Mục lục
[Dịch] Cảnh Lộ Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các cuộc gọi đến đều là những người Đỗ Long đề bạt với Lý Tùng Lâm ngày hôm qua, trừ Thạch Siêu Vũ có chút do dự vì cảm thấy năng lực bản thân chưa đủ ra thì bọn Bạch Hồng Ấn đều không chút do dự gọi điện đến bày tỏ nguyện vọng được tiếp tục lăn lộn cùng Đỗ Long ở tổ trọng án.

- Chỉ còn hai người các cậu thôi.

Đỗ Long nói:

- Cục trưởng Lý hứa cho tôi bảy người, nhưng tôi cố gắng lấy thêm hai người nữa, nếu như các cậu vẫn không quyết định nhanh thì bỏ qua cơ hội này sẽ chẳng còn cơ hội khác nữa đâu.

Hồ Tiểu Vĩ đã nói chuyện điện thoại với đội trưởng và cả gia đình y, người nhà ủng hộ y chuyển sang tổ trọng án vì công việc bên tổ chống ma túy không những rất vất vả mà còn rất nguy hiểm nữa. Phía bên đội chống ma túy thì cho phép y lựa chọn, tổ chống ma túy không phải đồn công an nên việc kiêm chức là không thể. Hồ Tiểu Vĩ hoặc là ở lại hoặc là rời khỏi đấy.

Tình hình của Trương Minh Cương thì ngược lại, đội điều tra kinh tế cật lực giữ lại, người nhà cũng không ủng hộ anh ta lắm, công việc bên đội kinh tế đang tốt như thế bỗng nhiên lại chuyển qua bên đội trọng án. Bên kinh tế đối mặt hơn phân nửa đều là những người có học vấn mang vẻ nho nhã, chỉ nghe thấy cái tên đội trọng án thôi cũng đủ để dọa người rồi…toàn phải đối phó với những phần tử nguy hiểm giết người không chớp mắt, đâu có tự do thoải mái như bên kinh tế.

Trải qua thời gian suy tính và thương lượng như vậy, kết quả thì rõ ràng rồi. Hồ Tiểu Vĩ lựa chọn gia nhập đội trọng án, còn Trương Minh Cương đành phải khéo léo từ chối lời mời của Đỗ Long:

- Đỗ Long, thật sự xin lỗi, bây giờ tôi vẫn chưa thể rời khỏi đội kinh tế, nhưng nếu có gì tôi có thể giúp được thì anh cứ tới tìm tôi nhé.

Đỗ Long cười nói:

- Không sao, tôi biết cậu khó xử, sau này mọi người vẫn là bạn tốt mà, việc này cứ quyết định như thế, mọi người tiếp tục cố gắng tìm kiếm manh mối, nhanh chóng bắt lấy nghi phạm.

Những manh mối cần thiết đều đã tra xét mấy lần rồi, phía bên Vương Lập Bân cũng không tìm thấy hồ sơ sau khi tốt nghiệp của Trương Học Vũ. Xem ra công ty gã làm việc căn bản không mua bảo hiểm cho gã, thậm chí còn không cả ký hợp đồng. Ở cái thời đại mà sinh viên, nghiên cứu sinh đầy đường thì một kẻ học nghệ kém cỏi của một trường kỹ thuật có thể tìm được một phần việc cũng là không tệ rồi, còn mong muốn gì nữa?

- Gia đình của Trương Học Vũ ở đâu? Có thể liên lạc với người nhà gã không?

Đỗ Long hỏi:

- Chỉ cần có được số điện thoại của Trương Học Vũ thì chúng ta có thể tìm được tung tích của gã ta rồi.

Vương Lập Bân nói:

- Tôi đã liên lạc qua với người nhà của Trương Học Vũ nhưng họ cũng mất liên lạc với gã ta rồi. Được biết Trương Học Vũ bỏ nhà đi đã hơn hai năm rồi, người thân và bạn bè của gã đều không biết tung tích của gã. Số điện thoại của gã cũng đổi người dùng. Tổ trưởng, xin lỗi, tôi cũng không còn cách gì nữa.

Ngay tại thời điểm tình tiết vụ án đi vào bế tắc thì điện thoại của Đỗ Long đột nhiên đổ chuông, là Lưu Lỵ Thanh gọi đến:

- Tôi đã ở bên dưới Cục công an rồi, anh ở đâu thế?

Đỗ Long đi ra hành lang nhìn xuống dưới nói:

- Tôi ở văn phòng đội hình sự trên tầng ba, sao cô đích thân đến thế?

Lưu Ly Thanh cười nói:

- Mới sáng sớm tôi cũng không có việc gì, nhưng những người khác thì lại khá bận thế nên tôi mang đồ đến thôi.

Rất nhanh Lưu Lỵ Thanh đã xuất hiện trước mặt Đỗ Long, Đỗ Long cầm ổ cứng HDD mà cô ta cầm đến giao cho Thạch Chung Đào đem đi sao chép vào ổ HDD của đội hình sự, sau đó thì tiếp chuyện với Lưu Lỵ Thanh. Đỗ Long đưa hình của Trương Học Vũ cho Lưu Lỵ Thanh xem, Lưu Lỵ Thanh vừa nhìn đã nhận ra gã ta ngay rồi:

- Không sai, tôi đã phỏng vấn qua anh ta, là khi đám cháy thứ hai xảy ra, có điều… tối qua hình như tôi cũng nhìn thấy anh ta nữa.

- Thật vậy sao? Nếu tối qua cô cũng nhìn thấy gã thì cơ bản là có thể khẳng định gã là kẻ phóng hỏa rồi.

Đỗ Long nói.

- Tôi… cũng không nhớ rõ lắm, khi đó rất loạn… dường như gã ta chợt lướt qua trong trí nhớ… camera chắc là đã ghi được đấy…

Lưu Lỵ Thanh bảo Thạch Chung Đào phát đoạn video tối qua quay được, cô tự mình điều chỉnh, rất nhanh thì đã tìm ra bóng người lướt qua trước ống kính. Cái bộ tóc dài kia, cái gương mặt nhợt nhạt ấy, còn cả cái bộ dạng hạ tiện nữa, không phải Trương Học Vũ thì còn ai vào đây nữa?

- Xem ra gã đích xác là rất khả nghi, có điều tại sao trong tòa nhà xảy ra đám cháy đầu tiên thì camera lại không ghi được hình ảnh hắn quay trở lại bên trong nhỉ?

Đỗ Long nhíu mày, quay người hỏi Thạch Chung Đào:

- Tòa nhà đó khả năng là còn có lối vào khác nữa, hơn nữa Trương Học Vũ còn cố gắng tránh ống kính của camera… khả năng gây án của gã Trương Học Vũ này là rất lớn. Bây giờ chúng ta phải in ảnh chân dung của gã trong băng video ra rồi bí mật phân phát cho bảo an của các tòa nhà còn chưa bị cháy kia, bảo họ đặc biệt chú ý đến người này, không thì bây giờ có thể đi bắt gã rồi.

Lưu Lỵ Thanh hỏi:

- Hay là để Cục công an ra một thông cáo, tôi lên truyền hình giúp anh tuyên truyền một chút?

Đỗ Long nói:

- Trước mắt vẫn chưa biết tình hình của Trương Học Vũ, nếu tùy tiện đem hình gã ta dán khắp nơi thì nói không chắc sẽ kích động đến gã, cho nên tạm thời vẫn không thể công khai tin tức của gã ta…

Đỗ Long tạm dừng, chính vào lúc đang suy nghĩ thì điện thoại bàn trong văn phòng đội hình sự đột nhiên đổ chuông. Thạch Chung Đào nhấc ống nghe lên nghe một hồi rồi nói với Đỗ Long:

- Nhìn thấy trên báo sáng nay, có mấy người báo cảnh sát nói xe máy của họ bị trộm mất dầu, trong đó có hai người nói họ suýt nữa bắt được kẻ trộm dầu, còn đánh cho gã một trận, họ nhận ra kẻ đó, tên gã là Trương Học Vũ!

Đỗ Long giật mình nói:

- Bọn họ có biết Trương Học Vũ sống ở chỗ nào… bây giờ đang ở đâu không?

Thạch Chung Đào cầm bút viết lên giấy một cái địa chỉ, rồi nói với đầu dây bên kia tiếng cảm ơn, dập điện thoại rồi nói:

- Trương Học Vũ sống ở trên đường Hữu Nghị, đêm qua trộm dầu bị đánh xong thì không thấy xuất hiện nữa.

Đỗ Long nói:

- Một kẻ trộm dầu xuất hiện mấy lần ở hiện trường đám cháy nên không còn nghi ngờ gì nữa, Trương Học Vũ là nghi phạm lớn nhất. Chúng ta chia ra hành động. Tôi dẫn theo Hồ Tiểu Vĩ đến nơi Trương Học Vũ sống xem xét một chút, anh in hình chân dung của gã ta ra thành mấy trăm phần gửi tới các văn phòng, công ty, nói với bảo an nếu phát hiện nghi phạm thì lập tức thông báo cho chúng ta, không được manh động.

Thạch Chung Đào gật đầu nói:

- Được, chúng ta chia nhau hành động, anh lấy một chiếc xe mà dùng, biển số xe là… xe đỗ ở cổng bãi đỗ xe ngoài kia.

Đỗ Long với lấy chìa khóa và nói với Lưu Lỵ Thanh:

- Phóng viên Lưu, tôi phải đi làm việc rồi, cô…

Lưu Lỵ Thanh thích thú nói:

- Tôi đi cùng các anh nhé, tôi muốn thu thập các tư liệu đầu tiên!

Đỗ Long nghĩ một chút rồi đồng ý. Tiếp đó, khi Lưu Lỵ Thanh đi xuống lầu nhân tiện gọi điện thoại cho nhiếp ảnh bảo anh ta đến nhanh đường Hữu Nghị để gặp.

Đỗ Long tìm thấy xe cảnh sát bên dưới nhà. Hồ Tiểu Vĩ lái xe còn Đỗ Long thì phụ trách trả lời các câu hỏi của Lưu Lỵ Thanh, giải thích cho cô ta làm thế nào mà bọn họ lại phát hiện ra Trương Học Vũ chính là nghi phạm được.

Rất nhanh thì xe cảnh sát đã đến bên dưới phòng trọ nơi Trương học Vũ đang sống. Đây là một tòa nhà 6 tầng do tư nhân xây, tổng cộng có hai lối cầu thang, Trương Học Vũ ở ghép với người khác tại một gian có hai phòng ngủ và một phòng khách ở hướng tây trên tầng 6.

Gia đình chủ nhà cũng sống trong tòa nhà này. Dựa vào thông báo thuê nhà được dán ở dưới nhà nên Đỗ Long nhanh chóng tìm được chủ nhà để nói chuyện. Chủ nhà vừa nhìn ảnh của Trương Học Vũ thì đã nhận ra gã ngay và nói:

- Không sai, người này sống ở tầng trên cùng. Anh cảnh sát, các anh đến bắt hắn sao? Trộm có tí dầu cũng không cần phải bắt lại chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK