Mục lục
[Dịch] Cảnh Lộ Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Cái này đừng quay!

Đỗ Long giơ tay ngăn lại, nói:

- Nghi phạm mới từ phòng 505 ra, ba bình xăng không thấy đâu. Đầu bật lửa của y vẫn nóng… Nói nhanh! Có phải anh đã châm lửa trong phòng không! Trong phòng còn người không!

Đỗ Long lật người Trương Học Vũ lại, cầm lấy cổ áo của y quát hỏi. Trương Học Vũ đau tới mức nhe răng nhếch miệng, nhưng y vẫn không mở miệng, sau khi cơn đau qua đi, trên mặt y lại lộ ra một nụ cười khẩy khinh thường với vẻ mặt đắc ý mưu kế thành công.

- Thấy chưa?

Đỗ Long nói vào màn hình:

- Quay cận cảnh khuôn mặt của tên khốn khiếp này, đã hại người lại còn sung sướng. Loại người khốn khiếp này không chịu đau khổ không thể thành thật được!

Lúc này bọn Hồ Tiểu Vĩ chạy tới, Đỗ Long mang Trương Học Vũ giao cho Hồ Tiểu Vĩ, đứng lên che màn hình nói:

- Phóng viên Lưu, các cô tạm thời không quay nữa, các cô hãy quay căn phòng này. Mặc dù là cửa chống trộm ngoài cùng sờ vẫn còn mát, nhưng nói chung bên trong có thể đã bị cháy thành biển lửa. Bởi vì cách một lớp cửa gỗ dày và một khoảng không khí không lưu động, cho nên nhiệt lượng vẫn không thể truyền ra nhanh như vậy.

Không ai có thể nhìn thấy tình hình bên trong, Lưu Lỵ Thanh còn dùng tay sờ sờ, trên cửa quả nhiên là mát thật, cô đứng trước ống kính bắt đầu làm chương trình. Đỗ Long cau mày nhìn cửa chính dày và nặng, cách cửa sắt, mắt thấu thị nhìn rất tốn sức mà không rõ ràng, nhưng con ngươi đỏ lại có thể nhìn thấy tia hồng ngoại nhỏ truyền tới từ bên trong ngăn cách qua một bức tường. May mắn là, bên trong vẫn chưa rơi vào biển lửa, nhưng có thể nhìn thấy hai người cõng nhau ngồi trên mặt đất, thỉnh thoảng nhúc nhích một cái, giống như bị người dùng dây thừng buộc lại khống chế tự do.

Bảo vệ dưới tầng cầm bình cứu hỏa chạy tới, nghe nói bắt được nghi phạm phóng hỏa liên hoàn, bọn họ vừa mừng vừa sợ. Lúc Đỗ Long hỏi trong phòng 505 người nào ở, bảo vệ trả lời bốn người. Trong đó hai bố mẹ già ở nhà, hai vợ chồng người con đều đi làm, bảo vệ cũng không có chìa khóa phòng đó.

Hộ gia đình bên cạnh nghe thấy động tĩnh cũng vội vã chạy ra xem. Trong đó bao gồm hộ gia đình phòng 504 và 506.

- Từ phòng bên cạnh có thể đủ để trèo sang phòng bên này không?

Đỗ Long hỏi, bảo vệ lắc đầu nói:

- Không được, ban công cách hai mét, hơn nữa mỗi hộ đều trang bị lưới bảo vệ, không thể vào từ ban công được.

- Tôi đã gọi người đi lấy thiết bị mở khóa.

Hồ Tiểu Vĩ đi tới bên cạnh Đỗ Long nói:

- Tên này nhận tội rồi, y đã đổ xăng ở trong hai phòng, công cụ châm lửa đếm lùi là một hương muỗi, đại khái sau năm phút mới có thể dẫn tới cháy xăng.

- Năm phút…

Đỗ Long nhìn đồng hồ, từ lúc Trương Học Vũ đi ra, đã quá bốn phút rồi, thứ hương muỗi này ai cũng không biết được nó cháy nhanh hay chậm. Bởi vậy bất cứ lúc nào cháy lớn có thể bùng lên, nguy cơ hết sức căng thẳng.

Lúc mọi người mồm năm miệng mười thảo luận làm thế nào để mở cửa, cửa thang máy tầng năm đột nhiên mở ra, một cảnh sát hình sự cầm một hòm công cụ xuất hiện trước mặt mọi người.

- Nhanh vậy!

Hồ Tiểu Vĩ ngạc nhiên và vui mừng nói. Đỗ Long lại không cần nói gì mà giành lấy công cụ mở khóa, tự mình điều chỉnh khóa cửa, cảnh sát hình sự đó trả lời:

- Tôi vốn dĩ muốn về Cục Công an lấy dụng cụ, đột nhiên nhớ ra rương xe phía sau hình như có dụng cụ này. Đó là xe đầu của chúng ta…

Không có mấy người nghe, mọi người ngừng thở đang nhìn Đỗ Long, chỉ thấy y làm dụng cụ này thuần thục. Vài giây sau, Đỗ Long đột nhiên uốn vặn cái khóa, cánh cửa chống trộm đó hướng ra ngoài rồi dần dần mở ra.

Tất cả mọi người reo hò lên, Đỗ Long trong vài giây mở ra cửa gỗ thứ hai, mọi người đều reo hò vui mừng.

Bên trong cánh cửa truyền ra mùi xăng nồng nặc. Đỗ Long bỏ công cụ mở khóa xuống liền xông vào bên trong, chỉ thấy trong phòng khách một nén hương muỗi được đốt cháy đặt trên góc chiếc bàn trà kính. Chỉ cần hương muỗi cháy tới độ nhất định, mất đi độ cân bằng thì sẽ khiến nó rơi xuống đất, cháy vào đống xăng dưới đất. Đây là trang bị đốt lửa đơn giản mà Trương Học Vũ sáng tạo ra.

Lúc Đỗ Long xông vào giữa phòng nhìn thấy thiết bị đơn giản này, đoạn hương muỗi đó vừa cháy tới mức mất thăng bằng, hương muỗi bị gãy đó đột nhiên rơi xuống…

Đỗ Long quát to một tiếng về phía trước, hắn gắng sức duỗi thẳng tay muốn lấy đoạn hương muỗi, nhưng mặc dù hắn phản ứng rất nhanh, nhưng hương muỗi vẫn cách ngón tay của hắn khoảng ba centimet…rơi xuống mặt đất…

Ngọn lửa lặng lẽ cháy lên, cơ thể Đỗ Long lại rơi mạnh một tiếng xuống đất, sau đó gắng sức xông lên trượt ra chỗ xa. Đỗ Long trơ mắt nhìn lửa cháy to đồng thời kêu lên:

- Bình cứu hỏa! Nhanh!

Đỗ Long ngã té lần này lại có tác dụng, đường xăng trên gạch men sứ bị cơ thể của hắn lăn qua nên đã bị ngăn cách rồi, xăng đang cháy không thể lan trong phòng, lại nhanh chóng cháy ra chỗ ghế sô- pha sau bàn uống trà…

Bảo vệ được đào tạo sử dụng bình chữa cháy tiến vào phun ra một lượng lớn bột phấn, nhanh chóng dập thế lửa vẫn chưa kịp lan rộng ra, hơn nữa quay phim của đài truyền hình ghi lại tất cả cái đó một cách trung thực nhất.

Lửa lớn chỉ là cháy một phần nhỏ chỗ ghế sô- pha. Trên mặt đất vẫn còn lưu lại một đoạn đường xăng cháy đen. So với mấy lần trước hiện trường hỏa hoạn bị cháy tới rối tinh rối mù, chút tổn hại này hầu như không cần tính đến.

Đỗ Long nhảy lên, tiến vào phòng thứ ba, giải thoát cho hai vợ chồng già bị Trương Học Vũ trói vào với nhau. Hai vợ chồng già vô cùng sợ hãi, nhưng lại không có trở ngại gì lớn, cuối cùng là có phúc trong họa.

Đỗ Long thở nhẹ, lấy điện thoại di động gọi lần lượt cho Thạch Chung Đào, Lý Tùng Lâm còn gọi điện báo tin vui cho Đường Lệ Phượng. Nghe thấy nghi phạm bị bắt tại trận, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

- Cảnh sát Đỗ, bắt được tên phóng hỏa liên hoàn, trong lòng cảm thấy thế nào?

Lưu Lỵ Thanh tìm Đỗ Long đầu tiên, đưa micro tới trước mặt Đỗ Long.

Đỗ Long cười nói:

- Rất vui, cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi.

Lưu Lỵ Thanh cười nói:

- Tôi nghĩ nghe thấy tin tức này tất cả mọi người đều cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Tất cả điều này nhờ vào cảnh sát Đỗ cùng với tất cả cảnh sát tham gia vụ án truy bắt tội phạm này. Với tư cách Phó tổ trưởng tổ trọng án sắp được thành lập, cảnh sát Đỗ nhận bản án vẫn chưa tới một ngày một đêm, vụ án này đã phá xong, cảnh sát Đỗ có gì muốn nói không?

Đỗ Long nói:

- Điều đầu tiên tôi muốn nói là, nếu không có tổ trưởng của chúng tôi là đại đội trưởng đội hình sự Thạch Chung Đào cảnh sát trước kia dẫn dắt thành viên đội hình sự điều tra tiền kỳ, thì tổ trọng án vừa mới hình thành cũng không thể nhanh chóng gặt hái được như vậy. Ở đây tôi muốn cảm ơn tất cả trinh sát tham gia phá án lần này, đồng thời gửi tới quần chúng nhân dân và cảnh sát đã giúp đỡ chúng tôi. Ngoài ra tôi còn muốn nhân cơ hội này nói một câu cho những tên phạm tội còn may mắn khác: ác giả ác báo, chúng tôi sẽ bắt được bọn chúng!

Kết thúc cảnh báo, xe cảnh sát gầm rú tới lại gầm rú đi. Lưu Lỵ Thanh lại phỏng vấn mấy người có liên quan, mấy cảnh sát đội hình sự cũng thu thập xong chứng cớ, mọi người cũng bắt đầu rút lui. Lúc đứng trong thang máy xuống tầng, Lưu Lỵ Thanh nói với Đỗ Long:

- Cảnh sát Đỗ, nếu tất cả cảnh sát đều khéo nói như anh thì tốt. Phóng viên chúng tôi sẽ làm tốt hơn, hợp tác vui vẻ! Sau này tổ trọng án có tin tức gì có thể thông qua tôi trước tiên chứ.

Đỗ Long cười nói:

- Không thành vấn đề, sau này nhất định sẽ có rất nhiều cơ hội hợp tác đấy.

Ra khỏi thang máy, Đỗ Long giơ tay về phía Lưu Lỵ Thanh, cười nói:

- Sau này sẽ gặp lại!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK