Nghe được những lời nói đầy mờ ám của Đỗ Long, sắc mặt của Bạch Nhạc Tiên và Nhạc Băng Phong đồng thời biến đổi. Bạc Nhạc Tiên bực tức nói:
- Đỗ Long! Anh dám hạ độc chúng em! Anh hơi quá rồi đấy!
Nhạc Băng Phong cũng nghiêm nghị, nói:
- Đỗ Long! Những chuyện đã qua thì coi như xong. Anh lại làm những việc như vậy. Anh biến chúng em thành loại người nào vậy? Cứ coi như tối nay anh đạt được mục đích, em cũng tuyệt đối không tha thứ cho anh đâu!
Đỗ Long mở to hai mắt, ngạc nhiên nói:
- Các em nói gì vậy? Các em cho rằng anh bỏ thuốc vào nước cho các em uống hay sao?
Bạch Nhạc Tiên và Nhạc Băng Phong cùng cau mày nhìn Đỗ Long. Đỗ Long đột nhiên như tỉnh ngộ, vỗ bàn cười lớn. Bạch Nhạc Tiên và Nhạc Băng Phong cho hắn ta cười đến mức trong lòng không chắc chắn lắm. Bọn họ do dự, đặc biệt là cảm thấy thân thể mình không nóng bất thường như lần trước, đầu óc cũng không choáng váng. Nhìn thấy nụ cười khoa trương của Đỗ Long, Bạch Nhạc Tiên và Nhạc Băng Phong cùng lúc nhận ra rằng, mình đã bị Đỗ Long đùa bỡn.
Bạch Nhạc Tiên vẫn tức giận, nói:
- Cái tên khốn khiếp này, lại dám lấy chuyện này ra đùa cợt. Nếu như anh dám hạ độc bọn em thật, em thề về sau sẽ không quan tâm gì đến anh nữa.
Nhạc Băng Phong mặc dù không nói gì, nhưng hai mắt cô u oán nhìn Đỗ Long. Cái ý đó cũng thể hiện rất rõ.
Đỗ Long thở dài, nói:
- Anh hiểu rồi, các em yên tâm. Anh tuyệt đối sẽ không ép các em làm việc mà các em không muốn. Cái cách hạ độc các em, càng không thể làm được. Vừa rồi chỉ là đùa chút thôi. Nếu như các em giận anh, thì anh chỉ có thể nói lời xin lỗi.
Đỗ Long đứng dậy, hướng về phía hai cô gái, cúi chào thật sâu. Hai cô thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, thì đều hoảng loạn lên. Nhạc Băng Phong nói:
- Anh Long, anh đừng tức giận. Đều là chúng em không tốt. Chúng em không biết là anh đùa với chúng em….
Bạch Nhạc Tiên nói:
- Anh Long, anh sẽ không nhỏ mọn như thế chứ? Tức giận rồi sao?
Đỗ Long thản nhiên nhìn cô, nói:
- Các em từ từ ăn, anh ăn no rồi….
Đỗ Long nói xong thì rời nhà ăn, đi đến phòng sách của hắn. Hai cô gái chỉ ngơ ngác nhìn nhau. Sau khi Đỗ Long đóng cửa lại, Bạch Nhạc Tiên thấp giọng hỏi:
- Băng Phong à, anh chàng này bình thường cũng không dễ dàng tức giận thế chứ. Cô nói xem, có phải anh ta giả vờ không?
Trong lòng Nhạc Băng Phong ê ẩm, cô nói:
- Cứ xem như là giả vờ thì đã làm sao? Anh ấy đã sớm nghĩ ra việc này rồi. Nếu như chúng ta không nhận lời anh ấy, anh ấy sớm đã nổi giận rồi.
Bạch Nhạc Tiên trầm mặc, đáp:
- Anh ấy đã từng đề cập với cô rất nhiều lần rồi sao?
Nhạc Băng Phong gật gật đầu, nói:
- Hai năm trước, lúc anh ấy đi Bắc Kinh, đã bắt đầu đề cập rồi...
Bạch Nhạc Tiên nhau mày, nói:
- Cô vẫn không đồng ý với anh ấy sao?
Nhạc Băng Phong lắc đầu, Bạch Nhạc Tiên nói:
- Cô làm rất đúng. Chúng ta tuyệt đối không thể mềm lòng mắc lừa anh ấy được.
Nhạc Băng Phong rưng rưng, nói:
- Chúng ta làm vậy có ý nghĩa không? Nếu như vẫn cứ kiên trì, liệu anh ấy có thể không thích chúng ta không?
Bạch Nhạc Tiên thở dài, nói:
- Tôi là vì muốn tốt cho cô thôi. Ngốc ạ! Chúng ta không phải đã nói rồi sao? Tôi sắp đi Mĩ rồi. Đến lúc đó, anh Long sẽ là của một mình cô rồi…Nếu như bây giờ mở ra tiền lệ, sau này anh ấy sẽ được voi đòi tiên. Muốn cô và người khác cùng anh ấy. Đến lúc đó, cô sẽ làm thế nào?
Nhạc Băng Phong trầm mặc, trong lòng cô ta đảo lộn. Cuối cùng trong lòng cũng có quyết định. Nhạc Băng Phong cắn răng một cái. Cô ta ngẩng đầu lên, nói:
- Chị Tiên, thật ra chị có thể không đi. Nếu như người đó là chị thì….Em nghĩ em sẽ không để ý đâu. Dù gì chúng mình cũng không phải là lần đầu tiên…Chúng mình vẫn còn trẻ. Trước tiên cứ chơi vui vẻ hai năm đã, sau đó đưa ra quyết định không được sao?
Bạch Nhạc Tiên thở dài, nói:
- Tôi hiểu rồi. Đàn ông đều làm cô trở thành cô gái ngốc ngếch như vậy, làm hư cô rồi. Việc đi Mĩ đã quyết định rồi, không thể thay đổi được. Tôi cũng không muốn thay đổi. Nếu như cô ngại, chúng ta sẽ cùng nhau làm anh ấy điên hai lần, tôi cũng thấy không hề gì. Nhưng từ nay về sau, cô đừng trách tôi.
Nhạc Băng Phong thấy Bạch Nhạc Tiên cũng không kiên cường hơn mình là bao nhiêu. Việc này cô đưa ra, Bạch Nhạc Tiên đã gật đầu. Vậy cơ bản là đã quyết định rồi. Nghĩ đến về sau này sẽ phải cùng chia sẻ người yêu với người khác, cô không kìm nổi, cúi đầu xuống rơi lệ. Bạch Nhạc Tiên thấy thế, không kìm được, nói:
- Cô khóc cái gì? Vừa rồi lúc anh Long ở đây, sao cô không khóc? Bây giờ hối hận vẫn còn kịp đấy.
Nhạc Băng Phong ngẩng đầu, nghẹn ngào nói:
- Em không hối hận. Em…em… em rất vui. Từ nay về sau, sẽ có chị thật sự cùng vui vẻ với em…
Bạch Nhạc Tiên thở dài, nói:
- Cô bé ngốc, không vui thì nói ra, lừa dối bản thân làm gì? Cô đã quyết định rồi, vậy tôi cũng không có gì để nói. Nhưng….Chúng ta không thể dễ dàng cho tên khốn kia được. Anh ấy ngoài chúng ta ra, chắc chắn còn qua lại với người con gái khác. Ví dụ như bà chủ Lâm Nhã Hân, thậm chí còn nhiều người mà chúng ta không biết. Chúng ta phải nghĩ cách để mắt tới anh ấy, hoặc là… Mua cái quần trinh tiết cho anh ấy mặc. Cô thấy thế nào?
Nhạc Băng Phong mở to hai mắt. Nghe thấy Bạch Nhạc Tiên nói ra một loạt biện pháp phạt và hạn chế Đỗ Long. Cô kinh ngạc, lại thêm sự ngượng ngùng. Cô dần dần không đau lòng nữa…
Đỗ Long phát lệnh cho Phó Hồng Tuyết trong máy tính. Tối nay, hoa hồng bóng tối tiếp tục hành động. Để bảo vệ sự bình yên cho thành phố Lỗ Tây, phải cố gắng hết sức mình.
Từ tối hôm qua, sau khi bị cấm, Lâm Nhã Hân hoàn toàn từ bà hoàng biến thành đầy tớ rồi. Đến nay vẫn chưa được nghỉ ngơi. Ngay cả hành trình định sẵn là về thành phố Ngọc Minh, cũng bị chậm trễ. Âu Dương Đình định trực tiếp chuyển đến ở với Lâm Nhã Hân. Đến lúc đó có thể ngày đêm dạy dỗ cô ta. Bọn họ chuẩn bị ra ngoài làm nữ hiệp rồi, vẫn không quên trang điểm cho Lâm Nhã Hân, buộc trong tầng hầm, chấn động mở tối đa. Cửa vừa đóng, đèn tối sầm lại. Lâm Nhã Hân chỉ có thể từ từ cảm nhận trong bóng tối thôi.
Cửa phòng sách vang lên tiếng gõ cửa, Đỗ Long nhanh chóng đổi màn hình máy tính, ngừng dùng người máy chơi đùa dâm loạn với Lâm Nhã Hân, nói:
- Vào đi.
Bạch Nhạc Tiên và Nhạc Băng Phong nắm tay đi vào. Nhìn thấy trên màn hình máy tính của Đỗ Long là một báo cáo. Báo cáo có liên quan đến lãnh đạo cấp tỉnh của tỉnh nào đó. Vì hai người tình ghen nhau mà làm cho vị lãnh đạo này bị Ủy ban Kỉ luật điều tra, và bị thôi chức.
“ Tên này cố ý”
Bạch Nhạc Tiên nghĩ thầm. Cô đến sau Đỗ Long, hai tay tự nhiên đặt lên vai Đỗ Long, kéo hắn đứng lên.
Đỗ Long tiện tay tắt cái internetsites đó đi, hỏi:
- Hai người ăn no rồi sao?
Bạch Nhạc Tiên nói:
- Anh không vui, chúng em nào có hứng thú ăn uống nữa. Anh Long! Chúng em biết anh muốn làm gì. Nói thật, ý nghĩ của anh đối với một người con gái bình thường mà nói, quả thực là sự sỉ nhục.
Đỗ Long ừ một tiếng. Hắn ta nhanh chóng cảm nhận được ý nghĩ của Bạch Nhạc Tiên, trong lòng hắn cười thầm. Hai cô gái này cuối cùng cũng chịu thua rồi. Thiệt thòi cho các cô phải nghĩ ra bao nhiêu cách cổ quái để khống chế hắn. Nhưng đáng tiếc, chắc chắn là thất bại.
Đỗ Long đau xót, nói:
- Anh sai rồi. Vừa rồi xét lại bản thân, anh thấy mình đã rất hạnh phúc rồi. Anh thật sự không nên hy vọng xa vời như vậy. Phong, Tiên! Xin các em lượng thứ cho. Từ nay về sau, anh sẽ không đưa ra cái yêu cầu vô lí này cho các em nữa.