Mục lục
[Dịch] Cảnh Lộ Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại đội cảnh sát chạy tới hiện trường, không bao lâu sau đích thân Uẩn Cảnh Huy cũng đến. Đỗ Long bị Bạch Nhạc Tiên băng bó thành xác ướp được 120 khẩn cấp đưa đi bệnh viện chữa trị. Cũng không thể không nói Bạch Nhạc Tiên còn rất có thiên phú diễn kịch nữa nha, tình cảnh cô mặt đầy lo lắng, cố nén nước mắt giúp khiêng Đỗ Long rời đi tạo thành một bức tranh khiến người khác phải cảm động.

Thẩm Băng Thanh đành phải ở lại hiện trường để Uẩn Cảnh Huy tra hỏi, nghe nói mấy kẻ bị thương trên tay Đỗ Long cũng không quá nặng, Uẩn Cảnh Huy cũng bớt đi một nửa lo lắng. Ông ta cũng rất buồn bực, vừa mới lúc nãy hắn gọi điện cho ông còn rất mạnh khỏe, thế nào mà mới qua một lúc đã biến thành đầu heo bị đưa đi bệnh viện rồi?

Hiển nhiên sau đó Uẩn Cảnh Huy rất phẫn nộ, vậy mà có người dám ở ngay dưới mắt ông ta tập kích cấp dưới của ông ta với quy mô lớn như vậy. Người có thực lực như vậy ở quận Bạch Hoa này không có người thứ hai, nên ông ta liền gọi điện thoại cho Chu mặt rỗ, nhưng điện thoại của Chu mặt rỗ lại không thể gọi được, hơn nữa ngay cả tiếng cuộc gọi cũng không có. Uẩn Cảnh Huy bắt đầu ngửi thấy mùi nguy hiểm, ông ta lập tức điều binh khiển tướng tới chỗ ở của Chu mặt rỗ – câu lạc bổ giải trí Kinh Thiên – để tiến hành kiểm tra. Bất kể là Chu mặt rỗ có làm hay không thì đây là việc nhất định phải tiến hành.

Hôm nay, trong câu lạc bộ giải trí tìm được rất nhiều thuốc phiện. Trong văn phòng của Chu mặt rỗ, nhân viên kiểm tra không tìm được gã, nhưng lại tìm thấy một vỏ đạn và một vũng máu.

Trong lòng Uẩn Cảnh Huy ngày càng bất an, ông ta lập tức điều người đi câu lạc bộ giải trí Kinh Thiên để điều tra hiện trường. Hai vụ án khiến cho công an quận Bạch Hoa loạn đến gà bay chó chạy. Đám côn đồ bị Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh đánh bị thương thì một mực khẳng định bọn họ là do Chu mặt rỗ phát tới, như vậy lại càng khiến cho trong lòng Uẩn Cảnh Huy lo lắng, bởi vì lấy giao tình giữa Đỗ Long và Chu mặt rỗ thì gã không thể nào làm như vậy được, hiện giờ Chu mặt rỗ lại không biết sống chết ra sao, đầu mối này chắc chắn là có vấn đề.

Uẩn Cảnh Huy bận rộn tới khoảng mười giờ mới có thời gian đi tới Bệnh Viện Nhân Dân Số Một để thăm Đỗ Long. Lúc này, Bạch Nhạc Tiên đã rời đi, y tá Kỷ Quân San trong chiếc áo trắng, nước mắt ngắn nước mắt dài đang bưng tô cháo thịt đút cho Đỗ Long ăn.

- Khụ khụ…

Uẩn Cảnh Huy ho nhẹ một tiếng. Kỷ Quân San nhìn lại, vội vàng buông bát đứng lên, cúi đầu chào Uẩn Cảnh Huy.

Đỗ Long nói:

- Quân San, em ra ngoài trước một lúc nhé.

Kỷ Quân San “dạ” một tiếng rồi đi ra ngoài. Uẩn Cảnh Huy quay đầu nhìn cô y tá nhỏ ngoan ngoãn rời đi rồi giơ ngón tay cái với Đỗ Long, sau khi đóng cửa lại ông ta liền cười ha ha nói:

- Thằng nhóc cậu chỉ biết lợi dụng tiền công quỹ để ở chung với bạn gái đấy nhé.

Đỗ Long cười ha ha, nói:

- Tôi quả thật bị thương mà… trưởng phòng Uẩn, chuyện đêm nay có chút kỳ lạ.

Uẩn Cảnh Huy gật gật đầu, trầm giọng nói:

- Tôi vừa gọi điện cho Chu mặt rỗ những không được, sau khi tra xét hộp đêm Kinh Thiên thì phát hiện một vỏ đạn và một vũng máu, Chu mặt rỗ đã mất tích.

Đỗ Long nói:

- Thủ hạ của Chu mặt rỗ tôi đã gặp qua không ít, nhưng trong đám người kia không có một kẻ nào mà thôi biết cả, có thể là Chu mặt rỗ đã xảy ra vấn đề, hoặc có thể chính là Chu mặt rỗ cố ý sắp xếp, nhưng Chu mặt rỗ lại không có lý do gì đối phó tôi cả. Mặc kệ vấn đề có phải là trên người Chu mặt rỗ hay không, chắc chắn là có một kẻ có lai lịch ở sau lưng đạo diễn việc này.

Uẩn Cảnh Huy nói:

- Nghe Thẩm Băng Thanh nói, hình như cậu biết ai là kẻ muốn giết cậu thì phải? Kẻ đó là ai thế?

Đỗ Long trầm giọng nói:

- Là ông chủ của một công ty xây dựng, tên gọi Lưu Dịch Dương, gần đây gã tranh giành tình nhân với người ta, bị người đó chỉnh cho công ty của gã phá sản, người ngưỡng mộ trong lòng thì bị người khác chiếm được, tôi cũng bị dính líu trong đó nên mới bị gã dồn tất cả thù hận lên đầu, vì thế gã là kẻ có động cơ giết tôi nhất đấy. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ gã không có năng lực phái nhiều người như vậy đến giết tôi, cho nên tôi hoài nghi chuyện tối nay nên một chia làm hai, kẻ lấy súng nước muốn giết tôi là do Lưu Dịch Dương phái tới, còn đám người sau này là do một kẻ khác sai bảo, đám người này ai nấy đều cầm gậy gộc nên xem ra cũng không phải muốn lấy mạng của tôi, nếu không chỉ bằng bọn họ nhiều người như thế thì tôi cũng đủ nằm nhà xác rồi.

Uẩn Cảnh Huy nhíu mày, hỏi:

- Còn có ai muốn chỉnh cậu nữa không?

Đỗ Long than nhẹ một tiếng, nói:

- Làm cảnh sát mỗi ngày đều sẽ đắc tội với người, tôi cũng không biết đến tột cùng là có bao nhiêu người muốn chơi tôi nữa, nhưng những kẻ có thực lực để làm chuyện đó cũng không có nhiều đâu…

Uẩn Cảnh Huy chân mày nhíu chặt hơn, ông ta nghe ra tin tức mà Đỗ Long không muốn nói thẳng, ông ta liếc chai nước biển đang treo ngược, hỏi:

- Cậu không việc gì chứ? Đánh nhau tới mức nào mà lại phải truyền nước biển thế này?

Đỗ Long nói:

- Không việc gì cả, cái này dùng để dọa người thôi, uống nhiều quá nên đánh lộn để giải rượu ấy mà.

Uẩn Cảnh Huy gật gật đầu:

- Không có việc gì là tốt rồi, cậu nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai… chính cậu tự xử lý đi, tôi sẽ tiến hành tìm kiếm trên diện rộng trong toàn quận Bạch Hoa, hy vọng có thể tìm thấy Chu mặt rỗ, bằng không thì phiền toái lớn rồi.

Đỗ Long hiểu ý gật đầu. Chu mặt rỗ nếu bị chết hoặc mất tích thì đám đàn em của gã nhất định sẽ tranh giành địa vị, các thế lực xã hội đen khác của thành phố Ngọc Minh cũng sẽ rình mò địa bàn quận Bạch Hoa này. Một khi tranh chấp xảy ra, tình hình trị an của quận Bạch Hoa nhất định sẽ rất ác liệt.

Uẩn Cảnh Huy ở cửa gặp được Kỷ Quân San. Nhìn hai mắt đỏ bừng của Kỷ Quân San khiến Uẩn Cảnh Huy cảm thấy rất áy náy, sau khi an ủi hai câu ông ta liền rời đi.

Kỷ Quân San yên lặng đi tới cạnh giường, lại tiếp tục bưng bát cháo lên, nhưng Đỗ Long đã đè tay cô lại, nói:

- Anh no rồi, có ăn nữa cũng không vào được, chẳng qua nơi đó của anh vẫn còn đói, nó muốn ăn em, em nói nên làm gì bây giờ nhỉ?

Trên hai gò má của Kỷ Quân San bay lên hai đám mây hồng, bộ quần áo y tá trắng như tuyết lại càng tôn thêm vẻ xinh đẹp lạ thường trên khuôn mặt của cô. Nhịp tim của Đỗ Long bỗng trở nên gấp gáp, hắn nắm lấy hai tay của cô, rồi thì thầm cười nói bên tai cô:

- Đêm còn dài, chúng ta có thể chơi thật nhiều thứ nha.

Kỷ Quân San vừa mới nếm thử trái cấm nên cũng rất muốn tận hưởng cảm giác cá nước thân mật kia cùng với Đỗ Long một lần nữa, thê nhưng cô cũng có chút do dự nói:

- Nhưng em… nhưng em còn phải làm việc mà…

Đỗ Long cười ha ha nói:

- Làm việc mới tốt, anh chính là muốn đêm nay cùng làm với y tá thực sự nha!

Sắc mặt Kỷ Quân San đỏ hồng, cô thẹn thùng đánh cho Đỗ Long một cái, nói:

- Anh thật là hư hỏng, ở đây có camera đó, em không thể cùng anh làm bậy được, nếu không sẽ bị đồng nghiệp chế giễu đó.

Đỗ Long nói:

- Cái này không phải rất đơn giản hay sao? Tháo nguồn điện của camera là xong mà, hơn nữa em làm ca đêm, hẳn là không có việc gì đâu? Nếu không em dụ cho đồng sự đi ngủ, sau đó chúng ta có thể ở trong phòng trực ban mà chơi đùa nha, ha ha…

Kỷ Quân San bị Đỗ Long dụ dỗ khiến trong lòng ngứa ngáy, cô cuối cùng cũng ngập ngừng vâng dạ nói:

- Việc này… chúng ta… trước tiên có thể vào trong nhà vệ sinh…

Nhà vệ sinh trong phòng bệnh dành cho người bệnh nặng thông thường đều được trang bị đầy đủ, hơn nữa còn thường xuyên dùng thuốc sát trùng để rửa nên tuyệt đối sạch sẽ. Nơi đó cũng không có camera nên trong lòng Đỗ Long càng thêm máy động, hắn đứng dậy, tháo xuống chai nước biển, vẻ mặt thì đau khổ nói với cô y tá:

- Cô y tá ơi, tôi muốn đi tiểu…

Kỷ Quân San thấy bộ dạng kỳ quái của hắn, nhịn không được xấu hổ cười nói:

- Xin ngài từ từ thôi, tôi sẽ giúp ngài đi vào…

Tay của Đỗ Long khoác lên vai Kỷ Quân San, năm ngón tay rủ xuống ngay vị trí cần thiết, vì thế mà khi năm ngón tay của hắn co lại, lập tức nắm được ngay một cái thỏ ngọc trước ngực Kỷ Quân San, nhẹ nhàng mà nhào nặn.

Kỷ Quân San bị hắn làm cho rên “A” một tiếng khe khẽ, thẹn thùng đè bàn tay to đang làm chuyện xấu của hắn xuống. Đỗ Long ở bên tai cô thì thầm nói:

- Những y tá giống em trước kia có hay bị người ta chọc ghẹo như vậy không?

Kỷ Quân San ngượng ngùng lắc đầu, nói:

- Y tá nơi khác thì có thể bị quấy rối, nhưng bọn em ở đây thật ra chưa từng nghe nói bị như vậy lần nào. Có lẽ bởi vì hơn một nửa bệnh nhân vào đây đều trong tình trạng nguy kịch, giống như anh đi giả bệnh một cách vô lại như thế này thì trên đời chỉ có một mà thôi!

Đỗ Long cười ha ha, cùng Kỷ Quân San đi vào nhà vệ sinh, sau khi nhanh chóng đóng cửa lại, hắn bắt đầu cởi dây thắt lưng… rồi thật sự đi tiểu, người truyền nước biển đích xác là thường phải đi tiểu nhiều mà…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK