- Phóng viên Lưu…
Đỗ Long lớn tiếng chào hỏi vị nữ phóng viên có gương mặt tròn trĩnh kia. Phóng viên Lưu đang phỏng vấn một người dân trẻ tuổi đang đứng vây xem, nghe thấy tiếng gọi của Đỗ Long cô liền quay đầu lại, sau đó vui mừng mà bỏ lại người trẻ tuổi kia chạy về phía Đỗ Long.
Nữ phóng viên đài truyền hình thành phố Thụy Bảo Lưu Lỵ Thanh có chút phấn khích chạy tới trước mặt Đỗ Long, microphone lại ấn thẳng trước mặt Đỗ Long:
- Cảnh sát Đỗ, anh đã sẵn sàng tiếp nhận cuộc phỏng vấn của chúng tôi chưa?
Đỗ Long đẩy microphone lùi ra xa một chút, sự nhiệt tình của nữ phóng viên này khiến người khác không thể chịu nổi, hắn nói:
- Phóng viên Lưu, trước khi cô phỏng vấn tôi, tôi có một vấn đề muốn hỏi cô, các cô vẫn luôn quay lại cảnh cứu hỏa, vậy có quay cảnh quần chúng xung quanh không?
Lưu Lỵ Thanh cười nói:
- Quay lại sao…quay được rất nhiều, cảnh sát Đỗ nghi ngờ kẻ phóng hỏa ẩn nấp trong đám quần chúng vây xem sao? Trở về tôi sẽ bảo quay phim đem đoạn video copy tới cho cảnh sát Đỗ.
Đỗ Long chỉ vào mấy phóng viên bên đường, nói:
- Cô quen biết khá nhiều người trong giới truyền thông, cô có thể hỏi họ giúp tôi mong bọn họ có thể đem những thứ chụp được copy giao lại cho tôi được không?
Lưu Lỵ Thanh gật đầu nói:
- Không thành vấn đề, tuy nhiên nếu cảnh sát Đỗ có thể tiếp nhận cuộc phỏng vấn của chúng tôi, tôi nói trước rồi đấy nhé, cuộc phỏng vấn độc quyền là tôi.
Đỗ Long cười nói:
- Không thành vấn đề, cô nên giúp tôi làm trước việc này, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể trả lời phỏng vấn của cô.
Tinh thần Lưu Lỵ Thanh phấn chấn hẳn lên, cô nhanh chân chạy đi tìm phóng viên của các tòa soạn khác, một lúc sau đã có một đoàn phóng viên tụ lại trước mặt Đỗ Long.
Các phóng viên mồm năm miệng mười hỏi về tình tiết vụ án, Đỗ Long ung dung trả lời, thêu dệt đủ kiểu, đột nhiên có một phóng viên lớn tiếng hỏi:
- Cảnh sát Đỗ, ban nãy Phó Chủ tịch thành phố Phùng Khải có nói cho chúng tôi biết trong cục công an có người đảm bảo thực hiện quân lệnh phá án trong vòng ba ngày, điều đó có thật không?
Đỗ Long nhớn mày nói:
- Vẫn đề này xin thứ cho tôi không thể trả lời. Phá án không phải là trò chơi, lời của Phó chủ tịch thành phố Phùng mọi người tốt nhất đừng cho là thật, cũng đừng có đăng lên báo. Bởi rất có thể sẽ làm kích động tới lửa hận trong lòng nghi phạm, làm một số việc không thể dự đoán trước việc gì sẽ đến, giới truyền thông đăng tin lên có khả năng sẽ liệt vào danh sách sổ đen của cục công an.
Trên mặt nhiều phóng viên lộ ra vẻ kinh ngạc, có một phóng viên nói:
- Vậy thì nguy rồi, bởi vì tôi đã đăng tin tức đó lên mạng rồi, tỉ lệ click xem rất cao.
Thần thái của Đỗ Long nghiêm nghị kết thúc buổi phỏng vấn, hẹn lát sau sẽ trả lời cuộc phóng vấn độc quyền của Lưu Lỵ Thanh, sau đó Đỗ Long quay trở về bên cạnh Thạch Chung Đào và Trương Minh Cương. Thạch Chung Đào nói với Đỗ Long:
- Đỗ Long, đối với đề nghị của cậu, Trương Minh Cương rất có hứng thú, Hồ Tiểu Vĩ cũng rất muốn tham gia. Tuy nhiên, nhiệm vụ của đội chống ma tuy cũng rất vất vả, có thể anh ta sẽ không có cách nào kiêm chức được. Vương Lập Bân thì không có vấn đề gì, điều bọn họ quan tâm nhất đó là nếu kiêm hai chức, vậy có thể nhận hai phần lương không?
Đỗ Long cười nói:
- Việc tiền lương à, các cậu hỏi Cục trưởng Lý nhé, tôi không thể làm chủ được, còn đối với những chuyện khác thì các cậu tự mình suy nghĩ thật kỹ, hoặc thương lượng với lãnh đạo của mình. Điều tôi muốn tận dụng ở các cậu chính là kinh nghiệm chuyên môn của các cậu, còn chưa chắc đã có nhiều nhiệm vụ phức tạp cần các cậu làm.
Trương Minh Cương cười nói:
- Nếu chỉ là nói mồm mà không cần làm gì, vậy thì cầm hai phần tiền lương chẳng phải là hổ thẹn với lương tâm sao?
Đỗ Long cười nói:
- Tôi sẽ làm một bảng tiêu chuẩn về công trạng để kiểm tra đánh giá. Nếu thực sự có thể phát hai phần tiền lương cho mọi người, vậy tỉ lệ phát tiền lương sẽ phát căn cứ theo tiêu chuẩn công trạng. Có thể kiếm được nhiều hơn một chút, vậy còn phải xem xem có tác dụng thúc đẩy to lớn gì cho việc phá án.
Trương Minh Cương cười khổ nói:
- Để tôi suy nghĩ lại chút…
Đỗ Long gật đầu nói:
- Cho các cậu thời gian một đêm suy nghĩ, như vậy đủ rồi chứ? Trước 8 giờ sáng mai nếu không gọi điện thoại xác nhận với tôi, vậy tôi sẽ coi đó là hành động bỏ cuộc. Tổ trưởng Thạch, tôi có việc khác muốn thương lượng với anh, Vương Lập Bân hoặc là anh có thể giúp đỡ… Ban nãy, Phó chủ tịch thành phố Phùng Khải đã tiết lộ tin tức trong kỳ hạn ba ngày chúng ta sẽ phá án cho giới truyền thông biết, tin tức này đã bị đăng lên trên mạng, rất có khả năng sẽ chọc giận kẻ phóng hỏa, chúng ta sẽ phải chuẩn bị trường hợp xấu nhất.
Trương Minh Cương nói:
- Phó Chủ tịch thành phố Phùng Khải sao có thể tùy tiện nói những điều này cho giới truyền thông chứ? Lẽ nào ông ta không biết sẽ rút dây động rừng sao?
Đỗ Long nói:
- Tại sao ông ta lại làm như vậy chúng ta cũng không có thời gian suy đoán nữa, điều quan trọng trước mắt chính là chúng ta cần mau chóng bắt được tên nghi phạm trước khi y tiếp tục phạm tội lần nữa.
Thạch Chung Đào thở dài:
- Xem ra ngày mai thực sự phải trốn học rồi, bởi đêm nay sẽ là một đêm vô cùng bận rộn…
Đỗ Long nói:
- Những tin tức đã bị lan truyền trên mạng kia, Vương Lập Bân cậu nghĩ cách hack chúng xuống, cậu có thể làm được không?
Vương Lập Bân nói:
- Các trang internet trong vùng này đều rất dễ giải quyết, chỉ cần gọi cuộc điện thoại từ trung tâm giám sát mạng là được rồi. Nếu là tin tức đã bị đăng lên trên các diễn đàn lớn mang tính toàn quốc hoặc bị các trang mạng in lại thì có chút khó khăn, tuy nhiên tôi chấp nhận khiêu chiến.
Đỗ Long nói:
- Vậy cậu mau đi làm đi, chúng tôi không giữ cậu ở lại ăn khuya đâu…
Trong tiếng cười rền vang của mọi người, Vương Lập Bân đã nhanh chóng chạy đi, Đỗ Long nói với Trương Minh Cương và Hồ Tiểu Vĩ:
- Vụ án này có vẻ như không cần tới các cậu giúp đỡ, tuy nhiên đi theo xem xét một chút cũng không tệ. Hiện tại lửa đã được dập tắt, chúng ta nên đi lên điều tra hiện trường thôi…
Trương Minh Cương và Hồ Tiểu Vĩ đi theo Đỗ Long lên trên tầng hai đã bị lửa thiêu cháy lung tung. Hiện trường vụ hỏa hoạn rõ ràng là một trong những nơi điều tra khó nhất, lửa lớn đã thiêu hủy hầu hết các manh mối có khả năng lưu lại, sau đó lại bị các nhân viên cứu hỏa dùng súng nước cao áp phụt sạch hiện trường, trên mặt đất toàn màu cháy đen, phải cẩn thận không sẽ dẫm lên mặt nước bẩn. Trương Minh Cương thầm tặc lưỡi, y là nhân viên điều tra tội phạm kinh tế, đối với loại hiện trường này chưa từng xử lý qua, nhất thời thực sự cảm thấy bó tay không có cách kế sách gì.
Đỗ Long tóm một nhân viên cứu hỏa lại hỏi:
- Địa điểm phóng hỏa tìm được chưa?
Nhân viên cứu hỏa đáp:
- Tổng cộng có ba điểm phát hỏa, đại đội trưởng của chúng tôi ở bên kia, anh đi hỏi anh ấy xem.
Đỗ Long đi nhanh về hướng đại đội trưởng đội cứu hỏa, bọn người Thạch Chung Đào cũng đi sát theo sau. Đến trước mặt đội trưởng đội cứu hỏa, Đỗ Long đưa tay ra nói:
- Chào anh, tôi là phó tổ trưởng tổ trọng án mới thành lập Đỗ Long, hiện tại vụ án này do tôi phụ trách.
Đại đội trưởng đội cứu hỏa tuổi chừng chưa tới 40 nhưng trên mặt lại đầy nếp nhăn đưa tay ra bắt tay với Đỗ Long, nói:
- Tôi là đội trưởng đội cứu hỏa Vương Hâm.
Đỗ Long nói:
- Hiện trường có phát hiện có người chết không?
Vương Hâm đáp:
- Vô cùng may mắn đã phát hiện lửa lớn kịp thời, ngoài trừ một nhân viên nữ bị nhốt được cứu ra ngoài thì không có nhân viên nào thương nặng hoặc tử vong. Đúng rồi, cậu chính là người cảnh sát nhảy vào biển lửa cứu người kia phải không?
Đỗ Long gật đầu nói:
- Đúng là tôi, tình hình lúc đó nguy cấp, chứ tôi không phải có ý muốn cướp công lao của các anh.
Vương Hâm cười nói:
- Không dám, không dám! Cậu chính là người đã giúp chúng tôi một công lớn.
Tình hình lúc đó quả thật rất gấp, đội viên mặc bộ đồng phục cứu hảo, còn đeo mặt nạ cứu hỏa dũng cảm nhất của chúng tôi cũng không dám tiến vào, làm thế nào mà cậu làm được vậy?
Đỗ Long cười nói:
- Tôi cũng không biết, lúc đó chỉ nghĩ muốn cứu người, không nghĩ được gì nhiều… Đội trưởng Vương, nghe nói các anh đã xác định được ba điểm phát hỏa, có thể chỉ cho chúng tôi không?