Mục lục
[Dịch] Cảnh Lộ Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không ai dự đoán được chuyện như vậy phát sinh, thấy cường quang chiếu đến, Đỗ Long quát lớn:

- Là tiến về phía chúng ta, tôi đeo kính râm còn có thể thấy đường, hai người mau chạy cùng tôi!

Nghe được Đỗ Long nói, Thẩm Băng Thanh và Bạch Nhạc Tiên gần như cảm giác được cánh tay mình bị bàn tay ấm áp của Đỗ Long nắm thật chặt. Tinh thần đang kinh hoàng lập tức trấn tĩnh lại, cảm giác lực kéo từ tay Đỗ Long truyền đến, hai người nheo mắt theo Đỗ Long cùng chạy về phía trước.

Dù sao người không thể chạy nhanh bằng ô tô, Đỗ Long chỉ muốn kéo dài chút thời gian, để ánh mắt thích ứng với cường quang từ đèn ô tô chiếu rọi, chỉ vài giây là đủ rồi.

Tuy nhiên vài giây đủ để ba chiếc xe tải kia đuổi tới phía sau bọn họ, có người từ cửa xe nhô đầu ra quát lớn:

- Đứng lại, nếu không bọn tao sẽ nổ súng!

Ba người lúc này đã loáng thoáng nhận rõ tình hình, nghe nói đối phương có súng, bọn họ bỏ chạy nhanh hơn. Người trên xe vừa mắng câu gì đó, sau đó “bịch bịch” hai tiếng vang nhỏ, ba người nhìn theo ánh đèn chiếu rọi liền phát hiện trên mặt đất phía trước bọn họ đột nhiên bị bắn thành một cái hố nhỏ, xi măng vỡ vụn văng khắp nơi, trong tay đối phương chẳng những có súng, hơn nữa còn là súng có ống giảm thanh!

Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh thấy thế lập tức dừng bước, Bạch Nhạc Tiên còn muốn chạy, lại bị Đỗ Long nắm chặt tay, Bạch Nhạc Tiên vội vàng la lớn:

- Chạy mau, đứng chờ chết à?

Đỗ Long bình tĩnh nói:

- Vừa rồi một viên đạn bắn ra vừa vặn bắn vào chỗ chân tôi sắp bước tới, cho dù đây chỉ là trùng hợp, nhưng tại khoảng cách gần như vậy, ba người chúng ta có thể bị bắn trúng bất cứ lúc nào.

Ba chiếc xe tải phát ra thanh âm “brừm brừm” chói tai dừng lại bên cạnh ba người. Sau khi cửa xe mở ra, mấy người từ trên xe nhảy xuống, một người cầm súng chỉ vào bọn họ đắc ý nói:

- Coi như bọn mày biết điều, dựa vào tài bắn súng của tao, cho dù con dơi đều có thể bắn trúng, đừng nói ba người bọn mày là mục tiêu sống lớn như vậy. Bọn mày đừng sợ, tao chỉ muốn mời bọn mày uống trà mà thôi, đừng mưu tính phản kháng, bằng không tao đành phải nổ súng!

Ngoài người này còn có hai người cầm súng lục trong tay, bị ba người cầm súng uy hiếp trong gang tấc, ba người không ai dám manh động. Người đeo mắt kính ngồi trên ghế phụ lái mà buổi sáng Đỗ Long đã bắt qua, nói:

- Trên người bọn họ có còng tay nhựa, chụp đầu còng bọn họ lại, cô gái kia chính là người ông chủ muốn, tụi bây không được mó máy tay chân, áp tải ba người mỗi người lên một xe. Hai cảnh sát kia, Bạch tiểu thư không có thân thủ tốt như tụi mày, bất cứ người nào trong ba người bọn mày có ý định phản kháng, chúng tao sẽ lập tức nghiêm phạt hai người còn lại, chúng mày nhớ rõ đấy.

Sau khi nghe gã kia nói xong, mấy gã bắt cóc chạy tới dùng tay còng chéo bọn họ lại, lục soát từng người. Thoáng chốc họ bị còng tay, nghe được đối phương uy hiếp, trong lòng Thẩm Băng Thanh buồn bực tới cực điểm không kìm nổi mắng lớn:

- Đồ vô sỉ!

Vài cú đá mạnh lập tức giáng xuống thắt lưng và bụng dưới Thẩm Băng Thanh, Thẩm Băng Thanh không khỏi rên hừ hừ, Đỗ Long quát lớn:

- Dừng tay! Chúng tôi không phản kháng là được, mọi người có chuyện gì từ từ hãy nói không cần đả thương người!

Tên đeo kính cười nói:

- Vậy mới đúng, cảnh sát Đỗ quả nhiên rất biết điều, chỉ cần chúng mày không phản kháng, chúng tao sẽ không gây tổn thương. Được rồi, mau áp tải bọn họ lên xe, xin mời Bạch tiểu thư lên xe của tôi nghỉ ngơi một chút, lão Ngũ mau lái chiếc xe của bọn họ tùy ý đỗ vào rừng núi hoang vắng, như vậy thần không biết quỷ không hay!

Đám người Đỗ Long bị trùm kín mặt giam giữ trên ba chiếc xe tải khác nhau, sau đó bốn chiếc xe tải lần lượt rời khỏi. Khi Đỗ Long ngồi trong xe tải, bên cạnh hắn đều có người ngồi, ép chặt hắn ở giữa, hàng thứ ba phía sau hắn cũng có hai người ngồi. Đầu Đỗ Long bị một túi giấy lớn bao phủ, không biết trong tay bọn họ hoặc một trong số bọn họ có súng hay không, vì vậy hắn không dám giãy dụa, lúc này chỉ nghĩ đến Thẩm Băng Thanh và Bạch Nhạc Tiên đang cùng cảnh ngộ.

Người trong xe chỉ lo hút thuốc, rất ít khi nói chuyện, lượng khói thuốc nồng nặc không ngừng rót vào trong phổi, khiến Đỗ Long âm thầm thề rằng sau này nhất định không hút thuốc, tránh cho khói thuốc hại người hại mình!

Xe tải chạy được hơn một giờ, rời khỏi thành phố Ngọc Minh, xe tải một mạch tiến thẳng vào cánh đồng bát ngát, cho tới khi tới nông trang ở ngoại thành thành phố Ngọc Minh. Đỗ Long bị áp tải xuống xe, đi trên đường rải đá vụn tiến đến gian phòng tối đen như mực. Sau một hồi, Thẩm Băng Thanh cũng bị bắt vào trong đó.

Thẩm Băng Thanh cảm giác mình va vào một người, y thấp giọng dò hỏi:

- Đỗ Long?

- Không được phép nói chuyện, đừng tự mình chuốc lấy cực khổ!

Hai gã coi giữ quát lớn.

Đỗ Long ho một tiếng, Thẩm Băng Thanh lập tức yên lòng, ngay lúc này cảm giác cô độc và tâm tư lo lắng cho bạn bè luôn luôn sôi sục trong lòng, về phần Bạch Nhạc Tiên… Thẩm Băng Thanh vẫn không có thiện cảm với cô, huống hồ hôm nay bị bắt cóc còn có liên quan tới cô? Cho nên Thẩm Băng Thanh cũng không chút lo lắng cho cô.

Bạch Nhạc Tiên không hề bị giam giữ trong đó, sau khi hai người bị giam giữ một hồi trong phòng tối, bọn họ lại bị đẩy lên một chiếc xe tải, cùng ngồi dưới hàng cuối cùng. Sau đó hai gã áp giải đặt xuống ghế bên phải ở hàng thứ hai, kế đến “leng keng” một tiếng như đánh rơi thứ gì đó ở hàng đó, có hàng giữa chống xóc thì không sợ người phía sau giở trò rồi.

- Hai người bọn mày hãy ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, chúng tao chỉ muốn mang bọn mày đến nơi hoang vắng, bọn mày nếu không biết điều, trên xe chỉ còn lưu lại hai xác chết thôi, hiểu chưa? Đi thôi.

Nghe được lời của đối phương, trong lòng Đỗ Long âm thầm cười lạnh, vừa nãy rõ ràng là hai chiếc xẻng sắt ném xuống ghế ngồi trên cùng, những người này căn bản không suy tính thả hổ về rừng, phỏng chừng bọn họ muốn mang Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh tới nơi hẻo lánh nào đó chôn vùi, hơn nữa bảy tám phần là đào hố chôn sống hai người Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh!

Thẩm Băng Thanh dường như cũng nghĩ đến vấn đề này, y âm thầm dùng sức vặn vẹo cánh tay, hi vọng có thể vùng vẫy thoát khỏi còng tay. Đáng tiếc đó là chiếc còng nhựa đặc chế, chất liệu vô cùng cứng, chuyên dùng để còng tay phạm nhân, nào có thể dễ dàng vùng vẫy như vậy. Thẩm Băng Thanh tự làm đau cổ tay chính mình vẫn không có chút cơ hội vùng vẫy khỏi còng tay.

Sau khi xe tải đi được một hồi, Đỗ Long đột nhiên lén lút nhấc chân gác lên chỗ ngồi, chậm rãi di chuyển xuống phần dưới mông, nhếch ra sau lưng, khi bàn tay hắn với tới mũi giày, hắn cố gắng duỗi thẳng ngón tay, từ mũi giày lấy ra chiếc bật lửa zip của hắn!

Hóa ra thời điểm nghe thấy đối phương muốn dùng còng còng tay bọn họ, Đỗ Long xé một lỗ hổng trong túi quần để bật lửa từ trong túi quần rơi vào trong giày. Động tác của hắn nhanh cực kỳ, lúc ấy nhiều người hỗn loạn, không ai phát hiện ra động tác nhỏ này của hắn, hiện tại lại có công dụng.

Đường nhỏ tại nông thôn rất gồ ghề, xe tải đi ầm ĩ, Đỗ Long đánh bật lửa không khiến nhiều kẻ bắt cóc chú ý. Đỗ Long cố gắng khống chế lửa thiêu đốt còng tay chất liệu nhựa, nhưng trở tay thực sự gặp khó khăn, trong khi đốt còng tay cùng lúc gây tổn thương da của chính mình.

Nhựa dù sao cũng là nhựa, cần phải kiên nhẫn đốt hoặc kiên trì cắt đứt, lần trước tên đeo kính dùng dao cắt đứt còng tay nhựa, lúc này đây Đỗ Long dùng lửa thiêu không lâu còng tay nhựa liền mềm nhũn, sau đó dùng lực kéo căng, còng tay liền đứt thành hai đoạn.

Bàn tay Đỗ Long được tự do, nhưng hai kẻ bắt cóc ngồi trên buồng lái ngửi thấy mùi nhựa bị đốt, gã phụ lái nghi ngờ quay đầu lại nhìn, nói:

- Lão Lưu có ngửi thấy mùi nhựa bị đốt không?

Lão Lưu lái xe cười nói:

- Không có, tao lại ngửi thấy mùi thịt nướng, vừa nãy trong phòng bếp có thịt nướng, tao đi dạo quanh một vòng, ăn vụng hai miếng, mày ngửi trên người của tao có mùi thịt nướng phải không?

Gã kia dè bỉu một tiếng, ai mà thèm ngửi chứ, sau đó gã mở cửa xe,để gió mát thổi vào, rất nhanh gió mát thổi tan mùi nhựa bị thiêu đốt.

Đỗ Long âm thầm thở phào nhẹ nhõm, dựa vào thân xe nghiêng người lẻn tới gần Thẩm Băng Thanh, nhỏ giọng thì thâm bên tai Thẩm Băng Thanh:

- Cố tách hai tay ra!

Thẩm Băng Thanh ngồi phía sau, mơ hồ nghe thấy tiếng bật lửa quen thuộc, lại ngửi thấy mùi nhựa, y lập tức hiểu ý, gắng sức căng tay. Đỗ Long lợi dụng lưng ghế để che chắn, lại đánh lửa, thuận lợi đốt còng tay trên tay Thẩm Băng Thanh.

Mùi nhựa bị đốt lại tràn ngập trong xe, gã phụ lái lại quay đầu lại liếc mắt nhìn Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh một cái, thấy bọn họ không có gì khác thường, liền oán giận nói:

- Lão Lưu, xe này của mày đã hỏng cần mang đi bảo hành một chút, khẳng định có chỗ nào đó bị cháy, bằng không không thể có mùi khét tràn lan thế này.

Lão Lưu cười nói:

- Xe này luôn luôn được tao tự mình kiểm tra cẩn thận, trở về tao sẽ kiểm tra lại.

Xe này không biết đi tới đâu mới dừng lại, trong tay đối phương có thể có súng, cho nên Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh đều không dám tùy tiện làm bậy. Hai gã bắt cóc xuống xe, mở cửa xe nhấc cái ghế tựa bên phải hàng thứ hai, đi lên kéo túi chụp đầu hai người, quát:

- Đến nơi rồi, mau xuống xe!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK