Mục lục
[Dịch] Cảnh Lộ Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong, Đỗ Long muốn cảm nhận suy nghĩ của Hàn Ỷ Huyên, nhưng mà một chút cảm giác cũng không có. Đỗ Long hơi sửng sốt, thấy lạnh cả người từ sống lưng đến trán. Hắn bị trôn dưới đất thì không có gì lo lắng cả, nhưng bây giờ lại không rét mà run. Hắn không cảm nhận được suy nghĩ của Hàn Ỷ Huyên, chẳng lẽ khả năng đặc biệt của hắn không còn nữa?

Đỗ Long sờ sờ đầu, lẽ nào trước đó mình bị thứ gì đó va vào đầu đến mức ngất xỉu, nên khả năng đặc biệt mất rồi?

Đỗ Long suy nghĩ linh tinh một hồi, càng nghĩ lại càng thấy loạn và mơ hồ. Đột nhiên, Hàn Ỷ Huyên thở nhẹ nói: - Sao anh lại dùng sức như vậy? Tôi bị thương rồi này...

Trong lúc bối rối Đỗ Long không cảm nhận được giọng Hàn Ỷ Huyên có chút không giống với bình thường. Hắn sực tỉnh lại, buông lỏng cánh tay đang cầm cánh tay Hàn Ỷ Huyên ra, hắn nói: - Không sao...Không sao...Chỉ là có chút sợ hãi thôi...

- Sợ hãi? Anh cũng có lúc sợ hãi sao? Hàn Ỷ Huyên nói: - Lẽ nào anh có chứng sợ bị giam cầm?

Đỗ Long cười khổ nói: - Có lẽ thế...Hiện tại trong lòng tôi rất loạn.

Một bàn tay ấm áp lướt qua, Hàn Ỷ Huyên sờ trán Đỗ Long nói: - Anh không bị sốt chứ? Lẽ nào bị thương rồi? Chúng ta đói cũng thôicòn có dưa chua để ăn. Chịu đựng mười ngày nửa tháng cũng không có vấn đề gì, bọn họ sẽ cứu chúng ta ra ngoài. Ở đây cũng không có tàu đi qua, sẽ không có ai trực tiếp chôn chúng ta đâu.

Cả người Đỗ Long run rẩy một trận, hắn thấp giọng nói: - Đừng nhắc đến chuyện đó, bất luận thế nào cũng không được nhắc đến...

Hàn Ỷ Huyên trầm mặc một lúc nói: - Đỗ Long, rốt cục thì anh bị sao thế? Anh thực không giống bình thường chút nào.

Đỗ Long phát hiện mình không cảm nhận được một chút nào suy nghĩ của Hàn Ỷ Huyên. Khả năng của hắn...Thật sự không còn nữa, sau này hắn làm sao có thể phá án như thần được nữa? Làm sao hiểu được tâm ý của cấp trên và phụ nữ nữa? Sau này không phải là sẽ gặp rất nhiều trắc trở sao?

Sau khi một người đã quen với thứ gì đó rồi, đột nhiên mất đi thì chắc chắn là sẽ cảm thấy hơi khó để chấp nhận. Ánh mắt Đỗ Long giống như tay trái của hắn, còn cảm ứng tâm linh giống như tay phải. Lúc này tay trái và tay phải đều không nhạy, nhất thời Đỗ Long thực sự khó có thể chấp nhận sự thật này. Tuy rằng dựa vào năng lực của hắn thì cho dù khả năng đặc biết có mất đi thì hắn vẫn có thể làm việc tốt hơn nhiều người. Nhưng nếu có tất cả thì không phải là hắn sẽ mạnh hơn không phải sao? Ai mà không hy vọng năng lực của mình sẽ càng mạnh hơn chứ?

Hàn Ỷ Huyên cảm thấy Đỗ Long có gì đó không ổn, nhưng Đỗ Long lại không nói. Cô cũng không biết tại sao Đỗ Long lại không ổn, cô nắm chặt tay Đỗ Long nói: - Đỗ Long, mặc kệ là xảy ra chuyện gì, tôi đều ở bên cạnh anh.

- Hử? Lời nói của Hàn Ỷ Huyên gọi thần trí Đỗ Long trở về, hắn kinh ngạc nhìn về phía Hàn Ỷ Huyên, nói: - Ỷ Huyên, cô vừa nói gì? Tôi không nghe rõ, cô lặp lại lần nữa đi?

Hàn Ỷ Huyên không để ý tới hắn, tâm tình Đỗ Long tốt lên nhiều. Hắn thử thăm dò dùng ngón tay day day ở lòng bàn tay Hàn Ỷ Huyên. Thấy cô không phản đối, hắn dùng sức kéo cô vào trong lòng. Rốt cục Hàn Ỷ Huyên cũng có phản ứng, tay kia của cô đặt ở ngực Đỗ Long nói: - Anh muốn làm gì?

Đỗ Long nói: - Ỷ Huyên, cô không thấy là nơi này hơi lạnh sao? Chúng ta ngồi gần một chút được không?

Trong tầng hầm vốn dĩ mát mẻ, bây giờ là đêm khuya nên quả thật cũng có chút lạnh. Cánh tay chống ở ngực Đỗ Long đột nhiên mềm nhũn, cô thấp giọng nói - Vậy...Thôi được. Nhưng anh không được lộn xộn, tôi ôm anh là được rồi.

- Được. Đỗ Long sảng khoái nói: - Vậy cô tới ôm đi.

Hàn Ỷ Huyên có chút ngượng ngùng nói: - Chờ một chút...

Chỉ nghe một loạt âm thanh sột soạt vang lên, Đỗ Long cười nói: - Cô đang làm gì thế? Không phải là thừ dịp bây giờ không nhìn thấy gì nên cởi quần áo hết ra chứ. Tôi không thể cùng cô cởi quần áo đâu nhé, tôi đại diện cho cảnh sát chính nghĩa và công lý. Tôi rất thuần khiết đấy!

- Thuần khiết cái đầu anh ý... Hàn Ỷ Huyên thấp giọng trách mắng: - Còn bịa đặt lung tung nữa thì tôi sẽ không để ý tới anh nữa. Tôi kẹp tọc lại đã, để đỡ bị vướng vào thứ gì.

Sau khi Hàn Ỷ Huyên làm rõ ràng thì nhẹ nhàng ôm Đỗ Long vào trong ngực. Đỗ Long cảm nhận rõ được có nhiệt lửa xuyên ở sau lưng. Hắn nhẹ nhàng tiến sát về phía sau, cảm giác càng rõ ràng hơn. Hơn nữa thứ có lực đàn hồi lại mềm nhũn kia làm người ta không khỏi miên man bất định.

Hàn Ỷ Huyên khẽ hừ nhẹ một tiếng, cũng không ngăn cản. Đỗ Long vừa mừng thầm vừa có chút nghi hoặc. Hàn Ỷ Huyên và hắn đâu có thân thiết như này? Lần trước dường như là còn đề phòng hắn, bây giờ...Sao lại hào phóng như vậy?

Trong lòng hai người đều có chút khác thường. Đỗ Long đang suy đoán tại sao Hàn Ỷ Huyên lại thay đổi lớn như vậy. Hắn cảm nhận thấy tim Hàn Ỷ Huyên đang đập loạn xạ lên, rõ ràng là trong lòng cô đang vô cùng lo lắng. Đỗ Long cười ha hả nói: - Ỷ Huyên, cô lo lắng cái gì? Tôi sẽ không nhân cơ hội này mà ức hiếp cô đâu.

Hàn Ỷ Huyên hừ một tiếng. Đỗ Long đang muốn nói chuyện, Hàn Ỷ Huyên đột nhiên xuỵt một tiếng, Đỗ Long cũng lập tức ngậm miệng lại.

Trong tầng hầm vô cũng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức hai người có thể nghe thấy tiếng hơi thở của mình. Ngay cả tiếng tim đập cũng có thể nghe thấy chứ không phải là cảm thấy.

Trong lòng Đỗ Long thầm run sợ, vì điều này không hề bình thường. Cho dù đá phía trên có chất cao đến đâu thì gọi to vẫn có thể nghe thấy âm thanh gì đó chứ, tại sao phía trên lại yên tĩnh như vậy?

- Rất yên tĩnh... Hàn Ỷ Huyên nói.

- Có lẽ...Bọn họ đang nghỉ ngơi. Đỗ Long thử an ủi, thực tế chính hắn cũng không có cách nào an ủi bản thân mình. Bởi vì chính hắn đã cứu được hơn 100 người gặp nạn. Hắn biết rõ, mang lại niềm hy vọng cho những người bị nạn quan trọng như thế nào. Cho dù mọi người nghỉ ngơi thì ít ra cũng phải để lại một người tiếp tục đập gõ trên đống đổ nát này để nâng cao tinh thần cho người bị nạn. Nhưng tình hình hiện tại lại yên tĩnh như vậy, thật sự không bình thường chút nào.

Lúc này đến Đỗ Long cũng không có tâm tình săn nữ sắc. Hắn và Hàn Ỷ Huyên đều nghiêng tai lắng nghe, nhưng không nghe thấy trên mặt đất truyền đến chút âm thanh nào.

Đỗ Long cảm thấy tim Hàn Ỷ Huyên đập rất nhanh, hắn an ủi: - Dù thế nào, Thẩm Băng Thanh và Thạch Siêu Vũ đều là anh em tốt của tôi, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ rơi tôi. Hiện tại phía trên không có âm thanh gì chứng tỏ có thể đã xảy ra chuyện gì đó, cô không cần lo lắng.

- Thật sao? Giọng Hàn Ỷ Huyên có chút run rẩy, cô nói: - Anh tin tưởng bọn họ như vậy sao? Nói không chừng bọn họ lại cho rằng chúng ta chết rồi, họ cắm cờ vàng vào rồi đi nơi khác cũng nên.

Đỗ Long quả quyết nói:

- Không đâu, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc giữa chừng, bọn họ đều là anh em từng được tôi cứu mạng!

Ngay khi Đỗ Long cam đoan với Hàn Ỷ Huyên thì trên mặt đất không còn yên tĩnh nữa. Không chỉ có Chủ tịch thị trấn Hùng Hán Kiều đến, còn có Bí thư châu ủy Mã Quang Minh và Bí thư thành ủy Thành phố Lỗ Tây Kỳ Chi Kiệt và lãnh đạo đều tỏ vẻ là phải dốc toàn lực cứu người, nhưng cũng phải đảm bảo sự an toàn cho đội cứu viện!

Nhìn thấy tòa nhà tà tà trên không trung, tất cả mọi người đều thấy khó. Nếu muốn cam đoan đội cứu viện an toàn, trước tiên phải dọn hết tòa nhà bị đổ này đi. Nhưng dọn thế nào mới là vấn đề, nếu trực tiếp dùng thuốc nổ thì người bị chôn phía dưới có chịu nổi không?

Dùng cần cẩu sao? Hiện tại thị trấn Tuyên Cương thiếu cái máy này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK