Mục lục
[Dịch] Cảnh Lộ Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phó Hồng Tuyết kinh ngạc hỏi:

- Tông cho bọn họ lật xe?

Đỗ Long:

- Tông cái đầu cô, đây là đường cao tốc, không thể đùa đâu, vượt qua xe bọn họ là được rồi.

Phó Hồng Tuyết lái xe vượt qua chiếc Honda việt dã rõ ràng đang giảm tốc độ, sau đó tiếp tục phóng về phía trước theo yêu cầu của Đỗ Long. Mãi đến khi ra khỏi đường cao tốc, xe Honda phía sau cũng không thấy xuất hiện.

- Đừng lo, không mất dấu bọn họ đâu.

Đỗ Long nói với Phó Hồng Tuyết:

- Đến khách sạn Xuân Điền, ở vị trí này.

Đỗ Long ấn GPS trên xe, GPS bắt đầu hướng dẫn. Qua một lúc, Đỗ Long và Phó Hồng Tuyết thuê hai phòng ở khách sạn Xuân Điền. Bọn họ dùng tên giả, nhưng chứng minh thư thì có thể tra ra được ở trong hệ thống.

Tuy thuê hai phòng nhưng Phó Hồng Tuyết lại vui vẻ thu dọn phòng, cô rất mong đợi tối nay sẽ phát sinh chuyện gì đó. Khi cô mở cửa sổ trông xuống phía dưới, chỉ thấy chiếc Honda việt dã chạy vào bãi đỗ xe trước khách sạn. Những việc này Phó Hồng Tuyết đã trải qua nhiều, cô không lấy làm lạ nữa, thậm chí cũng không quan tâm quá nhiều. Cô mở toang cửa sổ, sau đó quay người đi rửa ấm chuẩn bị nấu nước.

Một lúc sau, Đỗ Long gõ cửa đi vào nói:

- Cơ Dã Diệu Tử đến rồi, nếu tôi không tính sai, phòng của họ hẳn là ở bên cạnh và đối diện với phòng chúng ta.

Lát sau, ngoài cửa có tiếng nói chuyện. Phó Hồng Tuyết nhìn ra, phát hiện bọn Cơ Dã Diệu Tử quả nhiên đã thuê hai phòng ba người ở đối diện, sau đó Cơ Dã Diệu Tử lại thuê thêm một phòng đơn, vừa hay lại là phòng bên cạnh Phó Hồng Tuyết.

Phó Hồng Tuyết khâm phục quay lại nhìn Đỗ Long, hắn mỉm cười, nói:

- Kệ bọn họ đi, chúng ta làm chính sự trước đã.

- Chính sự?

Phó Hồng Tuyết đảo mắt, cô vui mừng nói:

- Chủ nhân, nô tì hầu hạ ngài thay quần áo...

Đỗ Long cười nói:

- Cẩn thận tai vách mạch rừng, đi thôi, chúng ta đi tắm.

Trong phòng tắm, Phó Hồng Tuyết khỏa thân đứng trước mặt Đỗ Long. Giờ đây Phó Hồng Tuyết ngày càng trưởng thành gợi cảm hơn, tuy cô ngượng ngùng dùng tay che ngực lại, nhưng vì đôi thỏ ngọc quá to nên không thể che hết xuân quang nở rộ.

Đỗ Long tận hưởng cơ thể khỏa thân của Phó Hồng Tuyết, dùng vòi sen xối nước trên người cô. Chỉ thấy bộ ngực đầy đặn, đôi chân thon dài, bờ lưng trắng nõn, vòng eo nhỏ nhắn, cặp mông nảy nở tròn trịa... không thứ gì là không quyến rũ đàn ông.

- Tiểu Tuyết, anh phát hiện em càng ngày càng yêu tinh rồi!

Đỗ Long nâng cằm của Phó Hồng Tuyết trêu chọc:

- Đúng là mê hoặc chết người không đền mạng mà.

Phó Hồng Tuyết vui vẻ nói:

- Đây đều là công lao của chủ nhân, em cũng phát hiện hai năm nay da em đẹp hơn rất nhiều, chắc là do làm với chủ nhân nên mới được thế. Cho dù đẹp đến mấy, cơ thể của em chỉ để cho mình chủ nhân nhìn thấy...

Đỗ Long đặt vòi sen lên giá, hắn ôm Phó Hồng Tuyết vào lòng, nói:

- Anh quả nhiên không thương lầm em, đã lâu rồi không ở cùng em, em mong lắm phải không?

Phó Hồng Tuyết gật đầu như gà mổ thóc. Đỗ Long nhẹ nhàng gỡ tay Phó Hồng Tuyết xuống, nắm lấy đầu ngực của cô xoa nắn rồi nói:

- Hôm nay để em sướng cho đã, nhớ kêu lớn tiếng chút, để nhỏ thối tha phòng bên cạnh nghe mà ngứa ngáy, đợi tới nửa đêm anh sẽ qua đó xử cô ta.

Phó Hồng Tuyết "ừm" một tiếng, chỉ cảm thấy một tay của Đỗ Long nghịch ngợm trước ngực mình, tay còn lại mò từ eo xuống dưới, sau cùng dừng lại ở mông cô xoa xoa vài cái, tiếp đến ra sức cấu một nhát.

- A...

Phó Hồng Tuyết không chịu được đau kêu lên, Đỗ Long cười:

- Đúng, kêu lớn chút, anh biết em bình thường phải nhẫn nhịn, hôm nay không có người bên cạnh, ở đây cũng không ai biết em, em cứ sảng khoái mà la lớn đi!

Phó Hồng Tuyết quả nhiên cứ kêu lên liên tiếp, có lúc cố ý, có lúc không tự chủ được. Với ngón nghề trêu chọc của Đỗ Long, chốc lát cô đã thấy phía dưới mình ướt đẫm, dịch thể ứa ra từ động ngọc thuận theo đùi cô chảy xuống dưới.

Đỗ Long cảm nhận được sự hồi hộp và mong ngóng trong nội tâm cô. Hắn ép cô dựa lưng vào tường, ôm lấy một chân cô kẹp ngang hông mình, tay còn lại bấu cào mông cô, đại pháo nhắm chuẩn mục tiêu. Một tiếng "ầm" nổ ra trong đầu Phó Hồng Tuyết, trọng pháo của Đỗ Long đã xông vào, cô lập tiếng hét lên một tiếng kinh thiên động địa.

..........

Cơ Dã Diệu Tử đã hỏi cặn kẽ bọn Tiểu Tam Dương ở trong xe việt dã, cô có rất nhiều nghi vấn đối với câu trả lời của họ.

Đấu kế cùng Đỗ Long và tên người dơi thần bí đó cả ngày, thể xác và tinh thần của Cơ Dã Diệu Tử đã mệt rã rời. Thân phận của cô không thể để lộ, do đó phải nhanh chóng rồi khỏi Trung Quốc. Sân bay của thành phố Lỗ Tây không thể đi, từ cửa khẩu của thành phố Thụy Bảo đi tới Myanmar đã trở thành lựa chọn nhanh nhất.

Cơ Dã Diệu Tử đã sắp xếp xong cho chuyến đi sáng mai. Trở về phòng mình, cô vào phòng tắm tắm rửa chuẩn bị nghỉ ngơi. Nước nóng xối trên người, Cơ Dã Diệu Tử dần dần bình tâm lại.

Một tiếng "cạch" vang vọng từ bức tường, Cơ Dã Diệu Tử thầm nhủ: "Nửa đêm còn phá tường, tố chất của người Trung Quốc đúng là không ra gì."

Sau đó Cơ Dã Diệu Tử nghe thấy âm thanh kì quái, vừa giống tiếng rên rỉ, vừa giống tiếng kêu thảm, lại giống la hét, hô hoán. Cơ Dã Diệu Tử cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, cô đương nhiên biết đó là tiếng gì. Cô gái đó đang sảng khoái đến mức không tự chủ được.

"Con gái Trung Quốc đúng là dâm đãng!"

Cơ Dã Diệu Tử thầm khinh thường, quên mất bản thân nghe thấy tiếng kêu của người ta thì giữa hai đùi đã bắt đầu ướt.

Trước khi vào Cơ Dã Diệu Tử đã hỏi thăm nhân viên phục vụ, biết phòng bên cạnh là do một đôi nam nữ Trung Quốc trẻ tuổi lái BMW thuê. Vì bọn họ đến trước nên Cơ Dã Diệu Tử không chú ý mấy.

Cơ Dã Diệu Tử bị tiếng kêu liên tiếp vọng đến đó làm cho tâm phiền ý loạn. Cô không kiềm được dùng ngón tay trái đưa vào chỗ kín nhẹ nhàng xoa.

Nghe thấy tiếng kêu phòng bên ngày càng cao hơn, Cơ Dã Diệu Tử thấy mình khó chịu tựa như không được gãi đúng chỗ ngứa, đã lâu rồi cô không được hưởng thụ tư vị tình ái. Lão đại Điền Trung Thụ Hùng của Sơn Khẩu tổ đã lâu không làm chuyện đó với Cơ Dã Diệu Tử. Một mặt là do lão đã già, mặt khác lão đã có thú vui mới tươi trẻ xinh đẹp hơn, tinh lực không dễ gì tích góp được đều dâng hiến cho yêu tinh trẻ trung xinh đẹp kia.

Cô bồi hồi nhớ lại lần ở Myanmar ba năm trước, lần đó là lần mà cô mãn nguyện nhất. Phương Tử trẻ tuổi từng hỏi Cơ Dã Diệu Tử có phải với người đàn ông nào cô cũng có thể vui vẻ như thế? Cơ Dã Diệu Tử khi ấy trả lời chỉ khi cùng làm chuyện ấy với chồng mới có thể vui vẻ nhất, Điền Trung Phương Tử bán tín bán nghi đi mất. Thực ra cô rất coi thường câu trả lời của mình, lần đầu tiên của cô là dành cho Điền Trung Thụ Hùng, đó là một trải nghiệm đau đớn, suýt nữa gây ra tổn thương vĩnh viễn đến tâm lý và thể xác của cô. Về sau khi ở bên Điền Trung Thụ Hùng, cô chưa từng được mãn nguyện thực sự.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK