Mục lục
[Dịch] Cảnh Lộ Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đỗ Long đáp: - Điều này chứng minh có người muốn che dấu gì đó, hoặc là có mục đích đặc biệt gì đó. Tóm lại, vụ án này không đơn giản như vẻ bề ngoài. Lấy 10 nguyên ra đi.

Triệu Thông Quốc không làm sao được đành phải lấy ra 10 nguyên đưa cho Đỗ Long, nói: - Tôi bị lừa rồi, các anh đều là người từ đội hình sự đi ra, có thể thấy vấn đề phát sinh đó là chuyện hiển nhiên, nếu không nhìn ra thì mới lạ chứ.

Đỗ Long cười nói: - Đừng buồn nữa, chờ mai mốt tôi lại mời cậu ăn khuya… giới hạn trong 10 nguyên thôi nhé…

Sau khi vui đùa vài câu, Đỗ Long nói với Thẩm Băng Thanh: - Băng Thanh, cậu phái người qua đại đội giao thông lấy video, tôi sẽ cùng đại đội trưởng đại đôi giao thông chào hỏi một chút, phỏng chừng video hẳn là đã lấy ra rồi.

Thẩm Băng Thanh gật gật đầu, Đỗ Long lại nói: - Tiếp tục tìm nhân chứng, thống kê số tiền tổn thất, tìm manh mối phá án… Ừm, không còn chuyện gì nữa, tôi về ngủ trước đây.

Thẩm Băng Thanh nghiêng người liếc Đỗ Long một cái. Với sự hiểu biết của anh ta về Đỗ Long thì Đỗ Long ở hiện trường phát sinh vụ án thường đặc biệt kỹ lưỡng, không có việc gì hắn sẽ không đi nhanh như vậy. Cái này chắc chắc là vội vàng đi ôm gái để ngủ rồi.

Đúng lúc này, có một người đi về phía bên này, người đó gọi lớn:

- Xin cho hỏi một chút, vị nào là cảnh sát Đỗ Long? Có người nhờ tôi chuyển cho anh ta một thứ…

Đỗ Long nhìn người nọ, nói: - Tôi chính là Đỗ Long, là ai nhờ anh đưa đồ cho tôi?

Người nọ là một cậu bé khoảng 17-18 tuổi, đang cầm trong tay một chiếc hộp nhỏ, thoạt nhìn giống như là một hộp bưu kiện. Cậu ta đi tới trước mặt Đỗ Long, nói: - Là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, vừa rồi ông ta đứng bên kia đường, ông ta cho tôi 10 nguyên để tôi đưa chiếc hộp này lại đây. Anh thật sự là Đỗ Long à? Có thể cho tôi xem qua giấy CMND của anh không?

Đỗ Long nhíu mày, hắn nói: - Anh bạn nhỏ, giấy CMND không phải là thứ có thể tùy tiện cho xem. Nếu cậu sợ đưa đồ nhầm người thì đem nó trả lại cho người kia đi.

Cậu bé đó nhìn nhìn trang phục cảnh sát của Đỗ Long, lại nhìn xe cảnh sát ở bên cạnh một lúc, sau cùng nó cũng đưa chiếc hộp cho Đỗ Long, nói: - Thôi vậy, của anh đây.

Đỗ Long nhận lấy chiếc hộp, đưa nó lên bên tai nhẹ nhàng lắc lắc. Thẩm Băng Thanh cười nói: - Không phải là người đẹp nào đó cho người tặng lễ vật chứ hả?

Đỗ Long lắc đầu, nói: - Đưa qua phòng kỹ thuật điều tra kiểm tra thử đi. Anh bạn nhỏ, vật này có thể là một vật chứng, mời cậu lưu lại tên tuổi, địa chỉ, còn có… Băng Thanh, cậu cho người lấy vân tay của cậu ta đi.

- Không phải chứ, sao lại phiền phức như vậy… Cậu bé kia nhíu mày, Đỗ Long lấy ra số tiền vừa mới thắng cược, nói: - Cậu yên tâm, chúng tôi là cảnh sát, sẽ không lấy tin tức của cậu để làm chuyện gây nguy hại cho cậu đâu. Đây là cậu đang hỗ trợ chúng tôi, sau khi làm rõ thì 10 nguyên này sẽ là của cậu.

Cậu bé kia thấy tiền, do dự một lúc, nói: - Được rồi, vậy các anh làm nhanh một chút, tôi còn phải về nhà.

Đỗ Long giống như không hề có bất kỳ hứng thú gì đối với chiếc hộp kia, hắn giao tất cả mọi chuyện lại cho những người khác, sau đó nói: - Tốt lắm, các cậu cứ từ từ mà làm, trừ phi phát hiện điều gì quan trọng, nếu không thì sáng mai thông báo lại cho tôi.

Triệu Thông Quốc nói: - Đại đội trưởng, không phải anh nói mời tôi ăn khuya hay sao?

Đỗ Long cười nói: - Để lần sau đi, hôm nay đã trễ thế này rồi, mấy quán ăn khuya chắc cũng đã đóng cửa hết. Tôi đi đây, Băng Thanh, cậu lái xe của tôi về đi, tôi muốn tới chỗ này trước đã…

Đỗ Long rời khỏi hiện trường, không nhanh không chậm đi về phía trước. Khi hắn đi đến góc một con phố thì đột nhiên lủi vào trong đó rồi biến mất. Tiếp đó, hắn dán sát vào tường, miệng thở phì phò, mồ hôi lạnh từ sau lưng chảy xuống ròng ròng.

Có người theo dõi hắn, nhưng điều này không thể khiến Đỗ Long thành ra cái dạng như vậy được. Sở dĩ hắn khẩn trương là vì trong tay đối phương có súng nhắm uy lực cực mạnh. Chiếc hộp do đứa bé kia đưa tới chẳng qua bên trong chỉ có một cục gạch, mục đích tặng đồ chỉ là để xác nhận mục tiêu mà thôi. Đối phương không ra tay ở thời điểm Đỗ Long nhận chiếc hộp là bởi vì kẻ đó không muốn kinh động cảnh sát. Bắn chết cảnh sát ngay trước mặt nhiều người chính là trực tiếp kinh động đại án của bộ công an!

Mặc dù Đỗ Long phát hiện mục đích của đối phương là ám sát chính mình, nhưng hắn cũng không lộ ra, bởi vì hắn sợ liên lụy đến người vô tội. Tên sát thủ này dường như khá chuyên nghiệp, nếu cứng rắn đối đầu thì nhất định sẽ tử thương thảm trọng, cho nên hắn mới mạo hiểm rời khỏi đoàn người, mãi đến tận lúc này mới tìm chỗ để trốn.

Sau khi thoát khỏi tầm mắt của đối phương, Đỗ Long nhanh chóng tỉnh táo lại. Hiện giờ đối phương không nhìn thấy hắn, như vậy tình huống liền đảo ngược, có lẽ tên sát thủ kia phải lo lắng cho bản thân rồi.

Hôm nay, Đỗ Long không mang theo súng, những người khác cũng không có thói quen mang theo súng, hơn nữa cho dù có súng thì cái khẩu súng bé tẹo dành cho cảnh sát kia cũng không thể nào đối kháng với súng bắn tỉa của người ta được, cho nên Đỗ Long căn bản cũng không có ý định dùng súng. Ánh mắt của hắn đảo qua trên đường, phát hiện ở một góc sáng có nửa viên gạch vỡ. Đỗ Long cười ha ha, bất chấp sự dơ bẩn của viên gạch, hắn cầm viên gạch lên ước lượng, sau đó chợt nghe tiếng một chiếc ô tô đang từ xa chạy qua đây.

Chiếc ô tô kia cũng không tùy tiện rẽ vào, nó giảm tốc độ từ đường ngoài, chậm rãi chạy qua. Tài xế trong xe dùng một chiếc đèn pin công suất lớn từ cửa sổ phụ chiếu vào trong hẻm. Đỗ Long không một tiếng động vung tay ném viên gạch kia tới.

Sát thủ trên xe chỉ thấy động tác Đỗ Long ném mạnh viên gạch, cũng không biết Đỗ Long cuối cùng là đang làm cái gì. Dưới sự sửng sốt, viên gạch đã chui cửa sổ mà vào, hung hăng đập lên cánh tay của gã.

Sát thủ “á” lên một tiếng thảm thiết, đèn pin bị đập bể, tay của gã cũng bị biến dạng. Dư lực từ viên gạch chưa hết còn tiếp tục đập vào cằm của tên sát thủ, sau đó lại bắn ngược trở lại rồi rơi trên tay lái, khiến tiếng còi ô tô đột ngột vang lên. Xương cằm của sát thủ cũng bị dập nát, đầu của gã “bốp” một phát đụng vào cửa kính bên trái xe, gã nhất thời hôn mê bất tỉnh. Xe ô tô mất khống chế liền lao đầu vào dải phân cách có trồng cây xanh, rồi lập tức tắt máy.

Trong tay Đỗ Long nắm một đồng xu, hắn cảnh giác đi tới bên cạnh xe ô tô. Vừa mở cửa xe ra, liền thấy được tài xế đang nằm bất tỉnh với khuôn mặt đầy máu me, ai bảo gã không buộc dây an toàn? Trên ghế phụ lái bên cạnh có để một cây súng bắn tỉa, nếu sau khi phối hợp với kính nhắm đa chức năng thì nó sẽ có lực sát thương rất mạnh trong vòng 500 mét.

Sau khi Đỗ Long tháo khớp khuỷu tay trái của đối phương, hắn bấm vào huyệt nhân trung để cứu tỉnh sát thủ, ép hỏi: - Nói! Là ai sai mày tới giết tao?

Sát thủ là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, gã há miệng thở dốc, sau đó liền đau đến mức mặt mũi vặn vẹo. Cằm của gã đã nát, cho dù nói được cũng là tiếng gió mà thôi. Tuy nhiên, Đỗ Long cũng không cần gã trả lời, bởi vì sau khi người này nghe được vấn đề mà Đỗ Long hỏi thì ý niệm chợt thoáng qua trong đầu gã đã bị Đỗ Long cảm ứng được.

Gã sát thủ này là do Cơ Dã Diệu Tử đưa ra tiền thường hấp dẫn tới. Giết một cảnh sát có thể kiếm được 2 triệu tiền thưởng, xem ra vụ làm ăn cũng không tệ lắm, cho nên rất nhiều sát thủ nghe tin lập tức hành động. Tên trước mắt này có biệt hiệu U Linh, chẳng qua là một tên tới nhanh nhất mà thôi.

- Ả Nhật Bản chết tiệt!

Đỗ Long hung hăng mắng một câu. Tên sát thủ này là một mình tới đây, cũng không có giá trị gì đáng để lưu lại. Đỗ Long không chút do dự bẻ gập cổ gã về phía sau, cổ tên này lập tức bị bẻ gãy. Đỗ Long lấy đi viên gạch dính máu, khẩu súng nhắm và một cái túi màu đen ở ghế sau, sau khi đóng cửa xe lại thì hắn liền nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK