Mục lục
[Dịch] Cảnh Lộ Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian của Đỗ Long không nhiều, sau khi về tới thành phố Lỗ Tây hắn tiến hành ngay việc đi thăm lãnh đạo, đồng nghiệp. Với những đồng nghiệp có quan hệ tốt thì không phải nói, cùng ăn một bữa cơm là xong, còn về phần lãnh đạo thì phải đi thăm hỏi từng người một.

Người đầu tiên Đỗ Long định tới thăm là Bí thư châu ủy Mã Quang Minh. Mã Quang Minh rất vui mừng khi nghe nói hắn đã về, ông ta gọi hắn đưa bạn gái cùng tới nhà ăn tối. Sau đó nghe thấy Mã Ngọc Đường đứng bên cạnh nói rằng gọi luôn cả anh Thẩm cùng đến.

Nhưng cuối cùng Thẩm Băng Thanh cũng không tới, cậu ta nhờ Đỗ Long nói với Mã Ngọc Đường rằng cậu ta đã có bạn gái. Đỗ Long không bằng lòng chuyển lời giúp, muốn nói thì cậu ta nên tự nói.

Đỗ Long và Bạch Nhạc Tiên xách theo một chút quà mang về từ Bắc Kinh tới nhà Mã Quang Minh. Mã Ngọc Đường không thấy Thẩm Băng Thanh tới lập tức chu mỏ, Đỗ Long giải thích rằng gần đây công việc rất bận, nên cô bé mới miễn cưỡng chấp nhận.

Mã Ngọc Đường đã thi xong tốt nghiệp, thành tích của cô bé đã lọt top đầu. Điều này có nghĩa là cô bé có thể chọn cho mình một trong các trường danh tiếng trên cả nước, nên bố mẹ cô bé đều rất vui mừng, trong lòng thầm khen chủ ý của Đỗ Long. Nếu không, đến giờ không chừng Mã Ngọc Đường vẫn đang vùi trong vũng bùn của mối tình đầu, không thể tự dứt ra nổi, có khi còn dang dở cả việc học hành.

Đã chọn được trường và chuyên ngành chưa vậy? Đỗ Long hỏi.

Mã Ngọc Đường nói:

- Em định học ở khoa nghệ thuật, đại học Bắc Kinh, em muốn học về tranh sơn dầu.

Đỗ Long nói: - Em thi điểm cao như thế rồi đi học vẽ, có phải là hơi đáng tiếc không?

Mã Ngọc Đường nói: - Thi được điểm cao là để chứng minh bản thân, còn việc học vẽ là mơ ước của em. Từ nhỏ em đã thích vẽ, như thế không được sao? Không phải mọi người bảo em chọn chuyên ngành dựa trên sở thích sao?

Đỗ Long nói: - Đúng thế. Vậy thì chúc em thành công nhé.

Mã Ngọc Đường nhìn bố mẹ cô bé với vẻ đắc ý, nói:

- Vẫn là anh họ sáng suốt. Khi nào khai giảng, ba người có thể cùng nhau đến Bắc Kinh học rồi, trên đường đi có người đồng hành sẽ không buồn nữa.

- Ba người? Đỗ Long hỏi: - Ba người ở đâu ra? Còn có bạn của em nữa sao?

Mã Ngọc Đường kinh ngạc nói: - Anh không biết à? Anh Thẩm đã thi nghiên cứu sinh, đến lúc khai giảng không phải là có thể cùng tới Bắc Kinh sao?

Việc này thật sự Đỗ Long không biết, sau khi quay về hắn đến ngay phòng Thẩm Băng Thanh. Lúc này cậu ta đang nằm đọc sách trên giường, Đỗ Long húc đầu hỏi: - Băng Thanh, cậu đã thi đậu nghiên cứu sinh rồi à? Hơn nữa vẫn là đại học chính trị pháp luật Bắc Kinh, sao cậu không nói gì với tôi?

Thẩm Băng Thanh xoay người ngồi dậy, cười nói: - Là Mã Ngọc Đường nói hả? Cô bé này thật không biết giữ bí mật. Đúng thế, không ngờ lại bị anh phát hiện ra nhanh vậy.

Đỗ Long cười nói: - Cậu làm tôi bất ngờ đấy. Cậu cố ý thi nghiên cứu sinh là muốn hơn tôi một cái đầu phải không? Không được, cậu phải mời mọi người một bữa rượu mới được.

Thẩm Băng Thanh cười nói: - Ai bảo anh cứ luôn lấy chức vụ gây áp lực cho tôi? Tôi đã bị mọi người làm thịt mấy lần rồi, nếu anh muốn làm thịt tôi... vậy thì tối nay mời anh ăn đêm là được chứ gì.

Đỗ Long trừng hai mắt, nói: - Cái gì mà muốn làm thịt, đây là chúc mừng cho cậu, đi thôi! Tôi phải thẩm vấn cậu cẩn thận mới được, xem nửa năm nay cậu đã giấu tôi làm ra những chuyện gì rồi.

Thẩm Băng Thanh cười khổ, bị Đỗ Long lôi ra ngoài ăn đêm. Dưới sự chất vấn của Đỗ Long, Thẩm Băng Thanh đã kể lại hết cho Đỗ Long nghe những chuyện đã xảy ra trong nửa năm qua.

Hóa ra đúng như Thẩm Băng Thanh nói, mấy vụ án của đại đội trị an quả thực chỉ như trò chơi con nít. Công việc của cậu ta rất nhàn hạ, nên sinh ra ý nghĩ phải học thêm, thế là cậu ta lên mạng đăng ký thi. Không ngờ bài thi của cậu ta đạt đạt điểm cao, được viện nghiên cứu sinh thuộc đại học chính trị pháp luật Bắc Kinh tuyển.

Thẩm Băng Thanh cười nói:

- Dưới sự động viên của tôi, mọi người đều đang học rồi. Thạch Siêu Vũ cũng đi học hàm thụ, đã qua hai lớp, với tốc độ này, sau hai đến ba năm nữa cậu ấy cũng là một cử nhân rồi.

Đỗ Long tiện hỏi: - Tiểu sư muội kia của tôi vẫn ổn chứ?

Thẩm Băng Thanh kinh ngạc nói: - Anh vẫn chưa gặp cô ấy sao? Cô ấy rất ổn, Hoàng Lễ Đạt rất ít khi quan tâm đến công việc, về cơ bản phòng hộ tịch là do cô ấy phụ trách.

Đỗ Long nói: - Ờ...

Thẩm Băng Thanh liếc mắt nhìn hắn, nói: - Sao nào? Thích người ta rồi à ? Đến tiểu sư muội của mình cũng không chịu bỏ qua sao?

Đỗ Long nói: - Tôi định làm mối cho cậu, nhưng cậu đã có bạn gái rồi. Sao rồi, cậu và Tống Tư Nhạn định bao giờ thì cưới?

Thẩm Băng Thanh cười nói: - Đâu có được như anh hỏi Chúng tôi đều còn trẻ, không vội kết hôn, anh thì sao? Có phải là nhiều đối tượng quá, chọn hoa cả mắt rồi đúng không?

Đỗ Long thản nhiên nói: - Cái này... Tôi cũng không nói chính xác được, mấy năm nữa tính sau

Đỗ Long gọi điện thoại cho Bạch Nhạc Tiên, bảo với cô ta rằng hắn về muộn một chút. Sau đó hắn gọi điện thoại cho Âu Dương Đình, hẹn cô nàng ra ngoài ăn đêm, không ngờ lại giẫm phải cái đinh mềm, Âu Dương Đình nói: - Giờ muộn quá rồi, lần sau nhé.

Đỗ Long cảm nhận được khoảng cách trong lời nói của cô nàng, trong lòng hắn hơi khó chịu, hắn nói: - Được rồi, vậy thì thôi, xin lỗi vì đã làm phiền.

Sau khi cúp máy Đỗ Long thật sự muốn lập tức gọi điện thoại kêu Trang Hoành Vĩ dẫn người tới bắt Âu Dương Đình và Phó Hồng Tuyết lại. Nhưng cuối cùng hắn lại không gọi, hắn thầm nghĩ trong lòng Thôi vậy, kỹ nữ vô tình, trò chơi vô nghĩa, ngay từ đầu vốn đã chơi trò giả dối với bọn họ, còn có thể hy vọng bọn họ một lòng chung thủy sao?

Đỗ Long định về nhà ôm Bạch Nhạc Tiên ngủ, nhưng đột nhiên nhận được điện thoại của Phó Hồng Tuyết. Đỗ Long do dự một chút, rốt cục vẫn nghe máy.

- Sư huynh, giờ anh có rảnh không? Em muốn đi ăn đêm Phó Hồng Tuyết làm nũng qua điện thoại.

Đỗ Long rất thoải mái, hắn nói: - Được, vậy em ra ngoài đi, anh sẽ đến đón.

Khi Đỗ Long nhìn thấy Phó Hồng Tuyết, mắt cô ta đỏ hoe, hình như là vừa mới khóc. Tóc xòa xuống, che nửa bên mặt, Đỗ Long cười nói: - Sao thế? Ai ức hiếp em?

Phó Hồng Tuyết lắc đầu, nói:

- Đừng hỏi nữa, giờ em chỉ muốn uống rượu thôi. Đi tìm một chỗ nào đó, chúng ta không say không về.

Đỗ Long không nói gì thêm, lái xe đến một quán ăn đêm gần đó. Phó Hồng Tuyết gọi một két bia, Đỗ Long lặng lẽ rót đầy một cốc cho cô ta. Phó Hồng Tuyết uống một hơi hết rồi đột nhiên khóc và nói: - Anh không quan tâm đến em một chút nào

Đỗ Long nói: - Không phải anh đã hỏi rồi sao? Em không chịu nói anh cũng chẳng còn cách nào, là tiểu Đình à?

Phó Hồng Tuyết lắc đầu, định nói rồi lại thôi, sau khi lau nước mắt cô cầm luôn chai bia lên tu, cô nói:

- Không nói nữa, uống đi...

Đỗ Long rất hiểu tâm trạng cô, lòng dạ cô không sâu kín như Âu Dương Đình. Có thể thấy cô nàng rất thẳng thắn và chân thật, mặc dù không dám chống lại sự khống chế của hội đoàn kết nhưng trong lòng cô ta biết cái gì là đúng, là sai. Thậm chí có thể nói là dám yêu dám hận, nên khi nội tâm mâu thuẫn cô càng thêm đau khổ.

- Em uống như vậy không tốt đâu. Đỗ Long chặn tay Phó Hồng Tuyết lại. Bên cạnh đột nhiên truyền tới một giọng thản nhiên: - Mặc kệ cô ấy, để cho cô ấy say chết càng tốt.

Phó Hồng Tuyết run run, quay đầu nhìn sang bên cạnh, thấy Âu Dương Đình không biết đã đi tới bên mình từ lúc nào. Âu Dương Đình tiện tay cầm lấy một chai bia, nói:

- Tôi sẽ uống với cô, nếu uống say sư huynh cũng đừng cười chê.

Hai người liên tiếp rót bia, Đỗ Long nhìn bọn họ một cách hứng thú, hắn cười tủm tỉm nói: - Yên tâm, uống say anh sẽ đưa hai em về nhà...

Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình không hẹn mà cùng chỉ tay về phía Đỗ Long

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK