Mục lục
[Dịch] Cảnh Lộ Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù không tìm được băng ghi hình, cũng như không tìm được quần áo có dính máu của hung thủ, nhưng chỉ cần vết máu và những sợi tóc cùng với đoạn video của phòng giao thông, cộng với những chứng cứ liên quan có thể xác định chính xác từ Tần Phong Hà cũng đủ để chứng minh Mạnh Hồng Vĩ là hung thủ. Cho nên, tất cả mọi người rất phấn chấn, Đỗ Long cũng vì vậy mà mời đám người đội hình sự số một tới khách sạn Kim Long để ăn mừng. Mọi người tất nhiên sẽ không khách khí với hắn, ngay lập tức liền đáp ứng, thậm chí có người còn muốn dẫn cả bạn gái đi cùng. Đỗ Long hiện giờ nhiều tiền thế lớn, tất nhiên sẽ không có ý kiến gì về việc này.

Lúc Đỗ Long tự mình đưa vật chứng tới phòng kỹ thuật điều tra thì vừa lúc nhìn thấy Nhạc Băng Phong từ trong văn phòng đi ra, hắn vội vàng gọi cô lại, nói:

- Nhạc Băng Phong, cô có rảnh không? Vụ án sát thủ tình nhân đã có đột phá quan trọng, đội số một của chúng tôi chuẩn bị mừng công ở khách sạn. Trong vụ án này cô cũng có công lao rất lớn, tiệc ăn mừng không thể thiếu cô được, thế nào, đi cùng xe với tôi chứ?

Nhạc Băng Phong còn chưa mở miệng thì Tiểu Lư bên cạnh cô đã trả lời thay:

- Không cần, Băng Phong của chúng tôi trước giờ không nhận lời mời của đàn ông đâu.

Đỗ Long nói:

- Đây không phải là hẹn hò cá nhân mà? Băng Phong, đừng nghe cô ta nói, cô đi nhé?

Nhạc Băng Phong nhíu mày suy nghĩ một lúc, đột nhiên nói với Tiểu Lư:

- Anh ta nói không sai, đây không phải là lời mời cá nhân, chi bằng cậu cùng đi với tớ nhé?

Nói xong, ánh mắt Nhạc Băng Phong liền quét qua Đỗ Long. Mặc dù trong lòng Đỗ Long không thích mời cái cô Tiểu Lư miệng rộng này, nhưng hắn cũng chỉ có thể nói:

- Tốt, tốt, rất vui mời cả hai! Càng nhiều người đẹp tham gia thì cuộc tụ họp của chúng tôi nhất định sẽ càng thêm náo nhiệt.

Tiểu Lư cười với Đỗ Long một cách xấu xa, nói:

- Cái này là do chính anh nói đấy nhé, đi thì đi, ai sợ ai nào! Băng Phong, chúng ta cùng đi!

Hai người đẹp rất nhanh đi trước dẫn đường, Đỗ Long sờ sờ mũi, đành phải đi theo.

Đang ngồi chờ ở trong xe, Bạch Nhạc Tiên chợt thấy Đỗ Long dẫn theo hai người đẹp trở về, trong lòng lập tức có chút không vui, đợi lúc Đỗ Long đi tới trước mặt, cô không kìm nổi chế diễu nói:

- Đỗ Long, anh cũng thật là lợi hại nhỉ, mới qua một lúc mà đã dắt được ngay hai người đẹp nữa tới, tiệc ăn mừng đêm nay nhất định sẽ rất náo nhiệt cho mà xem.

Đỗ Long cười nói:

- Còn không phải thế sao? Tôi vất vả lắm mới mời được hai người đẹp này đó, đây là Nhạc Băng Phong, chắc cô đã gặp qua, còn đây là Tiểu Lư bạn của cô ấy, cũng là nhân viên phòng kỹ thuật điều tra.

Có điều Bạch Nhạc Tiên vẫn cho Đỗ Long mặt mũi, trước mặt người đẹp khác cô cũng không làm Đỗ Long mất mặt, vì thế cô nhanh chóng thay đổi sắc mặt, nhiệt tình tiếp đón hai người Nhạc Băng Phong. Sau khi lên xe, ba người trực tiếp bỏ qua Đỗ Long, mãi đến tận khi Đỗ Long nói “tới rồi” thì ba người mới giật mình phát hiện, thì ra bọn họ thật sự đã tới khách sạn Kim Long rồi.

- Tôi nói này… mời Băng Phong của chúng tôi tới khách sạn này có phải là hơi kém cỏi hay không?

Tiểu Lư có vẻ châm biếm nói.

Đỗ Long cười nói:

- Khách sạn Kim Long này là do bạn của tôi mở, ở chỗ này ăn cái gì tôi cũng được giảm giá, hơn nữa tôi chỉ là một cảnh sát quèn, nên cũng chỉ có thể mời các cô tới khách sạn cỡ này mà thôi. Khách sạn này vừa mới khai trương hồi tháng mười nên cái gì cũng mới hết, hơn nữa hương vị đồ ăn bên trong này cũng không tệ. Nếu các cô không thích thì thừa lúc thời gian còn sớm, chúng ta có thể chuyển qua khách sạn Hải Thiên.

Nhạc Băng Phong hờ hững nói:

- Không cần phải thế, chỗ này rất tốt, những nơi như khách sạn Hải Thiên là nơi không dành cho người tốt lui tới, tôi không thích.

Đỗ Long cười nói:

- Lời này của cô có hơi vơ đũa cả nắm rồi, chỗ như khách sạn Hải Thiên tôi cũng thỉnh thoảng có ghé qua vài lần, cũng đều là do người khác mời thôi, hi vọng tôi sẽ không bị liệt vào danh sách những người xấu của cô.

- Đàn ông hơn một nửa đều không phải là người tốt.

Lời này của Nhạc Băng Phong khiến Đỗ Long phì cười, còn Bạch Nhạc Tiên và Tiểu Lư thì vỗ tay khen hay.

Trước khi bốn người tiến vào khách sạn thì đám Mạnh Hạo đã tới từ sớm, một mực chờ Đỗ Long ở đó rồi. Mạnh Hạo ngồi quay mặt ra cửa chính của khách sạn, khi anh ta chợt thấy Nhạc Băng Phong đi vào thì ngay lập tức ngây ngẩn cả người, nhưng khi nhìn thấy Đỗ Long đeo kính râm đang đi đằng sau Nhạc Băng Phong thì ánh mắt của anh ta trừng lớn giống như con ngươi sắp bị rơi ra vậy – thật không thể tin nổi mà, không ngờ người đẹp băng giá lại đồng ý nhận lời mời ăn tối của một người đàn ông!

Đám người trẻ tuổi Triệu Hưng Chinh đang ngồi tán dóc khi thấy Đỗ Long dẫn theo ba người đẹp tới dùng cơm thì lập tức nhiệt tình đứng lên, lấy chén đũa và ghế mời các người đẹp ngồi xuống. Ngược lại, cái tên Mạnh Hạo kia thì cứ đứng ngẩn ngơ mà không hề làm gì cả.

- Ba người đẹp là do tôi mời tới, nên để tôi sắp xếp vị trí chứ nhỉ. Triệu Hưng Chinh, cậu đổi chỗ đi, chỗ đó để cho tiểu thư Nhạc Băng Phong, kế bên là của Tiểu Lư, Bạch Nhạc Tiên ngồi cạnh tôi, mọi người không có ý kiến gì thì nhanh đổi chỗ nào.

Mọi người sao lại không có ý kiến cho được, thật ra bọn họ còn rất nhiều ý kiến nữa là đằng khác, nhưng sự sắp xếp của Đỗ Long khiến cho bọn họ không còn gì để nói. Dưới sự bao vây của bầy sói, các cô gái tự nhiên muốn ngồi ở chỗ an toàn. Mọi người ở đây đều biết Mạnh Hạo theo đuổi Nhạc Băng Phong đã lâu, cho nên nếu có cơ hội thì Đỗ Long tất nhiên sẽ sắp xếp cho cô ngồi cạnh Mạnh Hạo. Còn quan hệ giữa Đỗ Long và Bạch Nhạc Tiên thì kẻ mù cũng có thể nhìn ra, thế nên bên cạnh cô tất nhiên sẽ không thể là ai khác ngoài Đỗ Long được. Còn lại Tiểu Lư thì tự nhiên muốn ngồi ở giữa hai cô gái kia. Như vậy cũng tốt, ít nhất Đỗ Long và Mạnh Hạo đều là lãnh đạo, đổi lại nếu ba người đẹp mà ngồi ở bất kỳ vị trí nào khác thì liền có chút vấn đề rồi.

Đối với sự sắp xếp này ba cô gái cũng không có ý kiến. Sau khi mọi người một lần nữa yên vị tại chỗ ngồi của mình thì Đỗ Long đứng lên, nâng ly nói:

- Vụ án sát thủ tình nhân này ít nhiều có sự ủng hộ của mọi người nên mới có thể thuận lợi phá được. Hôm nay lại cũng nhờ sự giúp đỡ của mọi người mà tìm được rất nhiều manh mối quan trọng liên quan tới vụ án, có thể nói vụ án này đã có thể đưa ra xét xử. Nếu luận công ban thưởng thì có thể nói rằng phần lớn công lao là thuộc về các bạn, cho nên bữa tiệc ăn mừng hôm nay thực chất là thay cho lời cảm ơn của tôi đối với sự trợ giúp của mọi người, vì mọi người mà có bữa tiệc này, các bạn mới chính là công thần phá án, nào hãy cùng nâng ly! Mọi người cùng tôi cạn ly nào!

Triệu Hưng Chinh nâng ly đứng lên cười nói:

- Chúng tôi cùng lắm là bỏ ra chút sức lực mà thôi, có thể được bao nhiêu công lao chứ. Nhưng bất kể công lao là của ai đi nữa thì ly rượu này vẫn phải uống, bởi vì anh là lãnh đạo của chúng tôi, anh có công lao thì chúng tôi cũng có một phần, mọi người thấy tôi nói có phải không? Dzô, cụng ly nào! Các người đẹp có thể không cần phải uống cạn, cứ tự nhiên là được rồi.

Các ly rượu sau cùng cũng chụm vào nhau thành một khối, sau đó mọi người lại thay phiên mời rượu Đỗ Long, tới lúc này một đám mới ngồi xuống.

Đỗ Long tự phụ tửu lượng của mình rất tốt nên ai mời hắn cũng không cự tuyệt. Những người đang ngồi ở đây thì chỉ có Thẩm Băng Thanh và ba cô gái là không rót rượu mời hắn, bởi vì tửu lượng của ba cô cũng đều không được tốt lắm.

Sau khi uống xong hết một lượt rượu, Đỗ Long bỏ ly ngồi xuống, trong quá trình này hắn quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, nhưng không phát hiện điều gì.

Thời gian của cái nhìn này có hơi dài nên Thẩm Băng Thanh ở bên cạnh mới có thể phát hiện động tác của Đỗ Long, anh ta cũng ngoái đầu lại nhìn thoáng qua, nói:

- Có gì à?

Đỗ Long nói:

- Cũng không hiểu vì sao tớ lại cảm thấy có điểm kỳ lạ, giống như có người vẫn luôn theo dõi tớ.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Tớ cũng cảm thấy vậy, từ lúc ở ngoài thành phố trở về, suốt dọc đường giống như đều bị người khác theo dõi, xem ra cảm giác của tớ là đúng, có phải là Mạnh Hướng Đông không nhỉ? Gã không phải vẫn theo sau chúng ta tới núi Bích Kê hay sao?

Đỗ Long lắc đầu nói:

- Không biết nữa, tớ cảm thấy rất ít khả năng là Mạnh Hướng Đông, không phải là có mấy người đang theo dõi gã sao? Phỏng chừng gã không thể quay trở lại tìm chúng ta nhanh như vậy được, trừ phi gã có người khác giúp đỡ…

- Là cái tên luật sư kia chăng? Hay là trở thủ của gã?

Thẩm Băng Thanh nghi ngờ nói.

Đỗ Long lắc đầu, hắn vẫn còn có chút nghi hoặc. Hiện tại, bọn họ cũng không phải đang tra án, phóng viên họ Tôn kia cũng không cần phải ngày cả ăn cơm cũng cho người theo dõi hắn đấy chứ?

Tình huống hai người châu đầu ghé tai bị Bạch Nhạc Tiên phát hiện, cô lấy cùi chỏ thúc nhẹ vào Đỗ Long, nói:

- Đỗ Long, các anh đang nói gì vậy? Có vẻ thần thần bí bí thế.

Đỗ Long vứt bỏ tạp niệm trong đầu, cười nói:

- Không có gì đâu, em uống với anh một ly nhé? Đừng nói là không biết uống nha, sẽ bị coi thường đấy.

Bạch Nhạc Tiên hừ một tiếng, nói:

- Anh muốn em quá chén phải không? Em còn lâu mới cho anh đạt được mục đích, này, mọi người nghe thấy không, Đỗ Long mới vừa nói một mình anh ta có thể đem tất cả mọi người ở đây quật ngã đấy, người này quá kiêu ngạo rồi, mọi người cùng nhau hạ gục anh ta nào!

Mọi người vốn đang muốn chuốc cho Đỗ Long say, thế nên lời chế giễu này liền trở thành cái cớ. Bọn họ lập tức triển khai xa luân chiến đối với Đỗ Long. Nhưng bất kể là ở đây có bao nhiêu náo nhiệt thì Đỗ Long vẫn luôn có cảm giác đứng ngồi không yên, chẳng qua hắn cũng không vì vậy mà dừng lại, ngược lại còn thoải mái chè chén, thẳng đến khi say ngã dựa vào ghế mới thôi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK