Mục lục
[Dịch] Cảnh Lộ Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đỗ Long nói:

- Vậy các người thật sự quyết định rồi sao?

Triệu Tuệ Anh nói:

- Quyết định rồi, tiểu Đỗ, xin cậu dốc sức phối hợp. Vì Tiên nhi, cũng vì nghiêm trị mấy tên côn đồ này.

Đỗ Long chậm rãi gật đầu nói:

- Được rồi, tôi đồng ý. Nhưng có thể phái mấy cô công an xinh đẹp giả làm bảo mẫu có được không?

Một tiếng đồng sai Đỗ Long về tới nhà, bây giờ đã là giữa trưa, mọi người đều đã ăn cơm. Xem ra chiều này Đỗ Long không thể đi làm được rồi.

- Điều kiện nhà cậu cũng không tệ.

Triệu Tuệ Anh tự mình dìu con gái vào nhà Đỗ Long, nhìn nhà cửa của hắn thì tán thành gật đầu. Đỗ Long không có giải thích, chỉ ba gian phòng rồi nói:

- Đây là phòng của bố mẹ cháu, họ rất ít khi về. Đây là phòng cháu, phòng thứ ba là của một người đồng nghiệp. Phòng thứ tư…

- Đợi một chút, không phải nói cậu ở một mình sao? Tại sao lại có thêm một người đồng nghiệp

Triệu Tuệ Anh hỏi.

Đỗ Long nói:

- Cháu không nói một người, cháu chỉ nói là bố mẹ cháu ít khi về, cháu sống ở nhà. Nếu cô không vừa ý thì mời cô nhờ người khác.

Triệu Tuệ Anh miễn cưỡng nói:

- Thôi bỏ đi, nếu ngươi có thể cho đồng sự sống chung nhà chứng tỏ cậu rất tình nhiệm hắn. Có điều… phòng thứ tư có phải là này hơi hẹp một chút ?

Đỗ Long nói:

- Cũng không còn cách nào, cả bốn phòng đều không thể lớn như thế. Tiên nhi sẽ không để ý đâu, đúng không Tiên nhi?

Bạch Nhạc Tiên ừ một tiếng, cũng tò mò đánh giá nhà của Đỗ Long

Triệu Tuệ Anh cũng không còn cách nào khác chỉ đành kêu người đến sửa sang lại phòng. Kỳ thực căn phòng ấy cũng không nhỏ, chẳng qua nếu muốn ở hai người thì hơi chật chội một chút. Triệu Tuệ Anh âm thầm quyết định để nữ công an giả làm bảo mẫu cũng có thế giải quyết vấn đề.

Đỗ Long chỉ phụ trách chỉ huy và xem náo nhiệt. Phòng nhanh chóng được chỉnh sửa xong. Những đồ vứt đi đều tạm thời để trong phòng bố mẹ hắn. Bạch Nhạc Tiên sờ căn phòng mới của mình, khuôn mặt hiện lên rõ sự vui sướng.

Đỗ Long xin Hoàng Kiệt Hào cho nghỉ phép, nhưng hắn không nói sự thật, chỉ nói là lấy khoản tiền bồi thường chuẩn bị đi mua xe máy mới. Hoàng Kiệt Hào rất yêu quý và khoan dung với cấp dưới này nên cho hắn nghỉ thêm một ngày. Khoản thời gian trước mọi người bận luôn tay luôn chân, thời gian nghỉ phép cũng nhiều thêm.

Sau khi giải quyết chuyện xin nghỉ, Hoàng Kiệt Hào kiến nghị:

- Nghe nói cậu đầu tư cổ phiếu kiếm chút lời, còn mua motor gì nữa à. Tôi giúp cậu mua chiếc xe bán tải, rất tiện lợi, vừa chở người vừa chở hàng hóa. Hiện nay xe trong đội cũng không đủ dùng, xe của cậu có thể làm thành xe công. Tôi cho cậu tiền đổ xăng.

Đỗ Long cười nói:

- Được, xe bán tải cũng rất thuận tay. Nhưng tôi không có bằng lái.

Hoàng Kiệt Hào nói:

- Với kỹ thuật của cậu, tôi giúp cậu móc nối quan hệ. Cậu đi thi là có thể lấy bằng lái, đảm bảo không quá một tuần.

Đỗ Long vui vẻ nói:

- Vậy thì tốt quá, sếp Hoàng, khi nào sếp đưa xe đến cho tôi thế?

Hoàng Kiệt Hào nói:

- Việc này đơn giản thôi, một cuộc điện thoại là xong. Sáng mai tôi lái xe đó đón mấy cậu đi làm.

Đỗ Long cúp máy, men theo ban công trở vào nhà, thấy tất cả đã sắp xếp xong. Bạch Nhạc Tiên vui hớn hở đi qua đi lại trong phòng mình. Triệu Tuệ Anh bên cạnh nhìn cô, ánh mắt lộ ra vẻ yêu thương vô hạn

Đỗ Long đột nhiên thấy ghen tị. Hắn biết bố mẹ rất yêu thương hắn nhưng rất ít khi họ cùng hắn như thế. Cả ngày đều bận, lúc trước thành tích của hắn không tốt họ cũng không quan tâm. Đỗ Long học công an là vì ngưỡng mộ bố hắn, cũng vì thành tích của hắn không cao cũng không thấp, chỉ có thể học trường trung cấp cảnh sát Thiên Nam thôi.

- Tiểu Đỗ, con gái tôi làm phiền cậu…

Triệu Tuệ Anh nhìn con gái mình muốn nói lại thôi, bà ấy lại khóc lóc. Bạch Nhạc Tiên từ trong đi ra, vui vẻ nói vói Đỗ Long:

- Chú, cháu rất thích nhà mới… À, cô đây cũng ở chung nhà sao?

Triệu Tuệ Anh thầm than một tiếng, đứng lên, nói:

- Tôi đi liền đây… tiểu Đỗ, bảo mẫu ngày mai mới đến được. Tối nay… nhờ cậu rồi…

Đỗ Long nói:

- Cô Triệu, cô yên tâm, Tiên nhi ở hiền gặp lành, sẽ không sao đâu.

Triệu Tuệ Anh cứ bước đi một bước lại quay lại nhìn. Dáng vẻ không nở ấy khiến cả Đỗ Long cũng phải cảm động. Bạch Nhạc Tiên lại coi như không thấy, vui vẻ đi lại ngắm căn phòng. Cuối cùng khi tiếng khóa cửa vang lên, Đỗ Long quay đầu lại, thấy Bạch Nhạc Tiên đang mặc bộ quần áo bẩn do tai nạn giao thông thì cười nói với cô:

- Tiên nhi, quần áo cháu bẩn rồi. Cháu đi tắm không? Có cần chú giúp cháu tắm không?

Bạch Nhạc Tiên thấy ánh mắt đắm đuối của Đỗ Long thì cảm thấy nguy hiểm. Hai tai cô khoanh trước ngực nói:

- Chú, ánh mắt chú rất đáng sợ. Tiên nhi sẽ đi tắm. Trước đây chú đã dạy Tiên nhi rồi, chú quên rồi sao?

Đỗ Long cười ha hả nói:

- Chú sợ cháu quên. Như vậy đi, cháu tắm, chú đứng trông chừng. Nếu cháu làm không đúng chú sẽ giúp cháu sửa lại cho đúng.

Bạch Nhạc Tiên dịu dàng nói:

- Chú, chú giả làm người xấu kiểm tra Tiên nhi sao? Chú trước kia không phải đã nói qua sao? Lúc con gái tắm không thể cho người khác nhìn, nhất là đàn ông. Chú cũng là đàn ông cho nên cháu cũng không cho chú nhìn. Nếu không chú là người xấu, Tiên nhi sẽ không thích chú nữa.

Giọng nói của Bạch Nhạc Tiên không mềm dễ vỡ như trẻ con mà lại đầy ngọt ngào. Giọng nói cô ấy có thể từ tai mà đi thẳng vào tâm khảm. Đỗ Long nghe thấy trong lòng cũng như bị mèo cào, ngây người một lúc. Bạch Nhạc Tiên đã chạy vào trong phòng và khóa cửa lại.

- Ôi, làm một người chú xấu xa quả là không dễ!

Đỗ Long thầm than trong lòng. Sau đó hắn giúp Bạch Nhạc Tiên mở máy nước nóng rồi nói:

- Hai mươi phút sau là có thể tắm rồi, bên trái là nước nóng, bên phải là nước lạnh. Có gì không hiểu có thể kêu chú bất cứ lúc nào, chú sẽ vào giúp cháu. Còn nữa, đừng nghịch nước, giá nước bây giờ mắc lắm đấy…

Bạch Nhạc Tiên ừ một tiếng. Đỗ Long liền khép cửa nằm trên giường. Hắn vừa rồi cố ý để nhiệt độ nước cao một chút, chỉ cần nghe tiếng thét của Bạch Nhạc Tiên hắn sẽ xông ngay vào phòng tắm…

Đáng tiếc thanh âm hắn nghe được là tiếng dép lẹp xẹp của Bạch Nhạc Tiên trong phòng tắm. Nghe cả tiếng nước phun ra từ vòi sen, duy chỉ không nghe tiếng thét chói tai của Bạch Nhạc Tiên.

- Nha đầu này chỉ mất trí nhớ chứ đâu có ngốc…

Đỗ Long cực kỳ thất vọng suy nghĩ mông lung, thời gian từ từ trôi qua như lúc gần sắp ngủ. Bỗng nhiên hắn nghe thấy giọng nói của Bạch Nhạc Tiên ở khoảng cách gần:

- Chú, cháu muốn lên mạng. Máy tính của chú cháu có thể dùng không?

- Lên mạng, cháu vẫn còn nhớ cách lên mạng hả?

Đỗ Long cau mày, trợn mắt nhìn Bạch Nhạc Tiên, Bạch Nhạc Tiên chu môi, oan ức nói:

- Chú không cho cháu lên mạng thì thôi, cháu không lên nữa là được chứ gì, chú dữ quá đấy.

Đỗ Long ngẩng đầu liếc nhìn, hắn nói:

- Cháu còn nhớ cách lên mạng, cách khởi động máy chứ? Cháu tự đi mở máy, lên mạng rồi sáng mai chú bảo mẹ cháu mua cho cái máy tính xách tay, rồi nâng cấp băng thông (

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK