Mục lục
[Dịch] Cảnh Lộ Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Băng Thanh trở lại xã Mãnh Tú sớm hơn dự đoán. Khi gã gọi điện cho Đỗ Long muốn cho hắn một ngạc nhiên vui mừng, Đỗ Long giành trước cười nói:

-Trở lại rồi à? Trở lại rồi thì đến chỗ sáng nhất xã Mãnh Tú, nơi này có một quán rượu Uyên Ương Đao, tôi để phần đồ ăn cho anh, vất vả rồi.

Thẩm Băng Thanh do gấp gáp trở về, đến cơm trưa cũng chưa ăn, tiện đường mua hai cái bánh lót dạ rồi, bây giờ bụng đói kêu vang. Sau khi khi lời Đỗ Long nói, thì lòng phấn chấn hẳn. Gã vừa lái xe tiếp tục đến chợ đêm nơi náo nhiệt nhất vào đêm ở xã Mãnh Tú, vừa cười nói:

-Sao anh biết tôi trở về? Hay anh thật đúng là con giun trong bụng tôi?

Đỗ Long phì phì hai tiếng, nói:

-Anh mới là con giun trong bụng tôi thì có, bổn đại tiên tính toán tài tình, không mấy khi nói nhảm. Từ rất xa tôi đã nhìn thấy đèn xe của anh rồi, đêm hôm khuya khoắt như vậy, trừ anh lái xe vào xã Mãnh Tú quỷ quái này ra, còn ai nữa?

Thẩm Băng Thanh cười nói:

-Bây giờ đã là nửa đêm? Anh bị nơi này đồng hóa cũng nhanh nha. Tôi đã đến nơi rồi, gặp rồi nói chuyện sau nhé.

Thẩm Băng Thanh đỗ xe bán tải dưới lầu, đi vào quán rượu, rất nhanh liền nhìn thấy Đỗ Long, chỉ thấy hắn ta đang cùng Tông Lập Phong cùng một người cảnh sát trẻ tuổi uống rượu. Thẩm Băng Thanh thấy hơi lạ. Đỗ Long hôm qua còn bị Tông Lập Phong dí súng vào, hai người giương súng bạt kiếm sinh tử như kẻ thù, sao hôm nay đã ngồi cùng nhau uống rượu khoái trá như vậy?

- Thẩm Băng Thanh, lại đây tôi giới thiệu cho anh.

Đỗ Long vẫy Thẩm Băng Thanh, nói:

- Anh Tông đây không cần giới thiệu nữa rồi. Vị này là Lã Á Vĩ, tửu lượng của cậu ấy ở đồn công an xã Mãnh Tú xếp hạng ba, mạnh hơn anh nhiều.

Thẩm Băng Thanh cười nói:

- Chắc chắn là tửu lượng của tôi xếp hạng cuối cùng không? Đồn phó Tông, xin chào, Lã Á Vĩ, xin chào, tôi là Thẩm Băng Thanh, hân hạnh được biết các anh. Sau này chúng ta đều là đồng nghiệp, xin chiếu cố.

Tông Lập Phong, Lã Á Vĩ chào hỏi Thẩm Băng Thanh, đồng thời cũng cẩn thận quan sát gã. Tuy rằng đây là lần thứ hai Tông Lập Phong gặp Thẩm Băng Thanh, nhưng là lần đầu quan sát kỹ gã. Tuy Thẩm Băng Thanh cười rất sang sảng, nhưng trong lòng hai người này đều rất sửng sốt, thầm nghĩ:

“Người này không phải là nữ cải trang nam chứ? Sao đẹp trai như vậy... Đỗ Long đã đẹp trai, người này còn đẹp trai hơn nhiều!”

Thẩm Băng Thanh sau khi ngồi xuống, nhìn mớ hỗn độn giữa bàn, cười khổ hỏi:

- Đỗ Long, anh để phần đồ ăn cho tôi đâu?

Đỗ Long quay đầu lại ới một tiếng, một cô gái 17-18 tuổi bĩu môi từ nhà bếp đi ra, bưng mâm lên, bên trên bày mấy món đồ ăn thập cẩm, ngoài ra còn một bát cơm lớn.

- Anh ăn liền đi.

Đỗ Long cười nói:

- Nơi này không bì được với thành phố Ngọc Minh, tôi năn nỉ mãi người ta mới bằng lòng mở cửa chờ chúng ta và hâm nóng đồ ăn cho anh đấy.

- Cảm ơn...

Thẩm Băng Thanh đứng lên đỡ lấy đồ ăn, cười nói với cô bé kia.

-A...

Cô gái chợt nhìn thấy một viên cảnh sát đẹp trai như vậy chào hỏi với mình, mặt đỏ bừng, lắp bắp nói:

- Không cần cảm ơn, anh còn cần thêm đồ ăn gì nữa không, tôi sẽ nấu thêm.

- Không cần, chỗ thức ăn này tôi đã ăn không hết rồi, lần sau đi.

Thẩm Băng Thanh cười nói, cô bé kia liền lề mề không chịu đi. Thẩm Băng Thanh đã ngồi xuống, đưa đũa ăn một miếng lớn.

Cô gái rạo rực vui nhìn Thẩm Băng Thanh ăn miếng to đồ ăn do chính mình nấu. Đột nhiên phát hiện ra hai luồng mắt nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt liền mấp máy, vừa khéo nhìn trúng ánh mắt như cười như không của Tông Lập Phong. Khuôn mặt cô nóng ran, vội vàng xoay người chạy vào.

Đợi cô gái nhỏ đi rồi, Tông Lập Phong cười nói:

- Xem ra sau này chúng ta có muốn uống rượu muộn, cũng không có ai đuổi chúng ta đi rồi.

Đỗ Long cũng cười tủm tỉm nói:

- Đúng thế. A, tuy nhiên, có một điều kiện tiên quyết, là nhất định phải có mặt Thẩm Băng Thanh.

- Mấy người chớ nói nhảm...

Thẩm Băng Thanh miệng còn ngậm thức ăn, ngồm ngoàm nói:

- Người ta cực khổ chờ các anh không đóng được quán, các anh còn đặt điều sau lưng. Cẩn thận lần sau khi nấu ăn cô ấy nấu thiếu hoặc thêm tí muối đấy.

Mọi người mỉm cười, Lã Á Vĩ nói:

- Cho thêm tí muối không lo, chỉ lo cô ta cho thêm tí nước bọt trong thức ăn.

Tông Lập Phong cưới ha hả nói:

- Nhổ nước bọt cũng được, cô Đao trong sáng như thế, nước bọt chắc là ngọt.

Thẩm Băng Thanh cúi mặt ăn miếng lớn. Người khác chuyển câu chuyện sang hướng gã, gã cũng không để ý, mọi người cũng dần dần không đùa với gã nữa.

Thẩm Băng Thanh rất nhanh ăn đã no, Đỗ Long gọi cô bé ra tính tiền. Cô bé có lẽ thật sự ngưỡng mộ Thẩm Băng Thanh, khóe mắt thoáng nhìn gã, báo giá hơi thấp, đủ khiến Đỗ Long cảm thấy số tiền khác thường. Chỗ này cũng quá rẻ mà. Mặc dù nói là ở địa phương nhỏ, ăn uống rẻ như vậy cũng hiếm thấy.

Tông Lập Phong cười nói:

- Cô Đao, tôi ở chỗ cô ăn uống cũng không dưới trăm lần đâu, chưa thấy lần nào rẻ như thế này.

Cô Đao bĩu môi nói:

- Ai cần anh lo, bản cô nương hôm nay vui vẻ, giảm giá đặc biệt cho các anh. Ngày khác không vui, các anh đến sẽ tính đắt. Anh trai, sau này thường xuyên đến nha.

Câu cuối là cô Đao nói với Thẩm Băng Thanh, mỉm cười nháy mắt đầy ngọt ngào, dù có nặng tai đi nữa cũng có thể nhận thấy thanh âm ngọt ngào từ cô.

Thẩm Băng Thanh cũng nhận ra mặt mình hơi nóng lên, vội lấy cớ đi lấy xe trốn chạy mất dạng. Bọn Tông Lập Phong cũng lên xe, cô Đao đưa mắt nhìn bọn họ đi khuất, mới đóng cửa trở về. Đêm nay e rằng có người mất ngủ.

Tông Lập Phong vừa nghe tiếng động cơ chiếc xe bán tải, biết ngay Đỗ Long không nói ngoa. Xe này chạy đường núi xã Mãnh Tú khẳng định không vấn đề gì.

Ký túc xá đồn công an ở một cái sân phía sau đồn. Thẩm Băng Thanh đỗ xe trong sân, mở thùng xe, bê một cái thùng đen ra. Gia sản của Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh đều trong này cả.

- Ký túc xá đồn công an chật chội, bọn Tiểu Tần kết hôn cũng chưa được phân phòng ở, hai người phải chen chúc một phòng rồi.

Tông Lập Phong nói, sau đó đẩy cửa phòng ở đầu phía nam tầng hai.

- Không việc gì, hồi đại học tám người một phòng có sao đâu.

Đỗ Long cười nói:

- Lúc tôi ngủ say sẽ ngáy, Băng Thanh, anh không để tâm chứ?

- Không sao, tôi ngáy còn ngang sấm ấy chứ.

Thẩm Băng Thanh cười nói, mọi người mỗi người một tay, rất nhanh đã quét dọn sạch sẽ căn phòng. Trên thực tế phòng này không bẩn, vốn một mình Cao Thụy ở, sau khi gặp bị hại thì mới bỏ trống.

Sau khi làm rõ, mọi người cùng cáo từ. Phòng không rộng, hai giường kê sát vào nhau, còn lại trong phòng chẳng có gì cả.

- Mai phải mua hai cái tủ, còn bàn ăn, bàn học, nồi niêu bát đĩa... Không biết xã Mãnh Tú có những thứ thích hợp không, nói không chừng đến thành phố Thụy Bảo mới có...

Thẩm Băng Thanh có phần phấn chấn tính toán. Đỗ Long lại ngáp một cái, nói:

- Ngủ sớm chút đi, sáng mai sẽ vào núi điều tra nơi Cao Thụy bị hại chết, 4-5 ngày sau mới trở về, đến lúc đó hẵng lo chuyện mua đồ đạc.

- Ngày mai đã vào núi rồi sao?

Thẩm Băng Thanh sửng sốt, nói:

- Cả hai chúng ta?

Đỗ Long nói:

- Anh Tông phụ trách dẫn đường. Tôi tính tiện đường đi dạo một lượt mấy cái thôn của xã Mãnh Tú này, làm quen chút đường đi của bọn buôn lậu... khá nhiều việc đấy...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK