cửa sắt bên kia. Sau khi nghe được lời nói của Đỗ Long, thân thể nhè nhẹ run, dường như lời nói của Đỗ Long đã mang tới sự đả kích không nhỏ cho cô. Nhưng cái này vẫn còn chưa đủ, Tần Phong Hà tiếp tục hướng về phía trước bước đi. Đỗ Long nhìn chằm chằm vào hình bóng của cô ta, tiếp tục nói:

- Tần Phong Hà, tôi không biết cô đang lo lắng cái gì, nếu như cô lo lắng là sự an nguy của bố mẹ cô, cảnh sát có thể triển khai kế hoạch bảo vệ nhân chứng đối với cô và bố mẹ cô. Sau khi Mạnh Hồng Vĩ và Lưu Thanh Sơn bị kết án, cô và bố mẹ của cô sẽ được đưa đến một nơi không có người nào có thể tìm thấy được, một lần nữa bắt đầu cuộc sống. Cô...còn có cái gì đáng do dự nữa?

Thân thể Tần Phong Hà run rẩy kịch liệt, cô ta đột nhiên dừng bước lại, khàn khàn nói:

- Sĩ quan cảnh sát, điều anh nói đều là thật sao?

Đỗ Long mừng rỡ nói:

- Đương nhiên là sự thật, tôi có thể dùng tính mạng và danh dự của tôi để thề!

Tần Phong Hà bỗng nhiên quay người, khuôn mặt tái nhợt cuối cùng có chút huyết sắc, cô ta kích động nói:

- Sĩ quan cảnh sát, anh dám thề không? Nếu như anh làm không được, hại chết bố mẹ tôi, anh dám dùng sinh mạng của người bên cạnh thân cận với anh nhất để thề không?

Đỗ Long nghiêm túc nói:

- Tôi nói được làm được, những chuyện này vốn không có gì khó. Cô đã sợ hãi như vậy, vậy tôi liền phát ra một lời thề độc thì được rồi..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK