Mục lục
[Dịch] Cảnh Lộ Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảm ứng được bí mật chôn giấu trong lòng Tống Tư Nhạn, trong lòng Đỗ Long chấn động, câu hỏi thứ ba tự nhiên quên hỏi. Nắm tay Tống Tư Nhạn, Đỗ Long hoàn toàn ngẩn người.

- Này, anh làm sao vậy? Anh còn hỏi nữa không?

Tống Tư Nhạn kì lạ giơ tay trước mặt Đỗ Long lắc lắc.

Đỗ Long lấy lại tinh thần, nhanh chóng thu lại tâm tình hắn nói:

- Cô quả thật rất lợi hại. Cách này không có tác dụng với cô. Bỏ đi, tôi tin cô.

Đỗ Long buông tay, Tống Tư Nhạn nghi ngờ thu tay lại nói:

- Anh thật kì lạ. Vừa rồi vẫn còn trừng mắt, đột nhiên liền thay đổi.

Đỗ Long cười nói:

- Bởi vì tôi tin cô đối với Thẩm Băng Thanh là thật lòng, tôi đương nhiên không thể đối xử với cô giống như trước. Hai người dự định tết Nguyên Đán đi đăng kí đúng không? Việc này không nên chậm trễ, hay là mau đi đăng kí đi.

Thay đổi của Đỗ Long khiến Tống Tư Nhạn ngược lại cảm thấy hàng loạt nghi ngờ, cô nghi ngờ nhìn Đỗ Long nói:

- Đỗ Long, anh uống nhầm thuốc à?

Đỗ Long cười nói:

- Cô mới là uống nhầm thuốc đấy. Tôi trước đây luôn cho rằng cô đang lừa gạt Băng Thanh, cho rằng cô tính tình điêu ngoa giảo hoạt. Tôi lo lắng Băng Thanh chịu nhiều thiệt thòi. Bây giờ tốt rồi, có cô người vợ đảm đang, Băng Thanh sau này nhất định sẽ rất hạnh phúc.

Tống Tư Nhạn hoài nghi nói:

- Cảm ơn sự khích lệ phi thường của anh. Tôi thật sự là hết sức vinh hạnh.

Đỗ Long vui vẻ cùng Tống Tư Nhạn tán gẫu về chủ đề hôn nhân, hắn càng như vậy Tống Tư Nhạn lại càng thấy kì quái. Đỗ Long thay đổi quá nhanh, đây là chuyện gì? Chuyên gia tâm lí trong lòng đầy nghi hoặc. Vốn còn nhìn rất rõ Đỗ Long, nhưng trong mắt Tống Tư Nhạn giống như đang dần bị mây mù che lấp.

Tống Tư Nhạn đầy nghi hoặc đi rồi, Đỗ Long trở về văn phòng cười một tràng. Chu Trường Giang nhìn thấy rất khó hiểu. Lúc Phó cục trưởng Đỗ ra ngoài có vẻ rất nghiêm túc, tại sao lúc trở về lại vui như vậy? Chẳng lẽ hắn trúng thưởng lớn?

Chu Trường Giang vào phòng Đỗ Long nói với hắn:

- Phó cục trưởng Đỗ, vừa rồi nhận được một cuộc điện thoại báo cảnh sát, nói là có một người mất tích tên Tề Tuyết Tinh. Hình như trước đó không lâu từng đến làm chứng. Tôi cảm thấy anh có thể sẽ hứng thú, vì thế liền lưu ý một chút.

Đỗ Long nói:

- Vậy sao? Bây giờ là ai tiếp nhận vụ án này?

Chu Trường Giang nói:

- Cô ấy mất tích ở Bắc Kinh, đội phó Thẩm Băng Thanh đã tiếp nhận án này.

Đỗ Long ồ một tiếng, nói:

- Tôi biết rồi, lúc nữa sẽ gọi điện qua hỏi.

Chu Trường Giang lui ra, Đỗ Long lấy di động gọi cho Thẩm Băng Thanh hỏi cậu ta:

- Băng Thanh, có phải cậu tiếp nhận vụ án mất tích, người mất tích là một cô gái.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Đúng, là một cô gái xinh đẹp tên Tề Tuyêt Tinh. Sao vậy, cô ta với anh cũng có quan hệ ư?

Đỗ Long cười nói:

- Coi như là có chút quan hệ đi. Cô ấy có thể là người làm chứng trong vụ án anh ba Dương Đa Quân của tôi. Cậu nói xem quan hệ này là thế nào?

Thẩm Băng Thanh chợt nói:

- Thì ra là thế. Có lẽ hai vụ này liên quan đến nhau đấy. Anh có cần qua đây một chút không?

Đỗ Long ngẫm nghĩ một chút nói:

- Được, vậy tôi qua đó một chút. Bây giờ cậu đang ở đâu?

Một lát sau, Đỗ Long ở khách sạn Hoa Viên nhìn thấy Thẩm Băng Thanh, cậu ta đang đối diện với một cô gái xinh đẹp, ở đó ghi chép.

Cô ấy không xinh bằng Tề Tuyết Tinh, nhưng cũng là cô gái khá xinh, tuổi tác tương đương với Tề Tuyết Tinh. Có lẽ là đi du lịch cùng Tề Tuyết Tinh.

Đỗ Long không quấy rầy bọn họ. Hắn tùy tiện đi lòng vòng ở trong khách sạn, sau đó lại ra cửa xem xét. Thẩm Băng Thanh nhìn thấy hắn, liền giao cô bé kia cho Tạ Ba, đi đến chỗ Đỗ Long nói:

- Anh đang xem cái gì?

Đỗ Long nói:

- Tùy tiện xem một chút. Có ảnh Tề Tuyết Tinh không?

Thẩm Băng Thanh đưa máy tính bảng đang cầm trong tay cho Đỗ Long, nói:

- Đây là Tề Tuyết Tinh và người bên cạnh là Vạn Hương Hàn, chụp hôm kia lúc đi du lịch thành phố Thụy Bảo. Nhìn quen không?

Đỗ Long liếc nhìn, thấy Tề Tuyết Tinh và Vạn Hương Hàn mặc áo hoa và trang sức của dân tộc đứng ở chỗ vách đá khoác vai nhau cười, phong cảnh sau lưng các cô là một mảnh rừng.

- Thôn Lĩnh Thượng? Các cô đến xã Mãnh Tú chơi…

Đỗ Long nói:

- Giống như cái tên Tề Tuyết Tinh, cô ấy đang rất tốt lành. Cô ấy mất tích như thế nào?

Thẩm Băng Thanh nói:

- Không rõ lắm. Nghe Vạn Hương Hàn nói Tề Tuyết Tinh tối hôm qua sau khi nhận một cuộc điện thoại liền bí mật ra ngoài, sau đó không trở về nữa, điện thoại cũng tắt. Lúc nhận điện thoại là tám giờ ba mươi phút tối hôm qua. Vạn Hương Hàn nói, cô ta khoảng mười rưỡi tối hôm qua gọi 110 báo cảnh sát, chuyện này đã được kiểm chứng.

Đỗ Long ừ một tiếng, nói:

- Tra ra cuộc điện thoại kia là ai gọi chưa?

Thẩm Băng Thanh nói:

- Tra rồi, số này chắc anh cũng rất quen chứ?

Đỗ Long nhìn, hắn nhìn thật rất quen mắt, bởi vì số đó là của Triệu Hiểu Phượng hoặc nói chính là Đảo Úc. Cái thẻ điện thoại kia rõ ràng trong tay Phó Hồng Tuyết, làm sao lại đột nhiên gọi cho Tề Tuyết Tinh?

Đỗ Long ngẩng đầu nhìn Thẩm Băng Thanh, chỉ thấy cậu ta đang hoài nghi nhìn mình, Đỗ Long nói:

- Nhìn tôi làm gì? Đây là điện thoại của Trương Hiểu Phượng. Có thể Trương Hiểu Phượng về thành phố Lỗ Tây gọi Tề Tuyết Tinh ra, sau đó bắt cóc.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Tề Tuyết Tinh sao lại tùy tiện nhận điện thoại của người lạ, sau đó liền đi ra ngoài chứ?

Đỗ Long nói:

- Cái này cần chúng ta điều tra kĩ một chút rồi.

Nói xong Đỗ Long nhìn kĩ Thẩm Băng Thanh từ trên xuống dưới, Thẩm Băng Thanh nghi ngờ nói:

- Anh nhìn cái gì?

Đỗ Long cười nói:

- Không thể không thừa nhận, cậu quả thật đẹp trai hơn tôi… Ha ha, buổi trưa tôi gặp tiểu Nhạn của anh nói chuyện một chút.

Thẩm Băng Thanh nhíu mày hỏi:

- Hai người đã nói cái gì?

Đố Long nói:

- Chủ yếu toàn là nói về cậu thôi. Tống Tư Nhạn hy vọng tôi có thể duy trì chuyện tốt của hai người…

Thẩm Băng Thanh có chút gấp gáp :

- Anh nói thế nào?

Đỗ Long nói:

- Tôi bắt mạch kiểm tra cô ấy mấy câu, cô ấy trả lời được không vấn đề gì. Có lẽ là thật lòng thích cậu đấy, bây giờ xem cậu thôi.

Thẩm Băng Thanh nhẹ nhàng nói:

- Anh sao nhanh như vậy đã bị thuyết phục? Cô ấy là một chuyên gia tâm lí, anh xác định cô ấy nói là thật ư?

Đỗ Long cười khổ nói:

- Chắc là vậy đấy…

Thẩm Băng Thanh nói:

- Để tôi suy nghĩ thêm một chút…

Cô gái tên Vạn Hương Hàn kia đi đến, lo lắng nói:

- Cảnh sát, các anh sao vẫn chưa đi tìm người? Tôi báo cảnh sát từ hôm qua, các anh sáng nay mới đến. Bây giờ vẫn còn lề mề như thế. Các anh biết mất tích vào buổi tối đối với một cô gái mà nói ý nghĩa như thế nào không?

Đỗ Long xoay người đi về phiá Vạn Hương Hàn, chìa tay thành khẩn nói:

- Xin chào, tôi là Đỗ Long Phó cục trưởng Cục công an phụ trách hình sự thành phố Lỗ Tây. Chúng tôi biết sự việc khẩn cấp, cho nên đã đặt ra kế hoạch chi tiết kịp thời cứu người, xin đừng lo lắng.

- Anh là Phó cục trưởng?

Vạn Hương Hàn có chút không tin tưởng nhìn Đỗ Long nói:

- Người của Cục công an thành phố Lỗ Tây đều trẻ như vậy à? Có thể tìm mấy cảnh sát có nhiều kinh nghiệm đến phụ trách không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK