Mục lục
[Dịch] Cảnh Lộ Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Linh Vân nằm ở trên tảng đá, dùng súng ngắm phía trước, mọi người đều ngừng thở, lặng lẽ chờ đợi.

Ngọn núi không có sự ồn ào của thành phố lớn, chỉ có tiếng lá cây lất phất khi gió thổi nhẹ và tiếng nước suối chảy rơi trên đá phát ra tiếng vang vọng lại.

Tô Linh Vân cảm giác tim của mình thật sự đập rất nhanh, gió lạnh thổi thẳng vào mặt khiến cho mặt không đến mức quá nóng, nhưng cô hồn nhiên không hay đầu gió thổi đến mùi mùi tanh nhàn nhạt. Trần Kiên Hải đúng là ngửi thấy mùi trong gió truyền đến, đây mới là khẳng định phía trước đã xuất hiện con mồi.

Qua một hồi, Tô Linh Vân đã bắt đầu nghi ngờ rốt cục có con mồi hay không, thì phía trước đột nhiên tí tách tí tách đi ra một con hươu. Tô Linh Vân khẩn trương nắm chặt khẩu súng trong tay, nhưng Trần Kiến Hải vẫn chưa hạ lệnh nổ súng, lên cô vẫn cứ nhẫn nại.

Con hươu đó đi một chút dừng một chút, thỉnh thoảng quay đầu nhìn bốn hướng, dường như cảm thấy không có nguy hiểm rồi, nó mới quay đầu kêu một tiếng.

Ngay sau đó theo hướng con hươu vừa đi ra, lại lien tục chạy ra ba con hươu nhỏ. Bọn chúng vui thích vây quanh thân con hươu mẹ nhảy nhót, cùng đi đến bên dòng suối nhỏ, sau đó cùng nhau xếp thẳng hàng cúi đầu uống nước.

Trần Kiến Hải nói nhỏ bên tai Tô Linh Vân :

- Ngắm, bắn!

Tô Linh Vân nhìn mấy con hươu, trong long gợi lên chút do dự, Trần Kiến Hải nói :

- Tại sao không bắn?

Tô Linh Vân nhìn dáng vẻ vui mừng ấm áp của mấy con hươu kia, cô buông súng, nói:

- Thôi bỏ đi, không bắn nữa, bất luận bắn chết hươu mẹ hay hươu con, đều cũng có người đau lòng.

Trần Kiên Hải lườm một cái nói:

- Chúng nó cũng không phải là động vật được quốc gia bảo hộ, nuôi trong này để người bắn , cô không bắn thì hai ngày nữa cũng có người bắn.

Tô Linh Vân kiên định nói:

- Vậy thì để cho bọn họ bắn đi, tôi không thể ngăn cản người khác, nhưng tôi có thể ngăn cản chính mình.

Đối với loại tư duy này, Trần Kiến Hải rất khó lý giải, nhưng Đỗ Long lại vỗ tay nói:

- Nói hay lắm, Tiểu Vân cô từ bi, sau này nhất định có hảo báo. Nếu như người người đều giống như cô, thế giới sẽ không có nhiều tranh đấu và giết chóc như vậy, thế giới sẽ hòa bình hơn nhiều.

Tiếng vỗ tay của Đỗ Long khiến cho gia đình nhà hươu bị làm cho sợ hãi bỏ chạy, Trần Kiến Hải có chút tức giận nói :

- Không bắn hươu vậy chẳng lẽ các ngươi bắn chuột à? Nếu như mọi người đều không săn bắn, thì hổ cũng có thể thành đàn đến Thượng Hải ăn người rồi.

Đỗ Long cười nói:

- Dù sao chúng tôi cũng vẫn trả tiền, anh quan tâm chúng tôi bắn cái gì, nếu như hổ tràn lan đương nhiên phải bắn. Vấn đề là hiện tại người tràn lan, hổ diệt sạch, các anh biết điều này đại diện cái gì không?

- Đại diện cái gì ?

Tô Linh Vân đóng lại chốt an toàn, đứng lên nói với Đỗ Long.

Đỗ Long nói:

- Phật chủ đã từng nó, trên đời chỉ có 3 tỷ tỷ sinh linh, người nhiều thì các sinh vật tự nhiên sẽ giảm bớt. Trong địa ngục quỷ có thể chuyển kiếp thành người thì cung không đủ cầu rồi, thần tiên đương nhiên không chịu hạ phàm làm người , vậy thì chỉ còn cách dùng những con quỷ không thể chuyển kiếp để ứng phó. Chó mèo gì đó đều chuyển kiếp làm người. Giữa thế giới con người lại xuất hiện những người không phù hợp này, cho nên càng ngày càng nhiều nhũng điều không thể tưởng tượng được, những sự việc phi nhân cách liền xảy ra.

Tô Linh Vân suy tư một chút, cô tự nhiên cười nói:

- Ừ , đầy triết lý đấy, anh là nói bây giờ rất nhiều người là lợn mèo biến thành sao?

Đỗ Long nói:

- Có lẽ vậy… Được rồi, chúng ta tiếp tục đi thôi. Tiểu Trần anh đưa chúng tôi đi dạo chơi một số phong cảnh đẹp đi, không nhất định phải đi săn thú.

Trần Kiến Hải đành chịu nói:

- Các anh là ông chủ, các anh nói sao thì là vậy, nếu đã không bắn hươu, vậy thì khỉ, lợn rừng, hoẵng gì gì đó cũng sẽ không bắn, vậy chim có bắn không? Gà rừng có bắn không ?

Tô Linh Vân ngẫm nghĩ một chút nói:

- Bộ dạng xấu một chút, bình thường chút… cũng có thể thử xem.

Trần Kiến Hải cười nói:

- Lần sau để ông chủ xây một cái thiên đường săn gà, chuyên môn nuôi gà mẹ để cho những tiểu thư các cô bắn chơi, được rồi, tiếp tục đi thôi.

Nói thật ra, nơi săn bắn tự nhiên này phong cảnh cũng không lớn lắm, nơi này chính vì để săn thú mới mở ra, phong cảnh cũng chỉ có thế, nhưng Tô Linh Vân cũng đã rất vui rồi.

Lại đi thêm một hồi nữa, thì gặp hai con gà rừng ở trong một thung lũng, Tô Linh Vân ngắm một hồi nhưng rốt cục vẫn không ra tay. Cô đem súng đưa cho Đô Long, nói:

- Chu đại ca, anh bắn, cũng không thể hại anh đến không một cuộc.

Đỗ Long cười nói?:

- Tôi chính là đưa cô đến, bắn hay không không quan trọng. Chỉ là nếu như vẫn không bắn, đêm nay chúng ta chỉ có thể gặm lương khô thôi. Phật tổ đã nói, vì sinh tồn mà sát sinh thì có thể tha thứ, chúng ta có bốn người, thì bắn hai con gà rừng nấu ăn vậy.

Đỗ Long nói xong, lấy ra Desert Eagle, nhanh chóng bắn về phía trước. Bằng, bằng, sau hai tiếng súng vang, tiếng Đỗ Long truyền lại:

- Mọi người có thể đến đây.

Bọn người Tô Linh Vân đi tới, chỉ thấy Đỗ Long đứng trên chỗ mới vừa rồi đám gà rừng kia kiếm ăn, nằm dưới chân là hai con gà rừng không nhúc nhích.

- Chu đại ca, tài bắn súng của anh tốt thật!

Tô Linh Vân hâm mộ nói.

Trần Kiến Hải nói:

- Tài bắn súng không tồi, không biết đã bắn qua bao nhiêu lần mới có thể luyện được tài bắn súng này.

Đỗ Long khẽ mỉm cười, nhấc lên hai con gà vẫn còn đang rỉ máu, nói:

- Đi thôi, tìm một chỗ dựng lều chuẩn bị bữa tối, tôi cũng không muốn xách theo những thứ này đi quá xa.

Trần Kiến Hải thường xuyên đi lại ở trong núi, rất quen thuộc địa hình ngọn núi. Gã chỉ chốc lát đã tìm được một chỗ núi đất bằng phẳng thích hợp để dựng trại, sườn dốc phía dưới ước chừng tầm hai mươi là một dòng suối, lấy nước tương đối thuận tiện.

Dưới sự chỉ bảo của Trần Kiến Hải, mọi người dựng lều quay mặt về hướng nam sau lưng là hướng bắc, xếp song song dựa vào một chỗ. Nghe nói nơi này ban đêm gió to, không như thế khó có thể chống lại cái gió lạnh thấu xương ban đêm.

Đỗ Long rất nhanh đã dựng xong lều của mình. Nhìn Tô Linh Vân vẫn đang cùng với đống lều bạt vật lộn, hắn cười ha hả, đi tới nhận cây gậy trong tay Tô Linh Vân, cười nói:

- Để tôi đi, cái việc này đàn ông tương đối giỏi hơn, cô biết vặt lông gà chứ ?

Tô Linh Vân lắc lắc đầu, nói:

- Tôi thật vô dụng, nếu như trực tiếp ném tôi một mình bên ngoài, chỉ sợ tôi một hôm thì đã chết đói rồi.

Đỗ Long cười nói :

- Là tôi chỉ sợ cũng không chống đỡ được bao nhiêu ngày. Mỗi một người đều có lĩnh vực am hiểu riêng, cô làm về đầu tư cũng không tồi à, tập đoàn Linh Phong phát triển cũng không tồi đâu.

Tô Linh Vân lắc lắc đầu nói:

- Đó đều là giả dối, nếu như ba tôi về hưu, chỉ sợ tập đoàn Linh Phong sẽ nhanh chóng rơi vào cảnh khốn cùng. Gần đây tôi vẫn luôn suy xét, làm như thế nào mới có thể thoát khỏi vòng ảnh hưởng của ba tôi, thành công chuyển hình thành một công ty thương nghiệp hóa đích thực…

Đỗ Long nói:

- Đó không phải là một việc chỉ cần một bước là xong, hơn nữa công việc buôn bán tôi cũng không hiểu, có thể chẳng giúp gì được cô.

Tô Linh Vân nhìn Đỗ Long thuần thục đem lều trại dựng lên, cô nói:

- Anh không hiểu sao? Vậy tập đoàn Long Hân kia mấy năm nay làm sao có thể phát triển nhanh như vậy? Chỉ có công lao của chị Hân sao ?

Đỗ Long cười nói:

- Tình hình của cô ấy và cô giống nhau, một người năng lực không yếu, đều có quý nhân phù trợ, cho nên phát triển cũng không tệ.

Tô Linh Vân cười nói:

- Quý nhân, đúng vậy, anh đúng là quý nhân của chị Hân, nhưng ba tôi không thể tính là quý nhân của tôi chứ ? Thực sự là quý nhân của tôi vẫn không biết đang ở chỗ nào đây.

- Tôi đây.

Đỗ Long cười nói, sau đó ngẩng đầu, thần sắc trầm tĩnh nhìn về phía Tô Linh Vân .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK