Mục lục
[Dịch] Cảnh Lộ Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Khai Thái dạ dạ vâng vâng đồng ý, nhìn gã như vậy về cơ bản là không giống đã nghe lọt tai rồi, thực ra cũng khó trách, dựa vào tính cách của gã cùng với thói quen sinh hoạt trước đây, muốn gã ngoan ngoãn sống những ngày như người bình thường chỉ sợ là sẽ hơi khó.

Đỗ Long cũng không ép buộc gã, lúc đến cửa nhà của gã chỉ nghe thấy có người ở trong phòng lải nhải lắm điều nói:

- Gia hạn sao? Không phải tôi cũng đã ít nhiều gia hạn rồi sao? Thấy hai người đáng thương mới không đuổi hai người đi, nhưng tôi chỉ là một tiểu thương nhỏ sao mà sống nổi khi hai người cứ khất nợ như vậy. Người đàn ông của cô đi lâu như vậy mà vẫn chưa về, không biết chừng chạy mất tiêu rồi, cô muốn tôi không đuổi cô đi cũng dễ dàng, đứa bé trong bụng cô là con trai sao? Chỉ cần cô đồng ý sau khi sinh để tôi đưa đứa bé đi, phí phẫu thuật không phải là vấn đề, tiền cô nợ tôi trước đây cũng không cần trả nữa, việc tốt như vậy cô đi đâu tìm chứ, hay là nhanh chóng đồng ý đi.

Trong phòng truyền đến tiếng khóc, Lâm Khai Thái vừa nghe đã phát hỏa, gã giận dữ bước nhanh vào trong phòng, đẩy ông chủ đang lải nhải lắm điều một cái, phẫn nộ nói:

- Tên khốn khiếp này, mày còn lải nhải nữa thì xem lão đây xử mày thế nào! Cút đi cho tao! Tiền của mày lát nữa sẽ trả!

Ông chủ hoảng sợ, thấy Lâm Khai Thái đã trở về, sau đó ông ta lại giận dữ kêu lên:

- Tiểu tử thối, mày dám đẩy tao! Nếu không phải thấy mày đáng thương mới cho ở lại, bây giờ bọn mày chó trong hang còn không biết thân biết phận…

Đột nhiên một tấm thẻ chìa ra trước mặt lão chủ nhà, Đỗ Long giơ thẻ công tác ra nói:

- Tôi là cảnh sát, vừa nãy hình như nghe thấy có người nói về buôn người, không phải là ông chứ?

Lão chủ nhà hoảng sợ,vội nói:

- Không phải tôi, không phải tôi, cảnh sát, cậu chắc chắn là nghe nhầm rồi.

Đỗ Long đè lên vẻ kiêu ngạo của lão chủ rồi mới hỏi:

- Bọn họ nợ ông bao nhiêu tiền phòng? Tôi thay họ trả, trong bụng ông trâu vương ngựa tướng gì thì cũng đừng có mà thốt ra nữa.

Ông chủ bất đắc dĩ nói:

- Vâng…Vâng…Bọn họ tổng cộng còn thiếu tôi ba tháng tiền nhà, còn có điện nước than nữa, tổng cộng là bốn ngàn năm trăm đồng.

Đỗ Long nói:

- Ông đi ra ngoài một chút, lát nữa tôi sẽ đưa tiền cho ông.

Lão chủ không dám cưỡng ép cảnh sát, đành đi ra ngoài, Trương Hiểu Lan nằm trên giường cảm kích nhìn Đỗ Long nói:

- Cảnh sát Đỗ, cảm ơn…

Đỗ Long nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của cô, không biết sao lại nhớ đến vẻ hấp dẫn và yêu kiều của cô cái lần trong phòng bệnh, Đỗ Long nói:

- Không cần cảm ơn tôi, là tôi đến chậm…Quân San vốn bảo tôi sớm đến thăm cô…tình hình cô bây giờ thế nào rồi? Dự tính lúc nào sinh?

Trương Hiển Lan cảm kích nói:

- Quân San cô ấy còn nhớ tôi sao…Hai chúng tôi thấy hổ thẹn với anh và Quân San…

Lâm Khai Thái ở một bên bổ sung thêm:

- Hiểu Lan dự tính ngày sinh đã qua một tuần, bác sỹ nói đã rất nguy hiểm rồi, nếu còn không sinh mổ thì tính mạng của người mẹ không chắc là giữ được…cảnh sát Đỗ, từ trước tôi đã làm nhiều việc có lỗi với anh, bây giờ tôi quỳ xuống trước anh, mong anh hãy cứu lấy Hiểu Lan, cứu lấy con của chúng tôi…tôi nguyện vì anh mà làm bất cứ chuyện gì, làm trâu làm ngựa cũng được.

Nói xong Lâm Khai Thái liền quay về phía Đỗ Long quỳ xuống, xem ra sự cố chấp của Trương Hiểu Lan cuối cùng cũng bị cảm động trước Lâm Khai Thái, đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, Đỗ Long nói:

- Cậu đứng dậy đi, tôi đã đến rồi thì chắc chắn sẽ giúp đến cùng, hoàn cảnh quá xấu rồi, tôi nghĩ hãy nhanh chóng đưa đến bệnh viện đã, phòng này hai người còn dự định sống tiếp không? Nếu còn muốn sống tiếp thì tôi có thể giúp trả nửa năm tiền phòng trước.

Trương Hiểu Lan nói:

- Hay là cứ sống tiếp ở đây, ra ngoài tìm một nơi khác không những tốn thời gian mà chưa chắc đã rẻ…a ôi…tôi…bụng rất đau, có thể…sắp sinh rồi…

Trương Hiểu Lan nói xong liền ôm bụng kêu đau, sắc mặt cô ấy lập tức tái nhợt, Đỗ Long và Lâm Khai Thái hốt hoảng, Lâm Khai Thái chân tay có chút luống cuống, Đỗ Long quát:

- Để tôi bế cô ấy, cậu khẩn trương lấy một bộ đồ và hai ba bộ nội y, lập tức đưa đến bệnh viện!

Lúc Lâm Khai Thái tay chân luống cuống tìm đồ, Đỗ Long cũng không kiêng kỵ gì, thẳng tay xốc lên thảm, bế Trương Hiểu Lam đang mặc bộ đồ ngủ đi.

Cái bụng to nâng lên Trương Hiểu Lan liền ôm sát cổ Đỗ Long, cô cau mày, nhìn ánh mắt của Đỗ Long hết sức phức tạp.

Trương Hiểu Lan hiện giờ có chút mập giả, cân nặng sợ chỉ có khoảng 60-65 kg. Đỗ Long bế cô nhưng vẫn tương đối thoải mái, chỉ là không cách nào so được với Lâm Khai Thái, huống chi đêm hôm đó, Đỗ Long lưu lại cho cô một ấn tượng khó quên…

Đỗ Long vỗ về nhìn cô một cái nói:

- Sẽ không có chuyện gì đâu, cô yên tâm.

Trương Hiểu Lan cẩn thận ừ một tiếng, sau đó ánh mắt có chút thay đổi, cô nhìn Đỗ Long nói mấy lời nhưng không có âm thanh nào truyền ra, Đỗ Long đã bắt đầu đi ra ngoài, không nhìn thấy miệng của cô, Trương Hiểu Lan câm lặng nói với hắn:

- Đỗ Long, em yêu anh…

Nhìn thấy Đỗ Long ôm người đi ra, ông chủ thấy thế há hốc mồm nhưng lại không dám nói gì, ngược lại lúc Đỗ Long đi qua nói với ông ta một câu:

- Nếu còn muốn tiền thì giúp tôi đi gọi taxi, cùng đi đến bệnh viện sẽ đưa tiền cho ông, còn nếu không thì một phần tiền cũng đừng mong lấy được.

Lão chủ nhà không còn cách nào đành đi trước đến bên đường gọi một chiếc taxi, Lâm Khai Thái biết Đỗ Long có xe, nhưng vợ gã đã vỡ ối rồi, không hợp lên xe của hắn lắm, tài xế taxi thấy thế còn muốn từ chối, kết quả là bị Đỗ Long dùng thẻ công tác ngăn lại, uy hiếp giữ ông ta lại, bốn người lúc ấy mới lên xe phi nhanh đến bệnh viện Nhân dân gần đó.

Lúc Đỗ Long xuống xe mất hai trăm đồng đưa cho lái xe làm phí rửa xe, sau đó liền đưa Trương Hiểu Loan vào phòng giải phẫu khoa sản. Lâm Khai Thái sợ tái xanh mặt, Đỗ Long vỗ vai an ủi gã:

- Không sao đâu, hai mẹ con đều sẽ cát nhân thiên tướng thôi, cậu ở đây đợi nhé, tôi đi rút ít tiền đưa cho lão chủ nhà và nộp phí phẫu thuật…

- Cảm ơn…

Lâm Khai Thái không biết nói gì hơn.

Đỗ Long rút tiền gửi cho lão chủ nhà, lúc đang quét thẻ nộp phí cho bệnh viện thì điện thoại kêu, là Bạch Nhạc Tiên gọi tới, cô thấy Đỗ Long vẫn chưa về nên gọi điện thoại hỏi một tiếng.

Đỗ Long nói với Bạch Nhạc Tiên:

- Anh đang ở bệnh viện Nhân dân, có người bạn sắp sinh rồi, vừa mới đưa vào phòng phẫu thuật khoa sản…lát nữa anh sẽ về.

Sau khi buông điện thoại Đỗ Long nhét mười ngàn đồng và một tờ giấy ghi lại số điện thoại đưa cho Lâm Khai Thái nói:

- Tiền cậu cứ cầm trước, ngày mai mua cho hai mẹ con ít đồ dinh dưỡng, số điện thoại này là của một người bạn của tôi, nếu cậu muốn tìm công việc thì tìm cô ấy, mối quan hệ của cậu trước đây chắc có thể dùng chứ?

Lâm Khai Thái nắm tay Đỗ Long cảm kích nói:

- Cảnh sát Đỗ, tôi không biết làm thế nào để cảm ơn anh…

Đỗ Long bình thản nói:

- Không cần cảm ơn, cậu không phải nói sẽ làm trâu làm ngựa cho tôi sao? Bây giờ tôi cho cậu một cơ hội, gần đây hình như có người đang theo dõi tôi, hai vị cảnh sát vì vậy mà chết, cậu nghĩ cách điều tra cho tôi, việc này có thể sẽ nguy hiểm, cho nên cậu phải cẩn thận mình đấy.

Lâm Khai Thái thấy hơi do dự, Đỗ Long nói:

- Sao vậy? Nhanh thế đã muốn thất hứa rồi sao?

Lâm Khai Thái lắc đầu:

- Không, tôi không có ý như vậy, tôi đang nghĩ nên đi làm việc này thế nào. Từ sau khi bác trai tôi bị bắt giam, loại tiểu nhân như thằng Dương Khánh đâu đâu cũng có, còn người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi như cảnh sát Đỗ đây thì một người cũng không có, vòng tròn của chúng tôi trước đây đã không còn nữa rồi, cho nên…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK