Mục lục
[Dịch] Cảnh Lộ Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Băng Thanh líu lưỡi nói:

- Động đất chính trị Tỉnh Thiên Nam sao? Anh thật đúng là đủ mãnh liệt. Chỉ dựa vào Chúc Hồng Kỳ sao? Nhớ kỹ, trong các lãnh đạo tỉnh, chỉ có anh ta từ Võ Khê đi ra.

Đỗ Long nói:

- Xuỵt... Cậu biết là được. Chuyện này còn chưa tới thời điểm vạch trần, đừng để lộ tin tức ra ngoài.

Thẩm Băng Thanh ừ một tiếng nói:

- Có khi nào tôi để tin tức của anh lọt ra ngoài chưa hả?

Đỗ Long cười nói:

- Cho nên tôi mới nói cho cậu biết. Đây là sự tín nhiệm đối với cậu.

Thẩm Băng Thanh hừ khẽ một tiếng nói:

- Anh gạt tôi nhiều chuyện rồi. Gần đây tôi nghe được một tin đồn nói thường xuyên có hai người nữ tự xưng Miêu Nữ và Bạo Phong Nữ ăn mặc giống như anh hùng trong phim điện ảnh, đi khắp nơi hành hiệp trượng nghĩa ngăn cản tội phạm. Chuyện này anh đã nghe nói chưa?

Đỗ Long giả vờ ngớ ngẩn nói:

- Đã từng nghe nói. Cậu hoài nghi là tôi sao? Tôi lại không có cách nào biến thành mỹ nữ được.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Mỹ nữ bên cạnh anh rất nhiều. Tôi cảm thấy hành vi của các cô ấy thật ra khá phù hợp với tỷ lệ giảm bớt vụ án mà anh đề ra.

Thẩm Băng Thanh đúng là rất hiểu Đỗ Long, cũng quá thông minh. Đỗ Long phát hiện mình trong mắt y đã nhanh chóng trở nên trong suốt. Hắn nói:

- Chuyện này... Ha ha có người nguyện ý tự phát đi duy trì trị an, đây không phải là rất tốt sao? Tôi cũng không thể phản đối chứ?

Thẩm Băng Thanh nói:

- Đúng loại chuyện này trong cục có thể không đề xướng. Nếu có người bắt chước như vậy thì cũng phiền toái.

Đỗ Long cười nói:

- Phiền toái cái gì? Cậu không nói ai biết được? Sẽ không xảy ra chuyện gì. Có dấu hiệu gì, tôi sẽ bóp chết nó từ trong trứng nước trước tiên...

- Anh tinh tướng vừa thôi...

Thẩm Băng Thanh khinh thường nói.

Khi xe đi tới sân bay, máy bay của Hạ Hồng Quân đã tới trước. Đi cùng máy bay với anh ta còn có mấy người Đỗ Long quen biết. Trong đó bao gồm Đoàn Huệ Minh, Vương Bá cùng với Hồ Tuyết Mai.

- Đừng tìm nữa. Tiếu Học Binh không tới.

Hạ Hồng Quân nói.

Đỗ Long ồ một tiếng hỏi:

- Mọi chuyện vẫn thuận lợi chứ?

Hạ Hồng Quân nhếch miệng cười nói:

- Thuận lợi đến mức khó có thể tưởng tượng được. Gần như khắp nơi đều có chứng cớ. Nhưng thật ra nói chuyện với nhân viên tạp vụ trước kia tốn không ít thời gian.

Đỗ Long gật đầu nhìn xuống nói:

- Thuận lợi là tốt rồi. Các anh mệt mỏi tìm chỗ nghỉ ngơi một chút. Tôi còn muốn đón một người nữa. Băng Thanh, cậu dẫn đám người Hồng Quân đi đâu đó, ăn một chút đi.

Hồ Tuyết Mai nói:

- Nhất định là đang đợi mỹ nữ. Còn không hy vọng chúng tôi nhìn thấy đúng không?

Đỗ Long cười nói:

- Tôi phát hiện, từ sau khi tiếp xúc với tôi, mọi người đều trở nên thông minh. Tuyết Mai muốn trở nên thông minh sao? Đến ôm một cái...

Hồ Tuyết Mai liếc mắt nói:

- Đứa nhỏ này thật sự là Cục trưởng Công an sao? Người dân của thành phố Lỗ Tây quả thực đang dấn thân vào trong nước sôi lửa bỏng.

Đỗ Long cười nói:

- Cho nên bọn họ cần cô tới cứu. Mà lão Đoàn sẽ không ăn dấm chua chứ?

Hồ Tuyết Mai giơ chân lên làm bộ như muốn đá một cái, sau đó nói:

- Tôi đi ăn Kentucky Fried Chicken. Ai thích xem mỹ nữ của anh chứ. Mọi người đi tôi mời.

Đỗ Long cười nói:

- Bản thân cô chính là mỹ nữ đương nhiên không thích nhìn... Cô còn ăn Kentucky Fried Chicken sao? Không sợ quá nhiều chất kích thích sao?

Hồ Tuyết Mai cũng không quay đầu lại nói:

- Chỉ cần ăn Kentucky Fried Chicken không chết, người giống như tôi không sợ gì quá nhiều chất kích thích? Không trực tiếp lăn ra chết là được. Nếu có thể ăn đều ăn hết.

Hạ Hồng Quân vỗ vỗ cánh tay Đỗ Long, lắc đầu rời đi. Kế tiếp, Vương Bá và Đoàn Huệ Minh cũng lần lượt vỗ vai Đỗ Long rời đi. Đoàn Huệ Minh còn dựng thẳng ngóng tay cái về phía Đỗ Long khẽ nói:

- Dám can đảm ngang nhiên đùa giỡn với Tiểu Mai, lá gan của anh không nhỏ.

Người khác đều đi rồi, Đỗ Long một mình ở trong sảnh chờ máy bay.

Nửa giờ sau, khi một chiếc máy bay khác lại hạ xuống, Đỗ Long đi vào cửa đón khách. Một đoàn người đi ra. Sau đó Đỗ Long liền nhìn thấy Lâm Nhã Hân.

Lâm Nhã Hân vẫn không nhận được điện thoại Đỗ Long trả lời. Cô rất sợ lại rất thương tâm. Cô sợ Đỗ Long thật sự không để ý tới cô nữa. Trên đường bay tới đây, cô đều lặng lẽ rơi lệ. Tuy rằng cô nhắn tin nhắn nói cho Đỗ Long biết hôm nay mình ngồi máy bay trở về, nhưng căn bản không dám mong Đỗ Long sẽ ở sân bay đón cô.

Cho nên khi cô xuất hiện ở cửa ra, đột nhiên nhìn thấy Đỗ Long, Lâm Nhã Hân ngẩn người. Ngay sau đó cô vui mừng bất ngờ kêu lên một tiếng, liều lĩnh chạy về phía Đỗ Long.

Đỗ Long mỉm cười, giang rộng hai tay, ôm Lâm Nhã Hân đang chạy như điên vào trong ngực, ghé sát bên tai cô khẽ nói:

- Xem về sau em còn dám như vậy không?

Nước mắt Lâm Nhã Hân tuôn trào như suối. Cô nức nở nói:

- Không dám. Em không dám nữa ô...

Hai người không coi ai ra gì, ôm chặt lấy nhau một hồi lâu Đỗ Long mới nói:

- Được rồi. Chúng ta đi về. Trước hết hãy lau khô nước mắt đi. Băng Thanh còn có đám người Hồng Quân đều ở đây.

Lâm Nhã Hân a một tiếng vội vàng lấy khăn tay ra lau khô nước mắt trên mặt. Sau đó trong lòng cô còn sợ hãi nhìn Đỗ Long với vẻ đáng thương hỏi:

- A Long, anh thật sự không trách em sao?

Đỗ Long nói:

- Trách đương nhiên có trách. Chỉ có điều vẫn không bằng tình yêu của anh đối với em.

Lâm Nhã Hân kích động lại không kìm nổi hai hàng nước mắt chảy xuống. Đỗ Long hỏi:

- Em có hành lý không?

Lâm Nhã Hân lắc đầu. Đỗ Long ôm cô đi ra ngoài. Lâm Nhã Hân dần dần bình tĩnh trở lại. Cô ôm chặt cánh tay Đỗ Long, trong lòng cảm thấy hạnh phúc.

Trong quán ăn nhanh, sau khi gặp lại đám người Hạ Hồng Quân, bọn họ đều nhìn ra Lâm Nhã Hân đã khóc. Mắt cô có phần hơi sưng. Nhưng bọn họ cố ý giả vờ như không thấy. Lâm Nhã Hân, Thẩm Băng Thanh còn có Hạ Hồng Quân đi xe của Đỗ Long. Những người còn lại thì đi taxi.

Đám người Hạ Hồng Quân không biết tình hình giữa Đỗ Long và Lâm Nhã Hân, cho nên không có hé răng nói câu nào. Sau khi rời khỏi sân bay, Đỗ Long phá vỡ trầm mặc nói:

- Hồng Quân, có khả năng ngày mai anh còn phải dẫn theo vài người đi với chỗ Tô Linh Vân một chuyến. Anh còn nhớ chứ? Mười tám này, cô ấy phải cùng vị hôn phu là Tề Quang Bưu đi nhận giấy kết hôn. Anh phải giúp tôi quấy rối chuyện này.

Hạ Hồng Quân cười nói:

- Tôi biết ngay mà. Anh vội vã bảo tôi trở về, chắc chắn không phải là chuyện tốt. Tôi đương nhiên nhớ Tô Linh Vân. Anh muốn tôi làm như thế nào? Tôi chỉ biết đánh nhưng không biết phải làm loại chuyện này thế nào.

Đỗ Long nói:

- Chính là bảo anh đánh giúp tôi. Sau khi các anh đi, điều tra hành tung của Tề Quang Bưu một chút, xem có cơ hội thì bắt cóc gã ta. Đến lúc đó tôi sẽ tự mình qua. Nhất định phải lấy được một chút tin tức từ trong miệng Tề Quang Bưu.

Hạ Hồng Quân nói:

- Như thế thì đơn giản. Tuy nhiên anh tin tưởng Tề Quang Bưu này có vấn đề sao? Nếu không moi ra được điều gì, ngược lại chúng ta nhúng tay vào sẽ phiền toái.

Đỗ Long nói:

- Thử xem sao. Nói thật, nếu không được, tôi chắc chắn có thể khiến hắn giống như đang nằm mơ một giấc mơ kỳ quái, sẽ không hoài nghi thân phận của chúng ta.

Hạ Hồng Quân nói:

- Vậy là tốt rồi. Anh kể lại tỉ mỉ tư liệu về tên Tề Quang Bưu cho tôi. Sáng mai sẽ bắt đầu hành động.

Đỗ Long nói:

- Lại phải phiền anh cực khổ rồi.

Hạ Hồng Quân cười nói:

- Chúng ta với nhau còn phải dùng tới câu nói này sao? Có phải còn muốn gọi Tiểu Lý qua giúp anh hai ngày không? Tiểu tử kia không ngờ vô duyên vô cớ có thể hưởng thụ đãi ngộ của Phó cục trưởng, thật ra vận may không tồi.

Đỗ Long ừ một tiếng nói:

- Hắn đến hỗ trợ thì tốt rồi. Băng Thanh sẽ giúp tôi che dấu một hai ngày, hẳn là không thành vấn đề.

Thẩm Băng Thanh lại nói:

- Tôi còn chưa đi biển bao giờ. Tôi cũng muốn đi xem thử

Đỗ Long quay đầu lại nói:

- Lần này, cậu phải giúp tôi một chút. Trong cục thường xuyên có cơ hội đi ra ngoài học tập điều tra nghiên cứu. Đến lúc đó, tôi lại dẫn cậu cùng đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK