Mục lục
[Dịch] Cảnh Lộ Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đỗ Long xoa xoa miệng thấy râu ria xồm xoàm, kinh ngạc hỏi rằng:

-Tôi hôn mê bao lâu rồi? Tại sao râu lại dài như vậy?

Thẩm Băng Thanh nói:

-Cũng không lâu lắm, bây giờ là 3 giờ chiều. Chúng tôi thấy sau khi tạnh mưa rất lâu mà vẫn không thấy cậu liền leo lên tìm. Toàn thân cậu bị cháy đen nằm bất động chỗ này, hình như bị sét đánh. Cậu thấy người có chỗ nào không tốt không? Nếu không sao thì chúng ta phải lập tức xuống núi nếu không trời tối sẽ không xuống núi được đâu.

Đỗ Long sờ lên tóc của mình, lại sờ khắp người, tự nhiên cười lên:

-Thật là mất mặt quá, không ngờ lại bị sét đánh, tôi không làm chuyện gì xấu mà. Cũng may là điện thoại không mang theo người nếu không thì tổn hại lớn rồi.

Thẩm Băng Thanh hừ một tiếng:

- Bị sét đánh không nhất định là làm việc xấu. Cậu nên đi kiểm tra cơ thể xem, không biết chừng bây giờ cậu lại có năng lực đặc biệt, trở thành một siêu nhân ấy.

Đỗ Long lấy áo của Thẩm Băng Thanh quấn vào hông, che đi chỗ quan trọng. Hắn đứng dậy nhìn bốn phía. Vì kính râm bị sét đánh bay rồi nên hắn quay đầu để tránh cái nhìn của Thẩm Băng Thanh. Mắt chớp chớp, hắn muốn thử xem thị lực dị thường của mắt trái có phải do ảnh hưởng của sét đánh không.

Lần thử đầu làm hắn vô cùng kinh sợ, bởi vì hắn phát hiện thị lực trong mắt trái của mình được tăng lên. Trước đây chỉ có thể nhìn rõ bùn đất trong phạm vi 1 thước, nhìn đá càng khó nhọc. Bây giờ thì mắt có thể nhìn rõ nham thạch ở sâu mấy thước, lại còn thấy màu sắc nữa. Hắn càng vui bất ngờ khi phát hiện đáy hố mình ngồi sâu không tới 2 thước lại có một khối đá màu xanh ngọc.

Khối đá này cao chừng 1m và rộng nửa mét có màu xanh ngọc bích nhạt, có tính chất nhẵn mịn, màu xanh biếc thuần túy, giống như lá chuối mềm mại sau cơn mưa vậy. Đây chính là một viên Phỉ Thúy thuộc loại tốt nhất. Thể tích lớn như vậy nếu mà đem bán đấu giá chắc giá trị khó mà ước lượng được.

Đỗ Long trong phút chốc quên mất cái giấc mơ không thật kia, người hắn kích động run lên khe khẽ. Muốn lập tức mang khối Phỉ Thúy này đi nhưng hắn biết giờ chưa phải lúc. Hắn liếc mắt nhìn chằm chằm khối đá kia một cái rồi nhìn đi hướng khác.

Các đốm màu xanh cứ lần lượt hiện ra trước mắt Đỗ Long, hắn phát hiện dưới khe núi này ẩn chứa một mỏ giàu Phỉ Thúy cảm tạ ông trời. Năm đó nhà kinh doanh kia lại nổi khùng nói mấy câu, ông ta sẽ không ấm ức mà bỏ đi. Sự bất hạnh của anh ta lại là may mắn của Đỗ Long. Cuối cùng Đỗ Long nắm chắc sẽ thuyết phục được Lâm Nhã Hân, hơn nữa họ cũng sẽ có nhiều vốn đầu tư vào sửa đường ở xã Mãnh Tú.

-Đỗ Long, cậu không sao đấy chứ?

Thẩm Băng Thanh có chút lo lắng đi đến trước mặt Đỗ Long, vỗ vỗ vào mặt đang ngẩn ra và hỏi.

Đỗ Long lắc đầu:

-Tôi rất thất vọng…sau khi bị sét đánh không có được siêu năng lực, lần này bị sét đánh uổng phí rồi.

Thẩm Băng Thanh nhìn chằm chằm Đỗ Long và nói:

-Không đánh chết cậu đã là ân huệ của ông trời rồi. Nhanh lên, không sao thì chúng ta xuống núi thôi. Cậu xem cậu nên xuống núi thế nào thì tốt, cần tôi cõng không?

Đỗ Long cuí đầu nhìn mình một cái, bộ dạng này thật sự xấu hổ với người nhã nhặn lịch sự, hơn nữa chân trần xuống núi thì sẽ dễ bị thương, không cò cách nào khác phải nói:

-Xem ra cậu phải vất vả một chuyến rồi…

Thể lực của Thẩm Băng Thanh không khác thường như Đỗ Long. Cũng không mang giỏ trên lưng đi hành quân, vừa mới mưa xong nên nhiều chỗ sườn núi rất trơn trượt. Thẩm Băng Thanh một mình xuống núi đã là miễn cưỡng rồi, cõng Đỗ Long xuống núi thì sẽ liên tiếp gặp nguy hiểm. Lúc vấp ngã làm hai tay của Thẩm Băng Thanh đầm đìa máu, Đỗ Long kinh ngạc nhìn tay của mình, hắn ngã nặng hơn tại sao tay lại một vết thương cũng không có?

-Thôi được rồi, tôi tự đi được.

Đỗ Long chân trần đi chậm trên đá sắc nhọn như dao, không ngờ sau khi bị sét đánh da thịt lại dày lên nhiều như vậy. Ngay cả những mụn nước cũng biến mất không thấy tăm hơi đâu, vì thế anh không cần Thẩm Băng Thanh cõng mà bước nhanh xuống núi.

Thẩm Băng Thanh đi không nhanh bằng Đỗ Long, chỉ thấy Đỗ Long thỉnh thoảng dừng lại đợi mình. Sau đó xoay người nhặt vài viên đá nhìn nhìn rồi ném đi. Nhưng cuối cùng lúc xuống chân núi gặp hội Lâm Nhã Hân vừa mừng vừa lo, trong tay Đỗ Long vãn còn cầ hai viên đá to như là bát cơm vậy.

Đỗ Long nhanh chóng tìm quần áo trong túi mặc vào cho ổn thỏa. Đối mặt với sự quan tâm chất vấn của Lâm Nhã Hân, Đỗ Long giải thích rằng:

-Tôi không sao, chắc là bị sét đánh hôn mê trên núi đến khi Băng Thanh đến cứu. Chị chưa xem video bị sét đánh trên mạng à? Rất nhiều người bị sét đánh nhưng không sao, em cũng không sao….Không tin thì tối nay cho chị tận mắt kiểm tra toàn thân thể của em.

Lâm Nhã Hân xấu hổ tức giận không tiếp tục hỏi nữa. Lúc này trời nhanh chóng tối lại, mọi người đốt lửa nấu ăn. Sau đó Đỗ Long và Lâm Nhã Hân lần lượt vào lều đôi của họ.

-Chủ nhân, người vui vẻ chút đi mà, mặc dù chúng ta không tìm thấy mỏ Phỉ Thúy, nhưng chúng ta vẫn còn cách khác mà. Cùng lắm thì thiếp thế chấp tài sản lấy một khoản tiền ra nước ngoài đầu cơ kì hạn bán hàng, dựa vào tin tức của anh thì trong vòng mấy ngày có thể kiếm gấp vài lần không phải chuyện khó.

Đỗ Long gật đầu, trong lòng không kìm được vui sướng mà nói:

-Em nói rất đúng, việc này đợi lúc về sẽ bàn tiếp. Gần đây tô cần một khoản tiền lớn….Hân em, em thật sự cho rằng lần này chúng ta phải tay không trở về sao? Ta nói cho nàng biết, lúc ở trên núi ta đã phát hiện một mỏ Phỉ Thúy, có thể dự đoán giá rị lên tới mấy tỷ. Nàng xem, trong tay ta có hai viên đá là lấy từ núi xuống, dựa theo mắt của ta thì bên trong là Phỉ Thúy tốt đấy.

-Thật vậy sao?

Lâm Nhã Hân kinh ngạc nhìn hai viên đá nói:

-Vậy chủ nhân tại sao sau khi trở về lại không vui vậy?

Đỗ Long thở dài một cái, nói:

-Bị sét đánh có thể vui vẻ sao? Huống hồ…ta không thể để lộ tin tức, vì vậy phải làm bộ như không thu được gì vậy. Đợi chúng ta chuẩn bị xong rồi sẽ mua quyền khai thác quặng ở chỗ đấy, đến lúc đó thì phát tài rồi.

Lâm Nhã Hân vui vẻ nhìn Đỗ Long, có chút ngượng ngùng hỏi:

-Chủ nhân, chiều nay dọa chết người ta rồi, người ta thật sự lo lắng cho thân thể của chủ nhân. Không phải chủ nhân nói muốn cho người ta tận mắt kiểm tra toàn thân người sao?

Đỗ Long cười nói:

-Kiểm tra toàn thân thật phiền toái mà, không bằng chỉ kiểm tra một chỗ, chỗ này không sao thì toàn thân sẽ không sao rồi.

-Vâng, thưa chủ nhân…

Lâm Nhã Hân nũng nịu trả lời. Sau đó tháo thắt lưng của Đỗ Long rồi thành thục lôi vật quý ở trong quần lót ra ngài.

.-Này…..Chủ nhân đã bao lâu không tắm rửa rồi? Nó bẩn quá rồi…

Lâm Nhã Hân dùng tay phẩy phẩy trước mũi, làm ra vẻ sắp bị ngạt thở đến nơi rồi nhưng lại vô cùng đáng yêu. Vẻ mặt Đỗ Long khẽ động một chút, nói:

-Đúng là mấy ngày nay không tắm rồi, tối nay coi như xong rồi, ngày mai sẽ tắm ở suối Long Đản, sau đó sẽ giúp nàng kiểm tra thân thể.

Lâm Nhã Hân ngoan ngoan vâng một tiếng:

-Chủ nhân, dòng suối Long Đản chảy về Ô Long Giang, chúng ta tắm ở chỗ này, người ở hạ lưu chẳng phải đều sẽ uống nước tắm của chúng ta sao?

Đỗ Long cười ôm Lâm Nhã Hân ôm vào lòng, nằm xuống thoải mái và nói:

-Đúng vậy, đấy là may mắn của họ….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK