Hoàng Kiệt Hào đi tới trước mặt Từ Quốc Lương, nói:
– Từ Quốc Lương, chúng tôi phát hiện dấu vết lưu lại trên những bộ thường phục cảnh sát. Có thể nhận định chúng đã từng bị ai đó trot giận lên. Từ Quốc Lương, tốt nhất cậu nên nhanh chóng khai báo, những người bị mất tích kia cùng nhân viên cảnh sát của chúng tôi đã bị đưa đi đâu rồi.
– Cảnh sát mất tích?
Từ Quốc Lương hoảng sợ, cậu ta vội nói:
– Tôi không biết, thật sự không biết, từ sau khi tôi phản đối bọn chúng khai thác mỏ lén lút, bọn chúng luôn xa lánh và đề phòng tôi. Tôi hoàn toàn không biết gì về những chuyện xảy ra ở đây.
Hoàng Kiệt Hào hỏi:
– Vậy cậu có biết chút gì không?
Từ Quốc Lương nói:
– Ừm… Tôi chỉ biết để khai thác mỏ bọn chúng đã mua chuộc không ít người, bao gồm cả vài lãnh đạo xã Diêm Hóa, cùng với người của đồn công an xã Diêm Hóa…
Quả thật Từ Quốc Lương không biết nhiều về những chuyện ở mỏ. Nhưng anh ta nhắc nhở Hoàng Kiệt Hào, rằng nếu tối qua đồn trưởng đồn công an Lưu Mậu Tài kia đã lên núi, thì chắc anh ta biết rất rõ tối qua đã xảy ra chuyện gì. Một khi đã vậy, thì nên gọi Lưu Mậu Tài tới, bắt đầu điều tra từ chỗ anh ta.
Hoàng Kiệt Hào đang định gọi điện thoại báo cáo tình hình ở đây với Trì Khánh Bân, đột nhiên nhận được điện thoại của Đỗ Long. Anh ta nghe điện thoại với vẻ hơi nghi ngờ, chỉ thấy Đỗ Long cười hì hì nói:
– Đội trưởng Hoàng, có phải vì không tìm thấy những người bị bắt cóc kia nên đang rất lo lắng?
Hoàng Kiệt Hào nói:
– Sao cậu biết? Nghe giọng cậu có phải là biết chút manh mối gì không? Nói mau! Tôi đang nóng lòng chết đi được đây.
Đỗ Long cười nói:
– Nếu tôi nói với anh, những người kia đã được tôi cứu rồi, anh có tin không?
Trong lòng Hoàng Kiệt Hào mừng rỡ, anh ta nói:
– Sao cậu có thể làm được? Những người đó ở đâu? Tình hình của bọn họ ra sao rồi?
Đỗ Long nói:
-Anh đừng hét lớn tiếng như vậy, chuyện này tạm thời vẫn cần giữ bí mật, vừa rồi tôi đã báo tin cho Phó giám đốc sở Trì Khánh Bân. Ông ấy cũng đồng ý với cách làm của tôi, những người đó được tôi đưa tới một nơi an toàn, trừ một người ra thì mọi người đều ổn cả. Cậu cảnh sát kia cũng được cứu rồi, chân cậu ta bị thương khá nặng, tuy nhiên khả năng đi lại được là vẫn có thể.
Hoàng Kiệt Hào mừng rỡ nói:
– Thật tốt quá. Bọn họ không sao là tốt rồi, vì sao còn phải giữ bí mật? Cậu nói với giám đốc Trì như thế nào?
Đỗ Long nói:
– Tạm thời giấu tin đã cứu được bọn họ có hai điều lợi. Thứ nhất, một trăm người mất tích áp lực sẽ ngày một lớn, điều này sẽ giúp chúng ta nắm bắt rõ hơn về vụ án, không thể chỉ bắt có hai con cá nhỏ là xong. Thứ hai, không chỉ có chúng ta mới phải chịu áp lực mà độc thủ đang núp trong bóng tối kia cũng sẽ cảm nhận được áp lực ngày càng lớn. Hơn nữa trong lúc nghi thần nghi quỷ có khả năng chúng sẽ có hành động sai sót, điều này sẽ tạo cho chúng ta cơ hội đập tan bọn chúng. Cho nên, đội trưởng Hoàng, anh vẫn phải tỏ ra vô cùng lo lắng mới được.
Hoàng Kiệt Hào nói:
– Tên tiểu tử cậu ấy, lại thích giả thần giả quỷ. Được rồi, tôi sẽ giả thần giả quỷ theo cậu một lần, quan trọng là những người đó thật sự không sao… Sao cậu lại làm được như vậy.
Đỗ Long cười nói:
– Điều này khi nào rảnh tôi sẽ nói cho anh biết. Nhân vật mấu chốt của vụ án này chính là Lưu Mậu Tài, những cán bộ xã kia chỉ là nhận hối lộ để bảo vệ cái ô dù của mình mà thôi. Anh phải nhanh chóng khống chế Lưu Mậu Tài lại, tháo nút thắt từ chỗ anh ta.
Hoàng Kiệt Hào nói:
– Tôi đang muốn xin chỉ thị của giám đốc Trì, sau đó sẽ khống chế Lưu Mậu Tài. Giờ cậu đang ở cùng những người kia à?
Đỗ Long nói:
– Không, tôi đang đi thăm hỏi thân nhân những người mất tích. Nhưng tôi sẽ về chỗ anh nhanh thôi, tin tức cũng truyền tới tai tôi mà, sao tôi có thể không đích thân tới xem một chút chứ?Hoàng Kiệt Hào nói:
– Cậu mau tới đi, tôi bị cậu làm cho lú lẫn cả rồi…
Sau khi cúp máy Hoàng Kiệt Hào lập tức xin chỉ thị từ Trì Khánh Bân. Trì Khánh Bân cho anh ta quyền bắt Lưu Mậu Tài, Hoàng Kiệt Hào gọi điện thoại yêu cầu cảnh sát cơ động đang ở xã Diêm Hóa khống chế ngay Lưu Mậu Tài lại.
Nhưng chỉ vài phút sau cảnh sát cơ động phía bên kia điện lại nói rằng Lưu Mậu Tài đã mất tích. Hoàng Kiệt Hào rất tức giận, lớn tiếng chất vấn:
– Làm sao có thể mất tích được? Không phải tôi đã bảo các cậu trông chừng anh ta từ trước rồi à?
Cảnh sát cơ động bên kia ngại ngùng và tủi thân nói:
– Vâng, chúng tôi vẫn theo sát anh ta, nhưng anh ta rất giảo hoạt. Vừa rồi chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa, chúng tôi không quen thuộc địa hình bên này, hơn nữa chắc chắn có người đang yểm trợ cho anh ta, cho nên… Chúng tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm.
Hoàng Kiệt Hào nói:
– Thôi bỏ đi. Nếu đã chạy mất rồi thì dựa vào mấy người các cậu cũng không tìm được ra anh ta. Các cậu tiếp tục ở lại xã Diêm Hóa canh chừng đi.
Hoàng Kiệt Hào lại báo cáo với Trì Khánh Bân tình hình mới, trong lòng Trì Khánh Bân giờ đã có quyết định, ông ta nói:
– Chạy trời không khỏi nắng, nếu vấn đề phát sinh từ trong nội bộ, vậy thì những chuyện tiếp theo đây cứ giao cho tôi.
Khi Hoàng Kiệt Hào đang tiếp tục tìm kiếm manh mối ở trên núi, thì Trì Khánh Bân gọi lãnh đạo của Cục Công an thành phố Song Môn đến cùng họp. Sau khi mọi người đã chuẩn bị xong xuôi, Trì Khánh Bân đi thẳng vào vấn đề:
– Qua điều tra một cách hiệu quả của tổ chuyên án, vụ án hàng loạt nam thanh niên mất tích đã có chuyển biến. Sáng sớm nay tổ chuyên án đã tới xã Diêm Hóa, tìm thấy một khu khai thác quặng trái phép ẩn nấp trên núi. Đồng thời tìm ra được nhiều chứng cứ có liên quan mật thiết tới những người bị mất tích kia, chứng tỏ bọn họ từng bị ép đào mỏ ở đó… Tất cả những tài nguyên nằm dưới đất đều là tài sản quốc gia, tự ý khai thác quặng đã là hành vi trái pháp luật, bắt cóc thanh niên đến để làm nô dịch càng vi phạm pháp luật nghiêm trọng hơn. Không cần biết ai là ông chủ, chúng ta đều phải điều tra cho tới cùng.
Ngoại trừ Trương Văn Diệu ra không ai có thể đoán được tổ chuyên án lại có thể điều tra ra khu mỏ đó. Bất luận là có liên quan đến vụ án hay không, theo bản năng mọi người đều nhìn về phía Trương Văn Diệu.
Trương Văn Diệu nói:
– Tổ chuyên án làm việc hiệu quả, thực khiến người ta khâm phục, tuy nhiên… Giám đốc sở Trì nói tìm ra manh mối những người mất tích kia từng ở đó…. Chẳng lẽ… vẫn chưa tìm ra những người bị mất tích đó sao?
Trì Khánh Bân cũng chỉ diễn trọn vai của mình, ông ta đau lòng gật đầu, nói:
– Tổ chuyên án đã chậm một bước, đã có người báo tin cho mỏ khai thác trái phép kia. Vậy nên đêm qua những người bị bắt cóc đi làm khổ sai kia đã được chuyển đi đến một nơi khác. Mọi người có biết người mật báo kia là kẻ nào không? Là Lưu Mậu Tài, trưởng đồn công an xã Diêm Hóa! Một cái ô quá tốt!
Tất cả những người đang ngồi họp hơi kinh động, Phó cục trưởng quản lý đồn công an – Chu Nguyên Thuận nói cứng:
– Giám đốc Trì, đã xác định được đó là hành vi của Lưu Mậu Tài sao? Có chứng cớ gì không?
Trì Khánh Bân liếc mắt nhìn ông ta, nói:
– Lưu Mậu Tài đã bỏ trốn, có người nhìn thấy đêm qua cậu ta lái xe cảnh sát lên trên núi. Chứng cứ như thế đã đủ chưa?
Chu Nguyên Thuận lấy khăn tay lau mồ hôi, ông ta đứng lên cúi đầu kiểm điểm mình, nói:
– Là do tôi chưa làm tròn chức trách, không sớm phát hiện ra dấu hiệu phạm tội của Lưu Mậu Tài. Xin giám đốc Trì, và cục trưởng Trương phê bình.
Trì Khánh Bân nói:
– Ngồi xuống đi, là chưa làm tròn chức trách hay là gì đi nữa thì đợi điều tra rõ ràng sẽ nói sau.
Lời nói của Trì Khánh Bân khiến Chu Nguyên Thuận đổ mồ hôi trán. Phó giám đốc sở Trì thật đúng là không nể mặt những người này. Như thế chẳng phải là muốn tính sổ sao?
Trương Văn Diệu ra hiệu Chu Nguyên Thuận ngồi xuống, sau đó nói:
– Lưu Mậu Tài, tôi cũng có chút ấn tượng về người này, thật không ngờ cậu ta lại là người như vậy. Cậu ta chạy chưa xa đâu, tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp người đi bắt cậu ta về.
Trì Khánh Bân nói:
– Hy vọng khi tìm được cậu ta, cậu ta vẫn còn sống. Vụ án này lớn như vậy chỉ một đồn trưởng đồn công an nhỏ bé như Lưu Mậu Tài không thể che giấu lâu như vậy được. Vụ án này… Vẫn phải điều tra sâu thêm nữa.