Mục lục
[Dịch] Cảnh Lộ Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời vừa sáng Đỗ Long liền trở về hiện trường, hắn muốn đích thân điều tra xung quanh nơi vứt thi thể, xem xem hiện trường đầu tiên có phải ở các nơi như sàn nhảy, phòng hát hay không.

Khuôn mặt đứa bé kia bị hung thủ rạch một cách tàn nhẫn khó có thể hồi phục lại được, cho nên tạm thời không thể dùng ảnh phục chế để tìm mục tiêu.

Khi Đỗ Long một lần nữa đi đến hiện trường, Lý Tùng Lâm gọi điện thoại đến hỏi vụ án. Đỗ Long có gì nói đó với ông ta, Lý Tùng Lâm yêu cầu hắn nhanh chóng phá án, sau đó liền kết thúc cuộc nói chuyện.

Thạch Chung Đào rất chú ý đến vụ án này, trên thực tế ai cũng quan tâm đến nó cả. Một đứa trẻ bị hành hạ tàn nhẫn đến chết, vụ án như vậy xem như xuất hiện lần đầu tiên ở thành phố Thụy Bảo. Vì đứa trẻ này, mọi người đều rất cố gắng.

Đỗ Long tự mình tham gia điều tra, nhưng ở trong các phòng hát, sàn nhảy kia vẫn không có chút manh mối nào. Vào lúc này, phía bên Đường Minh Hoa truyền tin tức tới, có một phụ huynh sáng ra đến đồn công an gần nhà cô ta báo án rằng con trai cô ta một đêm chưa về nhà.

Đứa bé một đêm chưa về đó khoảng 13 tuổi, tên là Hoàng Hoa Lương. Mẹ cậu bé là Địch Xuân Liên đang đến trung tâm kiểm tra thi thể của Cục Công an thành phố nhận thi thể.

Đỗ Long nhận được tin lập tức chạy về cục Công an. Khi hắn đến trung tâm kiểm tra thi thể, vừa lúc nghe thấy tiếng khóc xé ruột xé gan.

Bước chân Đỗ Long nặng nề bên ngoài cửa, nhưng cuối cùng hắn vẫn tiến vào. Chỉ thấy một người phụ nữ hơn 30 tuổi đang đứng bên cạnh tủ đựng xác gào khóc. Đỗ Long im lặng bước tới.

- Tại sao có thể như vậy... Tiểu Lương... Tiểu Lương con chết thảm quá… con ơi… là kẻ độc ác nào đã hại con ra nông nỗi này…con ơi…

Người phụ nữ đó nói trong nức nở.

- Đã xác nhận được thân phận chưa?

Đỗ Long thấp giọng hỏi Đường Minh Hoa đang ở bên cạnh.

Đường Minh Hoa gật gật đầu, nói:

- Trên ngực đứa nhỏ có một nốt ruồi, đã được xác nhận rồi.

Đỗ Long im lặng, qua một lát sau mới thấp giọng nói:

- Cô ấy nhìn thấy đứa trẻ bị mở ngực có phản ứng gì không?

Đường Minh Hoa nói:

- Hoàng Minh Huy trước đó đã giải thích qua một chút, cô ấy tỏ vẻ hiểu được. Nhưng sau khi nhìn thấy thì vẫn hết sức đau lòng…

Đỗ Long gật gật đầu, lại trầm mặc một chút, hắn thấy Địch Xuân Liên đau khổ gào khóc, thầm thở dài một tiếng rồi tiến lên khuyên nhủ:

- Chị Địch, mong chị bớt đau thương, phối hợp với cảnh sát để nhanh chóng điều tra bắt được hung thủ mới là quan trọng nhất. Tôi là Đỗ Long tổ trưởng tổ trọng án cục Công an thành phố Thụy Bảo.

Địch Xuân Liên đau khổ gật đầu, cuối cùng quay sang nhìn đứa con một cái, rồi mới che mặt quay người rời đi.

Mọi người lúc này mới thở nhẹ một hơi. Trở về tổ trọng án, Đỗ Long mời Địch Xuân Liên đến phòng làm việc của mình. Đường Minh Hoa và Thạch Chung Đào cùng đi theo tới cũng đi theo vào, những người còn lại thì đều ở bên ngoài.

- Chị Địch, chị uống trà đi, cố trấn tĩnh một chút…

Đỗ Long rót cho Địch Xuân Liên một chén trà, nói:

- Đầu tiên chúng tôi hết sức lấy làm tiếc vì chuyện đã xảy ra…

Địch Xuân Liên lại che mặt khóc ròng, một lúc sau mới thôi thút thít, uống ngụm trà rồi nói:

- Cảnh sát các anh muốn hỏi gì thì hỏi đi, tôi có gì nói đó. Mấy năm nay tôi và cha thằng nhỏ bận bịu làm ăn, không có thời gian ở nhà với nó… khi chúng tôi vắng nhà, Tiểu Lương ở bên ngoài có chơi với mấy đứa bạn không tốt lắm, thường cả đêm không về. Khi chúng tôi phát hiện muốn uốn nắn nó thì đã muộn rồi, thằng nhỏ căn bản không nghe lời chúng tôi…

Đỗ Long ồ một tiếng, hỏi:

- Tiểu Lương thường đi cả đêm không về sao? nó thường chơi với đám bạn nào? Ở trường nó có bạn nào tốt một chút không?

Địch Xuân Liên ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Tiểu Lương ở trường có một người bạn tên là Cao Viễn Đằng, chắc nó rõ chuyện của Tiểu Lương hơn, đám bạn nó kết giao ở bên ngoài đều là đám lưu manh hư hỏng, tôi cũng không để ý tên chúng là gì…

Đỗ Long lấy ra bức ảnh chứng cứ chụp bộ quần áo Hoàng Hoa Lương mặc khi được phát hiện, hỏi:

- Chị Địch, chị nhìn thấy qua bộ quần áo này chưa? Khi Tiểu Lương được phát hiện, trên người nó mặc bộ quần áo này.

Địch Xuân Liên vừa thấy liền lắc đầu:

- Đây không phải quần áo nhà chúng tôi, nó mặc không chỉ loại rẻ tiền mà còn hơi cổ lỗ chút, đám hư hỏng trên phố có lẽ mới mặc loại quần áo như vậy.

Đỗ Long lại hỏi:

- Chị Địch, vợ chồng chị tối hôm qua ở đâu? Nếu Tiểu Lương thường không về nhà, vậy tại sao chị lại phát hiện được là nó mất tích?

Địch Xuân Liên nói:

- Tiểu Lương thường thâu đêm không về, nhưng thường cứ tầm bảy tám giờ sáng là nó về ngủ. Sáng nay lúc tôi dậy sau khi phát hiện nó lại trốn ra ngoài, tôi rất tức giận, liền gọi điện đi gọi nó về. Kết quả là điện thoại của nó tắt máy, mà nó trước nay chẳng bao giờ tắt cả. Vì thế tôi mới cảm thấy có chút không ổn, tôi đến những quán nét mà nó hay vật vờ xem một chút, ông chủ ở đó nói tối qua nó không có ở đó. Tôi rất lo lắng, cho nên mới báo cảnh sát ngay… Tối qua tôi ở nhà xem ti vi, khoảng 11h thì đi ngủ, lúc đó nó vẫn ở nhà. Tôi cũng không biết nó trốn ra ngoài khi nào, cha nó tuần trước đi Philippin, bây giờ anh ấy vẫn chưa biết chuyện xảy ra với thằng nhỏ. Trời ơi, tôi phải nói với anh ấy như thế nào đây…

Đợi cảm xúc của Địch Xuân Liên ổn định lại một chút, Đỗ Long hỏi:

- Số điện thoại của Tiểu Lương là bao nhiêu?

Địch Xuân Liên đọc số điện thoại của con trai cho Đỗ Long, Đỗ Long tiếp tục hỏi:

- Tiểu Lương bình thường thích đi đâu chơi?

Địch Xuân Liên nói:

- Bọn trẻ bây giờ, không đi quán nét thì đi ba, chính phủ nên quét sạch những thứ này, không thì làm hư hết lũ trẻ…

Địch Xuân Liên nói cho Đỗ Long biết địa chỉ quán ba và quán nét nơi Hoàng Hoa Lương hay tới, Đỗ Long nói:

- Chị Địch, chị có cầm ảnh của Tiểu Lương theo không?

Địch Xuân Liên đưa bức ảnh của Hoàng Hoa Lương cho Đỗ Long, hắn liếc nhìn Đường Minh Hoa và Thạch Chung Đào một cái, Đường Minh Hoa hiểu ý gật đầu, mở miệng hỏi:

- Chị Địch, trông chị chắc chưa đến 30 tuổi nhỉ? Sao lại có đứa con lớn thế này rồi?

Địch Xuân Liên gục đầu xuống, nói:

- Tiểu Lương là con của người vợ trước của anh nhà tôi, tôi là mẹ kế… Các anh sẽ không nghi ngờ tôi hại thằng bé chứ? Nếu các anh không tin có thể đi hỏi hàng xóm, hỏi cô giúp việc nhà tôi, hỏi giáo viên ở trường, có khi nào tôi đánh qua, mắng qua nó chưa…Oan cho tôi quá… Cũng không phải tất cả mẹ kế đều không tốt với con chồng…

Đường Minh Hoa an ủi:

- Tôi không có ý đó, chị Địch, chị hiểu nhầm rồi. Chúng tôi phải điều tra rõ mọi chi tiết, như vậy mới có thể phá án nhanh chóng và chuẩn xác. Cho nên có một số vấn đề vẫn mong chị bỏ quá cho… chị Địch, Tiểu Lương có biết chị là mẹ kế của nó không?

Địch Xuân Liên nói:

- Biết, đương nhiên biết. Khi tôi và cha nó kết hôn, nó đã tám tuổi rồi, làm mẹ kế thật là khó… Tôi có đối xử với nó tốt hơn nó cũng lãnh đạm với tôi, nó cũng không chịu nghe lời tôi. Tuy nhiên tôi đều không quan tâm, tôi vẫn luôn đối xử tốt với nó. Không tin các anh cứ đi hỏi, bất kể nó cần gì, tôi đều cố gắng thỏa mãn nó, có lúc bố thằng bé còn trách tôi là chiều nó quá… Thằng bé này… tạo sao lại chết chứ. Bố nó quay về khẳng định sẽ trách tôi không chăm sóc tốt cho nó, huhuhu…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK