Mục lục
[Dịch] Cảnh Lộ Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì thế bọn Lý Trung Đạt liền lăn ngay tới trước mặt Đỗ Long. Phòng bệnh của Đỗ Long đông như trẩy hội, người tới thăm hắn nối liền không dứt, hắn muốn rời đi cũng không được. Khi bọn Lý Trung Đạt đến bên ngoài phòng bệnh, nhìn thấy trong phòng bệnh đứng đầy các lãnh đạo Thành ủy, bọn họ thiếu chút nữa đã muốn xoay người chạy trốn. Nhưng Lã Chính Quốc đứng ở ngoài cửa đã nhìn thấy bọn họ, anh ta một bước dài xông lên trước, quát lớn:

- Các anh tới làm gì? Còn muốn đuổi tận giết tuyệt Phó cục Đỗ sao?

Lý Trung Đạt sợ tới mức hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống. Gã cười khổ nói:

- Chúng tôi đến để chịu đòn nhận tội với Phó cục Đỗ...

Chịu đòn nhận tội?

- Lã Chính Quốc hừ một tiếng, nói:

- Nói như vậy là các anh thừa nhận tra tấn bức cung đánh Phó cục Đỗ rồi?

Lý Trung Đạt trong lòng oan ức, đúng là gã đã đánh Đỗ Long một gậy, nhưng sau đó hoàn toàn không phải là bọn họ kiểm soát thế cục. Đỗ Long dùng tay trái đánh ngã hết tất cả bọn họ. Bọn họ lúc ấy đau hô không ra tiếng, chỉ có thể nhẹ giọng rên rỉ hai cái. Thế nhưng trên người bọn họ đều không có vết thương, còn Đỗ Long lại toàn thân xanh tím...

Mười ba trọi một, hoàn toàn nghiêng về - cục diện một bên. Dưới tình huống như vậy, người ngoài làm sao có thể tin là bọn họ vô tội chứ?

Nghe Lã Chính Quốc chất vấn, Lý Trung Đạt chỉ có thể hạ quyết tâm, gã ứa nước mắt nói:

- Vâng... Là chúng tôi vi phạm kỷ luật... Rất xin lỗi... Xin hãy để chúng tôi đích thân xin lỗi Phó cục Đỗ...

- Các người cuối cùng cũng nhận rồi!

Lã Chính Quốc ngửa mặt lên trời cười ha hả, rồi tránh đường, lớn tiếng nói:

- Vậy các người hãy vào đi, để mọi người xem thành ý của các người rốt cuộc có bao nhiêu.

Ở trước mắt bao người, bọn Lý Trung Đạt kiên trì tiến vào phòng bệnh Đỗ Long. Chỉ thấy Bí thư Thành ủy Phùng Kiếm Văn, Chủ tịch thành phố Ngô bá Thông, Phó Chủ tịch thành phố Trương Văn Diệu đều đang nhìn bọn họ. Lý Trung Đạt chỉ cảm thấy hai chân mình như nhũn ra, cổ họng phát khô. Bọn họ nơm nớp lo sợ cúi chào các lãnh đạo, sau đó quay ra trước giường bệnh của Đỗ Long.

Lý Trung Đạt môi mấp máy vài cái. Không đợi gã nói, Đỗ Long liền nói trước:

- Đội trưởng Lý, thật không ngờ chúng ta nhanh như vậy lại gặp mặt rồi.

Lý Trung Đạt ngẩng đầu nhìn lại Đỗ Long, trên mặt của gã cười làm lành nói:

- Phó cục Đỗ, chúng tôi là tới để nhận tội với anh. Đều là lỗi của chúng tôi. Công việc của chúng tôi quá ẩu, phương thức làm việc cũng có vấn đề, đã gây thương tổn cho Phó cục Đỗ. Chúng ta chân thành tạ lỗi với Phó cục Đỗ, và xin cam đoan sau này nhất định cải tiến công việc, không tái phạm sai lầm như vậy nữa.

Đỗ Long khẽ cười nói:

- Đội trưởng Lý nói cũng thật nhẹ nhàng và khéo léo. Tra tấn bức cung sớm đã bị quốc gia ra lệnh cấm nhiều năm nay, ở trong miệng Đội trưởng Lý liền biến thành vấn đề phương thức làm việc rồi, ngay cả tôi cảnh đốc bậc ba cũng không được Đội trưởng Lý coi ra gì. Nếu như đổi lại là một dân chúng bình thường, còn không biết sẽ phát sinh cái gì, chẳng lẽ đến nhà hoả táng xin lỗi người ta sao? Rất xin lỗi, tôi không chấp nhận xin lỗi với bất kì hình thức gì. Có người vi phạm pháp luật, sẽ căn cứ theo pháp quy pháp luật để xử lý. Mời các anh về, tôi đã thỉnh cầu Cục trưởng Trương đề xuất khiếu nại rồi, tin rằng Cục trưởng Trương sẽ xử lý thỏa đáng.

Trương Văn Diệu nói:

- Phó cục Đỗ, cậu yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ xử lý theo pháp luật, cho cậu một công đạo hài lòng... Mấy người các cậu bắt đầu từ bây giờ tạm dừng tất cả chức vụ, tiếp nhận thẩm tra của phòng kỷ luật giám sát. Đi đi, chớ ở trong này mất mặt với người ta.

Vì thế bọn Lý Trung Đạt lại xám xịt lăn đi, lãnh thành phố Song Môn Phùng Kiếm Văn dẫn đầu lại nói chuyện với Đỗ Long một hồi. Bác sĩ chạy tới nhắc họ để người bệnh nghỉ ngơi, bọn Phùng Kiếm Văn liền rời đi.

Lúc Trương Văn Diệu đang đi ra cửa phòng bệnh, quay đầu lại liếc nhìn Đỗ Long một cái, vừa đùng lúc Đỗ Long cũng nhìn lại y. Ánh mắt của hai người gặp nhau, Trương Văn Diệu khẽ mỉm cười với Đỗ Long, rồi xoay người đi.

Đỗ Long đợi tất cả mọi người đứng dậy, lập tức từ trên giường bò dậy. Nhạc Băng Phong lo lắng nói:

- Anh Long, anh thật sự không nghỉ ngơi một chút cho khỏe à?

Đỗ Long nói:

- Không sao, ngoại trừ cánh tay này tạm thời không thể dùng ra, chỗ khác đều rất tốt. Yên tâm đi, anh rất rõ cơ thể của mình. Đến đây, giúp anh tháo vật này xuống.

Đỗ Long chỉ chính là cái miếng thạch cao kia, Nhạc Băng Phong bướng bỉnh nói:

- Không, nếu như lấy xuống, đụng phải cái gì lại bị thương thì làm sao? Đây là chuyện cả đời, em không cho anh làm bừa.

Đỗ Long bất đắc dĩ nói:

- Được rồi, mang theo thứ này đi gặp người ta cũng có lợi. Quân đau thương tất chiến thắng... Chỉ có điều anh làm sao mặc quần áo chứ...

Cuối cùng Nhạc Băng Phong vẫn là đồng ý tạm thời giúp Đỗ Long tháo miếng thạch cao xuống, chờ hắn mặc quần áo xong lại đeo lên. Lúc hai người rời khỏi phòng bệnh, trước mặt đi tới một cô y tá. Cô thấy Đỗ Long đi ra, kinh hãi thất sắc nói:

- Phó cục Đỗ, tại sao anh lại đi ra rồi? Mau quay vào, mau quay vào, đừng để bị lạnh.

Đỗ Long nói:

- Tôi muốn xuất viện, hãy thay tôi nói lời cảm tạ với bác sĩ và viện trưởng.

Y tá nhỏ lập tức hai mắt lưng tròng nói:

- Phó cục Đỗ, cầu xin anh, chớ đi...

Nhạc Băng Phong nổi cơn nghi, cô hoài nghi nói:

- Anh ấy ra viện cô làm gì mà cấp bách như vậy?

Y tá nhỏ không ngừng nói:

- Phó cục Đỗ, anh không thể đi. Nếu không viện trưởng sẽ trách phạt tôi đấy!

Đỗ Long liền nói:

- Không có cách nào khác, tôi cũng bất đắc dĩ, trời sinh số mệnh vất vả. Trì hoãn thêm một phút phá án nào, người mất tích sẽ thêm một phần nguy hiểm. Trách nhiệm cực lớn, tôi không cố được nhiều như vậy. Viện trưởng sẽ hiểu được, thật sự xin lỗi...

Cô y tá nhỏ kia căn bản ngăn không được Đỗ Long, cô đành phải đi theo Đỗ Long. Vừa đi vừa dặn dò hắn các mục phải chú ý. Cho đến lúc đưa Đỗ Long ra cửa chính bệnh viện, nhìn người đã đi xa, y tá nhỏ cảm động thầm nghĩ:

- Anh hùng chính là anh hùng, một lòng vì công việc... Thảo nào có mỹ nữ ở bên,... Phó cục Đỗ, tôi yêu anh... Yêu đến tận xương tủy...

Y tá nhỏ kia nếu như biết lý lịch của Trương Văn Diệu, nhất định sẽ nảy sinh ý khác đối với anh hùng. Trong phòng hội nghị thường ủy Thành ủy, mấy ông tai to mặt lớn của thành phố Song Môn tụ lại với nhau, bàn luận đối sách ứng đối tổ chuyên án.

- Cái tên Đỗ Long thật ghê, không ngờ dùng cách vô sỉ này đã thay đổi cục diện. Hiện tại trên internet tin tức truyền tải thịnh hành chính là tin hắn bị đánh trong đội cảnh sát giao thông. Mọi người gần như cũng đã quên hắn là vì sao mà phải vào đội cảnh sát giao thông rồi.

Phó cục trưởng Cục Công an Trịnh Tôn Trạch tức giận nói.

Tuy rằng mượn phòng hội nghị thường ủy Thành ủy, nhưng hiện tại cũng không mở hội nghị thường vụ, cho nên Trịnh Tôn Trạch tham dự trong đó cũng không có gì kỳ lạ. Những người tham gia cũng không ít người không phải ủy viên thường vụ.

Bí thư Thành ủy Phùng Kiếm Văn nói:

- Đỗ Long trước sau đều rất giảo hoạt. Trước kia lúc hắn còn là một tiểu cảnh sát, tôi đường đường là Phó Chủ tịch thành phố Ngọc Minh đều nếm qua thiệt thòi của hắn. Hiện tại hắn càng trở nên giảo hoạt, chỉ cần có chút không cẩn thận, sẽ bị hắn lừa. Nếu sớm biết hắn tới, mọi người đã cẩn thận một chút.

Trương Văn Diệu nói:

- Giảo hoạt vẫn là chuyện sau, phiền toái là hắn có hậu thuẫn rất mạnh. Nếu không cho dù giảo hoạt đến mất cũng vô dụng. Hiện tại cấp trên bảo chúng ta mau chóng dàn xếp ổn thoả, vậy chúng ta hãy thu kiếm lại, mau chóng làm rõ đầu đuôi, không được để tổ chuyên án túm tóc.

Phùng Kiếm Văn nói:

- Tổ chuyên án chủ yếu là đến điều tra vụ mất tích. Thật ra chúng ta không cần phải bày ra bộ dạng trận địa sẵn sàng đón quân địch, chẳng lẽ…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK